-----------

Số người biết chuyện xảy ra mười lăm năm trước rất ít, tuổi tác cũng sẽ không nhỏ, người này đứng bên cửa sổ, tóc của hắn có màu trà nhạt, đưa lưng về phía ánh sáng ngoài cửa sổ vì vậy chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, tiếng cười của hắn rất đặc biệt.

“Đừng bận tâm đến ta là ai, nghe nói cái này đã gây nên hỗn loạn rất lớn, bởi vì nó có liên quan đến ta nên ta mới tới xem thử, thuận tiện nói một tiếng, đừng tùy tiện động vào nó, kết quả cuối cùng chưa hẳn là điều mà các ngươi mong muốn.” Cách nói chuyện của hắn rất tùy ý, nhưng hơi thở tỏa ra từ thân của hắn lại không thể làm cho người ta khinh thường.

Ka Zhaye chằm chằm quan sát người này, trực giác của quân nhân nói cho hắn biết người này dường như có thói quen nắm giữ sinh mạng của kẻ khác, trong từng câu chữ đều lơ đãng lộ ra một thái độ tự tin rất đặc biệt.

“Ngươi là ai?” Lê Khải Liệt cũng không phải là người biết nghe lời, hắn chỉ cần một mục tiêu, người kia nghe ra cảm giác bị uy hiếp, “Đã nói là không cần bận tâm ta là ai cơ mà, vì sao còn muốn hỏi?” Dường như hắn có một chút mất kiên nhẫn.

“Người nào cũng có tên tuổi, chẳng lẽ ngươi không phải là người?” Là địch hay là bạn thì tạm thời Vu Duy Thiển vẫn chưa thể phân rõ, bị lời nói của hắn kích thích khiến đối phương quan sát hắn vài lần, “Các ngươi cứ xem ta như là u linh không được hay sao?”

Hắn còn mang theo cả di động, lúc này đột nhiên nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn cũng không thẻm liếc nhìn màn hình điện thoại, tựa hồ đã biết đối phương là ai, nghe người ở đầu dây bên kia nói một chút rồi mỉm cười với bọn họ, một nụ cười vô hại, “Được người nhờ vả, các ngươi chuyển lời với Reid, Feston muốn hắn cẩn thận, đừng gây họa.”

Sau đó hắn lại nói với điện thoại, “Đỡ lấy ta.” Nói xong, thân thể ngửa ra sau, hắn lộn một vòng ra cửa sổ tạo nên một đường cong tuyệt đẹp mà rơi xuống, được một người khác đang chờ ở bên dưới nhẹ nhàng đỡ được.

Đó là một người đàn ông đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh sáng rọi vào mặt của hắn, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều đã xem qua tư liệu mà Reid đưa cho bọn họ, trong lòng hiện lên một cái tên, Feston Kada!

Hai người ở dưới lầu thì thầm vài câu, người đàn ông cực giống với đội trưởng đội đặc nhiệm ST Feston Kada thoạt nhìn cũng có cảm giác uy nghiêm giống như trong hình, “Chuyện tiếp theo giao cho các ngươi.”

“Chúc vui vẻ!” Người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống đất đang vẫy tay với vài người ở trên lầu.

Hai người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, bọn họ ắt hẳn đều liên quan đến chuyện kia, nhưng bọn họ lại dễ dàng rời đi như vậy, còn chưa kịp nghi ngờ câu nói chúc vui vẻ là ý gì thì bỗng nhiên cầu thang thông đến lầu hai vang lên tiếng bước chân.

“Tham Lang, ta nên cám ơn ngươi, nếu không có ngươi thì ta làm sao có thể thuận lợi như vậy, quả nhiên đi theo ngươi là đúng, mặc kệ cái này là thứ gì thì cám ơn các ngươi đã thay ta giải quyết.” Trên cổ quấn băng vải, Kula Ha cười dữ tợn, hắn vừa cười vừa giơ súng bắn liên tục.

Đạn văng tứ tung, toát ra tia lửa trong bóng đêm, ở sau lưng hắn còn có thân tín đi theo, lần này không chỉ là năm sáu người, theo tiếng bước chân thì có thể đoán được số người không ít, rắn hổ mang một khi cắn mồi sẽ không dễ dàng nhả ra, mới một phút trước nơi này còn yên tĩnh vắng lặng thì trong khoảnh khắc đã bị khói súng vây quanh.

“Kula Ha, ngươi đừng cao hứng quá sớm, chúng ta là bạn cũ, ta còn không hiểu ngươi hay sao, ngươi không động vào Amy Lee là vì muốn làm cho ta xuất hiện, như ngươi mong muốn, hiện tại ta ở nơi này, nhưng mọi chuyện tiếp theo sẽ không do ngươi định đoạt.” Ngữ điệu âm trầm cùng với tiếng cười lạnh lùng, Lê Khải Liệt ôm lấy Vu Duy Thiển rồi lăn vòng, hai người lui đến một căn phòng gần nhất để né đạn.

“Vậy để cho chúng ta xem thử rốt cục kẻ thắng là ai!” Kula Ha cầm một khẩu súng máy, từng viên đạn bắn thủng vách tường, vôi vữa nổ tung, hắn lộ ra nụ cười đắc ý giữa khói bụi mịt mù, họng súng chỉ vào hướng Bode.

“Giao thứ ở trên người của ngươi ra đây!”

“Vì sao ta phải giao cho ngươi?”

“Vì cái này!” Bấm cò súng, Kula Ha nhe răng cười.

Dùng sức đẩy, xe lăn trượt về phía Kula Ha, phát súng của hắn trật hướng. Bode nhân cơ hội trốn thoát, vội vàng kêu, “Leo! Đây không phải do ta sắp đặt! Bọn họ là ai?”

“Ngoại trừ chúng ta thì có lẽ ngươi còn có rất nhiều khách viếng thăm, chỉ cần thứ kia còn ở trên tay ngươi.” Tránh né đạn của thân tín Kula Ha còn không kịp thì làm sao Lê Khải Liệt có tâm tình đi trả lời Bode, Vu Duy Thiển vẫn ở bên cạnh hắn, chỉ cần nghĩ đến việc người này có thể bị trúng đạn thì hắn liền không dám sơ suất.

Trước kia khi Vu Duy Thiển bị trúng đạn nhưng không chết thì Lê Khải Liệt đã nhịn không được mà nổi nóng, huống chi là hiện tại, đang muốn nói cái gì với người bên cạnh thì Vu Duy Thiển đã đẩy hắn ra để đứng lên.

Cửa phòng mở ra, bên ngoài có người đưa lưng về phía bọn họ, là một người da trắng có thân hình cao to lực lưỡng, hắn duỗi tay ra, bắt lấy cổ họng của người nọ từ phía sau, lặng lẽ kéo vào bên trong, tay trái sờ vào yết hầu, một tiếng nho nhỏ vang lên, người kia té xuống đất, khí quản đứt đôi, nhưng máu không chảy ra bao nhiêu, toàn bộ quá trình đều nhanh gọn, dường như đã quá quen với chuyện này.

“Cầm lấy súng của hắn.” Sắc mặt không hề thay đổi, Vu Duy Thiển ra hiệu cho Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt nhặt súng của người kia lên, nhịn không được mà tán thưởng, “Duy, động tác vừa rồi của ngươi đẹp ngây người.”

“Còn có cái đẹp hơn, muốn xem hay không?” Câu hỏi lạnh lùng, có thể thấy được hắn đang mất hứng vì cái gì, động tác không hề tạm dừng, hắn nhặt lên một khẩu súng khác, kề sát vào cửa, đập vỡ khóa cửa.

Đó là cách xưa, khóa cửa rớt ra sẽ để lộ một cái vòng tròn, khẽ cúi người xuống, kề sát vào vách tường, họng súng nhắm ngay lỗ hổng, sau đó vang lên vài tiếng đùng đùng, mấy phát súng liên tục kèm theo tiếng người ngã xuống đất.

Kỹ thuật bắn rất chính xác, họng súng không hề nhúc nhích, Vu Duy Thiển cũng không hề chớp mắt, Lê Khải Liệt không cần đi kiểm tra cũng biết vài người bên ngoài nhất định đã bị giải quyết, “Chuyện này làm cho ta nhớ đến thời điểm chúng ta vừa mới quen nhau.”

Lê Khải Liệt cũng kề sát vào vách tường ở ngay phía sau Vu Duy Thiển, cánh tay của hắn lướt lên người của Vu Duy Thiển, người bên ngoài bởi vì thấy đồng bọn bị giết mà phát hiện chỗ ẩn thân của bọn họ, ván cửa bị bắn lỗ chỗ, súng của Lê Khải Liệt chỉa vào lỗ hổng, “Khi đó chúng ta cũng ăn ý như vậy.”

Mấy phát súng lên tiếp vang lên, có người kêu thảm thiết rồi ngã xuống, giống như đang thưởng thức một làn điệu nào đó, Lê Khải Liệt vừa cười vừa dùng một tay để cọ xát gò má của Vu Duy Thiển.

Cũng giống như khi đó, cho dù ở vào tình cảnh như vậy thì vẫn có người sẽ không quên lợi dụng để đụng chạm một chút, có lẽ đây là cách mà hắn làm cho thần kinh thư giãn khi nguy cấp, cũng là cách khiến bản thân phát huy sức chiến đấu tốt nhất.

Hiện tại Vu Duy Thiển sẽ không chỉ trích Lê Khải Liệt không biết phân nặng nhẹ, có thể là vì hắn đã khác trước kia, hắn không còn là người ngoài cuộc, hắn đã sớm bốc ra mặt nạ và vẻ ngoài của Lê Khải Liệt để nhìn thấy bản chất thật sự của người này.

“Đừng đùa, nếu Bode dừng trong tay của Kula Ha, thuốc đồng hóa bị cướp thì thử xem ngươi còn cười nổi hay không.”

“Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ cần ngươi còn ở trong tay ta thì ta đều có thể cười được hay sao.”

Bên ngoài vẫn tối đen, vì vậy giúp cho bọn họ chiếm ưu thế, Ka Zhaye có kinh nghiệm phong phú, hắn đương nhiên hiểu rõ phải ứng phó với kẻ thù như thế nào trong tình huống như vậy, đứng dựa lưng vào vách tường, hắn nương vào ánh sát mờ nhạt ở bên ngoài rồi nhắm bắn, kẻ địch ngã xuống ở bên ngoài cùng với tiếng kêu thảm thiết làm cho hắn biết phương hướng của Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt.

Amy Lee đã sớm trốn vào một góc, không cần người khác phải lo lắng cho hắn, lúc này kẻ gặp rắc rối lớn nhất chính là Bode. Nguồn:

Đám quái vật bị Lê Khải Liệt giải quyết đang nằm phơi thây dưới đất, số còn lại đã sớm bị hắn triệu hồi, Bode không ngờ còn có người sẽ đi theo Lê Khải Liệt đến đây, hắn trốn sau vách tường, “Để có được nó thì cũng không phải chuyện dễ dàng như các ngươi đã tưởng – các cục cưng của ta, xuất hiện đi! Đã đến lúc lên sân khấu!”

Tiếng cười không ngừng vang vọng, áo choàng được hất lên, thân hình chớp nhoáng, ngay lập tức vô số bóng đen từ chỗ tối kéo đến, hắn chạy đến tầng mái, một sân khấu thật lớn với những thiết bị ánh sáng bất chợt được bật lên, bị hắn chuyển xuống giữa tầng trệt.

Trong nháy mắt không gian trở nên sáng trưng, “Đến đây đi! Sân khấu rực rỡ thế này! Đây là dành riêng cho các ngươi!”

Một đám quái vật mang đủ loại hình thái xuất hiện dưới ánh đèn, lộ ra nanh vuốt khiến người ta sợ hãi, một con dã thú mặt người thân sói đang gào thét, người đàn ông bị lấy mất não với khuôn mặt đờ đẫn đang múa máy móng vuốt trên tay, lưng mọc cánh, một con quái thú có đầu người mình sư tử, quả thật chính là hóa thân của nhân sư…..

“Chúa ơi, rốt cục hắn đã làm gì với bọn họ?” Trốn ở phía sau một chiếc giường bệnh, Amy Lee không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm giác vào lúc này của mình, đủ loại kinh hoàng, sợ hãi, không dám tin, hắn cảm thấy đầu óc của mình dường như đang trở nên mơ hồ.

“Đều là những thứ ở trong thần thoại, có lẽ hắn nghĩ rằng mình là đấng sáng thế.” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Amy Lee, Ka Zhaye lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với những thứ kia, hiện tại hắn không thể bận tâm quá nhiều, rút súng ra rồi nhắm vào một thứ gì đó, mặc kệ là cái gì, nhắm ngay ót rồi bấm cò.

Thứ bị vỡ nát bay ngược ra ngoài rồi đập vào tường, thanh mã tấu của hắn đồng thời vung lên theo hình cung, một cái mồm đầy máu cắn phập vào lưỡi dao, quái vật với bộ dáng khó diễn tả thành lời vừa gào thét vừa phóng đến.

Có lẽ nên cảm thấy may mắn, đầu người thân sư tử có ngoại hình như nhân sư cũng không có khả năng thật sự, chẳng qua tốc độ nhanh hơn và lực công kích cũng mạnh hơn một chút mà thôi, nhưng không biết số lượng động vật hay là con người dị dạng này nếu hợp sức cùng nhau để công kích thì sẽ kinh người thế nào.

Kula Ha không đoán được lại xảy ra chuyện này, cho dù hắn là trùm thuốc phiện thì cũng không khỏi biến sắc khi thấy tình cảnh như vậy, nhưng hắn cũng biết nơi này không đơn giản nên đã sớm chuẩn bị, “Bọn chúng cũng sợ súng đạn! Các ngươi sợ cái gì, mặc kệ chúng nó là cái gì! Giết cho ta!”

Trong quán bar nhất thời khinh địch nên bị thất bại, Kula Ha làm sao có thể cam tâm cho được, hắn phái người theo dõi, chờ thời cơ hành động, rốt cục nắm được cơ hội này, vì vậy không thể nào dễ dàng buông tha.

Các loại nhân thú hiện rõ dưới ánh đèn, mặc dù Vu Duy Thiển đã sớm nghe Lê Khải Liệt kể về những thứ này, nhưng sau khi thấy rõ thì không khỏi có một chút giật mình, không biết nên nói gia tộc Claudy là tội ác hóa thân hay là người mở đường cho thời đại mới, cũng có thể nói điên rồ và thiên tài quả thật chỉ cách nhau một ranh giới.

Cũng giống như địa ngục và nhân gian chỉ cách nhau một ranh giới, bây giờ bọn họ vẫn còn đang ở nhân gian hay sao? Amy Lee hoảng hốt, hắn sững sờ nhìn những con quái vật dị dạng được lai tạo với con người đang xé xác thân tín của Kula Ha.

Máu tươi và nội tạng văng ngổn ngang dưới đất, tiếng súng, tiếng gào thét, như thể đây là một buổi tiệc chiêu đãi ngày tận thế, cảnh tượng địa ngục có lẽ cũng chỉ đến thế là cùng.

Một khẩu súng đè ngay sau ót của hắn, “Tham Lang, thằng nhãi này cũng là bạn của ngươi đúng không, ngươi thay ta đoạt lại thứ kia thì ta sẽ tha cho hắn, bằng không ta liền nổ súng.”

Không biết từ khi nào thì Kula Ha đã đi đến bên cạnh Amy Lee, thân tín của hắn thay hắn ngăn chặn đám quái vật tập kích, hắn đứng trong vòng bảo vệ, kéo Amy Lee từ đằng sau chiếc giường bệnh ra ngoài.

…………….

P/S: Lại thêm một em nữ vương thụ màu mè nữa:>

Ta thích phong cách cà rỡn của con sam khi gặp nguy hiểm:>, thật sự đỡ căng thẳng hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện