Tình cảm là thứ mà không có ai có thể cam đoan chắc chắn.
Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm, hắn vĩnh viễn không thể đuổi kịp quá khứ của Vu Duy Thiển, cho dù hắn tức giận hay là không cam lòng thì cũng phải thừa nhận tầm nhìn của Vu Duy Thiển xa hơn hắn.
“Ngươi không tin tưởng vào bản thân mình,” Lê Khải Liệt nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài cửa sổ, mấy ngày nay thời tiết thật sự rất đẹp, hắn lộ ra một nụ cười hung dữ đối với ánh mặt trời, “Ngươi không có lòng tin đối với tình cảm của chúng ta, có phải hay không?”
“Nếu nghĩ như vậy có thể làm cho ngươi không so đo thì ngươi cứ tiếp tục.” Bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm lóa mắt, Vu Duy Thiển quay lưng về phía cửa sổ rồi ngồi xuống, kỳ thật hắn vẫn chưa kịp nghĩ cẩn thận về vấn đề này.
Sau câu trả lời lại là sự im lặng làm cho người ta khó có thể chịu được, mãi cho đến khi Lê Khải Liệt thu hồi tất cả sự cố gắng và giữ lại, “Ngươi bị ta kéo lên sân khấu, nếu có hậu quả gì thì phải do ta phụ trách, nhưng ngươi lại bất cần. Vu Duy Thiển, hiện tại ta bắt đầu nghi ngờ những mối tình trước kia của ngươi có phải đều chấm dứt bằng cách này hay không, cùng lúc biểu hiện săn sóc, cùng lúc chuẩn bị sẵn sàng để rút lui, ngay từ đầu ngươi đã không tính sẽ ở bên cạnh ta lâu dài? Có phải ngươi đã sớm biết có ngày này hay không?”
Đến khi Lê Khải Liệt tỉnh táo thì lời nói của hắn sẽ vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, từ uất ức chuyển sang châm chọc, mấy vấn đề này có sức công phá tựa như bom mìn, Vu Duy Thiển đứng dậy, âm điệu trở nên lạnh lẽo, “Đừng quên lúc trước là ai muốn ta thừa nhận tình cảm! Là ai không không thèm đếm xỉa đến lời cảnh cáo của ta mà kiên quyết muốn tiếp tục! Về lâu về dài, hiện tại quyết định của ta là chính xác, ngươi cũng biết rõ điểm này mà, Lê Khải Liệt! Nhưng ngươi lại không dám thừa nhận!”
“Thừa nhận cái gì? Đúng vậy! Là ta! Là ta kéo ngươi xuống nước, làm cho ngươi trở thành hoàng tử ngồi tít trên cao mà nhìn người đời diễn xuất. Ngươi là quý tộc trong tranh mà, ta làm sao có thể quên cơ chứ, ngươi chính là phiên bản người thật trong bức chân dung của Dorian Gray, ngươi không hề đem linh hồn bán cho ma quỷ, mà bản thân ngươi chính là ác quỷ! Ngay cả tình cảm của mình cũng có thể vứt bỏ!” Lê Khải Liệt châm chọc khiêu khích, ngược với yêu chính là hận, hiện tại hắn không phủ nhận bản thân mình bắt đầu ôm hận.
Những lời này rất chói tai, Vu Duy Thiển cố gắng nhịn xuống, hắn muốn bản thân mình đừng nổi giận vì Lê Khải Liệt, nhưng những lời này lại giống như dao găm đang đâm sâu vào ngực của hắn, nếu là người khác thì hắn có thể bất cần, nhưng vị trí của Lê Khải Liệt ở trong lòng hắn lại khác biệt.
“Đủ rồi, ta là ác quỷ, ngươi không cần phải gặp lại ác quỷ, lần này là nghiêm túc, Lê Khải Liệt, vĩnh biệt.” Nén giận mà cúp máy, Vu Duy Thiển lập tức ngã xuống ghế, mang theo tâm tư hỗn loạn rồi che kín mặt mình.
Hắn không biết hiện tại nếu soi gương thì hắn sẽ có bộ dạng như thế nào, khi đối mặt với Lê Khải Liệt thì hắn sẽ luôn bị đối phương đả kích, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ở cái tuổi này mà hắn còn chia tay với người yêu qua điện thoại, rồi tức giận đến mức không thể khống chế mà cúp điện thoại trước, đáng lý là muốn nói cho rõ ràng nhưng lại bị Lê Khải Liệt chọc giận, trước đây hắn không bao giờ làm ra loại hành vi ngây ngô như thế.
Người trưởng thành ắt hẳn phải lý trí, hắn lớn tuổi hơn so với Lê Khải Liệt, lại càng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với tình cảm, cũng không phải lần đầu tiên nói chia tay với người khác, đáng lý hắn phải trấn an cảm xúc của Lê Khải Liệt, nhưng rốt cục hắn lại là người mất lý trí trước, lý trí tựa hồ đã đánh rơi ở nơi nào đó, đây là sức mạnh của tình yêu, hắn biết hắn còn yêu Lê Khải Liệt, bởi vì yêu người nọ nên hắn phải rời đi.
Nếu luôn luôn ở bên cạnh Lê Khải Liệt thì gia tộc Claudy sớm muộn gì cũng sẽ hành động, Lê Khải Liệt sẽ trở thành nhân vật mấu chốt, trước khi làm cho cục diện càng thêm rối rắm thì phải bình ổn hết thảy, chỉ cần hắn không tồn tại thì Lê Khải Liệt vẫn là Lê Khải Liệt có thể tự do tự tại như trước kia, vì thù hận mà không từ thủ đoạn, tiếp tục sắm vai Miracle Leo nổi danh trên thế giới.
Sẽ không còn vì sự tồn tại của hắn mà lâm vào đủ loại nguy hiểm, thậm chí ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, ảnh hưởng đến cả tánh mạng.
Vu Duy Thiển thở dài một cách vô lực, buông thỏng hai tay mà ngồi trên ghế, những điều này hắn vẫn chưa kịp giải thích với Lê Khải Liệt, sau khi quyết định sẽ rời đi thì hắn đã dốc sức khát cầu người nọ, mặc kệ thương tích trên người của đối phương vẫn chưa khỏi hẳn, khi ra đi cũng không lưu lại bất cứ thứ gì, không phải là hắn tuyệt tình, mà hắn lo sợ nếu mình lưu lại quá lâu thì sẽ không nỡ rời đi.
Lê Khải Liệt yêu một cách mạnh mẽ và thẳng thắn, hắn không có cái gì phải bất mãn, duy nhất bất mãn có lẽ chính là thời gian.
Đây là vấn đề lớn nhất chắn trước mặt bọn họ, hắn đã không còn quan tâm đến cái gì là phá vỡ lời nguyền, vứt bỏ tất cả, hắn chỉ biết hắn không muốn tình cảm này tổn hại đến Lê Khải Liệt. Tình cảm giữa bọn họ không có gì làm nền tảng, hết thảy đều dựng nên từ mâu thuẫn và tranh chấp, bắt đầu từ một âm mưu, rồi chấm dứt tại một âm mưu khác.
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Quay đầu ngẫm lại, kỳ thật đây chỉ là một lề thói cổ xưa, người ngoài cuộc có thể cười nhạo hắn lo xa, tình cảm căn bản không cần phải suy nghĩ chu đáo như vậy, nhưng phải là người trong cuộc thì mới biết được loại lo lắng như vậy không thể tự khống chế, nếu không lo lắng cho đối phương thì có nghĩa là chưa đủ coi trọng, mà hiện tại bởi vì hắn quá mức coi trọng cho nên mới không thể tổn thương.
Lê Khải Liệt khác với những người trước kia đã lưu lại ấn tượng trong lòng của hắn, không phải bởi vì Lê Khải Liệt là đàn ông mà bởi vì bản thân của người nọ vốn đã vô cùng đặc biệt, khuôn mặt và đủ loại biểu tình của Lê Khải Liệt cho đến nay vẫn còn khắc sâu một cách sống động trong đầu của hắn, đêm hôm đó tựa hồ đang diễn ra ngay trước mắt.
Lồng ngực rắn chắc, sống lưng phẳng phiu mạnh mẽ, khi ngẩng đầu sẽ nhìn thấy ánh mắt tựa hồ có một chút mâu thuẫn, cuối cùng lại hoàn toàn buông xuống sự kiêu ngạo và tự tôn để thỏa hiệp, khi bị hắn xâm nhập thì đôi mắt hóa thành màu vàng lập tức lóe sáng, giống như một ngọn lửa dữ dằn muốn thiêu đốt hắn, cho đến khi hai người đều bị hủy diệt…..
Tiếng thở dốc nặng nề lướt qua bên tai hắn, cánh tay cường tráng siết chặt sau lưng của hắn, buông thả đề phòng để tiếp nhận hắn tấn công vào thân thể, mỗi một chi tiết đều rành mạch, kịch liệt đến mức khiến người ta không thể quên được, Lê Khải Liệt thì đối phương sẽ không cự tuyệt.
Vu Duy Thiển chỉnh lại quần áo rồi đứng lên, trước mặt tựa hồ còn có ánh mắt đang nhìn hắn, hàng lông mày sắc bén, ánh mắt phóng điện toát ra sự quyết đoán – Lê Khải Liệt, hắn rốt cục biết bên dưới vẻ ngoài của Lê Khải Liệt là loại người gì.
Biểu hiện ở trước mặt người ngoài cùng với biểu hiện ở trước mặt hắn hoàn toàn khác nhau, giống như một con tắc kè hoa biến hóa đủ dạng, khi Lê Khải Liệt xử lý một vấn đề nào đó thì hắn thường có khuynh hướng bạo dạn không biết sợ là gì, đặc biệt rất quyết đoán và tàn nhẫn, bất cứ lúc nào cũng biết cái gì là có lợi đối với mình.
Hắn không cần quan tâm đến đối phương quá nhiều, có một số việc cho dù hắn chưa kịp nói thì người đàn ông kia ắt hẳn cũng đã nghĩ đến.
Lê Khải Liệt quả thật đã nghĩ đến, cho dù biết Vu Duy Thiển lo lắng nhưng sắc mặt của hắn vẫn khó coi như trước, đấm xuống bàn một cú thật mạnh, làm cho cảm giác đau đớn từ khớp xương len vào trong lòng, hắn vốn không muốn tranh cãi với Vu Duy Thiển qua điện thoại, đáng lý hắn phải xoay chuyển tình thế, mà không phải làm cho tình cảm của bọn họ kết thúc qua điện thoại như vậy.
Owen ở bên cạnh có thể nghe được những gì bọn họ đối thoại với nhau, “Có vài chuyện rất khó có thể chấp nhận đúng không? Nhưng ta xem ra hắn rất yêu ngươi, chỉ là muốn tốt cho ngươi, đây là cách mà Wirth yêu.”
“Chẳng lẽ ta còn cần ngươi nói cho ta biết hay sao?” Lê Khải Liệt cũng không cảm kích đối với Owen, đôi mắt đỏ ngầu liếc nhìn Owen, mặc dù đã sớm nghe thấy tiếng cúp máy điện thoại ở đầu dây bên kia nhưng hắn vẫn siết chặt di động trong tay, chiếc bàn bên cạnh bị hắn đá một cú lăn quay.
Giữa bọn họ còn rất nhiều điều phải kiêng kỵ, hai người bọn họ sẽ không chủ động nhắc đến cái tên Claudy, cũng không màng tính toán, bọn họ chỉ biết hưởng thụ, xem nhẹ tất cả mọi thứ, nhưng thật chất trong lòng đều biết rõ tất cả vấn đề, chỉ là bọn họ không muốn nói ra khỏi miệng.
Nhưng có vấn đề nếu không đối mặt thì nó cũng sẽ không tự mình biến mất, chúng nó vẫn tồn tại, chẳng qua trước kia bọn họ chỉ không muốn đối mặt mà thôi.
Dưới đất hỗn độn, Owen và Calgary chỉ có thể trầm mặc, Calgary kéo Owen đến một bên, “Ngẫm lại mới vừa rồi ngươi đã nói cái gì thì ngươi sẽ hiểu được tâm tình của ta, Owen? Ngươi hiểu ta tựa như ngươi hiểu ngài Wirth.”
Lê Khải Liệt giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Owen không muốn trêu chọc hắn ngay tại lúc này, lập tức mở cửa ra rồi kéo Calgary ra ngoài, “Hiểu cũng không có nghĩa là sẽ chấp nhận….”
Trong phòng lại vang lên tiếng chuông di động, Lê Khải Liệt vội vàng cầm lấy, màn hình hiện lên tên của một nhân vật chính giới quan trọng, di động là của Owen, Lê Khải Liệt nghĩ đến việc Vu Duy Thiển tình nguyện liên lạc với Owen mà cũng không muốn gọi cho hắn, thiếu chút nữa đã bóp nát di động trong tay, “Nhận điện thoại của ngươi nè!”
Rống lên một tiếng rồi ném chiếc điện thoại thành một vòng cung, Owen vội vàng chụp lấy, tránh đi ánh mắt đột nhiên thâm trầm của Calgary, “Hiện tại không phải lúc nói những chuyện này, ta rất bận.”
“Bận trả lời người đang theo đuổi ngươi hay sao?” Calgary trừng mắt nhìn di động, hắn không hề quên những gì Owen đã từng nói, có người theo đuổi Owen là chuyện không hề kỳ quái, nhưng hắn không thể khống chế cơn ghen của mình, áo choàng đen của tu sĩ mà hắn mặc trên người chưa bao giờ nặng nề như giây phút này.
“Ngươi cũng biết ta làm nghề gì mà, ta không có thời gian đi thảo luận vấn đề tình cảm của mình với một linh mục, ngươi có thể đi về được hay chưa?” Owen không đợi Calgary trả lời, lập tức đóng cửa lại, lờ đi tiếng đập cửa ở bên ngoài, hắn hít sâu một hơi, phiền muộn mà nhìn dãy số trên di động, tiếng chuông vẫn tiếp tục reo lên.
Đi vào phòng ngủ nhận điện thoại, đến khi đi ra thì đã phát hiện Lê Khải Liệt không còn bộ dáng mới vừa rồi. Vừa rồi Lê Khải Liệt còn lo lắng suy sụp, nóng nảy giống như muốn đi giết người, hiện tại hắn chỉ dựa vào sô pha, bắt chéo chân, ánh nắng bên ngoài chiếu vào một nửa bên mặt của hắn, vẫn có vẻ suy đồi như lúc trước nhưng lại lan tỏa áp lực vô hình khiến người ta khiếp sợ.
“Bên phía Sharon Swift có tin, cô ta đã quay về Mỹ để tiếp tục chữa trị, Delin Bowie rất tức giận vì cô ta phải hứng chịu đau khổ, Manhattan sắp náo nhiệt vì chuyện này, tạm thời tin tức vẫn đang bị bưng bít, nhưng chúng ta phải nhanh chóng chấm dứt hành trình ở Anh Quốc để trở về.” Hắn đi ra khỏi cửa rồi nói với Lê Khải Liệt về tin tức vừa nhận được.
“Đã biết.”
Điều này có nghĩa Lê Khải Liệt phải rời khỏi nơi mà Vu Duy Thiển đang ở, Owen cảm thấy bất ngờ đối với phản ứng của hắn, “Ta hy vọng ngươi sẽ không làm ra chuyện gì kinh động, nếu muốn làm thì ngươi nên thông báo cho ta biết trước một tiếng có được hay không? Để cho người đại diện này có thể chuẩn bị sẵn sàng?”
Hắn và Lê Khải Liệt hợp tác không phải ngày một ngày hai, hắn cũng không cảm thấy may mắn đối với sự chuyển biến đột ngột của người này, mà chỉ run như cầy sấy, ngay cả ảnh hưởng mà Calgary vừa rồi đã lưu lại vẫn chưa thể hòa tan nỗi lo lắng của hắn.
“Ta còn có thể làm cái gì?” Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhướng mày, thờ ơ nhếch lên một nụ cười khủng bố, khóe miệng cong như dao cắt, đầy thâm thúy và nguy hiểm.
Nụ cười khiến người ta rùng mình chợt lướt qua, hắn đứng lên, nắm lấy mái tóc rối tung, thân hình cao ngất phủ xuống một chiếc bóng kéo dài, che lấp tấm thảm màu đỏ sậm, “Ta sẽ chỉ làm cho hắn hối hận mà thôi.”
Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm, hắn vĩnh viễn không thể đuổi kịp quá khứ của Vu Duy Thiển, cho dù hắn tức giận hay là không cam lòng thì cũng phải thừa nhận tầm nhìn của Vu Duy Thiển xa hơn hắn.
“Ngươi không tin tưởng vào bản thân mình,” Lê Khải Liệt nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài cửa sổ, mấy ngày nay thời tiết thật sự rất đẹp, hắn lộ ra một nụ cười hung dữ đối với ánh mặt trời, “Ngươi không có lòng tin đối với tình cảm của chúng ta, có phải hay không?”
“Nếu nghĩ như vậy có thể làm cho ngươi không so đo thì ngươi cứ tiếp tục.” Bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm lóa mắt, Vu Duy Thiển quay lưng về phía cửa sổ rồi ngồi xuống, kỳ thật hắn vẫn chưa kịp nghĩ cẩn thận về vấn đề này.
Sau câu trả lời lại là sự im lặng làm cho người ta khó có thể chịu được, mãi cho đến khi Lê Khải Liệt thu hồi tất cả sự cố gắng và giữ lại, “Ngươi bị ta kéo lên sân khấu, nếu có hậu quả gì thì phải do ta phụ trách, nhưng ngươi lại bất cần. Vu Duy Thiển, hiện tại ta bắt đầu nghi ngờ những mối tình trước kia của ngươi có phải đều chấm dứt bằng cách này hay không, cùng lúc biểu hiện săn sóc, cùng lúc chuẩn bị sẵn sàng để rút lui, ngay từ đầu ngươi đã không tính sẽ ở bên cạnh ta lâu dài? Có phải ngươi đã sớm biết có ngày này hay không?”
Đến khi Lê Khải Liệt tỉnh táo thì lời nói của hắn sẽ vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, từ uất ức chuyển sang châm chọc, mấy vấn đề này có sức công phá tựa như bom mìn, Vu Duy Thiển đứng dậy, âm điệu trở nên lạnh lẽo, “Đừng quên lúc trước là ai muốn ta thừa nhận tình cảm! Là ai không không thèm đếm xỉa đến lời cảnh cáo của ta mà kiên quyết muốn tiếp tục! Về lâu về dài, hiện tại quyết định của ta là chính xác, ngươi cũng biết rõ điểm này mà, Lê Khải Liệt! Nhưng ngươi lại không dám thừa nhận!”
“Thừa nhận cái gì? Đúng vậy! Là ta! Là ta kéo ngươi xuống nước, làm cho ngươi trở thành hoàng tử ngồi tít trên cao mà nhìn người đời diễn xuất. Ngươi là quý tộc trong tranh mà, ta làm sao có thể quên cơ chứ, ngươi chính là phiên bản người thật trong bức chân dung của Dorian Gray, ngươi không hề đem linh hồn bán cho ma quỷ, mà bản thân ngươi chính là ác quỷ! Ngay cả tình cảm của mình cũng có thể vứt bỏ!” Lê Khải Liệt châm chọc khiêu khích, ngược với yêu chính là hận, hiện tại hắn không phủ nhận bản thân mình bắt đầu ôm hận.
Những lời này rất chói tai, Vu Duy Thiển cố gắng nhịn xuống, hắn muốn bản thân mình đừng nổi giận vì Lê Khải Liệt, nhưng những lời này lại giống như dao găm đang đâm sâu vào ngực của hắn, nếu là người khác thì hắn có thể bất cần, nhưng vị trí của Lê Khải Liệt ở trong lòng hắn lại khác biệt.
“Đủ rồi, ta là ác quỷ, ngươi không cần phải gặp lại ác quỷ, lần này là nghiêm túc, Lê Khải Liệt, vĩnh biệt.” Nén giận mà cúp máy, Vu Duy Thiển lập tức ngã xuống ghế, mang theo tâm tư hỗn loạn rồi che kín mặt mình.
Hắn không biết hiện tại nếu soi gương thì hắn sẽ có bộ dạng như thế nào, khi đối mặt với Lê Khải Liệt thì hắn sẽ luôn bị đối phương đả kích, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ở cái tuổi này mà hắn còn chia tay với người yêu qua điện thoại, rồi tức giận đến mức không thể khống chế mà cúp điện thoại trước, đáng lý là muốn nói cho rõ ràng nhưng lại bị Lê Khải Liệt chọc giận, trước đây hắn không bao giờ làm ra loại hành vi ngây ngô như thế.
Người trưởng thành ắt hẳn phải lý trí, hắn lớn tuổi hơn so với Lê Khải Liệt, lại càng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với tình cảm, cũng không phải lần đầu tiên nói chia tay với người khác, đáng lý hắn phải trấn an cảm xúc của Lê Khải Liệt, nhưng rốt cục hắn lại là người mất lý trí trước, lý trí tựa hồ đã đánh rơi ở nơi nào đó, đây là sức mạnh của tình yêu, hắn biết hắn còn yêu Lê Khải Liệt, bởi vì yêu người nọ nên hắn phải rời đi.
Nếu luôn luôn ở bên cạnh Lê Khải Liệt thì gia tộc Claudy sớm muộn gì cũng sẽ hành động, Lê Khải Liệt sẽ trở thành nhân vật mấu chốt, trước khi làm cho cục diện càng thêm rối rắm thì phải bình ổn hết thảy, chỉ cần hắn không tồn tại thì Lê Khải Liệt vẫn là Lê Khải Liệt có thể tự do tự tại như trước kia, vì thù hận mà không từ thủ đoạn, tiếp tục sắm vai Miracle Leo nổi danh trên thế giới.
Sẽ không còn vì sự tồn tại của hắn mà lâm vào đủ loại nguy hiểm, thậm chí ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, ảnh hưởng đến cả tánh mạng.
Vu Duy Thiển thở dài một cách vô lực, buông thỏng hai tay mà ngồi trên ghế, những điều này hắn vẫn chưa kịp giải thích với Lê Khải Liệt, sau khi quyết định sẽ rời đi thì hắn đã dốc sức khát cầu người nọ, mặc kệ thương tích trên người của đối phương vẫn chưa khỏi hẳn, khi ra đi cũng không lưu lại bất cứ thứ gì, không phải là hắn tuyệt tình, mà hắn lo sợ nếu mình lưu lại quá lâu thì sẽ không nỡ rời đi.
Lê Khải Liệt yêu một cách mạnh mẽ và thẳng thắn, hắn không có cái gì phải bất mãn, duy nhất bất mãn có lẽ chính là thời gian.
Đây là vấn đề lớn nhất chắn trước mặt bọn họ, hắn đã không còn quan tâm đến cái gì là phá vỡ lời nguyền, vứt bỏ tất cả, hắn chỉ biết hắn không muốn tình cảm này tổn hại đến Lê Khải Liệt. Tình cảm giữa bọn họ không có gì làm nền tảng, hết thảy đều dựng nên từ mâu thuẫn và tranh chấp, bắt đầu từ một âm mưu, rồi chấm dứt tại một âm mưu khác.
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Quay đầu ngẫm lại, kỳ thật đây chỉ là một lề thói cổ xưa, người ngoài cuộc có thể cười nhạo hắn lo xa, tình cảm căn bản không cần phải suy nghĩ chu đáo như vậy, nhưng phải là người trong cuộc thì mới biết được loại lo lắng như vậy không thể tự khống chế, nếu không lo lắng cho đối phương thì có nghĩa là chưa đủ coi trọng, mà hiện tại bởi vì hắn quá mức coi trọng cho nên mới không thể tổn thương.
Lê Khải Liệt khác với những người trước kia đã lưu lại ấn tượng trong lòng của hắn, không phải bởi vì Lê Khải Liệt là đàn ông mà bởi vì bản thân của người nọ vốn đã vô cùng đặc biệt, khuôn mặt và đủ loại biểu tình của Lê Khải Liệt cho đến nay vẫn còn khắc sâu một cách sống động trong đầu của hắn, đêm hôm đó tựa hồ đang diễn ra ngay trước mắt.
Lồng ngực rắn chắc, sống lưng phẳng phiu mạnh mẽ, khi ngẩng đầu sẽ nhìn thấy ánh mắt tựa hồ có một chút mâu thuẫn, cuối cùng lại hoàn toàn buông xuống sự kiêu ngạo và tự tôn để thỏa hiệp, khi bị hắn xâm nhập thì đôi mắt hóa thành màu vàng lập tức lóe sáng, giống như một ngọn lửa dữ dằn muốn thiêu đốt hắn, cho đến khi hai người đều bị hủy diệt…..
Tiếng thở dốc nặng nề lướt qua bên tai hắn, cánh tay cường tráng siết chặt sau lưng của hắn, buông thả đề phòng để tiếp nhận hắn tấn công vào thân thể, mỗi một chi tiết đều rành mạch, kịch liệt đến mức khiến người ta không thể quên được, Lê Khải Liệt thì đối phương sẽ không cự tuyệt.
Vu Duy Thiển chỉnh lại quần áo rồi đứng lên, trước mặt tựa hồ còn có ánh mắt đang nhìn hắn, hàng lông mày sắc bén, ánh mắt phóng điện toát ra sự quyết đoán – Lê Khải Liệt, hắn rốt cục biết bên dưới vẻ ngoài của Lê Khải Liệt là loại người gì.
Biểu hiện ở trước mặt người ngoài cùng với biểu hiện ở trước mặt hắn hoàn toàn khác nhau, giống như một con tắc kè hoa biến hóa đủ dạng, khi Lê Khải Liệt xử lý một vấn đề nào đó thì hắn thường có khuynh hướng bạo dạn không biết sợ là gì, đặc biệt rất quyết đoán và tàn nhẫn, bất cứ lúc nào cũng biết cái gì là có lợi đối với mình.
Hắn không cần quan tâm đến đối phương quá nhiều, có một số việc cho dù hắn chưa kịp nói thì người đàn ông kia ắt hẳn cũng đã nghĩ đến.
Lê Khải Liệt quả thật đã nghĩ đến, cho dù biết Vu Duy Thiển lo lắng nhưng sắc mặt của hắn vẫn khó coi như trước, đấm xuống bàn một cú thật mạnh, làm cho cảm giác đau đớn từ khớp xương len vào trong lòng, hắn vốn không muốn tranh cãi với Vu Duy Thiển qua điện thoại, đáng lý hắn phải xoay chuyển tình thế, mà không phải làm cho tình cảm của bọn họ kết thúc qua điện thoại như vậy.
Owen ở bên cạnh có thể nghe được những gì bọn họ đối thoại với nhau, “Có vài chuyện rất khó có thể chấp nhận đúng không? Nhưng ta xem ra hắn rất yêu ngươi, chỉ là muốn tốt cho ngươi, đây là cách mà Wirth yêu.”
“Chẳng lẽ ta còn cần ngươi nói cho ta biết hay sao?” Lê Khải Liệt cũng không cảm kích đối với Owen, đôi mắt đỏ ngầu liếc nhìn Owen, mặc dù đã sớm nghe thấy tiếng cúp máy điện thoại ở đầu dây bên kia nhưng hắn vẫn siết chặt di động trong tay, chiếc bàn bên cạnh bị hắn đá một cú lăn quay.
Giữa bọn họ còn rất nhiều điều phải kiêng kỵ, hai người bọn họ sẽ không chủ động nhắc đến cái tên Claudy, cũng không màng tính toán, bọn họ chỉ biết hưởng thụ, xem nhẹ tất cả mọi thứ, nhưng thật chất trong lòng đều biết rõ tất cả vấn đề, chỉ là bọn họ không muốn nói ra khỏi miệng.
Nhưng có vấn đề nếu không đối mặt thì nó cũng sẽ không tự mình biến mất, chúng nó vẫn tồn tại, chẳng qua trước kia bọn họ chỉ không muốn đối mặt mà thôi.
Dưới đất hỗn độn, Owen và Calgary chỉ có thể trầm mặc, Calgary kéo Owen đến một bên, “Ngẫm lại mới vừa rồi ngươi đã nói cái gì thì ngươi sẽ hiểu được tâm tình của ta, Owen? Ngươi hiểu ta tựa như ngươi hiểu ngài Wirth.”
Lê Khải Liệt giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Owen không muốn trêu chọc hắn ngay tại lúc này, lập tức mở cửa ra rồi kéo Calgary ra ngoài, “Hiểu cũng không có nghĩa là sẽ chấp nhận….”
Trong phòng lại vang lên tiếng chuông di động, Lê Khải Liệt vội vàng cầm lấy, màn hình hiện lên tên của một nhân vật chính giới quan trọng, di động là của Owen, Lê Khải Liệt nghĩ đến việc Vu Duy Thiển tình nguyện liên lạc với Owen mà cũng không muốn gọi cho hắn, thiếu chút nữa đã bóp nát di động trong tay, “Nhận điện thoại của ngươi nè!”
Rống lên một tiếng rồi ném chiếc điện thoại thành một vòng cung, Owen vội vàng chụp lấy, tránh đi ánh mắt đột nhiên thâm trầm của Calgary, “Hiện tại không phải lúc nói những chuyện này, ta rất bận.”
“Bận trả lời người đang theo đuổi ngươi hay sao?” Calgary trừng mắt nhìn di động, hắn không hề quên những gì Owen đã từng nói, có người theo đuổi Owen là chuyện không hề kỳ quái, nhưng hắn không thể khống chế cơn ghen của mình, áo choàng đen của tu sĩ mà hắn mặc trên người chưa bao giờ nặng nề như giây phút này.
“Ngươi cũng biết ta làm nghề gì mà, ta không có thời gian đi thảo luận vấn đề tình cảm của mình với một linh mục, ngươi có thể đi về được hay chưa?” Owen không đợi Calgary trả lời, lập tức đóng cửa lại, lờ đi tiếng đập cửa ở bên ngoài, hắn hít sâu một hơi, phiền muộn mà nhìn dãy số trên di động, tiếng chuông vẫn tiếp tục reo lên.
Đi vào phòng ngủ nhận điện thoại, đến khi đi ra thì đã phát hiện Lê Khải Liệt không còn bộ dáng mới vừa rồi. Vừa rồi Lê Khải Liệt còn lo lắng suy sụp, nóng nảy giống như muốn đi giết người, hiện tại hắn chỉ dựa vào sô pha, bắt chéo chân, ánh nắng bên ngoài chiếu vào một nửa bên mặt của hắn, vẫn có vẻ suy đồi như lúc trước nhưng lại lan tỏa áp lực vô hình khiến người ta khiếp sợ.
“Bên phía Sharon Swift có tin, cô ta đã quay về Mỹ để tiếp tục chữa trị, Delin Bowie rất tức giận vì cô ta phải hứng chịu đau khổ, Manhattan sắp náo nhiệt vì chuyện này, tạm thời tin tức vẫn đang bị bưng bít, nhưng chúng ta phải nhanh chóng chấm dứt hành trình ở Anh Quốc để trở về.” Hắn đi ra khỏi cửa rồi nói với Lê Khải Liệt về tin tức vừa nhận được.
“Đã biết.”
Điều này có nghĩa Lê Khải Liệt phải rời khỏi nơi mà Vu Duy Thiển đang ở, Owen cảm thấy bất ngờ đối với phản ứng của hắn, “Ta hy vọng ngươi sẽ không làm ra chuyện gì kinh động, nếu muốn làm thì ngươi nên thông báo cho ta biết trước một tiếng có được hay không? Để cho người đại diện này có thể chuẩn bị sẵn sàng?”
Hắn và Lê Khải Liệt hợp tác không phải ngày một ngày hai, hắn cũng không cảm thấy may mắn đối với sự chuyển biến đột ngột của người này, mà chỉ run như cầy sấy, ngay cả ảnh hưởng mà Calgary vừa rồi đã lưu lại vẫn chưa thể hòa tan nỗi lo lắng của hắn.
“Ta còn có thể làm cái gì?” Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhướng mày, thờ ơ nhếch lên một nụ cười khủng bố, khóe miệng cong như dao cắt, đầy thâm thúy và nguy hiểm.
Nụ cười khiến người ta rùng mình chợt lướt qua, hắn đứng lên, nắm lấy mái tóc rối tung, thân hình cao ngất phủ xuống một chiếc bóng kéo dài, che lấp tấm thảm màu đỏ sậm, “Ta sẽ chỉ làm cho hắn hối hận mà thôi.”
Danh sách chương