Tình cảm bị chôn cất một khi được khai quật thì cảm xúc mạnh mẽ sẽ dâng trào không thể ngăn chặn, Calgary nhìn thấy phản ứng đồng ý của Owen thì tâm tư liền bình phục một chút, “Nơi này cất giấu một bí mật của gia tộc W. Locke, ngôi mộ kia chính là thứ mà ta phải trông coi.”

Lời nói của Calgary làm cho người ta không hiểu rõ, cho dù hắn là linh mục, phải trông coi nghĩa địa thì thế nào? Owen không hiểu, nhưng nhịp tim của Reid lại nhảy lên, trong khi Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đồng thời dừng lại bước chân.

“Cứ nói tiếp.” Lê Khải Liệt dùng chân đá một phát để đóng lại cửa giáo đường, đem gió mưa bên ngoài ngăn cách với bên trong khiến nơi này nhất thời trở nên yên lặng.

Calgary nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của Owen, hắn liền đi đến bên cạnh đối phương rồi chuyền sang chiếc khăn của mình, “Tổ tiên của nhà W. Locke xuất thân từ quý tộc, từ nơi này đi về phía Tây là nhà tổ của bọn họ, có không ít hồ sơ của gia tộc bọn họ được lưu lại trong giáo đường này, rất nhiều năm trước linh mục ở đây đã trông coi ngôi mộ đó.”

Owen nhìn thấy một chút bất thường trên nét mặt của bọn người Lê Khải Liệt, lời nói của Calgary cũng cất giấu một mùi vị thần bí, hắn không tiếp nhận khăn tay của Calgary mà chỉ lộ ra biểu tình cảm thấy nực cười, “Những thứ này có quan hệ gì đến việc ngươi trốn tránh tình cảm của mình?”

Owen không hề cảm kích, linh mục Calgary cũng không tức giận, “Có liên quan.” Cầm khăn tay đặt vào trong tay của Owen, khuôn mặt của Calgary rất nghiêm túc, giọng nói quanh quẩn trong giáo đường, “Linh mục nhậm chức ở nơi này, sứ mạng duy nhất chính là trông coi ngôi mộ đó, bởi vì ngôi mộ trong nghĩa trang bảo tồn một bí mật của gia tộc W. Locke về ma thuật….”

“Ma thuật? Nói đùa hay sao?” Owen trở nên tức giận, hắn ném trả trở về chiếc khăn bị Calgary nhét vào tay, “Ngươi muốn từ chối ta thì ít ra nên tìm một cái nguyên nhân có lý một chút! Ma thuật? Calgary, ngươi đang đùa với ta hay sao?” Hắn giận đến mức đỏ bừng mặt, chuyển hướng sang Lê Khải Liệt, “Ta đi về trước!”

Hắn nói một tiếng muốn đi nhưng lần này Calgary lại không ngăn cản, vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có giọng nói quỷ bí bám lấy bước chân của Owen, “Theo lời của người đi trước thì để tránh cho ác quỷ dưới ngôi mộ kia thức tỉnh nên phải trông coi nơi này, kỳ thật ta cũng giống mọi người, không tin cái gì gọi là ma thuật, cho đến khi thi thể trong ngôi mộ kia bị mất tích, sau đó lại gặp được ngươi….”

Linh mục Calgary quay đầu lại, trong mắt của hắn là người nam nhân mặc một bộ đồ đen, bên trong hơi lộ ra màu bạc của cổ áo len, mái tóc đen ẩm ướt bởi vì nước mưa mà hơi mất trật tự, một tay cầm lấy chiếc nón bằng vải nỉ, khi nghe đến những lời này thì liền nghiêng đầu nhìn về phía Calgary, “Ta?”

“Đúng vậy, ngài Wirth, giọng Anh của ngài, diện mạo của ngài hoàn toàn giống hệt những gì ta đã nhìn thấy trong ghi chép, hồ sơ kia đã tồn tại hơn một trăm năm.” Calgary không thể giải thích hiện tượng kỳ dị này, hắn chỉ biết trong hồ sơ của giáo đường đã từng đề cập đến một người, thậm chí còn có bức tranh của người kia, tuy rằng không rõ ràng nhưng quả thật rất giống với người tên là Wirth này.

Lời nói của Calgary tràn ngập sắc thái kỳ dị, Reid không hề nói một tiếng mà chỉ đem tầm mắt chuyển sang người của Vu Duy Thiển, mùi bùn đất ẩm ướt dũng mãnh tiến vào trong giáo đường, Lê Khải Liệt dựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt màu tro lục hơi chớp động nhưng thái độ vẫn thản nhiên như Vu Duy Thiển.

“Các ngươi cũng nhìn thấy người phương Đông có khuôn mặt khá tương tự nhau, ngay từ đầu ta cũng không thể phân biệt người phương Tây có điểm gì khác nhau, đều là dựa theo trang phục và lời nói để phân biệt.” Vu Duy Thiển phẩy nước ra khỏi chiếc nón, cách nói chuyện làm cho người ta bất giác phải tin tưởng, “Ngươi nói chúng ta hay là ta? Hay là một người phương Đông có bề ngoài tương tự với ta?”

Hỏi một cách hời hợt, hắn tựa hồ không ý thức bề ngoài của mình kỳ thật rất nổi bật, người khác có thể không phân biệt được một người Trung Quốc bình thường, nhưng người giống như hắn thì làm sao lại nhận lầm? Nếu không phải Owen hiện tại không có tâm tình thì đã chê cười Vu Duy Thiển một chút, loại người thoạt nhìn vừa trầm ổn lạnh lùng vừa có trí tuệ như hắn lại không hề có ý thức đối với vẻ ngoài của mình.

Calgary cũng có suy nghĩ giống như Owen, hắn lắc đầu, “Không, ta sẽ không nhận lầm, ngài Wirth, người trong bức tranh rất giống với ngài, đó là hồ sơ bảo tồn trong nhà tổ của gia tộc W. Locke, không hề lầm lẫn, có lẽ ngài là hậu duệ của người nam nhân trong tranh.”

Kết luận như vậy xem như cũng có lý, Vu Duy Thiển hiểu rõ nếu giải thích quá nhiều thì càng khiến người ta nghi ngờ, Lê Khải Liệt cắt ngang đúng lúc, biểu hiện rất hứng thú, hắn xoay chuyển đề tài, “Ngoại trừ như vậy thì còn cái gì khác? Tuy rằng linh mục cũng phụ trách trừ tà, nhưng mà linh mục Calgary, chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng trên thế giới có ác quỷ hay sao?”

Đôi mắt lóe lên, đem sự cuồng bạo cùng vẻ ngoài điển trai dung hòa vào nụ cười hoàn mỹ đầy ác ý, không khỏi làm cho người ta liên tưởng nếu trên đời thật sự có ác quỷ thì e rằng cũng phải là một loại sinh vật nào đó tương tự với người nam nhân này, hiện tại Calgary mới nhìn Lê Khải Liệt vài lần rồi trả lời một cách thận trọng, “Không, ta không biết, ta chỉ biết nếu quả thật có ác quỷ thì hắn đã thức tỉnh.”

Giọng nói vang vọng khắp giáo đường, không khí phiêu tán hơi thở quỷ bí, lặng im thật lâu vẫn không có ai lên tiếng.

Reid nhìn thoáng qua sắc trời tối đen bên ngoài, không biết vì sao không có cách nào xem những lời của Calgary như đang nói đùa, tiếp theo lại nghe Calgary tiếp tục lên tiếng, “Vì trông coi nơi này mà ta không thể rời đi.”

Owen bị lời nói của Calgary thật sự làm cho mơ hồ, hắn nắm lấy tóc của mình, “Ngươi đang nói đùa với ta? Những gì ngươi đang nói là sao? Đây là lý do của ngươi? Ngươi vì cái lý do nực cười này, thậm chí không phải bởi vì tín ngưỡng của mình?”

Giọng nói được cất cao, Owen cảm thấy không thể chấp nhận, “Calgary, ngươi có biết ta làm nghề gì hay không? Ta ở trong vòng giải trí với đủ hạng người, nhìn thấy đủ loại sa đọa và phóng túng, ta cố chấp muốn tìm một người có thể làm cho ta vứt bỏ tất cả, nhưng vẫn không thể như ý. Đã nhiều năm như vậy ta vẫn không thể quên ngươi, ngươi tựa như một vết sẹo chiếm cứ trong lòng của ta, còn ngươi thì sao? Ngươi lại đi nói với ta cái gì là ma thuật? Cái gì là ác quỷ?”

Hắn cảm thấy vớ vẩn rồi cười to vài tiếng, nhìn Reid với nét mặt nghiêm túc cùng hai người còn lại, “Ta điên rồi, hay là các ngươi bị điên? Chẳng lẽ các ngươi tin tưởng lời của hắn? Hắn là một kẻ lừa đảo! Hắn là một kẻ lừa đảo dùng lời nói dối để che đậy cho tội lỗi của mình!”

Cho dù Calgary đã làm ra chuyện như vậy đối với Owen, xúc phạm cấm kỵ, nhưng trong cảm nhận của hắn thì Calgary vẫn là người đàn ông không thể với đến, Calgary dạy hắn thổ lộ tình cảm, dạy hắn lĩnh hội sự vui sướng, cho dù không được phép, cho dù là cấm kỵ thì hắn cũng chưa bao giờ khinh thường Calgary, hắn chỉ hận, chỉ hận vì sao Calgary dám làm mà không dám đối mặt.

Hiện tại hắn lại có được lý do như vậy.

Cười to vài tiếng, Owen lắc đầu, hắn cảm thấy mình gần như không được bình thường.

Calgary siết chặt tay, thẳng tắp đi đến bên cửa, “Ta vì ngươi nên mới giải thích hết thảy đều này, Owen, nếu ngươi không tin thì ta nói những lời như vậy còn có ý nghĩa gì?” Sắc mặt tái nhợt của hắn hiện lên một chút kiên quyết dưới bóng tối, “Đi theo ta! Ta cho ngươi xem chứng cớ!”

Cánh cửa được mở ra, gió lạnh từ bên ngoài dũng mãnh tiến vào, linh mục Calgary bước đi trong đêm tối, Owen không xác định Calgary còn muốn làm thêm cái gì nữa, tuy rằng bởi vì liên quan đến mình mà không thể bình tĩnh phán đoán, nhưng đến lúc này nhìn thấy bọn người Lê Khải Liệt cùng nhau đi ra ngoài thì hắn cũng hiểu được chuyện này quả thật có điểm khác thường.

Calgary dẫn bọn họ đến ngôi mộ kia, nhặt lên cái xẻng mà Reid đã dùng để đào mộ, lại một lần nữa xúc đất lên, “Ngay tại nơi này, đây là chứng cớ–”

“Ta đã đào lên một lần, bên trong còn có cái gì mà ta đã bỏ sót?” Reid tin tưởng Calgary sẽ không cho hắn xem một chiếc quan tài trống rỗng, hắn giúp đỡ Calgary bới đất lên, đem quan tài mở ra, nhưng Calgary không phải cho hắn xem chiếc quan tài mà kỳ thật chính là phần bên dưới của quan tài.

Reid giúp nâng lên quan tài, hắn lấy ra đèn pin từ trong xe, bên dưới là một phiến đá, xương người sắp xếp trên phiến đá, những vết máu bám vào mặt đá đã hóa thành màu đen sẫm, dấu vết loang lổ vây xung quanh, mơ hồ là một hình ngôi sao có năm cánh.

“Tuy nói chỉ là truyền thuyết nhưng ác quỷ có lẽ thật sự tồn tại.” Đây không phải lần đầu tiên Calgary nhìn thấy thứ này, hắn không kinh ngạc như những người khác, “Có lẽ đây là cái mà người ta gọi là ma trận nhằm thức tỉnh ác quỷ ở nơi này, nếu các ngươi có hứng thú thì có thể xem hồ sơ lưu lại trong giáo hội, người được an táng ở ngôi mộ này tên là Reese, từ sau khi hắn chết thì gia tộc W. Locke đã làm rất nhiều chuyện kỳ quái, có người đồn rằng bọn họ đang nghiên cứu ma thuật để làm cho thiếu niên này sống lại, nhằm tìm được cách để bất tử.”

Tất cả đã được liên kết về một điểm, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Reid tắt đèn pin, xung quanh lại trở nên tối tăm, chỉ có sấm sét xẹt qua bầu trời đêm làm cho không khí vốn đã ly kỳ đến mức cực điểm lại càng thêm âm u lạnh lẽo.

Linh mục Calgary mò vào sợi dây chuyền thánh giá trước ngực, sự trầm trọng ngay thời khắc này đang nhắc nhở hắn rằng hắn không xứng với hai tiếng linh mục, “Ta luôn luôn suy nghĩ, có lẽ bởi vì ta làm ô uế nơi linh thiêng này nên mới khiến cho ác quỷ thức tỉnh.”

“Đúng, thật xin lỗi vì người khiến ngươi làm ra chuyện như vậy là ta, nói cho cùng ta cũng chỉ là hạng người dơ bẩn.” Trong cổ họng của Owen cất lên tiếng cười khô khan, hết thảy những gì nhìn thấy và nghe thấy làm cho đầu óc khôn khéo của hắn trong việc giải quyết tất cả nguy cơ và ứng xử với giới truyền thông lại bãi công ngay tại thời điểm này, hắn cần phải được yên tĩnh một chút.

Vội vã đi về phía chiếc xe thể thao màu bạc ở bên ngoài nghĩa trang, Owen chui vào trong rồi khởi động xe, Calgary đuổi theo vài bước nhưng rốt cục vẫn dừng lại, hắn làm dấu thánh giá giữa đêm tối, thở ra một hơi thật dài rồi thì thào tự nói, “Không phải ngươi, là ta, Owen, ta mới là người vứt bỏ tín ngưỡng, ta là tội đồ.”

Reid không bận tâm đến chuyện của Calgary và Owen, nhìn chăm chú vào bên dưới quan tài, cho dù đã sớm chuẩn bị sẵn sàng thì hắn vẫn không thể tin được Reese thật sự đã sống lại và trở thành sát thủ ma cà rồng, “Hồ sơ lưu lại của giáo hội ở đâu? Ta muốn đi xem.”

Ngoại trừ cái chết của cô em gái khiến Reid bị đả kích rất lớn thì không còn điều gì khác có thể khiến hắn dao động, “Cho dù hung thủ có chết thì ta cũng phải bắt hắn đem về quy án.” Đôi mắt lóe sáng trong đêm tối, giống như chim ưng săn mồi, khuôn mặt gầy guộc cùng với sóng mũi thẳng tắp đại biểu cho sự kiên nghị. Calgary gật đầu một cách phiền muộn, Lê Khải Liệt đột nhiên đặt câu hỏi, “Reid, ngươi còn tra được cái gì trên chuyến bay đến Luân Đôn? Ngoại trừ cái tên kia.” Ắt hẳn có thể tra được tướng mạo của người dùng cái tên Reese để đăng ký, cậu chủ nhà W. Locke.

Vu Duy Thiển chuẩn bị rời đi, hắn bảo Lê Khải Liệt gọi điện thoại cho Owen chờ bọn họ.

Theo sắc mặt của Reid thì cũng biết đáp án không được như ý muốn, “Hắn là người Anh, muốn điều tra về hắn thì phải mất một chút thời gian, nhưng chúng ta vẫn tìm được ảnh chụp của hắn, tuy nhiên không có trong hồ sơ phạm tội.” Hắn móc ra di động để chọ Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển nhìn thoáng qua ảnh chụp của người thanh niên nọ, nhưng Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều chưa từng gặp qua người này.

“Ta đã gặp người này, là người của nhà W. Locke, lúc ấy đã đến đây và cũng đã hỏi ta về hồ sơ trước kia.” Linh mục Calgary nhìn vào ảnh chụp trong di động, hắn nhớ đến sự việc nhiều năm về trước, Reid nhất thời thấy được hy vọng, “Hồ sơ mà ngươi lưu giữ nhất định phải có thứ gì đó quan trọng!”

“Xem như chúng ta đã xóa bỏ hiềm nghi.” Vu Duy Thiển đi qua bên người bọn họ, cũng không có vẻ đặc biệt cao hứng, hắn cùng Lê Khải Liệt rời đi, bước về hướng mà Owen đang chờ bọn họ. Dọc đường đi cả ba người đều không có ai nói chuyện.

Cho đến khi trở về khách sạn thì Owen vẫn không hề mở miệng, hắn cần có thời gian để bình tĩnh và tiêu hóa chuyện này. Lê Khải Liệt về phòng, sau khi vứt bỏ áo khoác thì liền đi vào phòng tắm để vặn vòi nước.

Vu Duy Thiển sau khi vào phòng thì vẫn trầm mặc, kéo xuống cà vạt bởi vì dính nước mà trở nên vướng víu, lúc này sau lưng bỗng nhiên có một độ ấm kề sát vào thân thể của hắn kèm với một lời cảnh cáo trầm thấp, “Nếu ngươi cứ thất thần như vậy thì ta sẽ cho rằng ngươi đang nghĩ đến người đàn ông khác, ngươi có biết chuyện này sẽ có hậu quả gì hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện