“Vivian lại nguyện ý giúp ta, không cần phải nói thì cũng biết nhất định là vì ngươi.” Lê Khải Liệt nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại, đã là ngày hôm sau của buổi hòa nhạc.

“Ngươi có vẻ không quá cao hứng.” Động tác tiến vào phòng tắm của Vu Duy Thiển dừng lại một chút, tìm tòi sự biến hóa trên mặt của Lê Khải Liệt, “So với việc ngươi tự nhờ người quen để giải quyết chuyện này thì để tập đoàn tài chính Bathory ra mặt sẽ nhanh hơn.”

Tuy rằng biết Vu Duy Thiển nói không sai nhưng Lê Khải Liệt cũng không mỉm cười, “Dường như chuyện gì Vivian cũng nguyện ý giúp ngươi.” Hắn đến gần, trên mặt tỏ rõ sự khó chịu.

“Ngươi đang mất hứng cái gì? Hiện tại không phải là lúc giận dỗi vì sĩ diện, ta nhớ rõ ngươi làm việc gì cũng chỉ cần kết quả mà không từ thủ đoạn.” Vu Duy Thiển mở cửa rồi tiến vào phòng tắm, cánh tay vươn ra từ sau lưng kéo hắn vào trong lồng ngực, Lê Khải Liệt kề sát phía sau gáy của hắn, “Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta không phải đang giận dỗi mà là đang ganh tị hay sao!”

“Nàng ở bên ngươi lâu hơn ta rất nhiều.” Cường điệu giọng nói, hắn cắn một ngụm thật mạnh lên bả vai của Vu Duy Thiển, xem như phát tiết tất cả ganh tị của mình.

Khi ở trước mặt hắn, Lê Khải Liệt luôn lấp đầy cảm xúc của mình, mặc kệ là tốt hay xấu. Có đôi khi rất khó đoán được tính tình của người đàn ông này, nếu Vu Duy Thiển xem biểu hiện như vậy là của trẻ con thì không cần quá lâu sẽ phát hiện đây là sai lầm, chuyện này thường xuyên là lý do khiến hắn phải liên tục chuyển đề tài.

“Ngay cả Senzou cũng biết nhiều hơn ta, chẳng lẽ ngươi không thể giải thích một chút hay sao? Duy yêu?” Mơn trớn thắt lưng của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt dán sát từ phía sau, giọng điệu ngọt ngào tiềm tàng một loại lực lượng đã được chuẩn bị sẵn sàng để phát động.

“Khi ngươi rời đi thì ta không kịp truy cứu, nhưng điều đó không chứng tỏ chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, lời nói của Senzou lúc đó có ý gì? Hắn rốt cục có mục đích gì đối với ngươi?” Lê Khải Liệt cọ xát bờ vai của Vu Duy Thiển, động tác nhẹ nhàng cùng với hơi thở nguy hiểm, “Khi ngươi không ở bên cạnh ta mà ở chỗ của hắn thì các ngươi đã nói những gì? Đã làm cái gì? Ngươi….”

“Đủ chưa? Ngươi không cảm thấy mệt hay sao? Trước tiên để ta đi tắm rửa một cái.” Hắn đẩy ra người nam nhân ở sau lưng rồi mở vòi sen, Lê Khải Liệt bám riết không tha, tiếp tục dán vào người hắn, nói một cách hùng hổ, “Đừng thách thức tính nhẫn nại của ta!”

“Ta không có hứng thú đối với mấy gã đàn ông khác.” Nước ấm xối ướt mái tóc đen, cũng che khuất đôi mắt đen, dấu hôn rải rác khắp làn da, từ trên trải dọc xuống dưới, hắn nhắm mắt lại mà trả lời.

Quả thật có một chút mệt mỏi, lần nào Lê Khải Liệt cũng đều kịch liệt giống như muốn đem thân thể thiêu đốt thành tro bụi, cho dù có dịu dàng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ khiến hắn có ảo giác bị nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt.

Sự ngang ngược lập tức bị dập tắt, Lê Khải Liệt dùng hai tay vuốt ve từ trên lưng của hắn đi dần xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng của hắn, “Vì ngươi nói ra những lời này cho nên hôm nay ta bỏ qua cho ngươi.”

“Bỏ qua cho ta? Xem ra có người đã quên việc mình ngã xuống sân khấu rồi ngủ mê man thì phải.” Đẩy ra mái tóc đen ướt đẫm ở trước trán, giọng điệu đùa cợt của hắn cũng không khiến Lê Khải Liệt vui vẻ, đáp lại là một câu trả lời rất nhanh, “Ta như vậy thì sao, tất cả đều là vì ngươi.”

“Đừng nói một cách hiển nhiên như vậy.” Hắn nhíu mày, đẩy ra bàn tay dính đầy xà phòng của Lê Khải Liệt đang dao động trên người hắn.

“Vì sao lại không?” Trong đôi mắt màu tro lục nổi lên ý cười.

“Ngươi lúc nào cũng xằng bậy.” Hắn chỉ trích Lê Khải Liệt cuồng vọng lớn mật.

“Chỉ cần có kết quả tốt thì không ai bận tâm đến quá trình.” Lê Khải Liệt cười to, dùng thân thể dính đầy bọt xà phòng để ôm lấy Vu Duy Thiển, “Chẳng phải ngươi đã trở lại hay sao? Ngươi ở ngay trước mặt ta, ngươi là của ta, mà ta cũng thuộc về ngươi–”

Không khí ẩm ướt làm cho nụ hôn ấm áp trở nên ướt át, Vu Duy Thiển vừa mỉm cười vừa lắc đầu, choàng tay ôm lấy Lê Khải Liệt, dừng lại tất cả những lời đả kích đối phương.

Sau khi tắm chung, tùy tiện lục vài thứ trong tủ lạnh để ăn một chút, bởi vì không kéo ra rèm che nên bọn họ chẳng thể phân biệt đang là ban ngày hay là đêm tối.

Đồng hồ trong phòng đã sớm hết pin, Lê Khải Liệt cũng không để ý, đối với hắn mà nói thì điều mà hắn muốn đã ở ngay bên cạnh, còn các vấn đề khác thì chỉ cần chờ bọn họ nghỉ ngơi xong xuôi thì tất cả đều có thể được giải quyết.

Trong một quãng thời gian ngắn, khu vực hoạt động của bọn họ đều ở trong phòng ngủ, giường và phòng tắm trở thành nơi mà bọn họ sử dụng lâu nhất. Bởi vì Vu Duy Thiển không thể cự tuyệt đủ loại thủ đoạn dụ dỗ của Lê Khải Liệt, cho nên khi tắm rửa cũng có lúc bị đặt lên men sứ để trải nghiệm, đúng như lời của vị siêu sao không hề để ý đến cảm thụ của người khác, Lê Khải Liệt cần được bồi thường.

Tuy rằng có vẻ hoang đường và phóng túng, nhưng hai người bọn họ cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, cách một vách tường là thế giới bên ngoài, bọn họ cần phải ứng phó với những gì đang xảy ra ở nơi đó.

“Lần này chỉ mất ba ngày, không tệ a!” Deer ở trong văn phòng khi nhìn thấy Lê Khải Liệt tiến vào thì đã trêu ghẹo như vậy.

“Hey! Wirth cũng đã trở lại!” Hiện tại Luke nhìn thấy Vu Duy Thiển mà còn cao hứng hơn nhìn thấy giọng ca chính của bọn họ, có lẽ bởi vì hắn hiểu rất rõ, chỉ cần người đàn ông này ở đây thì siêu sao của bọn họ sẽ không tùy tiện mất tích.

Matthew và Morris nhìn thấy hai người tiến vào, bọn họ đều gật đầu chào đón.

Đối với sự kiện lần này, thành viên trong ban nhạc không quá xác định có phải là do Lê Khải Liệt sắp đặt hay không, muốn phá hoại buổi nhạc hội của mình thì chẳng có ích lợi gì đối với hắn, nhưng lần này Vu Duy Thiển quay về là sự thật.

Trước khi mở màn đêm hòa nhạc thì Lê Khải Liệt đã từng nói với bọn họ: một khi xảy ra chuyện gì trục trặc thì lập tức nhảy xuống sân khấu, nói như vậy khiến bọn họ không thể không nghi ngờ tai nạn lần này là do một tay Lê Khải Liệt đạo diễn.

“Ta biết tiền tổ chức buổi hòa nhạc là do chính ngươi tự bỏ ra, như vậy công ty không tổn thất gì cả, nhưng đương nhiên có rất nhiều người thiếu chút nữa đã bị thương vì giẫm đạp lên nhau, ngươi có biết hay không?” Morris rất ít khi lên tiếng, lúc này đột nhiên lại lộ ra biểu tình nghiêm túc.

Những người khác cũng im lặng rồi thu hồi nụ cười, Vu Duy Thiển nhìn bọn họ, lập tức đi đi đến sô pha rồi ngồi xuống, đã đến lúc Lê Khải Liệt phải gánh vác hậu quả đã tạo ra.

“Bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó, ta đã thu xếp người để bảo đảm an toàn của tất cả khán giả, nếu chuyện này tính là phạm tội thì cứ để ta chịu trách nhiệm.” Lê Khải Liệt đứng trước mặt mọi người, hắn quay đầu nhìn người ở sau lưng, cho đến nay hắn chưa hề cảm thấy hối hận.

Hắn trả lời không hề do dự, khuôn mặt điển trai một cách hoàn mỹ luôn có thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ, mấy người bọn họ nhìn hắn, Deer là người mở miệng trước tiên, lộ ra một nụ cười khổ, “Leo, ngươi vẫn là thần tượng của ta, đừng làm cho ta cảm thấy ngươi đang lảng tránh chúng ta, giống như chúng ta đang phản đối hành động theo đuổi tình yêu của ngươi vậy.”

Nghe một câu hình dung như thế khiến Vu Duy Thiển liền nhướng cao hàng lông mày, dường như không phải bọn họ đang oán giận.

“Lần này không phải chúng ta tức giận đối với hành động của ngươi, mà là chúng ta bực ngươi! Ngươi cũng không báo trước về mục đích tổ chức buổi hòa nhạc cho chúng ta biết! Chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta là hậu thuẫn vững chắc của ngươi hay sao? Rốt cục ngươi có xem chúng ta là bạn hay không?” Luke đấm một cú lên vai của Lê Khải Liệt.

Lời nói của hắn mang theo một chút hờn tủi, Matthew khinh khỉnh liếc mắt với giọng điệu khoa trương của Luke, hắn nghiêm mặt lại, “Làm ca sĩ chính của ban nhạc, đáng lý ngươi phải cho chúng ta biết ngươi đang nghĩ cái gì mà không phải tự mình đối mặt với tất cả vấn đề, vụ ma túy cũng vậy, kể cả buổi hòa nhạc cũng thế, khi Wirth ra đi thì ngươi chỉ biết nổi giận, chưa bao giờ tìm đến chúng ta để chia sẻ….”

“Đủ rồi Matthew, từ khi nào thì ngươi bắt đầu dong dài như thế?” Morris cắt ngang làm cho Matthew ý thức được chính mình cũng quá nhiều lời giống như Luke, hắn lập tức câm mồm rồi lui sang một bên.

“Tóm lại chính là như vậy, đừng tưởng rằng chúng ta không lo lắng cho ngươi, tuy rằng trong mắt của ngươi chỉ có một người, nhưng ngươi đừng quên bên cạnh ngươi vẫn còn có những người khác.” Morris gật đầu đối với Lê Khải Liệt, nhìn về phía hắn và Vu Duy Thiển với ánh mắt sâu xa.

Lê Khải Liệt hiểu rõ, từ tiếng cười khúc khích chuyển sang cười rộ lên, “Đây có thể xem là ganh tị hay không? Giờ mới biết các ngươi cũng sẽ ganh tị. Như thế nào, giấu diếm các ngươi khiến các ngươi cảm thấy bất an hay sao?” Hắn đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển rồi ngồi xuống, “Nhưng cho dù nói như thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng đã qua.”

Không biết đây có tính là ganh tị hay không, ganh tị nhân vật trung tâm của ban nhạc không hề đặt bọn họ và âm nhạc ở trong lòng, đã có người quan trọng hơn chiếm vị trí đó, biểu tình của bốn người đều có một chút xấu hổ.

Owen từ bên ngoài đi vào, “Có biết tin gì chưa? Delin Bowie, con cá mập già đó đã cắn phải thiết bản, tập đoàn tài chính Bathory đang chèn ép hắn, hiện tại thân mình còn chưa lo xong, vì để cứu lại việc kinh doanh cho nên hắn không có thời gian gây phiền toái cho chúng ta!”

“Chúng ta đã biết chuyện này, Owen.”

“Vậy các ngươi có biết chuyện này hay không?” Owen ném quyển tạp chí lên bàn, “Nhà báo thuộc cấp dưới của hắn đã đăng bài công khai giải thích rõ ràng–”

Hắn nói một cách cao hứng nhưng sắc mặt không quá tốt, những người khác chỉ nghĩ rằng Owen đang mệt mỏi, không để ý đến sự mất mát của hắn, Deer kêu lên vui mừng, “Thật tốt quá! Kế tiếp chỉ cần xử lý việc đền tiền vé cho buổi hòa nhạc là được!”

Bạn đang �

Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển một cái, bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ, lịch sử lâu dài của tập đoàn tài chính sau lưng Vivian có tuổi đời cũng ngang ngửa với nàng, là thế lực mà Delin Bowie không có khả năng chống cự.

Về phần Owen, chuyện tình cảm cần phải do hai bên cố gắng, Calgary ở Mỹ nhưng không có ai có cách liên hệ với hắn.

“Cảnh sát sẽ điều tra vụ đấu súng đúng không? Có điều tra ra lai lịch của người bị bắt hay chưa?”

“Ai biết được, trên tạp chí đăng đủ loại tin bát nháo, bất quá ta nghe một người bạn làm trong ngành cảnh sát bảo rằng những người đó được FBI mang đi.”

Lật xem tờ tạp chí, Deer và Luke bắt đầu thảo luận những việc cần phải được thu xếp, Vu Duy Thiển nghe bọn họ bàn tán sôi nổi nhưng lại không cảm thấy chuyện này sẽ đơn giản như vậy.

Có lẽ tất cả mọi hoạt động sắp tới đều phải cố gắng thêm một chút nữa, Lê Khải Liệt cũng có tâm tư giống như hắn, người nọ xoa bóp cánh tay của hắn, “Ta sẽ sắp xếp thời gian tốt nhất.”

Kent Claudy không phải loại người bị người ta lợi dụng mà cũng không phản kích, chuyện này mới xảy ra vài ngày, nhất thời sóng yên gió lặng làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm đang rình rập ở phía trước, bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Lê Khải Liệt bắt điện thoại, Vu Duy Thiển nhìn thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, mơ hồ nghe thấy giọng nói ở đầu dầy bên kia là của một phụ nữ.

“Ta biết rồi, chờ ta đến.” Lê Khải Liệt cũng không nói gì khác, giọng điệu trở nên cứng ngắc, những người khác đều nhìn hắn, mọi người đều im lặng.

Cúp điện thoại, khuôn mặt xoay qua nhìn Vu Duy Thiển xuất hiện biểu tình phức tạp, cơn thịnh nộ hòa lẫn với sát khí bừng bừng, “Còn nhớ căn nhà nhỏ bên hồ hay không?”

Naryn Claudy ở nơi đó, đó là nơi tĩnh dưỡng bí mật mà Lê Khải Liệt đã sắp xếp cho hắn, Vu Duy Thiển đứng lên, có một dự cảm không tốt.

“Không tìm thấy người nọ.” Lê Khải Liệt nắm tay Vu Duy Thiển rồi đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện