Mặc âu phục chỉnh tề, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, Senzou đứng trước cửa phòng của Vu Duy Thiển, sau khi nghe tiếng mở cửa ở phòng kế bên thì liền quay đầu sang, đôi mắt khôn khéo của một thương nhân cũng có màu đen láy giống như Vu Duy Thiển, “Miracle Leo?”
Lê Khải Liệt tựa vào khung cửa, nhẹ nhàng vận động cơ ngực làm lộ ra hình dáng cơ thể hoàn mỹ nhưng không quá phận khoa trương, hắn khoanh tay trước ngực rồi gật đầu với Senzou, có vẻ khá thờ ơ, “Ngươi muốn tìm Duy?”
Hắn hỏi một cách tùy ý nhưng lại cố tình biểu hiện ra mối quan hệ thân mật giữa hắn và Vu Duy Thiển, đôi mắt dài mảnh của Senzou lướt qua một chút gì đó, lộ ra nụ cười tỉnh ngộ, “A, Wirth ở phòng của ngươi?” Mặc dù chỉ mới gặp Vu Duy Thiển được hai lần mà hắn đã tỉnh lược cách xưng hô.
Lê Khải Liệt không thích vẻ mặt tươi cười của Senzou, nụ cười của Senzou thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy khó chịu hơn nụ cười cứng ngắc của Reid, “Có việc gì à? Tiến vào hẳn nói?” Đưa ngón tay chỉ về sau lưng, hắn dẫn đường cho Senzou vào phòng.
Thái độ sảng khoái của Lê Khải Liệt làm cho người ta không thể liên hệ với thời điểm mà hắn nổi giận, Senzou đã sớm nghe được không ít lời đồn đãi về Lê Khải Liệt ở trong giới, lúc này không khỏi có một chút bất ngờ, đi theo Lê Khải Liệt vào trong phòng thì nhìn thấy Vu Duy Thiển đang ngồi đọc báo.
Nghe được tiếng bước chân cũng chỉ nâng mắt lên một chút rồi gật đầu với Senzou, sau đó người nam nhân có mái tóc đen đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha lại một lần nữa cúi mắt đọc báo. Senzou đứng cách Vu Duy Thiển khoảng vài bước chân, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị bị người ta lạnh nhạt.
Vu Duy Thiển sẽ không quá mức thân thiện đối với người xa lạ, cho dù quen biết thì đối với hắn mà nói cũng chỉ là đến trình độ biết danh tính của đối phương mà thôi. Hắn luôn làm cho người ta cảm thấy khinh thường tất cả, mặc dù cũng không phải là hắn cố ý nhưng thái độ mà hắn biểu hiện sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn chính là người như vậy, sở dĩ Lê Khải Liệt hào phóng để cho Senzou tiến vào có lẽ là vì đã sớm đoán được điều này.
“Thử xem cái này?” Câu hỏi vẫn chưa được trả lời thì chất lỏng màu đỏ sẫm đã được đổ vào ly rượu trong tay của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt có thói quen làm việc theo ý thích của mình, Vu Duy Thiển nhìn thoáng qua chiếc ly có chân cao đang tràn ngập hương rượu, “Sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi chuốc thành con sâu rượu.”
Vuốt lại vài sợi tóc đen vểnh lên một cách mất trật tự ở sau gáy của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cất lên giọng nói vô tội, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thích.” Động tác tự nhiên toát ra tư thế vô cùng thân thiết, hắn đứng phía sau Vu Duy Thiển, khom người dựa vào thành ghế sô pha, mái tóc màu nâu đỏ mất trật tự xõa ra, mang theo ánh mắt nhiệt tình không thèm che giấu.
Từng làm người pha chế rượu, nhưng bất ngờ chính là Vu Duy Thiển cũng không giỏi uống rượu, một khi uống quá nhiều thì phía sau lỗ tai của hắn sẽ hơi ửng đỏ, ánh mắt lại càng thêm sắc bén lạnh lùng, ngôn hành động tác sẽ trở nên lười nhác, mỗi khi như vậy thì cách mà hắn biểu hiện trên giường rất khác biệt, thân thể rộng mở mất kiên nhẫn, dường như lười kháng cự mà cứ mặc kệ Lê Khải Liệt khát cầu, chỉ khi Lê Khải Liệt làm quá mức thì hắn mới cất lên tiếng cười lạnh lùng, trực tiếp đè cái tên kiêu ngạo kia xuống giường để cảnh cáo.
“Lần này lại đổi thành Conti năm 86?” Lắc lư ly rượu, Vu Duy Thiển dường như đã nhìn thấu ý đồ của Lê Khải Liệt, hắn vừa hừ cười vừa uống một ngụm chất lỏng màu đỏ sậm trong ly, hương rượu nho theo khóe miệng tràn ra ngoài, xộc lên khoang mũi.
Không ai trong bọn họ biểu hiện thái độ hoan nghênh đối với Senzou, Lê Khải Liệt đối với Senzou cũng không tỏ vẻ biết ơn, đối phương thay bọn họ trả chi phí cho khách sạn thì người nên cám ơn Senzou phải là Owen, chuyện này không liên quan đến bọn họ. Còn Vu Duy Thiển thì không biết ý đồ của Senzou, hắn đang chờ người thương nhân này mở miệng trước.
Vẫn duy trì thái độ khiêm tốn, vẻ mặt tươi cười của Senzou làm cho người ta có cảm giác quái dị, khóe miệng của hắn vẫn nhếch lên một độ cong nhưng trong ánh mắt lại không tìm thấy ý cười, “Hai vị không chào đón ta hay sao?”
“Ta chỉ là không thích lợi dụng người khác.” Vu Duy Thiển là loại người phân biệt rất rõ giữa người một nhà và người bên ngoài. Hắn uống rượu một cách lãnh đạm, mặc dù chấp nhận sự thịnh tình của Senzou nhưng hành vi tốt bụng của Senzou cũng không thể lấy lòng hắn, ngược lại chỉ làm cho hắn cảm thấy phiền toái, “Với lại ta không có hứng thú đối với đàn ông.”
Không vòng vo, Vu Duy Thiển chán ghét thái độ quanh co, chiếc ly thủy tinh phản xạ ánh sáng lạnh lẽo trong tay hắn, hắn không tức giận cũng không cao hứng khi xóa bỏ mọi ý đồ có thể tồn tại của Senzou, tựa như đang nói về chuyện thời tiết, “Hy vọng không phải là ta hiểu lầm, nếu ngươi quả thật có ý tứ này.”
Đây là câu trả lời của hắn….Senzou không ngờ Vu Duy Thiển lại thẳng thắn như vậy, thái độ thản nhiên cùng với ngữ điệu lạnh lùng của hắn cũng giống hệt như ngày trước khi hắn cự tuyệt Lê Khải Liệt, người nam nhân đứng phía sau hắn cảm thấy vừa lòng mà nheo mắt lại, thưởng thức biểu tình rắc rối và phức tạp của Senzou.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, giày da màu đen bước đi trên tấm thảm có hoa văn đỏ sậm, hiển nhiên hôm nay khách đến tìm Vu Duy Thiển không chỉ có một người, “Vị này là?” Reid đứng trước cửa, cửa phòng chưa đóng lại làm cho hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Senzou.
Reid sẽ không tùy tiện tìm đến tận nơi, mỗi lần hắn ra mặt tiếp xúc với Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt thì đều có liên quan đến tiến triển của vụ án, tựa hồ là vì muốn xem phản ứng của hai người kia nên hắn luôn luôn đem tin tức mới nhất để báo với bọn họ, lúc này hắn đến đây có phải cũng chứng tỏ đã tìm được manh mối mới hay không, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều cùng lúc nhìn về phía hắn.
Bầu không khí lập tức thay đổi, tựa như thời tiết bên ngoài, từ gượng gạo trầm mặc chuyển thành rối rắm nặng nề.
Reid đi vào, mang theo vẻ mặt xem xét kỹ lưỡng, dùng ánh mắt chuyên nghiệp trong việc thẩm tra của hắn để quan sát Senzou, tựa hồ là phán đoán ra lai lịch của đối phương, nhưng cũng nhanh chóng chuyển hướng, “Có tiện hay không?”
Lời nói của Reid luôn ngắn gọn, ý tứ là có tiện nói chuyện ở đây hay không, Senzou là tổng giám đốc công ty đa quốc gia, khả năng quan sát đương nhiên cũng không kém, lời nói của Vu Duy Thiển tràn ngập mâu thuẫn, quan hệ giữa đối phương và Lê Khải Liệt thoạt nhìn không đơn giản như vậy, nhưng Senzou cũng không chất vấn, ngược lại chỉ đưa ra danh thiếp sau khi Reid xuất hiện.
Sau khi tự giới thiệu, Senzou tỏ vẻ rất nguyện ý lắng nghe tiến triển của vụ án, Reid trầm mặc trong chốc lát, “Nếu ta nhớ không lầm thì ngài Senzou gần đây có một phần bất động sản, chủ cũ chính là W.Locke.”
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt liếc mắt nhìn nhau, Senzou mua nhà tổ của W.Locke? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp….
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta vừa mua được một tòa trang viên cũ, ta rất thích kiến trúc châu Âu, nhất là Anh quốc, nghe nói nơi đó đã từng được một quý tộc sở hữu, sau đó lại xuống dốc, bởi vì giá cả không tính là quá cao nên ta cũng không hề do dự mà mua ngay lập tức.” Senzou bình thản trả lời, làm cho người ta không thể biết đằng sau còn có gì giấu diếm hay không, tiếp theo lại biểu hiện ra một chút tò mò, “Nghe người làm thuê của ta có báo lại cảnh sát gần đây đã đến đó kiểm tra, tựa hồ nó có liên quan đến vụ án?”
“Nếu ngài là chủ nhân của nó thì không biết ta có thể đến đó nhìn xem một chút hay không? Bao gồm cả tầng hầm.” Ánh mắt của Reid nhìn chằm chằm vào Senzou, vô duyên vô cớ mua một trang viên xuống cấp, có phải người thương nhân Nhật Bản này hơi kỳ quái hay không.
“Nếu có người cảm thấy hứng thú với nó thì ta rất vinh hạnh được mời các vị.” Senzou lịch sự khom người, lộ ra điệu bộ của một kẻ có gia thế lại có tiền tài, tiếp theo hắn nhìn thoáng qua Vu Duy Thiển rồi chậm rãi mỉm cười, “Trò chuyện với ngươi rất thú vị.”
“Ta bảo người chuẩn bị một chút, ngày mai có thể tiếp đãi các vị.” Trước khi đi thì Senzou để lại một câu như vậy, ánh mắt tràn đầy ý tứ nhìn Vu Duy Thiển một lúc lâu, người Trung Quốc bị Senzou nhìn chăm chú không hề thay đổi sắc mặt mà chỉ nhìn hắn rời đi, dưới đáy mắt màu đen xẹt qua một chút cảm xúc tinh tế.
“Muốn biết vì sao trước kia ta lại hỏi các ngươi có quan điểm như thế nào đối với ma thuật hay không?” Lời nói của Reid trong bầu không khí nặng nề lại làm cho người ta cảm thấy có một điềm xấu nào đó sắp sửa xảy ra, bên ngoài có sấm sét, hắn hết nhìn Vu Duy Thiển lại nhìn sang Lê Khải Liệt, không đợi hai người bọn họ trả lời mà lập tức nhắc về tòa trang viên kia, “Nhà tổ của W.Locke, trước đó chúng ta chưa được quyền điều tra cặn kẽ, nghe nói bên trong có một vài thứ không bình thường, không ngờ đến đây lại gặp được chủ nhân hiện tại của nó.”
“Chúng ta cũng không ngờ.” Vu Duy Thiển uống một ngụm rượu, trong lời nói có ý tứ sâu xa, nếu Senzou mua trang viên không phải là trùng hợp thì người nọ không chỉ đơn giản là một thương nhân bình thường.
“Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói với các ngươi, mẫu máu mà hung thủ để lại ở hiện trường đã có kết quả xét nghiệm, nó không có trong hồ sơ tội phạm cũng không có trong hồ sơ DNA lưu lại ở sở cảnh sát.” Trong tiếng sấm cùng với những hạt mưa rơi tí tách, giọng nói của Reid tựa như đang thuật lại một câu chuyện xưa rất đáng sợ, âm điệu cứng ngắc che giấu một chút u ám, “Nhưng DNA mà hắn lưu lại rất đặc biệt.”
“Đặc biệt, có ý gì?” Lê Khải Liệt lắc lư chất lỏng đỏ sậm trong tay, máu đỏ tươi của rượu nho óng ánh trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, hắn chậm rãi nâng mắt lên.
“Sau khi loại bỏ tất cả khả năng, khả năng duy nhất còn lại chính là sự thật, ta vẫn luôn tin tưởng những lời này, nhưng hiện tại thì ta không thể xác định.” Lời nói của Reid càng lúc càng kỳ lạ, kế tiếp hắn bỗng nhiên lên tiếng, “Trải qua quá trình điều tra, rất nhiều năm trước gia tộc W. Locke cũng có người được gọi là Reese, hắn được an táng ở nghĩa trang vùng ngoại ô, các ngươi có hứng thú đi xem hay không?”
Từ DNA lại chuyển sang Reese của nhiều năm trước, rốt cục Reid muốn nói cái gì? Bị biểu tình kỳ lạ của hắn gây tò mò, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển yêu cầu được đi theo.
Điều này cũng nằm trong dự kiến của Reid, hắn cũng vì chuyện này mà đến đây, kéo cao cổ áo, hắn đi ra thang máy, “Ta đã liên hệ với nhân viên của nghĩa trang, linh mục ở gần đó rất hiểu biết về lịch sử ở vùng bản xứ, người nọ sẽ nói cho chúng ta biết một việc.”
Ngữ điệu kỳ dị của hắn ám chỉ đến một việc càng khiến cho mọi chuyện trở nên kỳ lạ, tựa hồ có cái gì đó mà ngay cả Reid cũng không hiểu, hoặc là không dám suy đoán những chuyện đang xảy ra.
—————
P/S: bạn Senzou rất là tỉnh:>, mà bé Duy còn tỉnh gấp đôi =)).
Giờ ta mới biết khi bé Duy uống rượu vào là làm biếng phản công =)) =)), sau này con sam cứ lợi dụng điểm này mà làm tới.
Lê Khải Liệt tựa vào khung cửa, nhẹ nhàng vận động cơ ngực làm lộ ra hình dáng cơ thể hoàn mỹ nhưng không quá phận khoa trương, hắn khoanh tay trước ngực rồi gật đầu với Senzou, có vẻ khá thờ ơ, “Ngươi muốn tìm Duy?”
Hắn hỏi một cách tùy ý nhưng lại cố tình biểu hiện ra mối quan hệ thân mật giữa hắn và Vu Duy Thiển, đôi mắt dài mảnh của Senzou lướt qua một chút gì đó, lộ ra nụ cười tỉnh ngộ, “A, Wirth ở phòng của ngươi?” Mặc dù chỉ mới gặp Vu Duy Thiển được hai lần mà hắn đã tỉnh lược cách xưng hô.
Lê Khải Liệt không thích vẻ mặt tươi cười của Senzou, nụ cười của Senzou thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy khó chịu hơn nụ cười cứng ngắc của Reid, “Có việc gì à? Tiến vào hẳn nói?” Đưa ngón tay chỉ về sau lưng, hắn dẫn đường cho Senzou vào phòng.
Thái độ sảng khoái của Lê Khải Liệt làm cho người ta không thể liên hệ với thời điểm mà hắn nổi giận, Senzou đã sớm nghe được không ít lời đồn đãi về Lê Khải Liệt ở trong giới, lúc này không khỏi có một chút bất ngờ, đi theo Lê Khải Liệt vào trong phòng thì nhìn thấy Vu Duy Thiển đang ngồi đọc báo.
Nghe được tiếng bước chân cũng chỉ nâng mắt lên một chút rồi gật đầu với Senzou, sau đó người nam nhân có mái tóc đen đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha lại một lần nữa cúi mắt đọc báo. Senzou đứng cách Vu Duy Thiển khoảng vài bước chân, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị bị người ta lạnh nhạt.
Vu Duy Thiển sẽ không quá mức thân thiện đối với người xa lạ, cho dù quen biết thì đối với hắn mà nói cũng chỉ là đến trình độ biết danh tính của đối phương mà thôi. Hắn luôn làm cho người ta cảm thấy khinh thường tất cả, mặc dù cũng không phải là hắn cố ý nhưng thái độ mà hắn biểu hiện sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn chính là người như vậy, sở dĩ Lê Khải Liệt hào phóng để cho Senzou tiến vào có lẽ là vì đã sớm đoán được điều này.
“Thử xem cái này?” Câu hỏi vẫn chưa được trả lời thì chất lỏng màu đỏ sẫm đã được đổ vào ly rượu trong tay của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt có thói quen làm việc theo ý thích của mình, Vu Duy Thiển nhìn thoáng qua chiếc ly có chân cao đang tràn ngập hương rượu, “Sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi chuốc thành con sâu rượu.”
Vuốt lại vài sợi tóc đen vểnh lên một cách mất trật tự ở sau gáy của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cất lên giọng nói vô tội, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thích.” Động tác tự nhiên toát ra tư thế vô cùng thân thiết, hắn đứng phía sau Vu Duy Thiển, khom người dựa vào thành ghế sô pha, mái tóc màu nâu đỏ mất trật tự xõa ra, mang theo ánh mắt nhiệt tình không thèm che giấu.
Từng làm người pha chế rượu, nhưng bất ngờ chính là Vu Duy Thiển cũng không giỏi uống rượu, một khi uống quá nhiều thì phía sau lỗ tai của hắn sẽ hơi ửng đỏ, ánh mắt lại càng thêm sắc bén lạnh lùng, ngôn hành động tác sẽ trở nên lười nhác, mỗi khi như vậy thì cách mà hắn biểu hiện trên giường rất khác biệt, thân thể rộng mở mất kiên nhẫn, dường như lười kháng cự mà cứ mặc kệ Lê Khải Liệt khát cầu, chỉ khi Lê Khải Liệt làm quá mức thì hắn mới cất lên tiếng cười lạnh lùng, trực tiếp đè cái tên kiêu ngạo kia xuống giường để cảnh cáo.
“Lần này lại đổi thành Conti năm 86?” Lắc lư ly rượu, Vu Duy Thiển dường như đã nhìn thấu ý đồ của Lê Khải Liệt, hắn vừa hừ cười vừa uống một ngụm chất lỏng màu đỏ sậm trong ly, hương rượu nho theo khóe miệng tràn ra ngoài, xộc lên khoang mũi.
Không ai trong bọn họ biểu hiện thái độ hoan nghênh đối với Senzou, Lê Khải Liệt đối với Senzou cũng không tỏ vẻ biết ơn, đối phương thay bọn họ trả chi phí cho khách sạn thì người nên cám ơn Senzou phải là Owen, chuyện này không liên quan đến bọn họ. Còn Vu Duy Thiển thì không biết ý đồ của Senzou, hắn đang chờ người thương nhân này mở miệng trước.
Vẫn duy trì thái độ khiêm tốn, vẻ mặt tươi cười của Senzou làm cho người ta có cảm giác quái dị, khóe miệng của hắn vẫn nhếch lên một độ cong nhưng trong ánh mắt lại không tìm thấy ý cười, “Hai vị không chào đón ta hay sao?”
“Ta chỉ là không thích lợi dụng người khác.” Vu Duy Thiển là loại người phân biệt rất rõ giữa người một nhà và người bên ngoài. Hắn uống rượu một cách lãnh đạm, mặc dù chấp nhận sự thịnh tình của Senzou nhưng hành vi tốt bụng của Senzou cũng không thể lấy lòng hắn, ngược lại chỉ làm cho hắn cảm thấy phiền toái, “Với lại ta không có hứng thú đối với đàn ông.”
Không vòng vo, Vu Duy Thiển chán ghét thái độ quanh co, chiếc ly thủy tinh phản xạ ánh sáng lạnh lẽo trong tay hắn, hắn không tức giận cũng không cao hứng khi xóa bỏ mọi ý đồ có thể tồn tại của Senzou, tựa như đang nói về chuyện thời tiết, “Hy vọng không phải là ta hiểu lầm, nếu ngươi quả thật có ý tứ này.”
Đây là câu trả lời của hắn….Senzou không ngờ Vu Duy Thiển lại thẳng thắn như vậy, thái độ thản nhiên cùng với ngữ điệu lạnh lùng của hắn cũng giống hệt như ngày trước khi hắn cự tuyệt Lê Khải Liệt, người nam nhân đứng phía sau hắn cảm thấy vừa lòng mà nheo mắt lại, thưởng thức biểu tình rắc rối và phức tạp của Senzou.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, giày da màu đen bước đi trên tấm thảm có hoa văn đỏ sậm, hiển nhiên hôm nay khách đến tìm Vu Duy Thiển không chỉ có một người, “Vị này là?” Reid đứng trước cửa, cửa phòng chưa đóng lại làm cho hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Senzou.
Reid sẽ không tùy tiện tìm đến tận nơi, mỗi lần hắn ra mặt tiếp xúc với Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt thì đều có liên quan đến tiến triển của vụ án, tựa hồ là vì muốn xem phản ứng của hai người kia nên hắn luôn luôn đem tin tức mới nhất để báo với bọn họ, lúc này hắn đến đây có phải cũng chứng tỏ đã tìm được manh mối mới hay không, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều cùng lúc nhìn về phía hắn.
Bầu không khí lập tức thay đổi, tựa như thời tiết bên ngoài, từ gượng gạo trầm mặc chuyển thành rối rắm nặng nề.
Reid đi vào, mang theo vẻ mặt xem xét kỹ lưỡng, dùng ánh mắt chuyên nghiệp trong việc thẩm tra của hắn để quan sát Senzou, tựa hồ là phán đoán ra lai lịch của đối phương, nhưng cũng nhanh chóng chuyển hướng, “Có tiện hay không?”
Lời nói của Reid luôn ngắn gọn, ý tứ là có tiện nói chuyện ở đây hay không, Senzou là tổng giám đốc công ty đa quốc gia, khả năng quan sát đương nhiên cũng không kém, lời nói của Vu Duy Thiển tràn ngập mâu thuẫn, quan hệ giữa đối phương và Lê Khải Liệt thoạt nhìn không đơn giản như vậy, nhưng Senzou cũng không chất vấn, ngược lại chỉ đưa ra danh thiếp sau khi Reid xuất hiện.
Sau khi tự giới thiệu, Senzou tỏ vẻ rất nguyện ý lắng nghe tiến triển của vụ án, Reid trầm mặc trong chốc lát, “Nếu ta nhớ không lầm thì ngài Senzou gần đây có một phần bất động sản, chủ cũ chính là W.Locke.”
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt liếc mắt nhìn nhau, Senzou mua nhà tổ của W.Locke? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp….
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta vừa mua được một tòa trang viên cũ, ta rất thích kiến trúc châu Âu, nhất là Anh quốc, nghe nói nơi đó đã từng được một quý tộc sở hữu, sau đó lại xuống dốc, bởi vì giá cả không tính là quá cao nên ta cũng không hề do dự mà mua ngay lập tức.” Senzou bình thản trả lời, làm cho người ta không thể biết đằng sau còn có gì giấu diếm hay không, tiếp theo lại biểu hiện ra một chút tò mò, “Nghe người làm thuê của ta có báo lại cảnh sát gần đây đã đến đó kiểm tra, tựa hồ nó có liên quan đến vụ án?”
“Nếu ngài là chủ nhân của nó thì không biết ta có thể đến đó nhìn xem một chút hay không? Bao gồm cả tầng hầm.” Ánh mắt của Reid nhìn chằm chằm vào Senzou, vô duyên vô cớ mua một trang viên xuống cấp, có phải người thương nhân Nhật Bản này hơi kỳ quái hay không.
“Nếu có người cảm thấy hứng thú với nó thì ta rất vinh hạnh được mời các vị.” Senzou lịch sự khom người, lộ ra điệu bộ của một kẻ có gia thế lại có tiền tài, tiếp theo hắn nhìn thoáng qua Vu Duy Thiển rồi chậm rãi mỉm cười, “Trò chuyện với ngươi rất thú vị.”
“Ta bảo người chuẩn bị một chút, ngày mai có thể tiếp đãi các vị.” Trước khi đi thì Senzou để lại một câu như vậy, ánh mắt tràn đầy ý tứ nhìn Vu Duy Thiển một lúc lâu, người Trung Quốc bị Senzou nhìn chăm chú không hề thay đổi sắc mặt mà chỉ nhìn hắn rời đi, dưới đáy mắt màu đen xẹt qua một chút cảm xúc tinh tế.
“Muốn biết vì sao trước kia ta lại hỏi các ngươi có quan điểm như thế nào đối với ma thuật hay không?” Lời nói của Reid trong bầu không khí nặng nề lại làm cho người ta cảm thấy có một điềm xấu nào đó sắp sửa xảy ra, bên ngoài có sấm sét, hắn hết nhìn Vu Duy Thiển lại nhìn sang Lê Khải Liệt, không đợi hai người bọn họ trả lời mà lập tức nhắc về tòa trang viên kia, “Nhà tổ của W.Locke, trước đó chúng ta chưa được quyền điều tra cặn kẽ, nghe nói bên trong có một vài thứ không bình thường, không ngờ đến đây lại gặp được chủ nhân hiện tại của nó.”
“Chúng ta cũng không ngờ.” Vu Duy Thiển uống một ngụm rượu, trong lời nói có ý tứ sâu xa, nếu Senzou mua trang viên không phải là trùng hợp thì người nọ không chỉ đơn giản là một thương nhân bình thường.
“Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói với các ngươi, mẫu máu mà hung thủ để lại ở hiện trường đã có kết quả xét nghiệm, nó không có trong hồ sơ tội phạm cũng không có trong hồ sơ DNA lưu lại ở sở cảnh sát.” Trong tiếng sấm cùng với những hạt mưa rơi tí tách, giọng nói của Reid tựa như đang thuật lại một câu chuyện xưa rất đáng sợ, âm điệu cứng ngắc che giấu một chút u ám, “Nhưng DNA mà hắn lưu lại rất đặc biệt.”
“Đặc biệt, có ý gì?” Lê Khải Liệt lắc lư chất lỏng đỏ sậm trong tay, máu đỏ tươi của rượu nho óng ánh trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, hắn chậm rãi nâng mắt lên.
“Sau khi loại bỏ tất cả khả năng, khả năng duy nhất còn lại chính là sự thật, ta vẫn luôn tin tưởng những lời này, nhưng hiện tại thì ta không thể xác định.” Lời nói của Reid càng lúc càng kỳ lạ, kế tiếp hắn bỗng nhiên lên tiếng, “Trải qua quá trình điều tra, rất nhiều năm trước gia tộc W. Locke cũng có người được gọi là Reese, hắn được an táng ở nghĩa trang vùng ngoại ô, các ngươi có hứng thú đi xem hay không?”
Từ DNA lại chuyển sang Reese của nhiều năm trước, rốt cục Reid muốn nói cái gì? Bị biểu tình kỳ lạ của hắn gây tò mò, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển yêu cầu được đi theo.
Điều này cũng nằm trong dự kiến của Reid, hắn cũng vì chuyện này mà đến đây, kéo cao cổ áo, hắn đi ra thang máy, “Ta đã liên hệ với nhân viên của nghĩa trang, linh mục ở gần đó rất hiểu biết về lịch sử ở vùng bản xứ, người nọ sẽ nói cho chúng ta biết một việc.”
Ngữ điệu kỳ dị của hắn ám chỉ đến một việc càng khiến cho mọi chuyện trở nên kỳ lạ, tựa hồ có cái gì đó mà ngay cả Reid cũng không hiểu, hoặc là không dám suy đoán những chuyện đang xảy ra.
—————
P/S: bạn Senzou rất là tỉnh:>, mà bé Duy còn tỉnh gấp đôi =)).
Giờ ta mới biết khi bé Duy uống rượu vào là làm biếng phản công =)) =)), sau này con sam cứ lợi dụng điểm này mà làm tới.
Danh sách chương