Chủ Động Tấn Công

-----------

“Chẳng lẽ hắn không phát hiện ra ngươi?” Hỏi một cách hứng thú, đáy mắt của Lê Khải Liệt lại lấp lánh một loại cảm xúc tuyệt đối không thể xưng là hứng thú.

“Có lẽ thợ sửa nhạc cụ nổi tiếng thế giới không chỉ có một đôi tay thiên tài mà đôi chân kia cũng thuộc cấp bậc thiên tài.” Có thể nghe ra sự nghi ngờ trong lời nói của Vu Duy Thiển, Amy Lee cười gượng vài tiếng, “Ta lái xe, cách khá xa, đương nhiên là không đến gần lắm cũng không dám bám theo….”

“Nhưng ta vẫn nhớ rõ chỗ đó.” Dường như hắn sợ bọn họ không tin nên tiếp tục cường điệu, “Ta không thể nói rõ địa chỉ cụ thể, khi đó trời rất tối, nhưng ta có thể dẫn các ngươi đi, hơn nữa chỉ có một mình ta biết.”

Có lẽ qua lần này hắn ý thức được hai người kia chính là cái phao cứu mạng của mình, Amy Lee nịnh nọt giống như muốn thuyết phục bọn họ, “…..Tin tức này ắt hẳn rất đáng tiền, đừng cho ta là nói xạo, trước tiên là nói về mặt tốt, ta không cần phí tổn, ta có thể làm người dẫn đường miễn phí cho các ngươi, có phải rất có lợi hay không?”

Trả lời Amy Lee là tiếng hừ cười trầm thấp của Lê Khải Liệt, sau đó là tiếng cúp máy.

Mặc kệ bên kia Amy Lee có phản ứng gì, Lê Khải Liệt rút dây điện thoại ra, Lê Khải Liệt cầm lấy di động rồi bấm số của Reid, bên kia Reid dường như rất bề bộn nhiều việc, xung quanh có rất nhiều tiếng người đang ồn ào nói chuyện, tiếng trang giấy lào xào, thành viên trong đội của hắn đang báo cáo tình huống.

“Ta có nghe nói về chuyện của rắn hổ mang.” Kula Ha dùng thân phận giả để nhập cảnh, Reid vừa nhận được cú điện thoại của Lê Khải Liệt thì chuyện đầu tiên mà hắn nói là xin lỗi bọn họ, “Nhiều tổ chức đều đang hành động nhưng lại bị Kula Ha nhanh hơn một bước, thật có lỗi vì ta đã không phát hiện chuyện này sớm hơn.”

Ngoại trừ trù tính việc phòng ngừa các tổ chức hải ngoại tạo thành ảnh hưởng đối với quốc tế thì còn phải cùng các quốc gia điều đình và đàm phán, cũng không dễ thương lượng với CIA, vì tiết lộ chuyện tình báo nên CIA cũng bị truy cứu trách nhiệm cùng với FBI, tình huống từ trong ra ngoài đang vô cùng hỗn loạn.

Tham Lang xuất hiện nhưng không nhận bất cứ ủy thác nào, điều này cũng không có nghĩa những người khác không có hành động gì, ngoại trừ Lê Khải Liệt thì sẽ có bao nhiêu đạo chích và các cao thủ lừa đảo nổi danh quốc tế gia nhập trò chơi đi tìm bảo vật?

“Các ngươi phải cẩn thận, mặc kệ người trộm thứ kia là ai thì cho đến nay vẫn chưa có người nào tìm được hắn.” Ý của Reid chính là người này nhất định cũng không đơn giản, vừa mới nói xong thì xung quanh của hắn lại vang lên những tiếng ồn ào, đó là những tiếng kêu đầy kinh ngạc cùng tiếng giày cao gót phát ra âm thanh lộc cộc trên sàn.

“Ngươi đến đây để làm gì? Ngươi nghĩ rằng đây là nơi nào!” Hiếm khi thấy Reid tức giận như vậy, quên cả việc cúp máy điện thoại, hắn giống như đang nổi nóng đối với người nào đó.

“Ngươi có lầm hay không, ta cũng không phải là vì ngươi, đừng tưởng là chúng ta chỉ ngủ với nhau một lần thì ngươi sẽ là của ta hay ngược lại, nếu không phải ta bị một tên biến thái theo dõi còn làm hại ta bị thương thì ta cũng không cần phải đến nơi này! Ta biết FBI của các ngươi rất bận, không rảnh bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này của ta!” Giọng của người phụ nữ ở phía bên kia đầu dây rất quen thuộc, âm lượng lớn đến mức ngay cả Vu Duy Thiển cũng nghe thấy.

Reid lập tức im lặng, những tiếng tán thưởng và xì xầm nho nhỏ cũng không còn, điện thoại bị dập máy, có lẽ hắn rốt cục nhớ đến phải cúp máy.

“Hắn thật sự bận rộn.” Tưởng tượng ra tình huống bên kia sẽ náo nhiệt như thế nào, Vu Duy Thiển đi ngang qua người của Lê Khải Liệt.

Hắn liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt một cái rồi cầm lấy cây đàn vi-ô-lông, “Đừng để cho ta trở thành nhược điểm của ngươi, nếu ngươi muốn làm cái gì thì cứ đi làm đi.”

Tìm được manh mối từ chỗ của Amy Lee thì người như Lê Khải Liệt làm sao có thể không tìm cho ra lẽ?

Dây đàn rung động, tiếng đàn du dương, ngón tay trái của hắn tựa như đang khiêu vũ, nét mặt nghiêng bị bao phủ dưới tiếng đàn, lại còn nói hời hợt như thế, Lê Khải Liệt muốn nói cái gì đó nhưng tiếng đàn quá mức tuyệt vời làm cho bất cứ ngôn ngữ gì cũng trở nên thừa thãi.

Bản Nocturne in C-sharp minor của Chopin tựa như ánh trăng phủ kín toàn bộ căn phòng, yên bình như mặt nước, Vu Duy Thiên hơi nhắm mắt lại, ngón tay trượt một cách điêu luyện, sắc thái tràn ngập mê ly bị bao phủ dưới ánh trăng, tựa hồ xuất hiện một cảm giác huyền diệu được giấu diếm ở bên trong, tựa như đại dương sâu thẳm còn cất giấu vô số điều bí ẩn….

Đến khi một âm cuối thật dài được kết thúc, Vu Duy Thiển rốt cục đối mặt với Lê Khải Liệt, “Đi làm điều mà ngươi muốn, nếu ngươi cứ băn khoăn lo lắng cho ta thì đó là một sự sỉ nhục đối với ta.” Khuôn mặt ở trước mắt khiến Lê Khải Liệt mất đi khả năng ngôn ngữ, “Amy Lee đã đem chân tướng đến trước mặt ngươi, người kia có phải là Josen hay không, kỳ thật ngươi rất muốn đi xem thử.”

Ánh mắt trong suốt thâm thúy lại thản nhiên, giống như bị nhìn vào tận nội tâm. Gương mặt nghiêm nghị và ngạo nghễ dùng nụ cười thấu hiểu để đối mặt với Lê Khải Liệt, “Không muốn tìm ra chân tướng hay sao? Từ trước đến nay ngươi cũng không bao giờ an phận thủ thường, muốn nhốt một con dã lang trong lồng sắt thì rất miễn cưỡng, hơn nữa ta cũng không muốn trở thành nhà giam của ngươi.”

Vu Duy Thiển bước đến gần, Lê Khải Liệt vẫn không lên tiếng, thoạt nhìn ngay cả hô hấp cũng bị đình chỉ, chỉ ngồi như vậy để quan sát Vu Duy Thiển, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, đó là cảm động hay là cái gì khác, tóm lại ánh mắt biết phản quang kia đang hấp dẫn Vu Duy Thiển.

Giống như bị vẫy gọi, Vu Duy Thiển bước qua.

“Duy….Duy….” Giọng nói của Lê Khải Liệt khàn đặc, Vu Duy Thiển ôm hắn, còn hắn thì ôm chặt thắt lưng của Vu Duy Thiển.

“Đồ ngốc.” Vu Duy Thiển có thể cảm giác được trọng lượng trên người nặng bao nhiêu, “Nếu tình cảm của ta trở thành trói buộc của ngươi, ngươi nghĩ xem ta sẽ có cảm giác gì? Nếu ngươi muốn bảo vệ ta thì không bằng đổi bằng cách khác.”

“Owen nói đùa với ta là ta giống như diều hâu không bay ra khỏi ổ, nhưng nếu một ngày đã là diều hâu thì nó sẽ không vứt bỏ sự kiêu hãnh của nó, so với thân thể thì tâm tình và suy nghĩ của ta mới cần được bảo vệ, nếu trở thành nhà giam trói buộc ngươi thì–” Vu Duy Thiển cười lạnh một tiếng, “Ta không thích.”

Hắn hôn xuống tóc của Lê Khải Liệt, người đàn ông này đôi khi sẽ phóng đãng, đôi khi lại ác liệt, thỉnh thoảng còn rất lãng mạn, kể từ khi phát hiện tình trạng thân thể của hắn bị thay đổi thì người này vẫn luôn cẩn thận chăm sóc, có thể nói là Lê Khải Liệt là một người tình hoàn mỹ, được xem trọng đương nhiên là rất tốt, nhưng hắn không muốn trở thành gông xiềng của Lê Khải Liệt.

“Làm sao mà ngươi có thể đáng yêu như vậy chứ hả, Duy yêu? Duy của ta–” Gần như đang ngâm xướng, Lê Khải Liệt vùi đầu vào ngực của Vu Duy Thiển.

Cho dù Lê Khải Liệt không ngẩng đầu thì vẫn có thể nhìn thấy nét mặt khinh thường của Vu Duy Thiển đối với những lời ngon tiếng ngọt như vậy. Giống như vua chúa kiêu ngạo đã thoái ẩn, cho dù hiện tại mất đi năng lực cũng không có cách nào cướp đoạt sự tôn quý trên người của hắn.

“Những lời này cũng có thể dành cho ngươi, còn không chịu đứng lên? Nếu không đứng lên thì ta sẽ làm cái khác.” Bàn tay của hắn đi dọc từ cần cổ của Lê Khải Liệt xuống phía dưới, bàn tay hơi lạnh nhưng lúc nào cũng có thể kích thích nhiệt độ tăng cao.

“Ngươi tưởng là ngươi nói như vậy thì ta sẽ buông ngươi ra hay sao? Ngươi rất khinh thường ta, Duy.” Lê Khải Liệt tiếp tục quấn lấy đối phương, người đàn ông trưởng thành bắt đầu chơi xấu sẽ có một sức quyến rũ mang tính chất đặc thù của trẻ con, sức quyến rũ này không hề tầm thường, Vu Duy Thiển nheo mắt lại, đột nhiên áp chế Lê Khải Liệt, “Ngươi cũng quá khinh thường ta.”

Hắn buộc Lê Khải Liệt phải ngẩng đầu.

Nguồn:

Ánh mắt chất chứa gió lốc, sự thâm tình và thô bạo giao hòa với nhau, hắn nhìn thoáng qua rồi hôn xuống.

Ngay lúc này có được manh mối, câu đố cũng sắp được giải mã, chỉ còn thiếu một chút, Lê Khải Liệt làm sao lại không đếm xỉa, hắn đương nhiên sẽ làm một chút gì đó, trước khi chưa được Vu Duy Thiển đồng ý thì hắn đã tìm Ka Zhaye, trong lúc Vu Duy Thiển không biết thì hắn đã âm thầm bố trí hết thảy.

Chẳng qua là đang kiềm chế bởi vì tầm quan trọng của một người cho nên hắn không dám manh động, hắn không muốn Vu Duy Thiển gặp chuyện bất trắc, bởi vì hắn sợ. Nhưng dù sao cũng là người từng trải, Vu Duy Thiển không tin Lê Khải Liệt sẽ chịu rơi vào thế bị động, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, bản năng của dã thú chính là tấn công, trước khi săn mồi đều rất biết cách kiên nhẫn chờ đợi.

Ba ngày sau, xuyên qua Công viên Trung tâm, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt lái xe đến Harlem, đây là khu vực mà người da đen và người Mỹ La tinh sinh sống, khác với khu China Town có thể thấy được đa số là người da vàng, nơi này có rất nhiều chủng tộc, rất phức tạp.

Amy Lee nói rằng hắn có lái xe bám theo một đoạn, không dám đi cùng, thoạt nhìn không phải nói làdối.

Bọn họ đến đây vào ban ngày, có không ít người nhìn xe của bọn họ, cũng may Lê Khải Liệt không chọn chiếc Farrari màu đỏ của hắn, nhưng một chiếc Lamborghini mới cáu cũng đủ khiến cho không ít người ở ngã tư đường phải ngoái đầu nhìn chăm chú.

Amy Lee thật không xứng làm người dẫn đường, hắn chỉ biết đại khái là ở đây nhưng không xác định người đàn ông mặc trang phục kỳ quái kia rốt cục biến mất ở đâu, bọn họ chỉ có thể rẽ trái rẽ phải để tìm bất cứ giấu vết khả nghi nào có thể tìm thấy ở trên đường.

“Đây là manh mối đáng tin cậy của ngươi?” Ka Zhaye lái xe, Amy Lee ngồi kế bên ghế lái, hành khách ngồi ở băng sau cất lên vài câu nghi ngờ.

Lê Khải Liệt ngồi yên bên cạnh Vu Duy Thiển, khi hắn nghi ngờ cái gì thì hơi thở và giọng điệu âm trầm hàm chứa mùi thuốc súng sẽ làm cho người ta phải cảnh giác, Amy Lee nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thấp giọng giải thích, “Ta cũng không phải chó săn biết đánh mùi dẫn đường, nơi này ta không quen, chỉ có thể nhớ kỹ là ở đây.”

“Thưa ngài, cứ tìm hoài như vậy cũng không phải là cách.” Ka Zhaye được dặn dò khi ở bên ngoài không được xưng hô Lê Khải Liệt là điện hạ mà phải dùng ngài để thay thế.

Trên đầu gối của Vu Duy Thiển có một cái máy tính bảng, hắn đang tìm thông tin về những tòa nhà gần đây, khi cần thì thậm chí có thể hỏi Reid cung cấp bản đồ vệ tinh, nhưng bây giờ vẫn chưa cần thiết, hắn đã tìm được vài địa điểm đáng nghi, thúc tay ra hiệu cho Lê Khải Liệt nhìn xem.

“Ka Zhaye, ngươi đi xuống hỏi một chút ở gần đây có chỗ nào mà mọi người không thường đến đó, hoặc chỗ nào hay xảy ra những điều kỳ quái nhất hay không.” Xem những địa điểm mà Vu Duy Thiển chỉ ra, Lê Khải Liệt muốn Ka Zhaye đi hỏi vài nơi quan trọng.

“Gần đây ngay cả ô tô hay khách sạn cũng không có, rất hẻo lánh, ngươi xác định người kia biến mất ở phụ cận?” Ánh mắt khiến người ta sởn gai ốc, Lê Khải Liệt xác định lại một lần nữa với Amy Lee.

Dưới ánh mắt như vậy, Amy Lee gật đầu xác định, “Đương nhiên!”

Ka Zhaye xuống xe một lúc lâu vẫn chưa trở về, nhưng không có ai lo lắng cho hắn, với bản lĩnh và vẻ ngoài của hắn thì nơi này không có ai dám trêu ghẹo hắn, nhưng thật ra ba người ở trên xe có lẽ cần phải được lo lắng.

Vài người Mỹ La tinh ở đằng xa đang quanh quẩn, trước khi bọn họ tiến đến gần để gây phiền phức thì Ka Zhaye đã trở lại, tránh cho một trận ẩu đả đổ máu, những người đó nên cảm thấy may mắn, nếu bọn họ tiếp cận chiếc xe này thì kết quả tuyệt đối sẽ nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

“Gần đây có mấy nhà xưởng bỏ hoang, còn có một phòng khám lớn bị đóng cửa, những nơi này rất ít người tới lui, nghe nói buổi tối có mấy băng nhóm tụ tập.” Đánh dấu vài điểm đỏ trên bản đồ, Ka Zhaye vừa nói vừa lau vết máu trên nắm đấm, đương nhiên vết máu kia không phải của hắn.

Quanh co vài vòng, sắc trời sắp sụp tối, Vu Duy Thiển để cho Ka Zhaye đi mua vài món để dùng bữa, xe dừng ở một nơi vắng vẻ, bọn họ ở trong xe ăn bánh mì hotdog, ăn trong chốc lát thì bỗng nhiên Lê Khải Liệt dừng lại động tác ăn uống của mình.

“Gần đây có máu, không chỉ một ít.” Hắn gỡ cặp kính mát xuống, đồng tử màu vàng óng dần dần co rút lại giữa đôi mắt màu tro lục.

…………..

P/S: Duy nói ra nhiều câu rất cảm động, còn con sam nói đúng có 1 câu mà sởn cả gai ốc =.=, sao mà sến thế hở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện