Ánh mắt của hắn đang bốc hỏa, nếu Owen nhìn thấy Lê Khải Liệt như vậy thì nhất định sẽ cực lực trấn an, nhưng Vu Duy Thiển không phải Owen.

Người nam nhân đang cầm thuốc và băng gạc tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, giống như bác sĩ chuyên nghiệp, Vu Duy Thiển tiến hành sát trùng vết thương một lần cuối cùng, băng bó hoàn hảo vết thương dài mấy tấc, “Ta chỉ có thể tạm thời giúp ngươi xử lý, vết thương của ngươi cần được khâu lại.”

Lê Khải Liệt căn bản không định đi khâu vết thương, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào động tác của Vu Duy Thiển, mặc dù châm chọc khiêu khích nhưng vết thương quả thật đã giảm bớt đau đớn, điều này làm cho ngữ khí của hắn tốt hơn một ít, “Trước kia ngươi thường xuyên bị thương?” Cho nên động tác mới thuần thục như thế.

“Đúng vậy, ta đã từng làm quân y trên chiến trường, ngươi tin không?” Trả lời tùy tiện, biểu tình như cười như không làm cho người ta xác định đây là hắn đang đùa cợt với Lê Khải Liệt.

Chuyện của Vu Duy Thiển quả thật không liên quan đến hắn, Lê Khải Liệt nhếch môi, sở dĩ hỏi như vậy có lẽ là vì hiện tại Vu Duy Thiển không đeo mắt kính, mái tóc lại hơi rối, mặc dù thái độ cũng không thân mật nhưng vẫn có vài phần nhu hòa vô căn cứ, không còn làm cho người ta cảm thấy lãnh đạm như trước kia.

Đĩa nhạc trên lầu vẫn còn đang quay. Bản giao hưởng số 59 chương hai trong E-flat chính bằng đàn dương cầm của Josepth Haydn đang vang lên, giai điệu tự sự, rèm cửa sổ khẽ phất phơ, sự căng thẳng trong không khí dần dần giảm bớt.

“Cảm ơn.” Đột nhiên Lê Khải Liệt nói như vậy.

Động tác trên tay Vu Duy Thiển tạm hoãn, hắn lại có thể nghe thấy hai chữ này từ miệng của Lê Khải Liệt, “Ngươi cũng sẽ nói cảm ơn?”

“Kinh ngạc như vậy? Chứng minh ngươi còn chưa hiểu rõ ta.” Hắn nhìn vết thương trên đùi, “Ta không phải nói cám ơn vì chính mình.”

“Như vậy là vì công chúa Lydia.” Băng gạc được cố định dưới những ngón tay linh hoạt, Vu Duy Thiển thu hồi dụng cụ y tế, “Ngươi dùng ta làm hỏa mù để bảo hộ nàng.”

“Ngươi phát hiện? Cho nên ngươi thay đổi chủ ý, quyết định phối hợp? Xem ra mị lực của Lydia không nhỏ.” Nghĩ đến nụ hôn chủ động của Vu Duy Thiển lần trước, Lê Khải Liệt sờ sờ cằm.

“Nếu nàng là người đặc biệt của ngươi thì ngươi có nghĩa vụ bảo vệ tốt cho nàng, không muốn nàng bị truyền thông quấy rầy hoặc là fan hâm mộ công kích, nhưng sự bảo hộ của ngươi hiển nhiên vẫn chưa đủ, dùng người khác làm lá chắn là biện pháp của kẻ vô năng.” Không hề lưu tình mà phê bình cách thức giải quyết của Lê Khải Liệt, lập trường của Vu Duy Thiển rất rõ ràng, biểu tình tràn đầy khinh miệt.

Hóa ra Lê Khải Liệt không phải sẽ không nói cảm ơn, mà là muốn nhìn xem người đó là ai. Tựa hồ Lydia không chỉ là một trong những đối tượng của các vụ bê bối, mà nàng còn là người mà Lê Khải Liệt phi thường quan tâm. Đem băng gạc còn dư đặt vào hộp y tế, hắn chỉ tay ra cửa, “Cửa ở nơi đó.” (xùy, ghen sao)

Lê Khải Liệt dường như không nghe thấy ý tứ đuổi khách của Vu Duy Thiển, trên người hắn ngoại trừ một cái quần lót, cơ hồ là xích lõa, hắn đứng lên thử hoạt động tay chân một chút, không hề tỏ vẻ mất tự nhiên, “Ta còn cần một bộ quần áo.”

Hắn mặc đồ tựa như không mặc, Vu Duy Thiển lên lầu cầm một chiếc áo sơ mi đem xuống, Vivian mới mang đến, vẫn còn nằm trong hộp chưa lấy ra, Lê Khải Liệt tiếp nhận, “Đây là hiệu của Anh.” Là một nhãn hiệu mà người thường mua không nổi.

Chất liệu và kiểu dáng đều là hàng thượng đẳng, Vivian luôn cảm thấy chỉ có đồ tốt nhất mới xứng với Vu Duy Thiển.

Mặc trở về chiếc quần jean bị rách tươm, áo sơ mi hơi rộng, trắng và đen, màu sắc đơn thuần, mặc trên người Lê Khải Liệt lại có một loại hiệu quả hoàn toàn bất đồng.

Cổ tay áo được xắn lên, cổ áo rộng mở lộ ra mấy tầng băng gạc bên trong, mái tóc nâu đỏ tựa hồ cũng dính máu, có một chút màu đỏ sẫm ngưng tụ, chỉnh thể xem ra hơi lôi thôi nhếch nhác, đồng thời lại có vẻ thần kỳ, đây là mị lực dã tính rất đàn ông.

Ông trời đôi khi quá mức ưu ái với một số người, Vu Duy Thiển khoanh tay nhìn xuống tấm thảm dưới chân.

“Nằm xuống!” Sắc mặt của Lê Khải Liệt bỗng nhiên biến đổi, Vu Duy Thiển bị đánh ngã, phía sau lưng chạm vào tay vịn của ghế sô pha, lọt vào khe hở giữa sô pha và vách tường.

Viên đạn bắn vào đệm sô pha bằng da phát lên những tiếng trầm đục, tiếng súng hòa lẫn tiếng nhạc nên khó có thể phát hiện, xa xa có một tia sáng lóe lên, có thể là xuất phát từ ống ngắm súng.

Vu Duy Thiển nhìn thấy mảnh băng gạc trên người Lê Khải Liệt lại bắt đầu rướm máu, hắn bị Lê Khải Liệt áp đảo ra phía sau sô pha, trong bóng tối hắn có thể nhìn thấy một tia sắc bén màu lục bỗng nhiên lóe qua, ngay trong ánh mắt của Lê Khải Liệt, nhanh đến mức làm cho người ta tưởng rằng bị ảo giác.

Hắn đẩy ra người nam nhân đang đè trên thân mình, liếc mắt nhìn ra hướng cửa sổ, “Lại là sát thủ.”

Tiếng súng vẫn còn đang tiếp tục, sô pha bị thủng lỗ chỗ, tấm kính trên cửa sổ đã bị Lê Khải Liệt đập vỡ từ sớm, lần này lại càng vỡ nát triệt để, các tòa nhà xung quanh cách nơi này một khoảng, vì vậy động tĩnh như vậy không thể nhất thời quấy nhiễu đến người khác, nhưng trong phòng đã lấp đầy vết đạn, không ít vết đạn bắn vào vách tường trên đầu bọn họ.

Lê Khải Liệt có lẽ lại đụng vào vết thương, sắc mặt nhăn nhó tựa vào mặt sau của ghế sô pha, “Ta phát hiện mỗi lần đi cùng với ngươi đều gặp chuyện xui xẻo, vết thương của ta còn chưa kịp lành lặn.”

“Đừng viện cớ nhảm nhí.” Vu Duy Thiển lấy ra một con dao gọt trái cây từ trong góc phòng, ánh đao lượn lờ trên tay hắn vài vòng, thân thể đột nhiên bị lật ngược ra sau.

Màu tro lục loang loáng trong bóng đêm, ánh mắt quỷ bí, “Vu Duy Thiển, ngươi có biết hay không, ngươi luôn luôn trêu chọc ta? Ta không muốn nam nhân, nhưng đừng quên ta đã nói, nếu đối tượng trò chơi là ngươi thì ta sẽ rất mong chờ.”

“Câm miệng của ngươi lại!” Vu Duy Thiển lạnh giọng nhíu mày, tập trung nhìn ra ngoài, đồng thời con dao gọt trái cây được cắm thẳng vào sau lưng sô pha, tấm da thuộc bị rạch một đường, hắn lấy ra một khẩu súng từ bên trong.

Đây là một khẩu súng có niên đại, khi Vu Duy Thiển cầm súng trong tay, ánh mắt của hắn có một chút thay đổi, sự thay đổi này rất khó miêu tả, nhưng chỉ trong ngắn ngủi vài giây xuất thần thì lại làm cho tên thợ săn giảo hoạt bắt lấy cơ hội ra tay.

Tên thợ săn không phải sát thủ ở bên ngoài mà là ác đồ ở gần trong gang tấc.

Lê Khải Liệt kéo lấy thân thể Vu Duy Thiển, cánh tay vòng qua sau lưng, ngón tay vuốt ve trên mái tóc đen, như là động tác âu yếm lỗi thời xuất hiện trong khúc nhạc đệm của đàn dương cầm và tiếng súng nổ. Vu Duy Thiển rõ ràng sửng sốt, hắn biết Lê Khải Liệt là một người xằng bậy nhưng không biết Lê Khải Liệt lại có thể chẳng thèm phân biệt thời cơ và trường hợp mà xằng bậy.

Giữa kẽ hở giữa sô pha và vách tường, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt của thợ săn mà nhìn Vu Duy Thiển, ngón tay dọc theo mái tóc rồi luồn vào trong vạt áo của Vu Duy Thiển, đụng đến bờ vai trơn nhẵn cùng xương quai xanh…..

Lê Khải Liệc nhấc chân lên đè trên người Vu Duy Thiển, cọ xát vài cái ở bộ phận đang nóng lên, sau đó kề sát bên tai mà thì thầm ám muội, “Trước khi ta đến, mỹ nhân trong phòng của ngươi không giúp ngươi giải quyết hay sao?”

Vivian? “Tuổi của nàng có thể xem là mẫu thân của ta.” Vu Duy Thiển phát hiện sự biến hóa của bản thân mình, sống nhiều năm như vậy, hắn có thể khiến cho tâm tư tĩnh lặng nhưng hắn không thể khống chế ngoại giới khiến cho thân thể của hắn phản ứng theo bản năng.

“Đã lâu chưa chạm qua nữ nhân?” Không còn nghi ngờ gì nữa, Lê Khải Liệt là một cao thủ tình trường, nhanh chóng phát hiện Vu Duy Thiển đang kiềm chế. Cùng với sự kiềm chế là hô hấp rối loạn, Vu Duy Thiển không trả lời, hắn kéo xuống cổ áo của đối phương trong tiếng súng nổ, sau đó lại một lần nữa hôn môi Lê Khải Liệt.

Nếu đối phương đã chơi bài ngửa thì hắn cũng không cần phải tuân theo lý trí.

Tiếng súng nổ gợi lại một ít hồi ức xa xôi, Vu Duy Thiển hôn rất nồng nhiệt, Lê Khải Liệt là loại người tiêu biểu của việc hưởng thụ lạc thú, hắn hoàn toàn không ngại hưởng thụ một nụ hôn dưới tình cảnh như vậy, huống chi đối tượng là Vu Duy Thiển, là người nam nhân dường như đem hết thảy đều giẫm nát dưới chân.

Giống như quan điểm của Lydia, không riêng gì là một nụ hôn mà còn là một trận chiến.

Không hề nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều cảm thấy chướng mắt với một chút tính cách của đối phương, Lê Khải Liệt không thích có người nghịch ý của hắn, ba lần bốn lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn. Mà Vu Duy Thiển cũng không thích có người tự xem mình là toàn thế giới, tự cao tự đại, muốn tất cả những người khác phải phục tùng mệnh lệnh của mình.

Nhưng đồng thời bọn họ phải thừa nhận, đối thủ lần này rất kích thích, khác với dĩ vãng.

Lê Khải Liệt cuồng dã phóng túng, Vu Duy Thiển cao ngạo tự chủ, tính cách hoàn toàn đối lập nhưng chưa hẳn không có chỗ tương tự, bọn họ đều rất ngạo mạn, hơn nữa đều có trực giác sâu sắc.

Từ khi bắt đầu giao thủ đến hôn môi, đã từng có hai lần tiếp xúc thân thể, cho dù có chán ghét, có chướng mắt như thế nào thì cũng sẽ duy trì ở một mức độ nhất định, nếu cảm giác không tốt, không hề có một chút hưởng thụ và nhận thức thì một người sẽ không bao giờ hôn một người khác lần đầu tiên, mà sau đó lại có thêm lần thứ hai thứ ba và thứ tư.

Mấy ngày trước Vu Duy Thiển có cẩn thận lắng nghe giọng hát của Lê Khải Liệt, sau khi xem qua vài music video của Lê Khải Liệt thì hắn biết suy nghĩ lúc trước của mình đã sai, Lê Khải Liệt quả thật rất có tư cách được nhiều người tôn sùng là thần tượng, bất quá hắn sẽ không nói ra suy nghĩ này với đối phương.

Tiếng súng không biết từ khi nào thì đã dừng lại, chờ hai người thở hổn hển mà tách ra, Vu Duy Thiển cầm lấy súng xê dịch đến hành lang bên cạnh, với tay tắt đèn trong phòng, nếu có thể không dùng súng là tốt nhất, âm thanh của khẩu súng trên tay hắn rất lớn, hắn không muốn gây chú ý cho hàng xóm.

“Ý kiến rất hay, bóng tối có thể làm cho sát thủ không nhìn thấy mục tiêu trong phòng.” Ngữ thanh lười biếng của Lê Khải Liệt nghe giống như đang đánh một giấc ngủ trưa, mà không phải đang né tránh nguy hiểm ở phía sau chiếc ghế sô pha lấp đầy vết đạn, “Ta còn tưởng rằng sát thủ lần trước là nhằm vào ta mà đến, không ngờ lại là ngươi.”

“Làm sao ngươi biết không phải là ngươi dẫn sát thủ đến đây?” Vu Duy Thiển đương nhiên biết mục tiêu là chính mình nhưng vẫn điềm nhiên hỏi như vậy, sau đó lại nhìn thấy một tia loang loáng màu u lục trong bóng tối đến từ đáy mắt của Lê Khải Liệt.

“Ngươi ắt hẳn biết rất rõ có phải là ta hay không.” Đôi mắt của Lê Khải Liệt phát ra ánh sáng màu lục đầy quỷ dị trong bóng tối, dường như phát hiện ánh mắt của Vu Duy Thiển nhìn mình có vẻ khác thường, hắn né tránh ánh mắt của Vu Duy Thiển rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên một bóng đen xẹt qua tầm mắt của hắn, họng súng nhắm ngay Vu Duy Thiển.

Đoàng, một tiếng súng nổ.

Nếu không phải vì nụ hôn vừa rồi, với sự cảnh giác của hai người bọn họ thì nhất định sẽ phát hiện có người tiếp cận, nhưng hiện tại đã trễ, viên đạn bắn trúng ngay ngực của Vu Duy Thiển.

Bụp—xuyên thấu

Lê Khải Liệt trừng mắt nhìn Vu Duy Thiển dùng tay che trước ngực, máu tươi từ trong khe hở bắn ra ngoài, giống như một đóa hoa nở rộ ngay trước ngực, sắc mặt của Vu Duy Thiển lập tức trở nên tái nhợt, trợn mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bởi vì đau đớn mà khóe miệng hơi run rẩy, tựa như đang cười.

Đúng vậy, hắn đang cười, chân chính cảm thấy nực cười.

Đây là chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, khi tiếng súng vang lên cũng là lúc động tác của Lê Khải Liệt giống một con báo đen nhanh nhẹn phóng ra ngoài cửa sổ mà bắt lấy nòng súng, tên sát thủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đã chọc giận hắn – không ai có thể ở trước mặt hắn mà giết chết con mồi của hắn.

Rắc rắc, trước khi cò súng bị bóp xuống, khẩu súng trong tay sát thụ đã bị bẻ gãy, đồng thời còn bẻ gãy cả những ngón tay cầm súng, tiếng khớp xương bị vỡ nát phi thường dễ nghe.

Sát thủ đeo một kính ngắm ban đêm, động tác của hắn thập phần lão luyện nhưng hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Lê Khải Liệt, nếu lúc này có những người khác ở nơi này thì nhất định sẽ vì cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy bất ngờ, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một ca sĩ thần tượng có thể làm được.

Giống như một cảnh trong phim được tua nhanh, một quyền được tung ra mang theo kình phong mãnh liệt, bộ phận cơ thể bị nắm đấm tấn công, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không kịp thì đã bị cổ lực lượng cực đại phá hủy, xương ngực vỡ vụn, không nhìn thấy máu nhưng đau nhức có thể phá hủy ý chí của con người, làm cho phản ứng của người ta bị trì hoãn.

Sát thủ chuyên nghiệp nhất định đã trải qua huấn luyện, sức kháng cự đối với đau đớn cũng mạnh hơn so với người bình thường nhưng lúc này hắn hoàn toàn không ngờ hắn lại bị đánh bại nhanh như vậy, thảm như vậy, trong tư liệu rõ ràng đã viết hắn chỉ ở một mình, làm sao lại nghĩ đến đột nhiên sẽ xuất hiện một người như thế, “Ngươi là ai? Ngươi là gì của hắn?”

Một ngữ thanh vang lên trong phòng, “Phải là do ta hỏi ngươi, ngươi là người nào?”

Vu Duy Thiển?

Đột nhiên quay đầu lại, Lê Khải Liệt nhìn thấy Vu Duy Thiển đứng trong phòng, tốc độ chảy máu trở nên chậm dần, nhưng vết thương vẫn còn y nguyên, dấu vết của viên đạn bắn vào chiếc áo sơ mi trắng vẫn rất rõ ràng, nó nằm ngay điểm yếu hại, khoảng cách với trái tim chỉ vài centimét, sắc mặt Vu Duy Thiển tái nhợt nhưng ánh mắt không suy sụp.

Hắn không chết.

————–

P/S: con sam dở trò nha, tại con sam mà bé Duy mới mất cảnh giác như vậy. Mà bi giờ nhìn lại thì mới biết cái tiêu đề của chương này là nói về ai, lúc đầu cứ tưởng là bạn sát thủ:>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện