Đêm tối nuốt lấy bóng dáng của hắn trong thế giới âm u, ánh đèn nê ông bị khách sạn cao tầng che khuất, vào ban đêm như vậy mà lại nhắc đến ma thuật, dây thần kinh trên mặt của Reid có một chút vặn vẹo, là đặc vụ liên bang, hắn không nên hỏi ra những lời này, nhưng biểu tình của hắn lại không hề giống như đang nói đùa, mà ngược lại bởi vì quá mức nghiêm túc nên có vẻ quỷ dị.

“Vì sao lại hỏi như vậy?” Vu Duy Thiển dường như hơi đăm chiêu mà liếc mắt nhìn Reid một chút, Lê Khải Liệt buông xuống cánh tay đang choàng lên vai của Vu Duy Thiển, cất lên một tiếng hừ cười, “Hôm nay không đi theo chúng ta hóa ra là có manh mối khác, FBI rốt cục đã hiểu rõ rồi sao?”

Reid đứng ở trong bóng đêm, hắn nhìn bọn họ một lúc lâu rồi đột nhiên mỉm cười, “Dùng chất vấn để đáp lại câu hỏi của ta….” Hắn tác động một chút trên sắc mặt căng thẳng, ánh mắt nhạy bén xẹt qua hai người trước mặt, “Dựa theo phân tích học về hành vi, phản ứng vừa rồi của các ngươi là đang nói cho ta biết các ngươi quả thật biết một chút về chuyện này, vì sao không trực tiếp trả lời? Vấn đề này khó khăn như vậy hay sao? Ma thuật….”

Dùng nghi vấn đáp lại nghi vấn, lảng tránh trả lời trực tiếp, điều này càng làm cho Reid thêm nghi ngờ, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt vẫn thản nhiên đi qua bên cạnh hắn, “Ngươi xem phim nhiều quá rồi đặc vụ Reid, ta không ngờ ngươi lại là fan hâm mộ của [Hồ sơ X].” Người nam nhân tóc đen cười nhạo, hắn bước đi trong bóng đêm, Lê Khải Liệt vì không muốn thu hút quá nhiều ánh mắt nên lần này không lái xe đến, bọn họ trực tiếp lên chiếc xe màu đen của Reid.

Cửa xe mở ra, bọn họ chờ tài xế lên xe, khi bọn họ nhìn nhau thì đều cảm thấy hơi kinh ngạc vì năng lực điều tra của Reid, ý tưởng dùng máu người để sử dụng ma thuật, cho dù là manh mối bình thường thì cũng sẽ không bị hỏi một cách nghiêm túc như vậy. Reid thật sự có gan để nghi ngờ tất cả mọi chuyện.

“Hồ sơ X có lẽ hư cấu không được đầy đủ.” Reid ngồi ở phía trước cầm vô lăng, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, Vu Duy Thiển không có phản ứng đối với lời nói của hắn, Lê Khải Liệt khẽ khép mắt lại, Reid dừng một chút, sau đó mới tiếp tục bổ sung, “Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của ta, ta chỉ là một đặc viên nho nhỏ, chỉ có thể ở trong phạm vi có hạn mà đưa ra phán đoán hợp lý nhất, mặc kệ nó hoang đường như thế nào.”

Căn cứ theo quan sát của hắn trong khoảng thời gian này, bí ẩn trên người Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt tựa hồ càng ngày càng nhiều, ngoại trừ những lúc vì công việc thì ở những thời điểm khác Lê Khải Liệt không hề bước ra khỏi cửa, Vu Duy Thiển thì căn bản ru rú ở trong nhà, quả thật như là ẩn sĩ sống ở thời hiện đại.

Không sử dụng thẻ tín dụng, không mang theo di động, không gọi điện thoại, bên cạnh không có bạn bè, giống như một người có bí mật cần phải che giấu thật kỹ, trong rất nhiều phương diện, Vu Duy Thiển thật sự khiến người ta phải nghi ngờ, Reid quả thật từng tình nghi hắn là hung thủ của án mạng liên hoàn.

Hắn bắt đầu nghi ngờ càng lúc càng nhiều theo quá trình điều tra, là chuyện gì làm cho Vu Duy Thiển tình nguyện bị nghi ngờ nhưng không hề giải thích để thoát khỏi hiềm nghi? Trừ phi Vu Duy Thiển muốn che giấu một bí mật nào đó mà có thể còn nghiêm trọng hơn so với án mạng giết người? Vì chuyện này mà Reid mất ngủ vài đêm liền.

Tựa như chó săn được huấn luyện, khi cắn trúng con mồi thì sẽ không nhả ra, Reid hiện tại chính là ở tình trạng này, án mạng ma ca rồng cần phải điều tra, hắn cũng không thể dễ dàng buông tha cho người đang khiến hắn phải tình nghi.

Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt không phải không hề nhận ra Reid đang nghi ngờ bọn họ, nhưng cho dù bọn họ muốn trả lời thì cũng không thể trực tiếp nói ra hết thảy với hắn. Con người chỉ tin tưởng những kinh nghiệm do mình tích lũy qua năm tháng, những gì vượt quá bình thường thì bọn họ chỉ dùng kiến thức hiện tại để giải thích mà không muốn chấp nhận quá nhiều.

Con người thường sợ hãi những gì họ không biết, đối với sự sợ hãi thì con người sẽ có thái độ kháng cự ở trong lòng, đây cũng là bản năng của con người khi đối mặt với cái chết.

Sự thăm dò của Reid không thu được bất cứ hiệu quả nào, xe được khởi động, Lê Khải Liệt duỗi cánh tay ra một chút, Vu Duy Thiển choàng tay qua vai của hắn rồi bóp nhẹ vài cái, “Có đau lắm không?” Lúc ấy hắn không hề nương tay.

“Ngươi tự biết sức của mình mà.” Lê Khải Liệt nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp trên vai, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn nhướng mi một cách gian tà, “Bất quá ta chỉ muốn nói, càng ngày ta càng quen với việc ngươi luôn luôn trút giận lên đầu của ta.”

“Ý của ngươi là ngươi có khuynh hướng thích bị ngược đãi? Như vậy ta không cần phải nhân nhượng, cứ để ta dạy dỗ ngươi một chút.” Bàn tay tăng thêm sức, Vu Duy Thiển nghe được tiếng rên rỉ vì cảm thấy thoải mái của Lê Khải Liệt, ngón tay sử dụng lực cũng thận trọng hơn, xoa bóp vai của hắn. Lê Khải Liệt cười khẽ, “Bởi vì ngươi chỉ biết nổi giận đối với người mà ngươi quan tâm, trong khi đối với người ngoài, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không thể ảnh hưởng quá lớn đối với ngươi, chẳng lẽ không đúng hay sao?”

Hơi mở mắt ra, nhướng lên mi mắt đang nhắm lại, đồng tử màu tro lục dùng ánh mắt ngang ngược làm càn mà tuần tra trên khuôn mặt của Vu Duy Thiển, giống như chỉ có ánh mắt như vậy mới có thể cắn nuốt người ta. Vu Duy Thiển dừng tay lại, như cười như không mà dần dần siết chặt bàn tay đang xoa bóp trên vai của Lê Khải Liệt, “Tự cho là rất hiểu ta?”

Reid đang lái xe, nhìn lướt qua gương chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đang nhướng lên của Vu Duy Thiển, “Đừng nhìn lén.” Hắn tiếp cận Lê Khải Liệt, đặt lên một nụ hôn.

Chiếc xe băng băng trên đường, xe hơi màu đen vào ban đêm không hề khiến người ta chú ý, đương nhiên cũng không ai biết siêu sao có vô số người hâm mộ đang ngồi trong xe của đặc vụ liên bang, thậm chí còn cùng một người nam nhân khác thân mật nồng nhiệt.

Hai người ngồi băng sau làm cho Reid không thể nào tìm hiểu sâu hơn, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển tính đi Anh Quốc, hắn nghĩ rằng trong đó nhất định có chuyện gì kỳ quái, chẳng qua hắn không thể tìm ra manh mối.

Được xưng là hung thủ ma ca rồng trong vụ án mạng liên hoàn vẫn chưa xuất đầu lộ diện, kỳ thật tình tiết vụ án cũng chỉ có như vậy hay thật sự có liên quan đến gia tộc W. Locke ở tại Luân Đôn? Nếu là như thế thì vụ án này có lẽ cần được sự trợ giúp của tổ chức hình cảnh quốc tế.

Mọi người từ hoảng loạn trở nên dần dần chết lặng, tình thế giống như ngoài yên trong loạn, loại cảm giác này hắn có thể dùng nhiều năm kinh nghiệm để hình dung, nó có tên là trước cơn giông tố. Hết thảy mấu chốt và manh mối đều tập trung vào hai người này, tuy rằng không có quá nhiều căn cứ chính xác, nhưng tiềm thức và trực giác đều nói cho Reid biết rằng nếu dừng tay thì nhất định sẽ tuột mất cơ hội.

Reid bám riết không tha, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển cũng không bận tâm, bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi Anh, album lần này được tiêu thụ với số lượng cực khủng, nhanh chóng tiến vào top ten trên bảng xếp hạng âm nhạc, lời tuyên bố của Takeda Koichi ở hội trường cùng với những suy đoán xung quanh người nam nhân thần bí tên Wirth cũng trở thành cách quảng bá tốt nhất cho album lần này.

Cùng lúc đó, tin đồn về chuyện Miracle Leo và người bạn cùng giới rất thân mật với nhau được mọi người xem là đề tài để tán chuyện, fan hâm mộ liên tục rỉ tai nhau, lộ tin tức không còn là chuyện hiếm, khi các phóng viên cố gắng đào móc thì một chút tin tức từ một nơi bí mật nào đó vẫn sẽ bị truyền ra. Owen không áp dụng bất kỳ hành động nào để đáp trả, hắn biết rất rõ chuyện này càng che giấu thì càng sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Dưới tình huống như vậy, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển lên phi cơ bay đến Luân Đôn – Anh Quốc. Đồng hành còn có Reid và những người khác, trên chiếc máy bay được thuê riêng lại xuất hiện đặc vụ FBI khiến không ít người cảm thấy lo ngại, đối với sự nghi ngờ của mọi người, câu trả lời của Reid chính là để bảo vệ an toàn cho nhân chứng.

Tháng mười, thời tiết của Luân Đôn vẫn tệ như mấy tháng khác, máy bay hạ cánh vào sáng sớm, ê kíp làm phim có tổng cộng gần trăm người, bao gồm cả Kim McKay, tất cả mọi người đều không ngừng khó chịu đối với thời tiết xấu như vậy, tuy rằng đã sớm chuẩn bị, đối với nhiều người thì đây cũng không phải lần đầu tiên đến Luân Đôn, nhưng bọn họ vẫn phải phàn nàn một chút vì không khí ẩm ướt cùng với sắc trời phủ đầy sương mù tại nơi này.

“Oh—hôm nay chắc sẽ có mưa! Tệ thật!” Từ tiếng than thở chuyển sang sợ hãi, một cô gái quấn chiếc khăn quàng cổ bằng lụa tơ tằm rực rỡ quanh mặt, đeo mắt kính đen, nàng vừa bước xuống phi cơ vừa nổi giận với trợ lý ở phía sau, “Ô của ta đâu? Trong hành lý không có chiếc ô mà lần trước ta đã mua!”

Luke đi ở sau lưng nàng nhịn không được mà liếc mắt khinh thường, “Cô Sharon, có thể đi nhanh lên một chút hay không? Cô đang cản đường của ta.” Đối với nữ diễn viên tham gia MV lần này, cho dù là Luke bẩm sinh thân thiện thích kết giao bạn bè thì cũng không thể có ấn tượng tốt đối với nàng.

Vài lọn tóc xoăn màu đen ló ra ngoài khăn trùm đầu, khuôn mặt kiều diễm của Sharon bị cặp kính đen che khuất hơn phân nửa, nàng tránh đường rồi nhìn ra phía sau, bất mãn than phiền, “Vì sao Leo còn chưa chịu đi ra?”

“Khi chúng ta cần thì hắn sẽ xuất hiện.” Kim McKay trả lời có lệ, xoay người bắt đầu dặn dò nhân viên cẩn thận mang xuống các thiết bị quay phim của hắn, nếu Sharon Swift không có thân phận tương xứng thì hắn sẽ không đồng ý cho Owen lựa chọn diễn viên như vậy.

Mặc dù đạo diễn rất quan trọng nhưng có đôi khi cũng không thể từ chối yêu cầu của đối phương, lần này hãng đĩa yêu cầu hắn cho Sharon Swift làm nhân vật nữ chính trong MV của Lê Khải Liệt. Sau khi Takeda Koichi chứng kiến bản lĩnh của Vu Duy Thiển thì Kim McKay cũng không muốn buông tha cho cơ hội được cộng tác với Lê Khải Liệt. Hiện tại hắn và Takeda Koichi đều biết chỉ cần có Lê Khải Liệt thì nhất định sẽ có Vu Duy Thiển.

“Thật không biết Owen vì sao lại đáp ứng, nhưng ta cũng chắc chắn đến lúc đó nàng nhất định sẽ bị Kim McKay giũa cho một trận.” Deer đi trước Luke, hắn đùa nghịch miếng gảy đàn ghita, trong lời nói dường như mang theo một chút chờ mong, Matthew liếc mắt nhìn cô gái ở sau lưng bọn họ, “Cũng bởi vì cha của nàng là ông trùm trong ngành báo, bọn họ hứa chỉ cần để cho nàng gia nhập thì một tháng kế tiếp sẽ liên tục đưa tin về album cũng như MV của chúng ta.”

Morris huýt sáo, vài người nhìn nhau mà nhún vai. Quảng bá miễn phí, liên tục đăng tin tức trong vòng một tháng, không ai muốn bỏ qua cơ hội này, không đồng ý thì mới là kẻ ngốc.

“Leo đâu? Trên phi cơ hắn đều ngồi ở ghế riêng của mình, hắn rốt cục có xuống hay không?” Sharon Swift đứng ở đầu cầu thang trên cabin mà lớn tiếng kêu la đối với Owen, mục tiêu của nàng rất rõ ràng, nàng đến đây là vì Lê Khải Liệt, trải qua kỳ nghỉ tại Luân Đôn với người nam nhân kia mới chính là mục đích của nàng.

“Đây, đến rồi đây.” Owen nhìn thấy bóng người xuất hiện ngay trước cửa cabin thì liền thở phào nhẹ nhõm, đi ra trước là Vu Duy Thiển, mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung, đầu đội nón, Lê Khải Liệt ở ngay phía sau hắn, đang khoác thêm một chiếc áo choàng lên người của Vu Duy Thiển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện