Kim Lê Dương thấy Trình Vũ xuất hiện ở chỗ này thì rất kinh ngạc, ngay sau đó liền cười nói:

“ Sao phu nhân tới nơi này?” 

“Tôi nghe nói Lục tiên sinh tới nơi này, nên tôi vào xem.”

Trình Vũ làm bộ muốn vào đi, không ngờ Kim Lê Dương lại ngăn cô:

“Tiên sinh ở bên trong có việc, nếu phu nhân cũng có việc tìm ngài ấy thì cứ nói cho tôi, tôi đi vào nói một tiếng.”

Trình Vũ thấy tình hình này, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt lắm, khẳng định bên trong có điều mờ ám, cùng nữ nhân chạy đến đây còn bảo thuộc hạ canh phòng nghiêm ngặt, ở bên trong làm cái gì? 

Trình Vũ cũng không biết lấy can đảm từ đâu, trực tiếp chạy vào bên trong, Kim Lê Dương muốn tiến lên cản nhưng Trình Vũ trực tiếp lạnh lùng nói:

“ Anh dám chạm vào tôi thử xem.”

Kim Lê Dương có mười lá gan cũng không dám chạm vào cô, Trình Vũ hù như vậy hắn liền dừng tay lại, Trình Vũ đẩy cửa đi vào. Bên trong phòng có một giường, kế giường là cái bàn để một đống chai lọ vại bình, trên giường có mấy cây ngọn nến, không biết trong nến bỏ thêm thứ gì mà tản ra một cổ kỳ dị u hương. 

Trình Vũ thấy Lục Vân Cảnh xích lỏa nửa người nằm ở trên giường, bên mép giường có một người quỳ bôi thứ gì đó trên người anh ấy.

Cô ta mặc áo blouse trắng đeo cái khẩu trang, Trình Vũ đoán đây chính là người ngày ấy cô gặp ở văn phòng Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh đã từng nói đó là Châm Cứu Sư.

Trình Vũ đột nhiên xông vào, nữ nhân dừng massage cho Lục Vân Cảnh, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Trình Vũ.

Lục Vân Cảnh nhìn Trình Vũ xuất hiện ở chỗ này cũng hơi ngẩn người, lại không nói gì thêm, Kim Lê Dương vội vàng chạy tới, hơi nôn nóng, sợ hãi nói:

“ Phu nhân muốn xông vào, tôi cũng không có cách nào.” 

Lục Vân Cảnh lạnh lùng phun ra hai chữ: “Đi ra ngoài.”

Kim Lê Dương thở dài nhẹ nhõm, liếc mắt bảo cô gái kia, hai người họ liền cùng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh.

Lục Vân Cảnh thong thả đứng lên, trên người chỉ bọc một cái khăn tắm, Trình Vũ hít khí lạnh, vội vàng dời mắt đi. Lục Vân Cảnh đứng dậy đi tới chỗ cô, Trình Vũ nghe tiếng bước chân tới gần chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

“ Cô chạy vào làm gì?” 

Trình Vũ điều chỉnh hô hấp mới dám quay đầu nhìn lại, eo tuy bọc khăn tắm nhưng nửa người trên vẫn trần trụi, Trình Vũ nhìn vòm ngực rắn chắc da thịt như bị đâm một chút, dời mắt cô mới nói:

“Hơn nửa đêm không thấy Lục tiên sinh, tôi sợ có gì ngoài ý muốn, lại không ngờ anh đến đây châm cứu, Lục tiên sinh thật đúng là hưởng thụ!”

Không quản miệng, chẳng chút khách khí, cũng quên mất nam nhân này đáng sợ, bất tri bất giác buột miệng thốt ra.

Nghe anh ấy cùng một nữ nhân khác tới nơi này cô bốc hỏa, hiện giờ tình hình chẳng thể bắt ghen, vốn dĩ vì anh mà chuẩn bị một bộ đồ ngủ thực gợi cảm áo, còn cố ý đắp mặt nạ, đối phương lại trộm chạy đến đây cùng một Châm Cứu Sư xinh đẹp châm cứu, lúc nào không làm cố tình lại làm lúc này. 

Lục Vân Cảnh nhíu mày nhìn cô, trầm giọng nói:

“Tôi đi châm cứu mà thôi, cô sinh lớn như vậy làm cái gì?”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ cũng ý thức được mình vô cớ gây rối, hơn nữa quan hệ giữa họ cũng chưa tới mức cô có thể tùy ý, hơn nữa giống như cô quản quá nhiều, chỉ là châm cứu mà thôi có quan hệ gì tới cô. Chỉ là nghĩ đến cảnh cô vừa mới tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ đẹp đẽ nằm chờ anh, thì anh thờ ơ chạy đến đây châm cứu, cảm giác “là em tự mình đa tình” khiến cô tức giận.

Trình Vũ thở dài, phất tay nói: 

“Là tôi không biết, anh tiếp tục châm cứu đi.”

Nói xong không đợi anh trả lời cô liền trực tiếp chạy đi, tới ngang cửa khách sạn lại thấy Tạ Bác Nghệ đang dựa vào cửa hút thuốc, thấy cô chạy tới, hắn vui sướng khi thấy người gặp họa châm chọc ngay:

“ Ấy chà, xem ra là bắt - gian thành công hả?”

Trình Vũ đang nổi nóng, hiện giờ lại bị châm chọc, hỏa khí lại đốt lên, Trình Vũ càng thấy Tạ Bác Nghệ không vừa mắt, đặc biệt là quả đầu đỏ thật muốn quẹt lửa.

Bất quá trên người cũng không có diêm, lại càng không thoải mái, Trình Vũ liền đi qua đá hắn một cái. 

Tạ Bác Nghệ không ngờ được cô sẽ làm như vậy, đột nhiên bị đạp chân đau vật vã, hắn ôm giò nhảy lò cò chất vấn:

“ Cô có ý gì? Tôi hảo tâm chỉ chỗ cho cô bắt - gian, cô không cảm tạ còn đá tôi? Đừng quên cô còn thiếu tôi tiền.”

Trình Vũ không thèm phản ứng, trực tiếp đi đến bờ biển nhảy lên con thuyền Kayak đậu sẵn, tạm thời cũng không muốn về, hiện tại rất đói, đã trễ thế này đầu bếp tại khách sạn cũng nghỉ ngơi, cô tính ngồi thuyền Kayak đến đối diện, đối diện có chỗ ăn vặt, cô có thể kiếm ăn một chút.

Tạ Bác Nghệ thấy cô đi, trực tiếp chạy tới túm chặt thuyền Kayak không buông nói:

“Trình Vũ hôm nay cô phải nói rõ ràng, không nói rõ đừng mơ đi được.” 

Trình Vũ đã lên thuyền Kayak chỉ là mặt nước còn cạn mới đến phần eo, Tạ Bác Nghệ lại đuổi theo. Trình Vũ cảm thấy hắn quá phiền, trực tiếp dùng mái chèo thọc tay hắn, không ngờ càng làm như vậy càng kích ra tính khí đại thiếu gia của hắn, cứ đánh một tay đánh rơi xuống hắn lại bắt một tay khác lên, vừa tức giận quát vừa cố leo lên thuyền Kayak, cuối cùng Trình Vũ thật sự chịu không được dứt khoát đá hắn xuống, thuyền Kayak đã bơi ra chỗ sâu hơn Tạ Bác Nghệ rớt tay khỏi thuyền lập tức giãy giụa la lối:

“Lão tử không bơi được, bà nội nó cô muốn tôi chết đuối à.” 

Mới thì còn sức lực ồn ào, sau lại bất lực:

“Tôi…… Không biết bơi, cô mau kéo tôi lên.”

Trình Vũ thấy hắn không giống làm bộ, cũng không muốn người ta gặp không may, cô vội vàng kéo hắn lên, không ngờ Tạ Bác Nghệ nặng như vậy, kéo muốn hết sức thiếu chút lật thuyền. Kéo lên là Trình Vũ đã mệt rã rời, cô ném mái chèo cho Tạ Bác Nghệ: “Chèo trở lại đi.” 

Tạ Bác Nghệ vừa nghe lập tức chau mày hỏi lại:

“ Cô làm tôi xém đuối nước mà còn có mặt mũi bảo tôi chèo thuyền?”

Trình Vũ ngồi ở mạn thuyền Kayak thở dốc, nghe vậy chỉ từ từ nói một câu:

“ Cậu tin tôi lại đá cậu xuống lần nữa không?”

Tạ Bác Nghệ chắc thật sự sợ nước nên không nói gì ngoan ngoãn cầm mái chèo bắt đầu.

Trình Vũ thấy thế bĩu môi, không ngờ kẻ chuyên ra vẻ ta đây như Tạ Bác Nghệ lại miệng cọp gan thỏ, haha! ( Tui cũng không biết bơi )

Trình Vũ nghỉ ngơi một hồi lâu cuối cùng mới

nhìn xem cách bờ biển còn xa lắm không mới trợn tròn mắt

Nhìn phía trước chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn còn lại chả nhìn thấy gì, chung quanh chỉ mênh mông nước biển, đèn huỳnh quang miễn cưỡng chiếu ra chút ánh sáng.

Trình Vũ nóng nảy, vội vàng nói: “ Cậu…… Cậu chèo đến chỗ nào rồi vậy?”

Tạ Bác Nghệ lại không để bụng nhún vai:

“Ai biết? Tôi cũng đâu biết chèo thuyền, cô lại biểu tôi chèo.”

“……” Trình Vũ híp mắt nhìn, oan gia này tuyệt đối là cố ý.

Bất quá Trình Vũ biết đối phó với vô lại ương ngạnh là không được, cô trực tiếp đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, cố ý ra vẻ thần bí nói:

“ Cậu có nghe tiếng gì kỳ quái không?” 

Tạ Bác Nghệ hừ nhẹ: “Tôi chả nghe được gì.”

Trình Vũ nói:

“Trong biển có rất nhiều thứ đáng sợ, có vài thứ khổng lồ, một ngụm là có thể nuốt con thuyền, lại còn có cá mập thanh âm này có lẽ là chúng nó vọng lại.”

Rõ ràng nghe Tạ Bác Nghệ hút không khí, bất quá hắn vẫn mạnh miệng, vẻ mặt cà lơ phất phơ nói:

“Bớt lấy mấy thứ đó tới dọa tôi? Ông đây đếch sợ nhé.”

Trình Vũ nhìn hắn cuồng vọng nghĩ đến lúc trước cô gặp mấy kẻ khi dễ, hắn còn bỏ đá xuống giếng hai câu, quân tử báo thù mười năm không muộn Trình Vũ cũng muốn cho hắn nếm thử tư vị bị người khác khi dễ là gì. 

“ Cậu đừng có mạnh miệng, nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, nếu chúng ta bị ăn thiệt cũng không ai biết.”

Tạ Bác Nghệ theo bản năng nhìn chung quanh thoáng qua, nuốt nước miếng nói: “ Cô…… Cô bớt nói bậy đi.”

Trình Vũ nhướng mày: “Sợ?”

“Ai…… Ai sợ.”

Nói lắp luôn rồi còn không có sợ…… Trình Vũ hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay chọc trán hắn: 

“Sợ còn dám chèo bậy? Có tin bây giờ tôi đá cậu xuống cho cá ăn không?”

Không ngờ hắn bình thường không sợ trời không sợ đất lại sợ tới mức co rúm thân thể, hơn nữa khi cô không khách khí chọc hắn hắn cũng không dám nói một câu.

Trình Vũ cực kỳ thống khoái, đặc biệt nhìn thấy Tạ Bác Nghệ run rẩy, cô tiếp tục chọc trán hắn:

“Tôi bảo cậu chèo thuyền, cậu lại chèo bậy bạ!”

Trả thù - cảm giác sảng khoái ghê!

Đại khái Tạ Bác Nghệ cũng cảm thấy bị chọc

vậy quá đánh mất tôn nghiêm, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cô lại chọc thử xem!” 

Giờ phút này ở trên biển, Tạ Bác Nghệ tựa như lão hổ lạc đồng bằng, Trình Vũ sợ hắn mới là lạ, cô khiêu khích nói:

“Tôi vẫn chọc đó thì thế nào? Cậu đánh tôi à?!”

Không ngờ Tạ Bác Nghệ lại đột nhiên bắt lấy tay cô, đưa về phía trước một chút, Trình Vũ không đề phòng hắn nên bị Tạ Bác Nghệ đè ở trên người, vẻ mặt xấu xa nói:

“Không sao cả, bị cá ăn thì ăn thôi, bất quá còn có thể ăn nữ nhân như cô vẫn có thể xem là một chuyện vui, huống chi nữ nhân này là vợ Lục Vân Cảnh, trước khi chết có thể ăn một lần cũng rất thú vị nha.” 

Trình Vũ nghe thế trong lòng một lộp bộp, Tạ Bác Nghệ tốt xấu gì vẫn là nam nhân, sức lực lớn, lúc này còn đè cô ở dưới thân, động cũng không thể động.

Trình Vũ biết giờ phút này ngàn vạn lần không thể rụt rè, nếu Tạ Bác Nghệ trên cơ tuyệt đối cô sẽ bị hắn khi dễ.

Tâm tư thay đổi thật nhanh, Trình Vũ lạnh lùng

cười nói:

“Nguyên lai cậu không sợ chết, được thôi chúng ta cùng xuống biển cho cá có mồi.”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện