“Xin hỏi các hạ có phải là Long đô tri?”

Khuất Nguyên Đình hướng về phía nữ tử đội mũ sa trước mặt, khom người hành lễ.

Nữ tử kia khẽ khựng lại, quay đầu lại, nhẹ nhàng vén tấm khăn trắng che mặt, để lộ một đôi mắt sáng ngời mê hoặc, đúng là người mà năm xưa từng làm Đô tri giáo phường ở Tống Châu - Long Cảnh Lâu.

Long Cảnh Lâu thoáng chút do dự, nhẹ giọng hỏi:

“Các hạ là?”

Khuất Nguyên Đình thẳng lưng, từ từ tháo chiếc mũ trên đầu xuống.

Khi khuôn mặt ấy hiện ra trước mắt Long Cảnh Lâu, nàng ta thực sự giật mình kinh hãi!

Thao Dang

“Khuất… Khuất đại nhân, ngài… sao lại trở thành như thế này?”

Người thanh niên anh tuấn năm xưa cùng Linh Phủ sóng vai, trai tài gái sắc, trời định một đôi, nay tóc mai đã bạc trắng.

Đôi mắt từng rạng ngời sáng trong ấy, giờ đây lại mang theo nét ưu tư, trầm mặc, khắc sâu dấu vết tang thương.

Khuất Nguyên Đình khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy là sự bi ai không thể che giấu.

Hắn không giải thích, mà hỏi thẳng:

“Dám hỏi Long đô tri, vị muội muội mà ngươi vừa nhắc tới là ai?”

Long Cảnh Lâu ngạc nhiên nhìn hắn, vừa kinh ngạc vì sao hắn nghe thấy được lời mình vừa nói, vừa bất ngờ bởi sự trực tiếp của hắn.

Nhưng nàng ta dù sao cũng là người từng lăn lộn hơn mười năm chốn phong trần, rất nhanh đã khôi phục thần thái, dịu dàng mỉm cười với Khuất Nguyên Đình.

“Lời của đại nhân, dân nữ không thể trả lời.”

Ánh mắt Khuất Nguyên Đình trở nên nghiêm nghị:

“Tại sao?”

“Bởi vì ta đã không còn là Long đô tri nữa.” Long Cảnh Lâu khẽ cười, ánh mắt long lanh như nước, dịu dàng liếc nhìn người nam nhân ngồi bên cạnh.

Khuất Nguyên Đình lúc này mới chú ý đến người nam nhân bên cạnh nàng, vừa nhìn qua, hắn liền nhận ra đó cũng là người quen cũ.

Vương Tuyền Xương vội đứng dậy, chắp tay hành lễ:

“Bái kiến Khuất chuyển vận sứ.”

Khuất Nguyên Đình khẽ nâng tay:

“Vương huynh không cần đa lễ. Vừa rồi ta chỉ mải nói chuyện với Long nương tử, không chú ý đến huynh, thật thất lễ.”

Vương Tuyền Xương cười vui vẻ:

“Không dám, không dám. Hôm nay được gặp chuyển vận sứ ở đây, quả là phúc phận của tại hạ. Nếu không chê, xin mời ngài ngồi xuống, để ta gọi người mang thêm rượu và đồ ăn.”

“Không cần,” Khuất Nguyên Đình khẽ phất tay, ánh mắt vẫn đặt trên người Long Cảnh Lâu, “ta đến đây chỉ muốn hỏi Long nương tử vài câu. Mong nương tử thành thật trả lời.”

Người nam nhân kia thoáng vẻ bối rối, liếc nhìn Long Cảnh Lâu rồi lại nhìn Khuất Nguyên Đình:

“Nội tử nàng…”

Nhưng Long Cảnh Lâu đã đoán được điều gì đó, mỉm cười ngắt lời:

“Khuất chuyển vận sứ cứ hỏi, dân nữ không dám không đáp.”

“Long nương tử không cần nói như vậy. Ta chỉ là với tư cách cố nhân, muốn hỏi thăm tin tức của cố nhân. Mong nương tử thông cảm.” Khuất Nguyên Đình nói với giọng điệu khách khí, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Long Cảnh Lâu không rời:

“Xin hỏi, vị muội muội mà nương tử định đi thăm, nàng là ai?”

Không ai biết rằng, dưới vẻ điềm tĩnh ấy, trái tim Khuất Nguyên Đình đang đập dữ dội đến thế nào!

Khi xác nhận người trước mặt chính là Long Cảnh Lâu, hắn chỉ cảm thấy những giấc mơ chập chờn trong đêm dài nay dường như sắp trở thành hiện thực.

Từ những câu nói ngắn ngủi của Long Cảnh Lâu, hắn đã rút ra được vài thông tin quan trọng:

Thứ nhất, Long Cảnh Lâu muốn gặp một vị muội muội.

Thứ hai, người đó là cư dân đất Sở Ấp.

Thứ ba, hiện tại người đó đang ở một nơi cách rất xa Sở Ấp!

Những thông tin này khiến trong lòng hắn dấy lên một tia hy vọng mãnh liệt!

Hắn chỉ biết một người duy nhất, một nữ tử đất Sở Ấp mà Long Cảnh Lâu từng xem như tỷ muội thân thiết, chính là Linh Phủ!

Linh Phủ, Linh Phủ, Linh Phủ…

Hắn không ngừng thầm gọi cái tên ấy trong lòng.

Một khả năng không tưởng nhưng rõ ràng hiện lên trong đầu Khuất Nguyên Đình:

Linh Phủ… nàng vẫn còn sống?!

Long Cảnh Lâu nhìn thấy sự hy vọng tràn trề trong mắt hắn, trong lòng khẽ d.a.o động, nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta mỉm cười đáp lời:

“Ai chà, chuyện này nếu người khác hỏi ta, chắc chắn ta sẽ không trả lời. Nhưng Khuất đại nhân không phải người ngoài, nếu đã hỏi, vậy ta sẽ nói thật.”

Nàng ta vừa nói vừa liếc nhìn người nam nhân bên cạnh mình, giờ đây đã hơi phát tướng.

“Hai năm trước, phu quân ta… khi ấy chưa phải là phu quân, hắn đến Sở Ấp làm nghề buôn gỗ, tình cờ gặp ta tại nơi này.”

Nói đến đây, nàng ta quay lại nhìn Khuất Nguyên Đình:

“Đại nhân chắc cũng biết, chúng ta vốn quen biết từ trước, đúng không?”

Khuất Nguyên Đình gật đầu, chuyện này chính là Linh Phủ từng kể với hắn.

Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh nữ tử ấy, ôm lấy một hòm vàng, nhất quyết muốn giúp hắn thoát khỏi cảnh nguy nan.

“Ta và phu quân, lang hữu tình, thiếp hữu ý. Khi ấy ta đã muốn rời khỏi nơi này, nên nhờ một vị tỷ muội đáng tin cậy ở đây giúp ta chuyển lời cho hắn, hẹn bàn bạc chuyện chuộc thân cho ta.” Long Cảnh Lâu chậm rãi kể.

“Khuất đại nhân chắc rõ, ta là quan kỹ, muốn chuộc thân phải được quan trên đồng ý. Vì vậy phu quân ta đã chạy vạy khắp nơi lo liệu, cuối cùng mới đưa ta ra khỏi giáo phường. Sau đó, chính vị tỷ muội kia đã giúp chúng ta thành thân. Vì cảm kích nàng, ta nhận nàng làm muội muội. Sau đó, nàng cũng gả xa quê hương.”

Khuất Nguyên Đình lặng lẽ lắng nghe, không hoàn toàn tin tưởng những gì nàng ta nói. Nữ tử nàng kể, có khả năng rất lớn không phải Linh Phủ, nhưng khi nghe đến hai chữ “gả xa,” hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nói đến đây, Long Cảnh Lâu mỉm cười nhìn Khuất Nguyên Đình:

“Thực ra sau khi Linh Phủ muội muội đi rồi, ta luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Vì vậy đối với vị muội muội hiện tại, ta càng trân trọng. Chẳng qua là nhân tiện theo phu quân buôn hàng, ta muốn ghé qua thăm nàng thôi.”

Người thông minh nói chuyện đều như vậy, biết ngươi đang hỏi gì, biết ngươi đang nghĩ gì, và biết cách trả lời sao cho kín kẽ mà không để lộ điều gì.

Lời cuối cùng của Long Cảnh Lâu đã ngầm nói rõ với Khuất Nguyên Đình: Vị muội muội này không phải người mà ngươi đang nghĩ đến!

Quả nhiên, sắc mặt Khuất Nguyên Đình trắng bệch vài phần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Long Cảnh Lâu hồi lâu, đến mức Vương Tuyền Xương cũng cảm thấy ngồi không yên, lúc này Khuất Nguyên Đình mới chắp tay nói:

“Đa tạ đã thông báo, nếu là vậy, Khuất mỗ không quấy rầy nhị vị nữa.”

Hắn xoay người rời đi. Long Cảnh Lâu và Vương Tuyền Xương nhìn nhau, lén thở phào nhẹ nhõm.

Đến giờ Tuất, Long Cảnh Lâu và Vương Tuyền Xương dẫn theo người dưới rời khỏi Phong Lạc Lâu.

Cùng lúc đó, tại khách điếm đối diện Phong Lạc Lâu, Khuất Nguyên Đình đứng bên cửa sổ lặng lẽ dõi theo đoàn người rời đi. Hắn quay đầu căn dặn Trình Duệ:

“Theo sát bọn họ.”

---

Trình Duệ không ngờ rằng hôm đó công tử bảo hắn theo dõi đoàn thương đội của họ Vương, lại là theo dõi theo kiểu này.

Trước mắt, cổng thành Kinh Châu đã hiện ra, Trình Duệ cuối cùng không nhịn được mà nói:

“Công tử, chúng ta đã bám theo bọn họ suốt mấy ngày đường, giờ đây sắp đến ranh giới phía nam, nếu họ đi tiếp, sẽ ra ngoài địa giới quản hạt của ngài rồi đó!”

Kinh Châu thuộc Sơn Nam Đông Đạo, vì vậy Trình Duệ không ngăn cản hành động kỳ quặc của Khuất Nguyên Đình khi cứ bám theo đoàn người kia.

Coi như là cùng công tử đi nhận chức trước thời hạn vậy!

Ngày hôm ấy, Long Cảnh Lâu và Vương Tuyền Xương chia tay, đổi một chiếc xe ngựa khác, chở theo hai rương lễ vật mang từ Sở Ấp, tiếp tục hành trình đến huyện Trúc Sơn.

Dọc đường, phong cảnh nơi đây hiện ra tươi đẹp, đồng ruộng thẳng hàng, nam nữ nông dân qua lại gieo trồng, gương mặt ai nấy đều rạng ngời niềm vui thanh bình.

Xe ngựa của Long Cảnh Lâu dừng lại ở đầu thôn, Khuất Nguyên Đình sợ kinh động, nên vẫn giữ khoảng cách xa để dõi theo. Nhưng đến đây, hắn biết rằng bí ẩn sắp được hé mở, trong lòng càng thêm căng thẳng.

Hắn trông thấy Long Cảnh Lâu bước vào một căn nhà tre, một tiểu cô nương khoảng mười tuổi chạy ra đón tiếp.

Hai người nói với nhau vài câu, Khuất Nguyên Đình lặng lẽ áp sát, nghe loáng thoáng tiểu cô nương nói:

“Hôm nay học đường nghỉ, tiên sinh đi ra hồ rồi ạ.”

Long Cảnh Lâu nói: “Vậy phiền ngươi đi một chuyến, mời tiên sinh về, nói rằng Long nương tử đang chờ ở học đường.”

Tiểu cô nương gật đầu, quay người chạy đi.

Khuất Nguyên Đình nép mình để không bị phát hiện, sau đó âm thầm đi theo tiểu cô nương.

Hắn thật ra có thể lặng lẽ đi theo đến đích, nhưng trong lòng lại quá khát khao biết được đáp án sớm hơn một chút. Vì vậy, hắn từ phía sau chạm nhẹ vào vai tiểu cô nương.

Tiểu cô nương quay lại, thấy một nam tử đầu đội khăn cao ráo, bèn hỏi:

“Công tử có chuyện gì sao?”

Khuất Nguyên Đình mỉm cười:

“Long nương tử không yên tâm để ngươi đi một mình, bảo ta đi cùng.”

Tiểu cô nương nhướn mày, có vẻ không hài lòng vì bị nghi ngờ khả năng.

“Con đường này ta thuộc nằm lòng, Long nương tử sao phải lo lắng?”

Khuất Nguyên Đình: “Người lớn luôn nghĩ trẻ con đi xa thì không an toàn thôi mà.”

Tiểu cô nương quay lưng đi tiếp, Khuất Nguyên Đình bước theo, vừa đi vừa hỏi:

“Ngươi cũng học ở học đường sao?”

“Đúng vậy.”

“Học được mấy năm rồi?”

“Hai năm.” Tiểu cô nương tự hào nói: “Ta là học sinh đầu tiên của học đường, từ khi tiên sinh bắt đầu giảng dạy, ta đã theo học.”

“Ồ, nơi này cũng chịu để nữ hài tử đi học nhỉ.”

Tiểu cô nương đứng lại, xoay đôi mắt đen láy nhìn Khuất Nguyên Đình.

“Vì sao nữ hài tử lại không thể đọc sách? Tiên sinh đã nói rồi, nữ nhân thể lực không bằng nam nhân, càng cần phải đọc sách để thay đổi vận mệnh của chính mình! Đợi ta học hết những gì tiên sinh dạy, sau này lớn lên cũng sẽ trở thành một nữ tiên sinh lợi hại giống người!”

Thịch, thình thịch...

Khuất Nguyên Đình cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn.

“Thì ra tiên sinh của các ngươi là nữ nhân sao?” Hắn cố tình làm ra vẻ kinh ngạc quá mức.

Tiểu cô nương bất mãn: “Nữ nhân thì sao? Tiên sinh của chúng ta lợi hại lắm đấy! Nàng không chỉ dạy học, mà còn chỉ cho phụ mẫu chúng ta cách trồng trọt sao cho tốt hơn, còn biết làm tương, làm đậu hũ, nấu cao t.hịt sấy… Những việc này, ngươi biết làm không?”

Khuất Nguyên Đình cười khổ: “... Không biết.”

Tiểu cô nương đắc ý liếc hắn một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Khuất Nguyên Đình cẩn thận bước theo bên cạnh nàng, nói: “Nữ tiên sinh nhà ngươi tài giỏi như vậy, thật giống với một vị phu nhân mà ta từng quen biết.”

Tiểu cô nương lập tức ngừng bước, tức giận nói: “Ngươi nói khoác! Trên đời này chẳng ai giỏi hơn tiên sinh nhà ta cả!”

“Ngươi không tin sao? Vị Từ nương tử mà ta quen không chỉ dung mạo như tiên nữ, còn biết chỉ dạy mọi người trồng trọt. Nàng thậm chí viết ra rất nhiều sách hướng dẫn gieo trồng, giúp các nông hộ không biết chữ cũng có thể học được.”

“Ngươi!” Tiểu cô nương nhỏ tuổi mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi rõ ràng cố ý! Tiên sinh nhà ta họ Từ, ngươi nói người của ngươi cũng họ Từ. Tiên sinh nhà ta đẹp như thiên tiên, ngươi cũng nói của ngươi giống thế! Ta chưa từng gặp người lớn nào mặt dày như ngươi! Ta... ta không cho ngươi đi theo nữa!”

Tiểu cô nương dậm chân, bước nhanh rời đi.

Khuất Nguyên Đình như bị điện giật, đứng sững tại chỗ.

Họ Từ, họ Từ!

Không thể nào có đáp án thứ hai!

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời cao vạn dặm, một màu xanh ngắt như ngọc bích.

Ba năm rồi, chưa bao giờ hắn cảm thấy trời xanh đến thế này!

Hắn gắng sức kìm nén trái tim đang đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhấc chân đuổi theo tiểu cô nương.

“Xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ. Ta tin rằng tiên sinh nhà ngươi là người lợi hại nhất, cũng là người đẹp nhất. Mong tiểu thư muội muội tha thứ, dẫn ta đi gặp tiên sinh của ngươi.”

“Hừ!”

Một lớn một nhỏ cứ thế men theo lối nhỏ quanh co, bước thêm vài trăm bước nữa, cuối cùng trước mắt họ hiện ra một hồ nước rộng lớn, được bao phủ bởi làn sương mờ ảo.

Cách xa chừng mấy trượng, Khuất Nguyên Đình đã nhìn thấy bóng dáng mơ hồ như trong giấc mộng bên bờ hồ.

Nữ tử hơi cúi người, ngón tay khẽ chạm vào mặt nước. Dưới bàn tay nàng, mặt hồ hé lộ hai chiếc mõm trơn nhẵn.

Theo từng động tác của nàng, từ dưới nước bỗng vươn ra một thứ dài gần một trượng, màu xanh xám nhạt, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay nàng rồi lại lặn xuống nước.

Nàng đứng thẳng dậy, trong đôi mắt phản chiếu làn nước xanh biếc trong vắt, toát lên vẻ bình yên và thư thái nhè nhẹ, khóe môi cong lên một đường cong ngọt ngào.

Cơn gió thổi qua làm tung bay chiếc váy áo trắng nhạt của nàng, trông như thể nàng sẽ hòa vào gió mà bay đi bất cứ lúc nào.

Không thể kìm nén được cơn sóng dữ dội trong lòng, hắn bất chấp tất cả mà lao về phía nàng.

Hành động đột ngột của hắn khiến tiểu cô nương sững sờ, nàng hét lớn để cảnh báo nữ tử:

“Tiên sinh! Tiên sinh!”

Nghe thấy tiếng gọi, nữ tử nhẹ nhàng quay đầu lại, mỉm cười thanh thoát, nét linh động tựa như dòng nước mùa xuân chảy qua lòng người.

(Chính văn hoàn.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện