--------------

Lúc này Lê Khải Liệt đang thu âm chương trình ở đài phát thanh, nội dung chính của chương trình là về album mới của hắn, nhưng trong chương trình muốn hỏi cái gì thì là chuyện của người dẫn chương trình.

“…..Đúng rồi Leo, mọi người đều phát hiện ngươi khác với trước kia, có nguyên nhân gì đặc biệt hay sao?”

Phòng phát thanh chia làm hai gian, bên ngoài là nhân viên đài phát thanh, bên trong là người dẫn chương trình, lần này từ đặc biệt rất xứng với vị khách đặc biệt của chương trình ngày hôm nay, siêu sao Leo đeo kính đen, vẫn duy trì cảm giác khó có thể xem nhẹ, ngồi đối diện với người dẫn chương trình.

Cặp mắt kính kia khiến rất nhiều người tò mò.

“Ngươi nói nó?” Lê Khải Liệt nâng gọng kính đặt trên sóng mũi, khóe miệng khêu gợi nhếch lên một nụ cười nam tính tràn đầy sức quyến rũ, “Ngươi không thấy là nó rất thích hợp với ta hay sao?”

Đương nhiên rất thích hợp, quả thật thích hợp một cách quá đáng, người dẫn chương trình không ngừng gật đầu, “Nhưng mà sẽ khiến cho người ta không thấy rõ mặt của ngươi, như vậy mới là có sao.”

“Đừng quên ta là ca sĩ, không phải diễn viên.” Giống như vì đối phương nghi ngờ thực lực của mình mà hắn tỏ vẻ khó chịu, giọng nói đầy sức hút trở nên trầm thấp, người dẫn chương trình dường như cảm giác được một loại năng lượng nào đó ở phía sau cặp kính, cô ta bỗng nhiên không dám hỏi tiếp.

Phòng thu âm bỗng nhiên trở nên có một chút kỳ lạ, đương sự lại thản nhiên, khoanh tay dựa vào ghế, ngón tay hình như đang gõ nhịp một cách bất an.

Bỗng nhiên cảm thấy không yên lòng, giống như có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, trước kia Lê Khải Liệt cũng không tin tưởng vào trực giác nhưng kể từ khi tiềm năng trong thân thể của hắn được phát huy, thể chất bị thay đổi, loại trực giác này làm cho bản năng của loài thú ngủ đông rục rịch dưới đáy lòng của hắn.

Điện thoại vang lên, hắn lập tức bắt điện thoại, “Owen?”

“Ta mới từ chỗ của Wirth rời đi, ta nghe được tiếng còi xe cảnh sát chạy về hướng đó….” Owen vẫn chưa nói xong thì điện thoại đã bị dập máy, người dẫn chương trình vẫn chưa kịp phản ứng liền thấy Lê Khải Liệt lao ra ngoài cửa giống như một cơn gió lốc.

Nhanh đến mức không có ai có thể ngăn hắn lại, sự hung ác hiện rõ trên mặt hắn khiến mọi người đều sợ đến mức không ai dám ngăn hắn lại.

Khi thu âm chương trình thì không nên thu lại, càng không nên bỏ đi như vậy, cũng không nói một câu với ai thì bóng dáng của Lê Khải Liệt đã mất tăm, tất cả mọi người ở đều nhường đường cho hắn, Lê Khải Liệt đẩy ra đám nhân viên và các fan hâm mộ đã đến đây để ủng hộ hắn rồi vội vã xuống lầu.

Đã lâu Lê Khải Liệt không lái con Y2K, ngã tư đường căn bản không có cách nào phát huy tính năng và tốc độ của Y2K, chiếc Ferrari màu đỏ của hắn đang đậu ở dưới lầu, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để lao đi, người đi đường chỉ nhìn thấy một màu đỏ rực lướt qua như tia chớp.

Trong Mê cung của Manhattan, viên đạn bắn về phía Vu Duy Thiển.

Mục tiêu của hắn là Kalu Ha, đồng thời cũng không thể tránh mà khiến chính mình trở thành mục tiêu của đối phương, súng vang lên, một cái khay nhôm không biết từ nơi nào bay đến, viên đạn lệch khỏi quỹ đạo.

Ngay trong phút chốc, những miếng miểng chai từ trong tay của Vu Duy Thiển bắn ra mang theo những tia lấp lánh, cắt ngang cổ của Kula Ha.

Có người ném đồ lung tung, chính là Amy Lee, miệng hắn không ngừng cất lên những tiếng kêu kỳ lạ, hắn nhắm chặt hai mắt, cầm lấy bất cứ thứ gì có thể đập vỡ để ném ra ngoài, trong đó bao gồm cả cái khay bằng nhôm.

Những miếng miểng chai nhuộm thành màu đỏ rơi rải rác dưới đất, Kula Ha che cổ, máu tươi từ vết thương của hắn chảy xuống, hắn nhịn đau rồi kêu to với đám đàn em, “Đi!” Đã lâu hắn không đích thân ra mặt, lần này lại bị thua bởi mấy miếng miểng chai, có thể nói là vô cùng nhục nhã.

Khi Lê Khải Liệt đến thì cảnh sát đang kiểm tra hiện trường, đương sự đều bị lưu lại để thẩm vấn, bởi vì thân phận của Vu Duy Thiển rất đặc biệt, cũng sợ các phóng viên ở bên ngoài gây náo loạn nên bọn họ đều ngồi trong phòng nghỉ của quán bar.

Chiếc Farrari màu đỏ vừa tiến đến thì lập tức gây chú ý cho mọi người, huống chi nó do Lê Khải Liệt lái, các phóng viên thật vất vả mới có cơ hội, đủ loại câu hỏi được oanh tạc nhân sự kiện lần này, nhưng Lê Khải Liệt vốn đã rất sốt ruột, hắn làm sao có thời gian để ứng phó với đám phóng viên.

“Cút hết cho ta!” Tiếng gầm gừ áp chế tất cả câu hỏi của đám phóng viên, cũng làm cho những người đứng xem náo nhiệt đều bị dọa sững sờ.

Gió làm rối tung mái tóc của Lê Khải Liệt, hắn không cột lại mái tóc dài hoang dã của mình, toàn thân toát ra hơi thở dũng mãnh và tràn ngập năng lượng để áp đảo tất cả mọi người, ánh mắt phía sau cặp kính mát tựa như đang thiêu đốt, bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ.

Giẫm lên sàn nhà lỗ chỗ đầy vết đạn, ngay cả cảnh sát cũng không dám ngăn hắn lại để thẩm vấn, Lê Khải Liệt cứ như vậy mà đi vào trong, dưới đất còn có xác chết, là đàn em của Kula Ha, một trong số đó bị cắt đứt tĩnh mạch nơi cổ tay, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, hắn vội vàng liếc mắt một cái rồi đi vào phòng nghỉ.

Một luồng không khí cuốn theo vô số gợn sóng, mọi người trong phòng nghỉ đều nhìn ra Lê Khải Liệt hoàn toàn mất khống chế, nếu không đeo cặp kính mát kia thì không biết ánh mắt ở phía bên dưới sẽ khủng bố như thế nào, trong phòng có Jasmine, có Amy Lee, có sĩ quan cảnh sát Thorne đã từng gặp mặt vài lần, còn có Ka Zhaye dính máu trên mình, nhưng hắn chỉ nhìn một người duy nhất.

Vu Duy Thiển ngồi thản nhiên, tuy rằng quần áo có hơi lộn xộn một tí, sắc mặt hơi kém hơn bình thường nhưng ít ra hắn vẫn an toàn, Lê Khải Liệt xông lên, không để ý những người khác đều đang nhìn, trước tiên hung hăn hôn môi Vu Duy Thiển.

“Ta đã nói cái gì! Ta muốn ngươi đừng đến đây! Vì sao ngươi không nghe lời ta?” Sau nụ hôn nồng nhiệt là tiếng rống to tràn đầy phẫn nộ, hắn chỉ trích Vu Duy Thiển, giống như hận không thể cắn đứt một miếng thịt, “Ngươi muốn làm cho ta lo lắng có phải hay không? Ngươi muốn chứng minh ngươi không cần ai bảo vệ? Bị ta bảo vệ rất mất mặt hay sao? Chẳng lẽ ngươi không thể chịu được khi trở thành một người bình thường như vậy?”

“Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì?” Vu Duy Thiển đứng lên, lớn tiếng khiển trách, khóe miệng còn có dấu vết của nụ hôn, ánh mắt sắc bén khiến người ta không thể nhìn gần.

Phía sau những lời chỉ trích là cái gì? Đó là vô cùng lo lắng và quan tâm hết mực, giọng nói của Lê Khải Liệt phát run, hắn thoạt nhìn giống như sắp tức đến mức phát điên, Vu Duy Thiển hất cằm về phía cánh cửa, “Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Lúc này lời nói của Vu Duy Thiển chính là thánh chỉ, thậm chí còn có hiệu lực hơn cả pháp lệnh do các quốc gia ban bố, những người khác đều đi ra ngoài, lưu lại hai người ở trong phòng nghỉ, mặt đối mặt, khí sắc có thể nói là rất tệ.

“Ta không muốn cãi nhau.” Lê Khải Liệt mở miệng trước, khuôn mặt lạnh lẽo, tháo xuống cặp kính mắt, trong đôi mắt lấp đầy âm u và gió lốc, “Ta không muốn cãi nhau với ngươi, ta chỉ muốn ngươi được an toàn.” Nguồn:

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn chứng minh cái gì, ngươi tưởng rằng ta không thể chấp nhận khi đã trở thành người bình thường hay sao? Ta sẽ hận ngươi hay là hận chính mình vô dụng?” Giọng điệu của Vu Duy Thiển đầy mỉa mai, nhưng hắn lại đưa tay ôm ra sau gáy của Lê Khải Liệt rồi sờ đầu của đối phương.

“Không thể chịu được khi ta trở thành như bây giờ có phải hay không?”

Lê Khải Liệt chấn động, hai người đối diện, từ khi tình cảnh bị đổi chỗ cho nhau thì hắn vẫn luôn tồn tại một cảm xúc nào đó, lúc này đã bị vạch trần, không còn chỗ nào để che giấu.

Vì được độc chiếm mà vui sướng, vì có thể bảo vệ đối phương mà tự mãn, đồng thời ngoại trừ đau lòng thì trong lòng cũng rất hận chính mình.

Thử xem, Lê Khải Liệt, làm cho ta yêu ngươi, yêu thật sự, dốc hết tất cả, ngươi có thể làm được hay không?

Lê Khải Liệt làm được nhưng cũng thất bại, hắn không thể chân chính giải cứu Vu Duy Thiển mà lại đẩy đối phương vào một cảnh khốn cùng khác, vào một con đường chết.

Cho nên hắn nôn nóng, hắn độc đoán, hắn muốn dùng tất cả mọi cách để bảo vệ đối phương, hắn không cho phép chính mình lại phạm phải sai lầm. Mà Vu Duy Thiển lại dùng một cách khác để nói cho hắn biết đáp án.

“Ngươi chịu không nổi ta trở thành như bây giờ, ta không còn pháp thuật, bất tử đương nhiên cũng không còn tồn tại, người như ngươi nhất định sẽ rất cao hứng khi ta đã vứt bỏ hết thảy vì ngươi, nhưng chỉ như vậy thì ngươi đã đủ thỏa mãn hay sao?” Tìm thấy đáp án trong mắt của Lê Khải Liệt, hắn lắc đầu, “Không có, ngươi cảm thấy chưa đủ.”

“Ngươi nói ngươi không bận tâm ta sẽ trở thành như thế nào, đó là sự thật, nhưng ở một góc độ khác thì ngươi kỳ thật rất để ý, ta trở thành bình thường, mà ta vẫn không thích bước ra khỏi nhà, ngươi không chịu nổi khi ta ngồi ở trong nhà chờ ngươi quay về, ngươi không chịu nổi sự bình tĩnh của ta, mỗi khi ngươi nhìn thấy ta trở thành như bây giờ thì ngươi liền cảm thấy áp lực, cảm thấy là ngươi đã hại ta, nợ ta, ngươi vốn hy vọng mỗi một chuyện đều diễn biến theo mong muốn của ngươi, nhưng đáng tiếc–”

Hắn mím khóe miêng, “Chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của ngươi.”

Lê Khải Liệt hiểu rõ, cơ hồ bị lời nói này hòa tan, “Cho nên, ngươi là vì muốn chứng minh cho ta xem? Vì muốn nói cho ta biết ngươi vẫn là ngươi? Vì muốn chứng minh sự tình vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát, cho dù mất đi năng lực đặc biệt, mất đi bất tử nhưng ngươi vẫn là Vu Duy Thiển trước kia?”

Giọng nói thâm trầm hùng hồn chấn động trong bầu không khí, hắn dựa vào Vu Duy Thiển, ôm lấy bờ vai của đối phương, hai vầng trán kề sát vào nhau, “….Ta không hại ngươi? Hại ngươi mất đi kiêu ngạo? Mất đi tôn nghiêm?”

Hắn hỏi rất nhẹ, hắn rất sợ đáp án của Vu Duy Thiển sẽ đập nát hắn.

“Kiêu ngạo và tôn nghiêm cũng không phải là thứ mà người khác có thể cướp đi.” Những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt quá mức hài hòa cân đối mà lại có vẻ khắc nghiệt ngạo mạn của Vu Duy Thiển dần dần trở nên dịu dàng, “Nhưng ngươi quả thật cũng hại ta, hại ta yêu một người, cho dù muốn vứt bỏ kiêu ngạo và tôn nghiêm thì ta cũng….”

“Cũng thế nào?” Lê Khải Liệt chằm chằm quan sát Vu Duy Thiển.

“Ta cũng cam tâm tình nguyện.” Hắn chậm rãi nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Lê Khải Liệt, “Dùng cuộc sống dài lâu vô vị để đổi lại những tháng ngày ngắn ngủi mà có ý nghĩa, ai dám nói là nó không xứng đáng. Lúc trước có người tự cao tự đại xông vào thế giới của ta, hiện tại không để cho ta giải quyết hậu quả cho hắn thì cũng–”

Bờ môi bị ngăn chặn, Lê Khải Liệt không cho Vu Duy Thiển tiếp tục nói thêm bất cứ điều gì nữa, hắn chỉ cần nghe đến đó là đủ rồi, hiện tại hắn chỉ muốn dùng nụ hôn nồng nhiệt cùng cái ôm sâu sắc nhất để biểu đạt tình cảm đang dâng trào của hắn.

“Tránh ra, hiện tại không được, ở đây cũng không thể, hơn nữa ta không còn sức.” Khi bắt đầu ôm hôn thì động tác tay chân càng lúc càng trở nên kịch liệt, Vu Duy Thiển lui ra phía sau.

Đối phó với Kula Ha thoạt nhìn rất nhẹ nhàng nhưng bao nhiêu năm không sử dụng kỹ năng trước kia, lực lượng toàn thân đều dồn vào cổ tay, hiện tại hắn không còn sức để ứng phó với Lê Khải Liệt.

“Ngươi nói ra những lời này mà lại bảo ta phải giữ bình tĩnh, làm sao có thể làm được?” Tình cảm mạnh mẽ dâng trào, Lê Khải Liệt xoay người khóa trái cửa, mặc kệ Vu Duy Thiển nói cái gì, hắn kéo lấy đối phương rồi ngang ngược yêu cầu, “Đừng trách ta, cũng là tại ngươi, Duy của ta! Là ngươi nói ra những lời suýt tí nữa đã làm ta nổ tung, hại ta trở thành như vậy thì ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Mái tóc nâu đỏ biến thành màu đỏ sậm như máu, răng nanh xông ra như ma cà rồng, quần áo cơ hồ không thể chứa được thân thể đang nở nang, bên trong đôi mắt thú màu vàng là một màu đỏ tươi của dục vọng, Vu Duy Thiển nhìn hắn, “Từ khi nào thì lại dễ dàng động dục như vậy?”

Lê Khải Liệt không rảnh để trả lời, hắn thở hổn hển, ngón tay dễ dàng mở ra quần áo của Vu Duy Thiển, áo choàng đen, áo sơ mi sọc màu trắng, hơi thở cấm dục bao vây xung quanh thân thể, Vu Duy Thiển làm cho hắn điên cuồng.

Đôi mắt dã thú không thể khống chế dục vọng đang sôi trào, với thể chất ban đầu của Lê Khải Liệt thì trong trường hợp này Vu Duy Thiển so với đối phương là ngang tay, nhưng tình thế hiện tại đã khác với trước kia, so về độ dẻo dai và sức mạnh thì hắn chống đỡ không được, sắc mặt từ tức giận cứng ngắc dần dần bị dao động, hắn nằm trên bàn, để mặc dục vọng thiêu đỏ đôi tai.

Một miếng thịt nằm trên thớt sẽ không tránh khỏi vận mệnh bị liếm bị ăn, hiện tại hắn chính là miếng thịt đó, Lê Khải Liệt giống như ăn không biết ngán, thậm chí không hề bận tâm thời gian đã trôi qua bao lâu.

Tiếng thở dốc và rên rỉ ở bên trong mặc dù đã được kiềm nén nhưng thi thoảng vẫn vang lên, người ngoài cửa đã sớm chú ý, bọn họ vốn còn lo lắng sẽ nghe được tiếng đập vỡ đồ đạt hay là tiếng tức giận mắng chửi, nào ngờ…..

Jasmine đỏ mặt, nàng hít sâu vào một hơi, sắc mặt có vẻ sợ hãi, nhưng rốt cục cố gắng tằng hắng giọng một cách ám muội, cao hứng phấn chấn mà nói, “Nếu không có gì thì mọi người đều quay về đi, hôm nay có lẽ ông chủ cũng mệt rồi, có chuyện gì thì sau này hẳn nói.”

“Ngươi nghĩ là hắn mệt hay là Leo mệt hơn?” Bên ngoài đã được kiểm tra gần xong, mấy người bọn họ đều đứng, Amy Lee nhìn đồng hồ, “Với lại ta còn có việc muốn gặp bọn họ, có ai biết bên trong còn mất bao nhiêu lâu nữa mới ra hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện