Hắn buông tay ra, khi Vu Duy Thiển nhìn về phía hắn, hắn kéo Vu Duy Thiển đứng dậy rồi ôm chặt đối phương vào lòng, “Chuyện của Lancelot ở lễ trao giải có thể là có người nhằm vào ta, hoặc có thể chỉ là trùng hợp, nhưng mặc kệ là ai trộm đi thứ mà ta đã tặng cho ngươi thì ta cam đoan ta sẽ tìm trở về, Duy.”

Hắn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ta sẽ tìm trở về.”

Cửa được mở ra, nhân viên đặc vụ tiến vào để báo cáo tình hình bị hắn làm cho hoảng sợ.

Dưới bóng đèn đột nhiên xuất hiện một đôi mắt lạnh lùng đan xen với tức giận, người đến ngay lập tức hút sâu một hơi, theo bản năng mà giơ súng lên.

Lê Khải Liêt cầm lên áo khoác, nhìn xuống một cách mất kiên nhẫn, người kia lập tức đứng im bất động.

“Ruiman! Ngươi làm gì vậy? Cất súng đi!” Khi Reid trách cứ thì đặc vụ Ruiman trẻ tuổi mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy tình huống cũng không phải như hắn suy nghĩ, ngượng ngùng mà cất vũ khí vào, trong miệng nhẹ nhàng chậc một tiếng, “Làm ta giật cả mình, cứ tưởng là ta đã tìm được hung thủ rồi chứ…..”

Đôi mắt giống như dã thú sắp sửa vồ con mồi, sau khi mở cửa ra thì lập tức nhảy vào tầm mắt, giống như còn có thể ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng, cho dù là ai thì cũng đều bị dọa, Ruiman tự giải thích, thiếu chút nữa hắn đã nghĩ rằng mình rất may mắn, mở cửa ra liền phát hiện hung thủ mà từ nãy đến giờ vẫn chưa thể tìm ra.

“Đội trưởng, vẫn chưa phát hiện được gì.” Ruiman ho khan vài tiếng, giải tỏa xấu hổ vì sự hiểu lầm của mình, không dám nhìn nhiều về phía Lê Khải Liệt, hắn đi đến trước mặt Reid để báo cáo tình hình cụ thể, “Cấp trên rất không hài lòng đối với chuyện này, muốn ngươi đi đến trụ sở một lần.” Cuối cùng hắn nói nhỏ một câu như vậy.

“Reid, chuyện này không phải cứ như vậy mà xong đâu.” Bên ngoài vẫn hỗn loạn, Lê Khải Liệt đi đến cửa phòng, tay cầm áo khoác, khuôn mặt bình tĩnh dựa vào trên cửa, “Ngươi nên cảm thấy may mắn, người lấy cây đàn vi-ô-lông đáng lý hiện tại đang khóc thương vì mất đi hai tay, nhưng người này là ngươi cho nên ta tạm thời giữ lại để ngươi có thể bắn súng.”

Khóe miệng lộ ra một nụ cười hung ác nhưng lại mang đến tác dụng hòa hoãn. Reid dùng một loại ánh mắt hoàn toàn lạ lẫm để nhìn về phía Lê Khải Liệt, trước kia Lê Khải Liệt sẽ không trực tiếp uy hiếp như vậy, ít nhất là ở bề ngoài thì hắn vẫn còn nhớ rõ mình là một ca sĩ nhạc rock.

“Có lẽ ta nên lo lắng cho an nguy của mình.” Khẩu súng vẫn nằm trên bàn, Reid cầm lấy nó rồi đeo vào thắt lưng, “Hình như ngươi càng lúc càng nguy hiểm hơn so với trước kia, Leo, là đặc vụ FBI, ta sẽ lo lắng cho an toàn của công dân, cho nên ta muốn hỏi gần đây ngươi có khỏe hay không?”

Sức quan sát của Reid luôn rất sâu sắc, huống chi hắn từng gặp rất nhiều tội phạm, lại tự tay bắt không ít hung thủ giết người, trực giác của một viên cảnh sát nói cho hắn biết có cái gì đó không thích hợp.

Câu hỏi của hắn rất thẳng thắn, sau khi Reid lên tiếng thì Ruiman mới phát hiện người vừa dọa mình chính là Miracle Leo? Bởi vì rất đáng sợ, hoàn toàn khác với hình ảnh trên tivi cho nên vừa rồi hắn không nhận ra!

“Chúng ta đi thôi.” Không đợi Lê Khải Liệt trả lời, Vu Duy Thiển bước qua rồi kéo tay Lê Khải Liệt đi ra ngoài

Cả tòa nhà bị đặt lệnh giới nghiêm, chỉ có thể trải qua kiểm tra nghiêm ngặt ở tầng trệt thì mới có thể ra vào, tầng này đã kiểm tra xong, có không ít người trông coi, thang máy đóng cửa, hai người đi bằng lối thoát hiểm dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.

Mặc dù rất nhiều người nhận ra vừa rồi đi ngang qua mặt bọn họ là ca sĩ Leo, nhưng không có bao nhiêu người biết vì sao hắn lại ở trong này, nể mặt của thị trưởng, Reid cũng không làm khó dễ bọn họ, cho dù là FBI cũng sợ giới truyền thông truy đuổi và quấy rầy.

Bọn họ đi bằng xe của Reid đến, khi về thì trực tiếp gọi taxi, ngồi vào băng sau, Vu Duy Thiển liền mở miệng, “Lancelot bị hãm hại, kẻ thù của ngươi rất nhiều, có nghĩ đến ai khiến cho hắn làm như vậy hay không?”

“Ngươi cũng đã nói kẻ thù của ta rất nhiều, ta làm sao có thể nghĩ ra.” Tâm tư của Lê Khải Liệt hiển nhiên không ở chỗ này, chỉ trả lời cho có lệ.

Vu Duy Thiển không để ý, “Không chỉ có như vậy, ngươi có ý kiến gì với chuyện này hay không? Ngươi cũng nhìn thấy vết thương trên người của sĩ quan kia–” Không cần hắn nhiều lời, Lê Khải Liệt đương nhiên nhìn thấy vết thương trí mạng giống như bị dã thú cắn xé, vết thương đó có ý nghĩa gì thì hình như chỉ có một đáp án.

Vu Duy Thiển cũng không nói gì, lúc này Lê Khải Liệt tự mình nói, “Ngươi cảm thấy gia tộc Claudy còn người sống hay sao?” Suy nghĩ một lúc rồi vừa cười lạnh vừa bổ sung them một câu, “Ta đang nói là ngoại trừ ta.”

“Ta vẫn không thích nụ cười này của ngươi.” Mặc dù Lê Khải Liệt nói rất bình thản nhưng Vu Duy Thiển vẫn có thể nhận thấy cái gì đó từ nụ cười của người này, “Ta hy vọng quá khứ trước kia của ngươi cùng với thế hệ của gia tộc Claudy….đã hoàn toàn chấm dứt.”

“Thế hệ của bọn họ đã sớm chấm dứt trong mắt của người đời, nhưng đối với ta mà nói thì chưa từng có chấm dứt, nó vẫn là mục tiêu của ta, cho đến khi ta hoàn toàn hủy diệt nó.” Cửa kính xe taxi mở ra phân nửa, ánh đèn nê-ông ở xa xa chiếu rọi, giọng nói của Lê Khải Liệt dường như rất xa xôi.

“Ta đã làm được nhưng vì sao, Duy, vì sao ta vẫn không hề cảm thấy thoải mái…”

Bởi vì—vô luận hắn làm gì thì cũng không thể thay đổi sự thật hắn là người của gia tộc Claudy.

Là người cuối cùng của Claudy.

Kỳ thật Vu Duy Thiển biết rất rõ đáp án, nhưng hắn không trả lời. Hắn nhớ đến lúc trước khi Lê Khải Liệt dùng đủ mọi cách để hiếp bức, vì chiếm được hắn cũng vì hủy diệt gia tộc Claudy mà không từ thủ đoạn.

Kỳ thật người đàn ông này không thay đổi, Lê Khải Liệt vẫn luôn mất tự chủ, muốn làm gì thì làm, chỉ làm những chuyện cảm thấy hứng thú, mà hiện tại bởi vì yêu hắn cho nên thỉnh thoảng sẽ tự cho phép bản thân lộ ra bộ mặt yếu ớt của mình ở trước mặt hắn.

Trước khi bọn họ gặp nhau, người đàn ông mang theo vô số hào quang này luôn ở trong những trò chơi, Lê Khải Liệt rong ruổi trong những trò chơi nguy hiểm mà không biết mệt mỏi, người như hắn hoặc ít hoặc nhiều đều mang trong mình tính cách hủy diệt, đó có thể là do ảnh hưởng của hoàn cảnh sống và môi trường, cũng có thể là do gien di truyền trong huyết thống của gia tộc Claudy.

Điên cuồng, mục rữa, dùng bề ngoài hoa lệ để che giấu, mà bên trong kỳ thật là một linh hồn đã sớm thối nát.

Theo một góc độ nào đó mà nói thì bọn họ cũng có thể xem như đồng loại, cho nên Vu Duy Thiển có thể hiểu rõ tâm tình lúc này của Lê Khải Liệt, “Lúc ấy tòa nhà kia nổ tung, ngươi và ta đã tận mắt nhìn thấy, ngươi nghĩ xem còn có ai có thể sống sót trong vụ nổ lớn như vậy?”

Đây là sự thật, không ai có thể thóa khỏi, “Nếu ngươi không cứu ta thì ta cũng sẽ chết ở nơi đó.” Những lời này gợi lên ký ức trong đầu, cửa kính xe phản chiếu nét mặt nhìn nghiêng của Lê Khải Liệt, hắn mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt còn nóng hơn cả ánh đèn nê-ông đang khoá chặt lên mặt của Vu Duy Thiển.

“Ta đang miên man suy nghĩ cái gì vậy. Mặc kệ nó, chỉ cần ngươi còn ở đây, chỉ cần ngươi còn ở đây, chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh ta….” Hắn ôm lấy Vu Duy Thiển, tựa như Vu Duy Thiển là điều duy nhất mà hắn cần ở trên thế giới này.

Gió đêm gào thét bên tai, bàn tay của Lê Khải Liệt ở sau lưng truyền nhiệt độ cho hắn, không có một chút dao động, Vu Duy Thiển rất hài lòng khi phát hiện Lê Khải Liệt vẫn là Lê Khải Liệt, mặc kệ có phải có kẻ đang âm thầm chuẩn bị làm cái gì hay không, hay là có ai đang muốn tìm tới cửa để dọn đường trở lại cho Tham Lang tái xuất giang hồ —

“Ngươi nói rất đúng, tựa như ngươi đã nói….Chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau.” Sau khi tạm dừng, lời nói được thì thầm rất nhỏ nhưng vẫn bị Lê Khải Liệt nghe thấy, Vu Duy Thiển đã học được cách thẳng thắn với tâm tư của mình, chẳng qua thỉnh thoảng biểu hiện ra ngoài sẽ có một chút mất tự nhiên.

Chính là vì vậy nên Lê Khải Liệt rất thích dùng những lời nói quá mức ngọt ngào để tấn công người yêu của hắn, bởi vì thói quen đòi công bình cho nên Vu Duy Thiển sẽ không ngừng đáp lại hắn.

Hắn biết mưu tính của hắn đã sớm bị Vu Duy Thiển nhìn thấu, nhưng người đàn ông từ bất tử trở thành người thường cũng không bài xích, cho nên hắn cũng biết tuy rằng Duy của hắn không nói, nhưng kỳ thật Duy rất thích đủ loại hành động nhiệt tình của hắn.

“Gần đây có phải làm nhiều quá hay không? Ôm ngươi mà cảm thấy hình như ngươi gầy đi một ít.” Tài xế ở trước mặt dường như không tồn tại, hắn sờ tới sờ lui trên người của Vu Duy Thiển, đối phương nheo mắt nhìn ra phía trước, “Có lẽ vậy, ngươi muốn săn sóc ta thì mấy ngày này cứ để ta làm là được.”

Đến nơi, Vu Duy Thiển trả tiền xe, nhìn thấy tài xế khẩn cấp cầm lấy di động, có lẽ là muốn thông báo với một tòa soạn nào đó về đoạn đối thoại riêng tư mà hắn vừa nghe được.

“Không sao chứ?” Chờ Lê Khải Liệt đóng cửa xe rồi bước đến, Vu Duy Thiển cất tiếng hỏi.

“Hiện tại cả thế giới đều biết quan hệ của chúng ta, hơn nữa đã từ lâu bọn rất muốn chụp được hình riêng tư của chúng ta nhưng vẫn không thành công, coi như là bồi thường đi. Lê Khải Liệt không ngại, hắn ước gì có thể công bố với toàn thế giới, hơn nữa hắn cũng đã làm như vậy.

Vào nhà, bật đèn lên, dưới chân có một vật khiến bọn họ chú ý.

Giống như những vở kịch ly kỳ luôn khiến người ta bất ngờ, trên tấm thảm ở trước mặt bọn họ là một cây đàn vi-ô-lông đang lẳng lặng nằm yên. Ánh sáng chiếu xuống đường cong sắc nét, màu sắc nhu hòa, bởi vì trải qua một ít niên đại khiến cho nó có một loại cảm giác mà những cây đàn vi-ô-lông khác không có.

Giống như nó có sinh mệnh riêng, tự mình rời đi, liên tục gây ra đủ chuyện rồi lại một lần nữa quay về. �

Vu Duy Thiển cầm nó lên, theo cảm giác ở trên tay và độ căng của dây đàn cũng như xúc giác khi cầm vĩ kéo, hắn xác định, “Là nó.”

Nó chính là cây đàn mà trước kia Lê Khải Liệt đã đưa cho hắn, do Stradivari chế tạo, trị giá mấy triệu đô, đã có người nguyện ý ra giá một tỷ đô Mỹ cho nó, nhưng không xác định bên trong còn cất giấu bí mật kia hay không.

Hiện tại một lần nữa nó lại trở về trong tay hắn.

Mất rồi có lại, hai người cũng không cảm thấy cao hứng, hệ thống bảo an vẫn bình thường, Reid có thể đi vào là vì thân phận đặc thù của hắn, nhân viên chịu trách nhiệm bảo vệ dinh thự này đã mở cửa cho hắn, còn người trả lại cây đàn lại không phải là Reid.

Đồ vật đã trở về, cho dù có trừng mắt nhìn thì nó cũng sẽ không nói cho bọn họ biết là ai đã đặt nó ở nơi này, Lê Khải Liệt cầm lấy cây đàn rồi đặt lên ghế sô pha.

“Để một lát nữa hẳn nghiên cứu, ăn cơm trước đi, ngươi gầy, ta phải nuôi béo ngươi mới được.”

“Ngươi nuôi ta?” Đi đến nhà bếp rồi mở cửa tủ lạnh ra, nhìn thấy trong tủ lạnh có bơ và đủ loại thịt, Vu Duy Thiển tỏ vẻ không đồng ý, “Con người béo gầy không phải do bản thân có thể khống chế, hiện tại ta chỉ là một người bình thường, cứ ăn như vậy thì không chừng mấy năm sau ta sẽ trở thành một kẻ béo ú bụng mỡ, ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Lê Khải Liệt tưởng tượng không ra bộ dáng mà Vu Duy Thiển hình dung, mở một lon bia, liếm bờ môi ướt át một cách xấu xa, “Có sao đâu, ta không ngại ngươi sẽ béo phì, dù sao ta và ngươi cùng nhau ăn, cùng lắm thì đến lúc đó biến thành hai kẻ mập mạp.”

Hai người cùng nhau cười rộ lên, nở nụ cười trong chốc lát, Vu Duy Thiển khôi phục vẻ thản nhiên như trước, cầm lấy lon bia trong tay của Lê Khải Liệt, “Ngươi xác định ngươi còn có thể béo phì hay sao?” Hắn nhìn ánh mắt của Lê Khải Liệt, vói tay tắt đèn.

Trong bóng đêm, một đôi mắt dài mảnh co rút lại, đồng tử màu vàng óng rốt cục không tìm thấy dấu vết của nhân loại trong bóng tối, những con báo trong rừng rậm thường có một đôi mắt như vậy, sư tử cũng thế, đồng thời những con sói hoang dẫn theo bầy đàn hú to dưới ánh trăng cũng không có gì khác biệt.

Màu xanh óng ánh, lúc sáng lúc tối, trong không khí có tiếng hít thở rất nhỏ, phập phồng dồn dập, đó không phải xuất phát từ con người.

Trong đôi mắt thú màu vàng óng có dã tính, có hung ác và tàn nhẫn.

Vu Duy Thiển biết trước mặt hắn chính là Lê Khải Liệt, nhưng khi tắt đèn, nhìn không thấy người ở trong bóng tối thì người đứng trước mặt hắn trở nên khác với Lê Khải Liệt, đó là một con dã thú, một con dã thú không nên xuất hiện trong thành thị, bất cứ lúc nào cũng có thể xé xác người ta.

……………

P/S: sam béo bụng bự =)), Duy cũng béo bụng bự =)) =)). Mất thẩm mỹ quá nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện