Sau một ngày Lê Khải Liệt ở trước mặt mọi người hôn Vu Duy Thiển, trên thực tế chưa đến một ngày thì một đoạn video clip đã được lan truyền khắp internet.
Nhân vật chính trong đoạn clip là hai nam nhân xuất sắc, góc độ hoàn mỹ, ánh sáng vừa đủ, trước khi báo chí và tạp chí còn chưa kịp đăng tin thì đoạn clip này đã được lồng nhạc nền, hiệu quả cực giống cảnh trong phim.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi hơn mười giây nhưng đoạn clip đã được lan truyền với tốc độ của ánh sáng.
Khi Vu Duy Thiển bước ra khỏi nhà, nghênh đón hắn chính là một làn sóng phóng viên chen chúc mà đến.
Nhà của hắn cách quán bar không xa, trước cửa đã bu đầy người. Dự đoán được hành vi của Lê Khải Liệt sẽ mang đến phiền phức cho hắn nên hắn đã sớm đóng cửa kinh doanh quán bar, sau khi gọi điện báo Jasmine không cần đi làm, hắn định ra khỏi nhà, không ngờ chờ ở trước cửa nhà là một bầy phóng viên mang theo cảm xúc tràn đầy kích động, ngoại trừ như vậy thì còn có một điều kinh hỉ khác.
Chiếc thể thao mui trần màu đỏ rực từ xa xa phóng đến, dừng trước cửa nhà hắn, đột phá vòng vây của đám phóng viên, nam nhân trong xe ngoắc tay với hắn, “Lên xe.”
“Leo! Nụ hôn trước kia có đại biểu điều gì hay không? Vị này là bạn thân của ngài hay là có quan hệ gì khác? Những người bạn gái trước kia của ngài đâu? Ngài không còn yêu các nàng hay sao?”
“Ngài có phải là lưỡng tính hay không?”
“Xin hỏi có phải ngài là người yêu của Leo hay không?”
“Khi bị ám sát ở buổi hòa nhạc là ngài cố ý chạy đến quán bar hay sao? Như vậy không phải trùng hợp, ngài là vì muốn gặp ngài Wirth?”
Các phóng viên đều giơ microphone, nhiếp ảnh gia không ngừng chụp và quay phim hai người, liên kết hết thảy manh mối với nhau, tình tiết vụ việc rất nhanh được hình thành trong đầu các phóng viên. Chàng ca sĩ bị thương ở trên sân khấu, khi trọng thương là lúc muốn gặp người mà mình yêu nhất, hơn nữa bởi vì bị thương nên không hề che giấu mối tình này.
Hoặc là lần này ngoài ý muốn làm cho Miracle Leo phát hiện mị lực của nam nhân, bắt đầu nảy sinh hứng thú đối với đồng tính, về sau danh sách săn người đẹp của hắn không chỉ có nữ nhân mà có lẽ còn có rất nhiều nam tinh sẽ cảm thấy vui vẻ cũng không chừng. (nam tinh=ngôi sao nam)
Không bận tâm đến những câu hỏi của các phóng viên, Vu Duy Thiển mở ra cửa xe, ngữ điệu tràn đầy nguy hiểm, “Tốt nhất là ngươi cho ta một lời giải thích.”
Ầm, cửa xe đóng lại, Lê Khải Liệt đột nhiên tiến đến tựa như một kỵ sĩ giải cứu hoàng tử, chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ phóng đi trước tầm mắt của mọi người, lưu lại vô số phán đoán và suy nghĩ mơ hồ.
Lê Khải Liệt phóng xe rất nhanh, hắn thích hưởng thụ cảm giác của tốc độ, Vu Duy Thiển ngồi bên cạnh không hề nói một tiếng, mái tóc bị gió hất ngược ra sau, nhìn thấy một tòa biệt thự ở xa xa, “Nơi ngươi ở thực đặc biệt.”
Nhờ Jasmine mà hắn có thể nhận diện tòa biệt thự của Lê Khải Liệt trong thành phố này, có thể là cuồng vọng cũng có thể là vì không ở nơi này thường xuyên, nên Lê Khải Liệt căn bản không thiết lập quá nhiều biện pháp bảo vệ an ninh, từ bên ngoài nhìn vào tòa biệt thự thì cảm giác có một chút trống trải.
Đến nơi, Lê Khải Liệt lái xe vào gara, “Không có nơi nào an toàn hơn nơi này, ở những nơi khác sẽ có phóng viên, chắc ngươi cũng không muốn bị tóm lấy?”
Ngữ thanh trầm thấp quanh quẩn trong không gian càng tỏ ra sự ngang ngược rõ ràng, tuy là nghi vấn nhưng không có ý muốn hỏi, vì Lê Khải Liệt đã tự mình làm ra quyết định này. Hắn đóng lại cửa gara, dựa vào chiếc xe thể thao.
Nếu lúc này có người nhìn thấy tình cảnh như vậy thì sẽ cảm giác có một chút bất thường. Sau khi cưỡng hôn một người nam nhân, lần thứ hai gặp mặt lại đưa người nọ tiến vào gara của mình, chuyện này rất khó làm cho người ta không đi liên tưởng sâu xa, nhưng Vu Duy Thiển cũng không nghĩ rằng chính mình lại có mị lực lớn như vậy, chỉ sau một nụ hôn có thể làm cho một người nam nhân thay đổi khuynh hướng giới tính.
Không muốn làm ra suy đoán một cách vô vị, Vu Duy Thiển thẳng thắn hỏi Lê Khải Liệt, “Chẳng lẽ ngươi thật sự cảm thấy hứng thú đối với ta? Nếu đúng thì đáp án của ta vẫn là như trước.” Ánh mắt khinh miệt lãnh đạm, thực dễ làm cho người ta bị cái loại ánh mắt này vùi dập tan tác.
Lê Khải Liệt khoanh tay ung dung đứng trước mặt Vu Duy Thiển, “Ngươi quả thật rất mị lực, cảm giác hôn ngươi cũng rất thích thú, bất quá ta tìm ngươi không phải vì chuyện này, đương nhiên…” Hắn dừng lại một chút, lộ ra một nụ cười, “Ta cũng không ngại làm thêm một lần nữa.”
“Đừng vô nghĩa, có việc gì thì cứ nói thẳng.” Vu Duy Thiển không có nhiều hứng thú nói chuyện với đối phương, nụ hôn lần trước không phải đề tài mà hắn thích nhắc đến.
“Như thế nào? Không quen?” Lê Khải Liệt nhìn thoáng qua biểu tình đứng yên bất động của Vu Duy Thiển, “Hay là không quen cùng nam nhân?”
Lê Khải Liệt ám chỉ nụ hôn kia, đôi mắt tro lục lộ ra ý cười, độ cong trên khóe miệng có nhuệ khí sắc bén, ánh mắt của hắn luôn mang theo điện lực.
“Không quen với bất luận kẻ nào.” Vu Duy Thiển trả lời rất lãnh đạm, tựa như ánh mắt phía sau tròng kính của hắn, lớp thủy tinh lạnh lẽo thỉnh thoảng lóe lên trong gara u ám, không khí yên lặng bắt đầu trở nên oi bức.
“Vậy tốt nhất ngươi nên bắt đầu quen dần đi là vừa.” Lê Khải liệt đột nhiên đến gần, Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt dùng lực đẩy mạnh, sau lưng chạm vào cửa gara, hơi thở nam tính quen thuộc lại một lần nữa ập vào mặt. Khi hắn đang cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ của đối phương thì tựa hồ nhìn thấy một chút tia sáng màu xanh lục âm u lóe qua trong bóng đêm, chưa kịp cẩn thận phân biệt có phải nó xuất phát từ ánh mắt của Lê Khải Liệt hay không thì bờ môi nóng rực liền đoạt đi lực chú ý của hắn.
Làn môi bị cọ sát không có một kẻ hở, sau đó là bị bắt phải nghênh đón đầu lưỡi muốn xâm nhập, cướp đi hết thảy hô hấp trong phế quản của hắn. Vu Duy Thiển cảm thấy nổi giận vì hành vi vô lễ lần thứ hai của đối phương, hắn tung nắm đấm đánh trúng hàm dưới của Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt rút lui vài bước, một đấm này của Vu Duy Thiển không hề lưu tình, theo biểu tình trên mặt của đối phương thì xem ra là rất đau, Vu Duy Thiển lạnh lùng nhìn Lê Khải Liệt, “Rốt cục ngươi muốn thế nào?”
Lau đi vết máu bên khóe miệng, Lê Khải Liệt nhếch môi một chút. Không ai có thể giống như hắn, có thể vừa lộ ra một chút thô bạo tà khí mà vẫn có thể bảo trì vẻ mỹ cảm của sự ngang ngược và làm càn, hắn tựa hồ nở nụ cười, “Ra tay đủ tàn nhẫn, bất quá ta rất xác định mới vừa rồi ngươi thật sự hưởng thụ.”
Cổ áo chỉ trong nháy mắt bị nắm chặt, Vu Duy Thiển đẩy ngã Lê Khải Liệt lên phần động cơ xe, “Đừng thách thức tính nhẫn nại của ta, ta không muốn đùa với ngươi.”
“Ngươi muốn xem là trò chơi cũng được, nếu đối tượng là ngươi thì ta rất mong chờ khi nào trò chơi chính thức bắt đầu.” Lê Khải Liệt tựa hồ là cố ý nói một cách ám muội, quả thực tựa như đang cố ý chọc giận đối phương. Hắn nhớ rõ bộ dạng của Vu Duy Thiển khi động thủ với hắn, Vu Duy Thiển như vậy so với hiện tại sinh động hơn nhiều.
Vu Duy Thiển cũng phát hiện Lê Khải Liệt đang cố ý khiêu khích, nhìn Lê Khải Liệt một cái, áp chế buồn bực trong lòng, nâng tay sửa lại quần áo bị xộc xệch, vẫn là chiếc áo choàng sậm màu cùng áo len và áo sơ mi nhạt màu, sau khi chỉnh trang ngay ngắn, cảm giác khoảng cách lại quay trở về trên người của hắn.
“Lê Khải Liệt, mặc kệ ngươi muốn lợi dụng ta để làm cái gì, đừng đem ta dính líu vào chuyện của ngươi, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.” Lúc này là cảnh cáo, sửa sang lại quần áo ổn thỏa, Vu Duy Thiển khôi phục vẻ ngoài nhã nhặn tuấn tú, thái độ của hắn phi thường nghiêm túc mà lại cẩn thận.
Lê Khải Liệt chăm chú nhìn Vu Duy Thiển vài giây, “Đã quá muộn, ngươi tưởng rằng giới truyền thông sẽ bỏ qua cho ngươi? Cho dù ngươi không muốn thì cũng đã bị kéo vào.” Lê Khải Liệt trả lời không hề che giấu, cả hai đều là người thông minh, bởi vì một lý do mà khiến hắn phải dùng nam nhân để tạo ra một vụ bê bối, nhằm tung hỏa mù.
Lê Khải Liệt không nói rõ nhưng Vu Duy Thiển cũng có thể đoán được một ít, hắn không phải không biết phương thức hoạt động của giới truyền thông, lúc này bất quá chỉ để chứng minh suy đoán của hắn là đúng.
“Vì sao ngươi chọn ta? Ngươi muốn trả thù?” Đã đến lúc này không cần tất yếu phải quanh co.
“Nếu muốn chọn một người, đương nhiên phải chọn người nào khiến mình cảm thấy hứng thú, huống chi ngươi là người thích hợp nhất để lựa chọn.” Dung mạo, ngôn hành, khí chất, theo tất cả các phương diện mà nói thì Vu Duy Thiển là người thích hợp nhất, tựa như lời của Owen, Vu Duy Thiển có một lực hấp dẫn đặc biệt.
Lê Khải Liệt trả lời thực thẳng thắn nhưng bốn chữ cảm thấy hứng thú của hắn không giống như nghĩa đen, ít nhất là từ biểu tình trên mặt của hắn thì bốn chữ cảm thấy hứng thú này cũng không mang đến cảm giác làm cho người ta khoái trá, người nào nghe xong bốn chữ này thì ắt hẳn phải vì thế mà đề cao cảnh giác.
“Có phải ta nên tỏ vẻ vinh hạnh đối với điều này hay không?” Bên trong giọng nói trào phúng mang theo sự khó chịu, âm điệu của Vu Duy Thiển càng lúc càng lạnh lùng.
Sau khi quen với bóng tối, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt và hình dáng của Lê Khải Liệt, đôi mắt tro lục trong bóng tối đang chăm chú nhìn hắn, lười nhác dựa vào trên phần động cơ xe, cảm giác uy hiếp và bản tính xâm lược hiển lộ hoàn toàn không hề bỏ sót trên thân người nam nhân này.
“Mở cửa.” Chuyển mắt, Vu Duy Thiển xoay người, không muốn tiếp tục nói đến vấn đề vô nghĩa như vậy.
Tiếng bước chân vang vọng trong gara, Lê Khải Liệt nhìn bóng dáng của Vu Duy Thiển, khẽ liếm khóe miệng bị thương, đầu lưỡi nếm được hương vị máu tươi.
Cửa gara từ từ dâng lên, trong âm thanh của tiếng bánh răng, Vu Duy Thiển nghe được lời nói truyền đến từ sau lưng, “Vừa rồi ngươi có cảm giác?”
“Cái gì?” Dừng lại cước bộ.
“Ta nói, khi ta hôn ngươi, ngươi dường như rất hưng phấn.” Ngữ điệu chậm rãi, giọng nói đầy sức hút có một chút hứng thú, “Ta đã từng nghĩ đến việc ngươi có tổng cộng bao nhiêu tình nhân, không ngờ…”
Lời nói chưa dứt càng lưu lại nhiều ý tứ sâu xa, Lê Khải Liệt vì nụ hôn vừa rồi mà cảm thấy bất ngờ, người nam nhân này nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng lại dễ dàng bị hắn khơi mào nhiệt độ, lần trước còn cách quầy bar, lần này hắn có thể xác định sự biến hóa trong miệng của đối phương cùng mạch đập bên cổ nhảy lên rất nhanh.
“Đó là do ngươi ảo giác.” Nhìn cửa gara chậm rãi được mở lên, Vu Duy Thiển cũng không quay đầu lại.
“Ta không nghĩ là như vậy.”
Những lời này đột nhiên đến gần, mang theo hơi thở nóng rực, Lê Khải Liệt đột nhiên tiến lên ngậm lấy một bên vành tai của hắn. Vu Duy Thiển dùng sức thúc khuỷu tay ra sau, khi sắp đụng vào bụng của Lê Khải Liệt thì vành tai bị cắn một miếng, lực lượng ở khuỷu tay vẫn chưa thả lỏng nhưng lại có một chút tạm dừng, ngay trong khoảnh khắc tạm dừng thì Lê Khải Liệt dùng hai tay ôm lấy thắt lưng của Vu Duy Thiển, bờ môi rơi xuống bên cổ của hắn.
Ngay ở phía sau tai, một dấu vết màu đỏ hình thành theo nụ hôn của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển phục hồi tinh thần, cánh tay mạnh mẽ thúc ra sau, nhưng động tác của người nam nhân ở phía sau còn nhanh hơn hắn một bước. Lê Khải Liệt lập tức buông tay, đồng thời chỉ ra bên ngoài.
Cửa gara mở hơn phân nửa, ánh sáng loang loáng bên ngoài làm cho người đứng trong bóng tối không thể lập tức thích ứng, nheo mắt thấy rõ bên ngoài, Vu Duy Thiển nhịn xuống tiếng mắng trong cổ họng, hắn quay đầu nhìn Lê Khải Liệt, sắc mặt phi thường đáng sợ.
Một đốm lửa lóe sáng trong không khí, Lê Khải Liệt điềm nhiên châm thuốc, tình hình hiện tại cho dù giải thích như thế nào thì cũng không có ai tin.
Mọi người chỉ tin tưởng những gì mà mình tận mắt nhìn thấy.
Nhân vật chính trong đoạn clip là hai nam nhân xuất sắc, góc độ hoàn mỹ, ánh sáng vừa đủ, trước khi báo chí và tạp chí còn chưa kịp đăng tin thì đoạn clip này đã được lồng nhạc nền, hiệu quả cực giống cảnh trong phim.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi hơn mười giây nhưng đoạn clip đã được lan truyền với tốc độ của ánh sáng.
Khi Vu Duy Thiển bước ra khỏi nhà, nghênh đón hắn chính là một làn sóng phóng viên chen chúc mà đến.
Nhà của hắn cách quán bar không xa, trước cửa đã bu đầy người. Dự đoán được hành vi của Lê Khải Liệt sẽ mang đến phiền phức cho hắn nên hắn đã sớm đóng cửa kinh doanh quán bar, sau khi gọi điện báo Jasmine không cần đi làm, hắn định ra khỏi nhà, không ngờ chờ ở trước cửa nhà là một bầy phóng viên mang theo cảm xúc tràn đầy kích động, ngoại trừ như vậy thì còn có một điều kinh hỉ khác.
Chiếc thể thao mui trần màu đỏ rực từ xa xa phóng đến, dừng trước cửa nhà hắn, đột phá vòng vây của đám phóng viên, nam nhân trong xe ngoắc tay với hắn, “Lên xe.”
“Leo! Nụ hôn trước kia có đại biểu điều gì hay không? Vị này là bạn thân của ngài hay là có quan hệ gì khác? Những người bạn gái trước kia của ngài đâu? Ngài không còn yêu các nàng hay sao?”
“Ngài có phải là lưỡng tính hay không?”
“Xin hỏi có phải ngài là người yêu của Leo hay không?”
“Khi bị ám sát ở buổi hòa nhạc là ngài cố ý chạy đến quán bar hay sao? Như vậy không phải trùng hợp, ngài là vì muốn gặp ngài Wirth?”
Các phóng viên đều giơ microphone, nhiếp ảnh gia không ngừng chụp và quay phim hai người, liên kết hết thảy manh mối với nhau, tình tiết vụ việc rất nhanh được hình thành trong đầu các phóng viên. Chàng ca sĩ bị thương ở trên sân khấu, khi trọng thương là lúc muốn gặp người mà mình yêu nhất, hơn nữa bởi vì bị thương nên không hề che giấu mối tình này.
Hoặc là lần này ngoài ý muốn làm cho Miracle Leo phát hiện mị lực của nam nhân, bắt đầu nảy sinh hứng thú đối với đồng tính, về sau danh sách săn người đẹp của hắn không chỉ có nữ nhân mà có lẽ còn có rất nhiều nam tinh sẽ cảm thấy vui vẻ cũng không chừng. (nam tinh=ngôi sao nam)
Không bận tâm đến những câu hỏi của các phóng viên, Vu Duy Thiển mở ra cửa xe, ngữ điệu tràn đầy nguy hiểm, “Tốt nhất là ngươi cho ta một lời giải thích.”
Ầm, cửa xe đóng lại, Lê Khải Liệt đột nhiên tiến đến tựa như một kỵ sĩ giải cứu hoàng tử, chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ phóng đi trước tầm mắt của mọi người, lưu lại vô số phán đoán và suy nghĩ mơ hồ.
Lê Khải Liệt phóng xe rất nhanh, hắn thích hưởng thụ cảm giác của tốc độ, Vu Duy Thiển ngồi bên cạnh không hề nói một tiếng, mái tóc bị gió hất ngược ra sau, nhìn thấy một tòa biệt thự ở xa xa, “Nơi ngươi ở thực đặc biệt.”
Nhờ Jasmine mà hắn có thể nhận diện tòa biệt thự của Lê Khải Liệt trong thành phố này, có thể là cuồng vọng cũng có thể là vì không ở nơi này thường xuyên, nên Lê Khải Liệt căn bản không thiết lập quá nhiều biện pháp bảo vệ an ninh, từ bên ngoài nhìn vào tòa biệt thự thì cảm giác có một chút trống trải.
Đến nơi, Lê Khải Liệt lái xe vào gara, “Không có nơi nào an toàn hơn nơi này, ở những nơi khác sẽ có phóng viên, chắc ngươi cũng không muốn bị tóm lấy?”
Ngữ thanh trầm thấp quanh quẩn trong không gian càng tỏ ra sự ngang ngược rõ ràng, tuy là nghi vấn nhưng không có ý muốn hỏi, vì Lê Khải Liệt đã tự mình làm ra quyết định này. Hắn đóng lại cửa gara, dựa vào chiếc xe thể thao.
Nếu lúc này có người nhìn thấy tình cảnh như vậy thì sẽ cảm giác có một chút bất thường. Sau khi cưỡng hôn một người nam nhân, lần thứ hai gặp mặt lại đưa người nọ tiến vào gara của mình, chuyện này rất khó làm cho người ta không đi liên tưởng sâu xa, nhưng Vu Duy Thiển cũng không nghĩ rằng chính mình lại có mị lực lớn như vậy, chỉ sau một nụ hôn có thể làm cho một người nam nhân thay đổi khuynh hướng giới tính.
Không muốn làm ra suy đoán một cách vô vị, Vu Duy Thiển thẳng thắn hỏi Lê Khải Liệt, “Chẳng lẽ ngươi thật sự cảm thấy hứng thú đối với ta? Nếu đúng thì đáp án của ta vẫn là như trước.” Ánh mắt khinh miệt lãnh đạm, thực dễ làm cho người ta bị cái loại ánh mắt này vùi dập tan tác.
Lê Khải Liệt khoanh tay ung dung đứng trước mặt Vu Duy Thiển, “Ngươi quả thật rất mị lực, cảm giác hôn ngươi cũng rất thích thú, bất quá ta tìm ngươi không phải vì chuyện này, đương nhiên…” Hắn dừng lại một chút, lộ ra một nụ cười, “Ta cũng không ngại làm thêm một lần nữa.”
“Đừng vô nghĩa, có việc gì thì cứ nói thẳng.” Vu Duy Thiển không có nhiều hứng thú nói chuyện với đối phương, nụ hôn lần trước không phải đề tài mà hắn thích nhắc đến.
“Như thế nào? Không quen?” Lê Khải Liệt nhìn thoáng qua biểu tình đứng yên bất động của Vu Duy Thiển, “Hay là không quen cùng nam nhân?”
Lê Khải Liệt ám chỉ nụ hôn kia, đôi mắt tro lục lộ ra ý cười, độ cong trên khóe miệng có nhuệ khí sắc bén, ánh mắt của hắn luôn mang theo điện lực.
“Không quen với bất luận kẻ nào.” Vu Duy Thiển trả lời rất lãnh đạm, tựa như ánh mắt phía sau tròng kính của hắn, lớp thủy tinh lạnh lẽo thỉnh thoảng lóe lên trong gara u ám, không khí yên lặng bắt đầu trở nên oi bức.
“Vậy tốt nhất ngươi nên bắt đầu quen dần đi là vừa.” Lê Khải liệt đột nhiên đến gần, Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt dùng lực đẩy mạnh, sau lưng chạm vào cửa gara, hơi thở nam tính quen thuộc lại một lần nữa ập vào mặt. Khi hắn đang cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ của đối phương thì tựa hồ nhìn thấy một chút tia sáng màu xanh lục âm u lóe qua trong bóng đêm, chưa kịp cẩn thận phân biệt có phải nó xuất phát từ ánh mắt của Lê Khải Liệt hay không thì bờ môi nóng rực liền đoạt đi lực chú ý của hắn.
Làn môi bị cọ sát không có một kẻ hở, sau đó là bị bắt phải nghênh đón đầu lưỡi muốn xâm nhập, cướp đi hết thảy hô hấp trong phế quản của hắn. Vu Duy Thiển cảm thấy nổi giận vì hành vi vô lễ lần thứ hai của đối phương, hắn tung nắm đấm đánh trúng hàm dưới của Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt rút lui vài bước, một đấm này của Vu Duy Thiển không hề lưu tình, theo biểu tình trên mặt của đối phương thì xem ra là rất đau, Vu Duy Thiển lạnh lùng nhìn Lê Khải Liệt, “Rốt cục ngươi muốn thế nào?”
Lau đi vết máu bên khóe miệng, Lê Khải Liệt nhếch môi một chút. Không ai có thể giống như hắn, có thể vừa lộ ra một chút thô bạo tà khí mà vẫn có thể bảo trì vẻ mỹ cảm của sự ngang ngược và làm càn, hắn tựa hồ nở nụ cười, “Ra tay đủ tàn nhẫn, bất quá ta rất xác định mới vừa rồi ngươi thật sự hưởng thụ.”
Cổ áo chỉ trong nháy mắt bị nắm chặt, Vu Duy Thiển đẩy ngã Lê Khải Liệt lên phần động cơ xe, “Đừng thách thức tính nhẫn nại của ta, ta không muốn đùa với ngươi.”
“Ngươi muốn xem là trò chơi cũng được, nếu đối tượng là ngươi thì ta rất mong chờ khi nào trò chơi chính thức bắt đầu.” Lê Khải Liệt tựa hồ là cố ý nói một cách ám muội, quả thực tựa như đang cố ý chọc giận đối phương. Hắn nhớ rõ bộ dạng của Vu Duy Thiển khi động thủ với hắn, Vu Duy Thiển như vậy so với hiện tại sinh động hơn nhiều.
Vu Duy Thiển cũng phát hiện Lê Khải Liệt đang cố ý khiêu khích, nhìn Lê Khải Liệt một cái, áp chế buồn bực trong lòng, nâng tay sửa lại quần áo bị xộc xệch, vẫn là chiếc áo choàng sậm màu cùng áo len và áo sơ mi nhạt màu, sau khi chỉnh trang ngay ngắn, cảm giác khoảng cách lại quay trở về trên người của hắn.
“Lê Khải Liệt, mặc kệ ngươi muốn lợi dụng ta để làm cái gì, đừng đem ta dính líu vào chuyện của ngươi, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.” Lúc này là cảnh cáo, sửa sang lại quần áo ổn thỏa, Vu Duy Thiển khôi phục vẻ ngoài nhã nhặn tuấn tú, thái độ của hắn phi thường nghiêm túc mà lại cẩn thận.
Lê Khải Liệt chăm chú nhìn Vu Duy Thiển vài giây, “Đã quá muộn, ngươi tưởng rằng giới truyền thông sẽ bỏ qua cho ngươi? Cho dù ngươi không muốn thì cũng đã bị kéo vào.” Lê Khải Liệt trả lời không hề che giấu, cả hai đều là người thông minh, bởi vì một lý do mà khiến hắn phải dùng nam nhân để tạo ra một vụ bê bối, nhằm tung hỏa mù.
Lê Khải Liệt không nói rõ nhưng Vu Duy Thiển cũng có thể đoán được một ít, hắn không phải không biết phương thức hoạt động của giới truyền thông, lúc này bất quá chỉ để chứng minh suy đoán của hắn là đúng.
“Vì sao ngươi chọn ta? Ngươi muốn trả thù?” Đã đến lúc này không cần tất yếu phải quanh co.
“Nếu muốn chọn một người, đương nhiên phải chọn người nào khiến mình cảm thấy hứng thú, huống chi ngươi là người thích hợp nhất để lựa chọn.” Dung mạo, ngôn hành, khí chất, theo tất cả các phương diện mà nói thì Vu Duy Thiển là người thích hợp nhất, tựa như lời của Owen, Vu Duy Thiển có một lực hấp dẫn đặc biệt.
Lê Khải Liệt trả lời thực thẳng thắn nhưng bốn chữ cảm thấy hứng thú của hắn không giống như nghĩa đen, ít nhất là từ biểu tình trên mặt của hắn thì bốn chữ cảm thấy hứng thú này cũng không mang đến cảm giác làm cho người ta khoái trá, người nào nghe xong bốn chữ này thì ắt hẳn phải vì thế mà đề cao cảnh giác.
“Có phải ta nên tỏ vẻ vinh hạnh đối với điều này hay không?” Bên trong giọng nói trào phúng mang theo sự khó chịu, âm điệu của Vu Duy Thiển càng lúc càng lạnh lùng.
Sau khi quen với bóng tối, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt và hình dáng của Lê Khải Liệt, đôi mắt tro lục trong bóng tối đang chăm chú nhìn hắn, lười nhác dựa vào trên phần động cơ xe, cảm giác uy hiếp và bản tính xâm lược hiển lộ hoàn toàn không hề bỏ sót trên thân người nam nhân này.
“Mở cửa.” Chuyển mắt, Vu Duy Thiển xoay người, không muốn tiếp tục nói đến vấn đề vô nghĩa như vậy.
Tiếng bước chân vang vọng trong gara, Lê Khải Liệt nhìn bóng dáng của Vu Duy Thiển, khẽ liếm khóe miệng bị thương, đầu lưỡi nếm được hương vị máu tươi.
Cửa gara từ từ dâng lên, trong âm thanh của tiếng bánh răng, Vu Duy Thiển nghe được lời nói truyền đến từ sau lưng, “Vừa rồi ngươi có cảm giác?”
“Cái gì?” Dừng lại cước bộ.
“Ta nói, khi ta hôn ngươi, ngươi dường như rất hưng phấn.” Ngữ điệu chậm rãi, giọng nói đầy sức hút có một chút hứng thú, “Ta đã từng nghĩ đến việc ngươi có tổng cộng bao nhiêu tình nhân, không ngờ…”
Lời nói chưa dứt càng lưu lại nhiều ý tứ sâu xa, Lê Khải Liệt vì nụ hôn vừa rồi mà cảm thấy bất ngờ, người nam nhân này nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng lại dễ dàng bị hắn khơi mào nhiệt độ, lần trước còn cách quầy bar, lần này hắn có thể xác định sự biến hóa trong miệng của đối phương cùng mạch đập bên cổ nhảy lên rất nhanh.
“Đó là do ngươi ảo giác.” Nhìn cửa gara chậm rãi được mở lên, Vu Duy Thiển cũng không quay đầu lại.
“Ta không nghĩ là như vậy.”
Những lời này đột nhiên đến gần, mang theo hơi thở nóng rực, Lê Khải Liệt đột nhiên tiến lên ngậm lấy một bên vành tai của hắn. Vu Duy Thiển dùng sức thúc khuỷu tay ra sau, khi sắp đụng vào bụng của Lê Khải Liệt thì vành tai bị cắn một miếng, lực lượng ở khuỷu tay vẫn chưa thả lỏng nhưng lại có một chút tạm dừng, ngay trong khoảnh khắc tạm dừng thì Lê Khải Liệt dùng hai tay ôm lấy thắt lưng của Vu Duy Thiển, bờ môi rơi xuống bên cổ của hắn.
Ngay ở phía sau tai, một dấu vết màu đỏ hình thành theo nụ hôn của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển phục hồi tinh thần, cánh tay mạnh mẽ thúc ra sau, nhưng động tác của người nam nhân ở phía sau còn nhanh hơn hắn một bước. Lê Khải Liệt lập tức buông tay, đồng thời chỉ ra bên ngoài.
Cửa gara mở hơn phân nửa, ánh sáng loang loáng bên ngoài làm cho người đứng trong bóng tối không thể lập tức thích ứng, nheo mắt thấy rõ bên ngoài, Vu Duy Thiển nhịn xuống tiếng mắng trong cổ họng, hắn quay đầu nhìn Lê Khải Liệt, sắc mặt phi thường đáng sợ.
Một đốm lửa lóe sáng trong không khí, Lê Khải Liệt điềm nhiên châm thuốc, tình hình hiện tại cho dù giải thích như thế nào thì cũng không có ai tin.
Mọi người chỉ tin tưởng những gì mà mình tận mắt nhìn thấy.
Danh sách chương