Diệp tiên sinh cũng nói: “Mẹ con nói đúng đó, cha nuôi con không còn nữa, nhưng chúng ta dù thế nào cũng nên gặp mặt bà ấy một lần.”

Trình Vũ nghĩ nghĩ lại nói: “Chuyện này con còn phải về thương lượng với mẹ nuôi một chút, rốt cuộc bà còn không biết con đã nhận cha mẹ.” Cô dùng ánh mắt thương lượng nhìn họ hỏi: “Cả nhà thấy thế nào?” 

Diệp Chấn Khải cùng vợ sao có thể nghe không ra ý Trình Vũ tạm thời không muốn bọn họ xuất hiện trước mặt mẹ nuôi con bé, tuy rằng lòng họ khổ sở nhưng cũng không để con gái khó xử, liền miễn cưỡng đáp ứng.

Ăn sáng xong, Diệp gia tiễn Trình Vũ với Lục Vân Cảnh ra cổng lớn, Trình Vũ ngồi trên xe đi thật xa nhìn từ kính chiếu hậu vẫn thấy bọn họ đứng đó, Trình Vũ nói không nên lời tư vị trong lòng cô.

Đến khi xe Trình Vũ ngồi hoàn toàn biến mất Diệp phu nhân mới dựa đầu vào Diệp Chấn Khải, hai mắt đỏ hoe có chút ủy khuất hỏi chồng:

“Anh nói xem có phải con bé hận chúng ta lúc trước không cẩn thận lạc mất con không? Con bé với chúng ta cũng không thân cận, mấy ngày rồi con bé cũng không gọi tiếng mẹ tiếng cha nào.” 

Lòng Diệp Chấn Khải dù không chịu nổi cũng vẫn sờ đầu vợ an ủi: “Được rồi, tìm được con bé trở về không phải là một chuyện tốt sao? Chúng ta cho con gái một chút thời gian đi.”

Diệp phu nhân cũng cảm thấy có đạo lý, có lẽ chỉ là con bé chưa thích ứng mà thôi, chờ đợi tới lúc tự nhiên hơn sẽ gọi cũng không sao.

Trình Vũ trở về là bắt đầu xử lý công việc chồng chất nhiều ngày, còn may có Lục Vân Cảnh an bài nhân viên lại đây giúp vợ, bằng không nhất định cô sẽ luống cuống tay chân.

Sau ngày cô cùng Lục Vân Cảnh về nước vừa lúc chính là ngày Lục Thừa Duẫn cưới Giản Chu Nghiên. Một đời trước Trình Vũ không tham gia hôn lễ của hai người do khi đó tinh thần sa sút không muốn xuất hiện trước mặt người khác, thứ hai cô cũng không muốn cùng Lục Vân Cảnh xuất hiện tại đó.

Đời này thực tế cô cũng không muốn đi, nhưng làm em Lục Thừa Duẫn, Lục Vân Cảnh cần tham gia hôn lễ anh trai, Trình Vũ là vợ Lục Vân Cảnh cùng anh ấy đi ổn hơn. Nghĩ nghĩ, Trình Vũ vẫn quyết định tham gia. 

Hai người đến muộn một ít, nghi thức đã xong rồi, giờ này tân lang cùng tân nương đã bắt đầu kính rượu khách. Giản Chu Nghiên thay một đầm màu rượu khác, Lục Thừa Duẫn tây trang đuôi yến, hai người đứng chung một chỗ thật ra rất xứng đôi, chỉ là Giản Chu Nghiên tươi cười thì Lục Thừa Duẫn có chút tái nhợt.

Lục Vân Cảnh là người đi đến đâu đều có thể trở thành tiêu điểm, mà Trình Vũ cùng anh đứng chung một chỗ, được hào quang soi chiếu cũng thành trung tâm, hai người tiến vào là thành tiêu điểm làm nhân vật chính có vẻ ảm đạm thất sắc.

Trình Vũ và Lục Vân Cảnh mới tiến vào, đã có một người bước nhanh tới nói: “Trình Vũ hôm nay thật xinh đẹp nha.” Thu Đường cười rất nhiệt tình, trong giọng nói mang theo vị lấy lòng. 

Thu Đường là chó của Giản Chu Nghiên, nay Giản Chu Nghiên kết hôn Thu Đường xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái. Trình Vũ nhìn Thu Đường nịnh nọt đột nhiên nghĩ đến ngày trước vì lấy lòng Giản Chu Nghiên mà bảo cô hát đệm cho Giản Chu Nghiên, mới qua không bao lâu thế mà đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Đối với loại thảo mai này, Trình Vũ cũng lười nói nhiều chỉ khách khí nói một câu: “Cảm ơn.”

Trình Vũ lạnh lùng làm Thu Đường cứng đơ lặng lẽ nhìn thoáng qua người cạnh Trình Vũ, hiện tại cơ ta cũng không dám gây thù với Trình Vũ, mắt thấy Trình Vũ muốn đi, cô ta vội nói: “Trình Vũ, trước kia là tôi không hiểu chuyện, cậu đại nhân tất có đại lượng, không so đo chuyện cũ nha.”

Trình Vũ chậm bước chân lại híp mắt nhìn cô ta: “Không hiểu chuyện? Trước kia cô làm gì không hiểu chuyện?”

Thu Đường cười gượng nói: “Trước kia não tôi thường xuyên ngập nước nên làm mấy chuyện khiến người chán ghét đó.”

Cô ta tự trét mực, Trình Vũ cũng không cho bậc thang, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu não hỏng thì tôi cần so đo sao?” 

Mặt Thu Đường cương một chút, đang muốn nói chuyện lại không biết từ đâu chạy ra một người đẩy cô ta ra, là Văn Hi, Văn Hi dẫn theo Minh Hân Dao.

Văn Hi tiến đến trước mặt Trình Vũ nói: “Tớ nói Trình Vũ cậu, thật không có nghĩa khí? Gọi điện thoại không tiếp, nhắn tin cũng không trả lời, cậu còn xem chúng tớ là bằng hữu sao?”

Trình Vũ nhìn hai người trước mắt đột nhiên tâm tình có chút phức tạp, bất quá không nghĩ nháo ra biến cố gì, chỉ cười nói: “Gần đây tớ rất bận, hôm qua cũng mới từ nước ngoài trở về, xin lỗi mà!”

Văn Hi trừng mắt một cái nói: “Cậu bận đến mức bỏ cả bằng hữu?”

Trình Vũ: “……”

Văn Hi trách cứ cả đống, Minh Hân Dao chỉ lo lắng hỏi: “Trình Vũ có phải gần đây cậu xảy ra chuyện gì hay không?”

Trình Vũ nhún nhún vai nói: “Không có.”, 

Trên thực tế hiện tại cô không biết nên ứng phó với hai bạn tốt thế nào, hung thủ che dấu thật sự giỏi, cho nên đến hiện tại vẫn không bắt được hắn, nếu thật sự một trong số đó là họ thì chỉ có thể nói nhân tâm quá đáng sợ, Trình Vũ mỗi khi ở cạnh họ sống lưng cứ bị lạnh. Cho nên hiện tại nếu có thể bớt gặp mặt cô liền không gặp.

Đang nói chuyện, Giản Chu Nghiên và Lục Thừa Duẫn cũng đi tới, Giản Chu Nghiên cười nói: “Trình Vũ, không nghĩ tới cô thật sự tới, tôi còn tưởng rằng cô không tới chứ, cô có thể tới, tôi cùng Thừa Duẫn thật cao hứng.” Nói xong cô ta nhìn Lục Thừa Duẫn: “Đúng không Thừa Duẫn?”

Lục Thừa Duẫn cúi đầu không nói gì, sắc mặt có chút khó coi, tái nhợt như người sinh bệnh.

Văn Hi không thích Giản Chu Nghiên, đặc biệt không thích cách nói chuyện âm dương quái khí, nghe vậy liền nói:

“Cô kết hôn Trình Vũ đương nhiên đến chúc phúc rồi, mà Giản Chu Nghiên hôm nay mặt mày cô hồng hào bộ dáng đúng là làm hỉ sự, nhưng tôi cảm giác tân lang giống như không cao hứng nha, sắc mặt không ổn nhìn tới còn tưởng làm tang sự đó!” 

Giản Chu Nghiên nghe thế cũng không cười nổi nữa, nhưng hôm nay là cô dâu không nên trách cứ khách khứa chỉ đành khách khí cười cười, Trình Tư Mông là phù dâu, thấy Giản Chu Nghiên thế lại nhịn không được lạnh lùng nói: “Văn Hi cô có thể tích đức cho cái miệng chút không, tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày Chu Nghiêng cưới.”

Văn Hi thè lưỡi không để bụng, Giản Chu Nghiên vội làm người hoà giải:

“Hôm nay là ngày lành của tôi, mọi người có thể tới tôi thật sự rất vui.”

Trình Vũ xem náo nhiệt chứ cũng không muốn trở thành náo nhiệt, đang muốn kéo Lục Vân Cảnh rời đi, không ngờ lại có một đám người quần áo chả liên quan tới yến hội đột nhiên chạy vào, là một khuôn mặt có chút tang thương nhanh như chớp chạy đến trước mặt Trình Vũ khóc ròng nói: “Tiểu Phượng, Tiểu Phượng chúng ta tìm được con rồi.” 

Trình Vũ nhìn họ đột nhiên xuất hiện sắc mặt trầm xuống, sao Liêu gia tới nơi này? Còn có sao bọn họ biết cô ở chỗ này?

Bà già nói xong, ông Liêu cũng khóc ròng nói: “Tiểu Phượng, mấy ngày này con trốn tránh chúng ta, con không biết chúng ta có bao nhiêu lo lắng đâu.”

Ông Liêu và con trai thấm thía nói: “Tiểu Phượng, cha mẹ thật sự biết sai rồi, đều là người một nhà đánh gãy xương vẫn còn dính với gân, em cần gì phải tuyệt tình như vậy, lúc trước bỏ em là họ không đúng, nhưng lúc ấy họ cũng là không có cách nào mà.”

Chị dâu Liêu cũng khuyên nhủ: “Tiểu Phượng, em tha thứ cho cha mẹ đi, hiện tại em sống tốt như vậy, cũng có công lao cha mẹ phải không?”

Cô Liêu vào trong đại sảnh bị huy hoàng hấp dẫn, miệng đầy đồ n8, trong tay còn cầm một ly champagne, vừa uống champagne vừa nói:

“Chị hai không biết mấy ngày nay ba mẹ vì chuyện của chị mà ăn không ngon ngủ không tốt, em và anh cả nhìn mà đau lòng.” Nói xong còn cười ha hả đánh giá một chút, lại nói: “Ba mẹ, nơi này thật đẹp, về sau con cũng có thể thường xuyên đến nơi này ha? Mấy thứ này về sau con cũng có thể thường xuyên đến ăn đúng không?” 

Ông Liêu trừng mắt nhìn một cái, lại không đành lòng nói gì, bà Liêu lại nhịn không được nói: “Về sau có cho con ăn, trước đó con đừng làm trò cười.”

Cô Liêu thè lưỡi không phản ứng.

Họ Liêu chạy tới gây động tĩnh lớn, tự nhiên mọi người đều chú ý tới, lại nghe đoạn đối thoại trên. Trình Vũ chỉ là con nuôi Trình gia cũng không phải cái gì bí mật, hơn nữa nghe nói năm đó xác thật là bị cha mẹ vứt bỏ Trình gia nhặt từ đống rác khi đó hơi thở thoi thóp như sắp chết rồi.

Này chính là người nhà Trình Vũ. Ánh mắt họ nhìn lướt qua cô, ở trong tối bĩu môi, những người này từ ăn mặc đến cách nói năng đều không lên được mặt bàn.

Trình Vũ mắt lạnh nhìn cả nhóm người, rất nhiều lần họ đều dùng câu nói lời kịch này, làm cô thông cảm họ lúc trước khó khan rồi tha thứ chuyện họ đã từng vứt bỏ cô, sau đó họ mới như quỷ hút máu bám trên người cô, hút khô huyết tủy của cô.

Khách sạn hôm nay được Giản gia cùng Lục gia bao dùng để kết hôn, an bảo cực kỳ không tồi, vài người này sao có thể chạy vào, bọn họ sao lại biết cô ở chỗ này. 

May trước đó ở nước ngoài cô nhận cha mẹ rồi, bằng không nếu mấy người này đột nhiên xuất hiện, sau đó bọn họ cố tình nói địa điểm cùng cái khóa trường mệnh liều chết nhận thân nhân, thì có mười mồm cô cũng nói không rõ, hôm nay những người ở đây đều có uy tín danh dự, tất nhiên cũng nhận thức được Lục Vân Cảnh, làm không tốt Lục Vân Cảnh sẽ bị liên lụy mất hết mặt mũi.

Trình Vũ còn chưa nói gì đã thấy Giản Chu Nghiên và mẹ vội vã đi tới làm như quan tâm nói: “Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?” Nhìn Liêu gia hỏi: “Các ngươi là ai, sao lại ở bên đây?”Trước mặt nhiều người như vậy, tuy rằng Giản phu nhân nhìn họ ăn mặc quê mùa ảnh hưởng bầu không khí, nhưng kiểu nói chuyện vẫn khách khí.

Giản Chu Nghiên vội trả lời: “Nghe mấy người họ nói, hình như là người nhà Trình Vũ.” 

“A?” Giản phu nhân lắp bắp, kinh hãi hỏi Trình Vũ: “Là thế thật sao Trình Vũ? Bọn họ thật sự là thân nhân của cô?”

Trình Vũ nhìn Giản Chu Nghiên và Giản phu nhân, cô cũng không họ thật sự không biết hay chỉ là kẻ xướng người hoạ, Trình Vũ nghĩ đến ngày đó Giản Chu Nghiên tự mình đem thiếp cưới tới cửa còn rất thành khẩn xin lỗi, là có thành ý, là thiệt tình hy vọng cô có thể tham gia tiệc cưới, hay là nói cô ta có mục đích khác?

Người chung quanh đều dừng mắt ở trên người cô, tựa hồ đều đang chờ cô trả lời, thậm chí có thật nhiều ánh mắt chờ mong giống như những người đó vô cùng hy vọng Trình Vũ thừa nhận mấy người này chính là thân sinh cha mẹ của cô.

Trình Vũ cúi đầu không nói gì, Kim Lê Dương lại đột nhiên đi tới nói bên tai Lục Vân Cảnh gì đó, Lục Vân Cảnh liền quay đầu nói: “Diệp tiên sinh và vợ lại đây, nghe nói em ở chỗ này, bọn họ muốn nhìn thấy em.” 

Trình Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chồng, liền thấy Lục Vân Cảnh chậm rãi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bọn họ sốt ruột nên đã tới đây hồi lâu, chỉ là không dám điện thoại cho em nên trước liên hệ với anh, đương nhiên anh nói cho bọn họ chúng ta tham gia hôn lễ tại đây, sợ em đa tâm.”

Trình Vũ: “……”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện