Người bị Vu Duy Thiển nghiến răng nghiến lợi mắng chửi hiện tại đang đứng ở trên boong tàu, đưa lưng về phía mọi người, hút thuốc ngắm biển, khói trắng bị gió tán đi.

Phía Bắc Địa Trung Hải, gió biển táp vào mặt tràn ngập hương vị nước biển, cảnh tượng giãy dụa dưới đại dương ở mấy ngày hôm trước dường như chưa từng xảy ra, nếu không biết mục đích của bọn họ thì có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng bọn họ chỉ đang du lịch ngắm cảnh.

Lê Khải Liệt đang ở trên một chiếc du thuyền cỡ lớn hướng thẳng về phía mục tiêu – đảo Capri. Một hòn đảo đã trải qua chiến tranh, liên tiếp thay đổi chủ quyền trong thời kỳ tranh chấp quân sự giữa hai nước AnhPháp.

Dựa vào địa vị của gia tộc Claudy năm đó, cho nên bọn họ đã từng có được chủ quyền sở hữu một phần khu vực trên hòn đảo, nhưng hiện tại nó đã thuộc về Ý, nơi này trở thành một thắng cảnh thu hút rất nhiều du khách trên thế giới, mặc dù cách nước Pháp nhưng gia tộc Claudy và hoàng thất Anh quốc vẫn giữ liên hệ với nhau.

“Điện hạ Leo? Điện hạ Leo?” Cấp dưới của Wolf cẩn thận gọi vài tiếng, người đứng trên boong tàu quay đầu lại, sắc mặt âm u cùng với ánh mắt tràn đầy sát khí làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

“Có chuyện gì thì cứ nói!” Gió biển hất vào chiếc áo sơ mi màu đen chưa cài hết khuy, lớp vải phất phơ phát ra tiếng vù vù, khí chất hải tặc của Lê Khải Liệt dường như càng thêm hiển lộ rõ ràng giữa biển cả mênh mông.

Cấp dưới mà Wolf mang theo cũng chính là một trong những vệ sĩ hoàng cung của Hashim, “…..Chúng ta sắp đến, sĩ quan Wolf hỏi ngài có muốn chuẩn bị cái gì hay không?”

So với công chúa của bọn họ thì vị hoàng tử mà trước đây không hề tồn tại cũng chưa từng xuất hiện này quả thật giống như thiên sứ và ác ma.

“Rốt cục cũng sắp đến.” Vivian nhảy lên boong tàu, nàng nói một cách khoái trá nhưng thoạt nhìn cũng không quá cao hứng, nàng cùng hắn ngắm biển, “Nếu ngươi đoán sai làm cho Wirth bị bất cứ thương tổn nào thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Tuy rằng chiều cao chỉ có một khúc, diện mạo cũng là một cô bé cực kỳ giống búp bê, nhưng nét mặt nhìn nghiêng của nàng đối với Lê Khải Liệt lại có biểu tình chính chắn hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của mình, “Cho dù vận dụng toàn bộ lực lượng của Bathory thì ta cũng phải phá hủy Hecate.”

Nàng dùng biểu tình lạnh lùng mang theo vẻ chán ghét để nói ra lời này, thoạt nhìn rất giống với một người đàn ông nào đó.

Lê Khải Liệt bực dọc mà hừ lạnh một tiếng, đầu lọc của điếu thuốc bị bóp méo rồi ném xuống biển, hung hăng phun ra một ngụm khói cuối cùng, “Nếu hắn gặp chuyện bất trắc thì không cần tới phiên ngươi ra tay, cứ để ta!”

“Ngươi có thể tự xuống tay đối với chính mình? Ngươi chỉ biết dùng tất cả thủ đoạn để khiến hắn tha thứ cho ngươi!” Vivian nhắc lại quá khứ không tốt.

“Nói đủ chưa?” Giống như chỉ cần nói thêm một câu nữa sẽ bùng nổ, khuôn mặt đè ép cảm xúc của Lê Khải Liệt trở nên cáu kỉnh đáng sợ, “Samantha không dám động vào hắn, nàng không phải đối thủ của hắn, đừng quên hắn là ai! Hắn là Vu Duy Thiển!”

Hắn tin tưởng đối phương nên mới dám mạo hiểm, đây là tình huống duy nhất mà hắn có thể lựa chọn, hắn cũng tin tưởng Vu Duy Thiển sẽ hiểu rõ hắn, nhưng Vivian lại không hiểu được.

“Nếu ngươi nói ra chuyện này sớm hơn một chút thì Wirth sẽ không bị thất lạc với chúng ta, sẽ không bị người của Hecate mang đi!” Vivian không thể kiềm chế, “Rốt cục ngươi có bao nhiêu tình nhân bất chính? Việc Wirth yêu ngươi thì ta đã bất lực, nhưng ít nhất ngươi phải xử lý sạch sẽ đám phụ nữ trước kia của mình đi chứ! Đừng tạo thành phiền phức cho hắn!”

Lê Khải Liệt nghiêm mặt, bất ngờ là hắn lại không hề trả lời, trong lúc nhất thời ngoại trừ gió biển thì không còn bất cứ âm thanh gì khác, những người ở trên boong tàu đều tự yên lặng làm chuyện của mình, không dám phát ra một chút tiếng động nào.

Trong mấy ngày hành trình, vì vấn đề tung tích của Vu Duy Thiển mà Lê Khải Liệt và Vivian vẫn không hề hòa nhã với nhau, dĩ vãng có Vu Duy Thiển thì còn có thể bình yên vô sự, hiện tại ở thời điểm mấu chốt nhất mà lại không rõ tung tích, mỗi lần bọn họ nói chuyện đều giống như hai viên đạn va vào nhau.

“Đừng phụ lòng những gì mà hắn đã làm cho ngươi, Lê Khải Liệt, bằng không…” Nàng nhìn ra mặt biển ở phía sau, nhếch môi một cách không cam lòng.

“Hắn muốn ngươi làm cái gì?” Về chuyện liên quan đến Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Vivian vốn không muốn trả lời nhưng dù sao đối phương cũng là người có quan hệ thâm tình với Vu Duy Thiển, hơn nữa chuyện này cũng nên cho Lê Khải Liệt biết, nàng rốt cục làm cho mình khôi phục lý trí, “Ngươi nghĩ rằng chỉ có ta, ngươi và những người này hay sao?”

“Ngươi còn điều động thêm những người khác?”

“Chắc ngươi vẫn nhớ rõ những người mà ta mang theo khi đến Hashim, bọn họ là vệ sĩ thân cận do Bathory của ta huấn luyện, lúc đó Wirth đã nói với ta khi cần thiết hắn muốn mượn người của ta.”

“Bao nhiêu?” Lê Khải Liệt nhìn thoáng qua ở phía sau, không chỉ nhìn thấy những người đã từng đi theo bọn họ.

“Có thể nói là toàn bộ.” Vivian tiếp nhận trà bánh từ trong tay của Woodley, “Đây là hắn yêu cầu, quen biết hắn nhiều năm như vậy nhưng hắn chưa từng yêu cầu ta làm chuyện gì, vậy mà lúc này….” Nàng ngẩng đầu nhìn Lê Khải Liệt.

Mái tóc gợn sóng màu nâu đỏ tung bay trong gió, lộ ra nét cuồng dã đặc biệt, người đàn ông đón gió biển với vẻ mặt khó lường không hề mỉm cười, biểu tình không thể diễn tả thành lời, bị mái tóc đỏ cùng gió biển che lấp khiến sắc mặt càng trở nên thâm thúy.

Vu Duy Thiển chẳng bao giờ nói với hắn những gì mà người nọ đã làm cho hắn, e rằng khi làm ra quyết định cũng không hề bận tâm cân nhắc, chỉ là vì Lê Khải Liệt có lẽ sẽ cần nên liền yêu cầu Vivian.

Bởi vì hoàn toàn tự nhiên nên lại khiến người ta không biết phải nói cái gì, tựa như khi Vu Duy Thiển tự tiện quyết định chặt đứt quan hệ của bọn họ, Lê Khải Liệt đã tìm được không ít nhạc phổ ở trong căn hộ mà bọn họ từng ở, đều là do Vu Duy Thiển tự soạn, tựa hồ là vì để phòng ngừa khi Lê Khải Liệt cần trong tương lai, thậm chí còn lấy ra những bản nhạc mà Lê Khải Liệt đã viết trước kia để sửa chữa một chút, lưu lại vài lời đề nghị, đến khi Vu Duy Thiển quay lại cũng không hề nhắc đến chuyện này với hắn.

Duy…..

Lồng ngực của Lê Khải Liệt tựa như bị cái gì đó ngăn chặn, thở ra một hơi thật dài, lại rút ra một điếu thuốc khác, trước khi tiếp tục châm thuốc thì trước mặt lại hiện ra vài hình ảnh khi bị Vu Duy Thiển rút đi điếu thuốc, có đôi khi người nọ sẽ trách mắng vì không muốn làm hỏng cổ họng của hắn, phải biết kiêng cử này nọ.

Duy…..



Nhắm mắt lại, buông xuống bật lửa, cứ như vậy mà cắn điếu thuốc chưa được châm lửa, Lê Khải Liệt đứng trên boong tàu, lặng lẽ đứng yên bất động một lúc lâu, vẫn duy trì tư thế như vậy mà nhìn ra phương xa, thật giống như ở nơi đó có cái gì đang hấp dẫn tâm tư của hắn, linh hồn của hắn, làm cho hắn quên đi hết thảy.

“Có vẻ ngươi không chắc chắn như biểu hiện bên ngoài của mình, ngươi không xác định hắn sẽ an toàn có phải hay không?” Vivian quan sát vẻ mặt của hắn, không có tâm trạng hưởng thụ tách trà chiều.

“Ta xác định nhưng ta vẫn sợ.” Từ trước đến nay vẫn luôn tràn đầy tự tin thế nhưng lúc này Lê Khải Liệt lại nói ra một câu như vậy ở trước mặt nàng, khiến nàng không khỏi hơi có một chút giật mình.

Không có tự phụ, cũng không có vẻ điên cuồng ngang ngược như trên màn ảnh, Lê Khải Liệt đem tất cả tâm tình lắng đọng xuống đáy lòng rồi khẽ nheo mắt lại, rốt cục đem điếu thuốc bỏ ngược lại vào gói thuốc lá, cách đó không xa chính là đảo Capri, nhưng điều mà hắn sợ tuyệt đối không phải là người mà hắn sắp phải đối mặt.

Thuyền sắp cập bến, Wolf nhận được tin tức nên bước ra từ trong khoang thuyền, “Nơi này chính là đảo Capri.”

Phía trước là hải cảng, đảo Capri là một nơi náo nhiệt, e rằng không có bao nhiêu người ngờ đến có một gia tộc thần bí cổ xưa lại ẩn nấp trên hòn đảo này. Từ đây đã có thể nhìn thấy du khách và người bán dạo cùng những quán hàng rong tấp nập trên bờ.

Wolf bế Lydia, khuôn mặt luôn luôn cứng đờ của hắn lại trở nên càng lúc càng thâm trầm, “Không biết công chúa điện hạ còn có thể duy trì được bao lâu….Thứ này làm cho nàng rất vất vả.” Hắn nhìn người ở trong lòng.

Lydia liên tục sốt cao, không ngừng chống cự với độc tố, gia tộc Claudy từ xưa đến nay đã bảo tồn không ít loại thuốc kỳ bí của hoàng thất Anh quốc, độc mà nàng bị trúng là một trong những loại đó, nếu muốn lấy mẫu máu để nghiên cứu tìm ra thuốc giải độc thì ít nhất cũng phải mất mấy tháng, nhưng nàng không thể chờ lâu đến như vậy.

“Thủy triều là loại độc tố dần dần ăn mòn miễn dịch của cơ thể, sẽ làm cho người trúng độc không phát hiện ra mình bị trúng độc, nghĩ rằng đó chỉ là do mắc bệnh, vì vậy cuối cùng phải bỏ mạng. Kể từ khi độc phát đến nay, tính thời gian thì vẫn còn kịp.” Lời nói của Lê Khải Liệt làm cho sắc mặt cứng ngắc của Wolf hơi thả lỏng một chút.

“Không biết bao giờ thì Wirth sẽ đến, ngươi không chờ hắn hay sao?”Vivian hỏi Lê Khải Liệt rồi đi đến bên cạnh Wolf để nhìn tình trạng của Lydia, “Tốt nhất là để nàng ở lại trên thuyền rồi phái người bảo hộ.”

Sắp nhìn thấy là ông nội chưa bao giờ gặp mặt của Lê Khải Liệt, nàng không xác định hiện tại hắn có phải càng nguy hiểm hơn so với dĩ vãng hay không, gió biển lạnh lẽo lướt qua, sắc trời sắp sập tối, làm cho đôi mắt màu tro lục kia càng giống như ánh mắt của một loại động vật ăn thịt nào đó.

“….Hay là ngươi đang lo lắng về Senzou? Đừng quên căn cứ theo tình báo thì hắn ắt hẳn đang ở cùng với Wirth.” Vivian tựa hồ sẽ không chịu bỏ qua, nhất là vào ngay thời điểm này.

Bởi vì Lê Khải Liệt không trả lời nên đủ loại câu hỏi được Vivian đặt ra, rốt cục cũng có thể khiến cho hắn phản ứng, chẳng qua những lời về việc Senzou và Vu Duy Thiển ở cùng một chỗ khiến cho Lê Khải Liệt vô cùng ghen tị.

Khoé miệng nhếch lên một độ cong khủng bố, hắn mạnh mẽ nhấc Vivian lên, nàng cơ hồ nhìn thấy ngọn lửa thổi bùng dưới đáy mắt của hắn, “Ngươi muốn nói cái gì? Cho dù bọn họ ở cùng với nhau thì sao, tim của hắn đang ở chỗ này của ta, không ai có thể tước đoạt!”

“Ta thấy chưa hẳn nha, lúc trước còn có người đã sờ vuốt qua trái tim kia….” Đột nhiên từ trên bờ truyền đến một giọng nói làm cho mọi người ở trên du thuyền đều cảnh giác, người nọ phất tay về phía bọn họ, vừa cười hì hì vừa nói tiếp, ”Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì người kia đã chết, cô ta tên là Monica.”

Kẻ đã làm cho Vu Duy Thiển phải đau đớn khổ sở, Lê Khải Liệt làm sao có thể quên cho được, buông Vivian xuống, ánh mắt đằng đằng sát khí giống như sấm sét giáng xuống đầu người, “Bode.”

———–

P/S: Duy im im nhưng rất lo lắng cho chồng, thích hành động hơn là lời nói. Chia tay mà còn viết nhạc cho sam, sợ sam sau này ko có nhạc để hát hay sao ấy.

Ta thích lúc sam nhớ về vợ, lặng lẽ mà trầm trầm, lâu lâu mới có cơ hội được lãng mạn được chút xíu.

Ta cũng thích cách Duy không nói về những gì mà mình đã làm cho sam, và sam cho dù biết cũng không vạch trần. Tình yêu đôi khi không cần thể hiện qua lời nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện