137.
Ta nhai những cánh hoa sư huynh cho, vị ngọt thấm đẫm trong miệng. Tóc dài của Tùy sư huynh cọ lên cổ ta có chút ngứa.
Không biết sao nhìn Tùy sư huynh như vậy ta càng cảm thấy y còn đẹp hơn lúc trước. Trên áo bào của y có mùi hương nhàn nhạt của hoa lan, ta ngửa mặt lên ngửi mùi trên vạt áo y, bị y phát hiện liền hôn xuống môi ta, nhẹ giọng gọi ta "A Chi."
Khi y dứt lời, giữa hai chân ta dường như chảy ra cái gì đó nóng bỏng. Cành cây dính chất lỏng trong suốt lại rút ra, rụt trở lại vào tay áo của y.
"Trong lòng con người sẽ có dục vọng." Tùy Trăn rũ mắt nhìn ta, khẽ mỉm cười nói: "Sẽ sợ hãi, sẽ khiếp đảm...hoa sẽ không mãi nở không tàn, nhân gian có phong sương mưa tuyết, hoa muốn nở tới thời điểm tốt nhất thì phải trải qua những năm tháng rất dài..."
Y ôm ta vào lòng, từ từ siết chặt ta, ta cảm thấy dưới thân có chút đau nhưng rất nhanh liền thấy mình như hóa thành một bãi nước xuân, Tùy sư huynh đem thân thể hơi nâng lên, như an ủi mà hôn khóe mắt ta, làm ta không cần nhẫn nhịn không lên tiếng.
Gió đêm thổi ngoài cửa sổ không khép lại.
Trong gió có hương hoa, phảng phất như mùa xuân đã về.
138.
Vào mùa xuân.
Y tỉnh lại từ giấc mộng, trong sương mù lượn lờ mơ màng đứng dậy, sư phụ nói đó là an thần hương, vì tránh cho y lại bị ác mộng quấy nhiễu mới để đốt quanh năm trong phòng như vậy.
Hoa trong viện lại nở, y đưa tay bứt xuống một bông, lại một bông, thẳng đến khi cả cây trụi lủi mới sững sờ dừng tay.
"Nương muốn ngươi làm gì cũng phải tốt nhất." Nữ tử trong ảo cảnh đứng cách đó không xa nhìn y, nói: "Ngươi sẽ như nương nguyện, phải không?"
Mọi chuyện đều phải hoàn hảo.
"Đại sư huynh! Đại sư huynh!" Y hoảng hốt nghe được thanh âm có người gọi y, lúc tập trung lại thì không thấy nữ tử trước mắt đâu, chỉ thấy Tiểu sư đệ đang ôm một đống lớn rau dại.
Tiểu sư đệ rũ mắt xuống, không hề có lực uy hiếp, lúc nhìn người luôn cẩn thận từng li từng tí, như thỏ vậy.
Tùy Trăn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu sư đệ, hỏi: "Đệ lấy những thứ này làm gì?"
"Đệ xem ở trong sách của sư phụ cái này có thể ăn được đó." Tuần Chi thoạt nhìn rất cao hứng, "Sư huynh muốn nếm thử món ăn đệ nấu không?"
Tùy Trăn nghĩ, vì sao chỉ có chút chuyện này mà sư đệ cũng vui vẻ như vậy? Nhưng chung quy y vẫn không nói ra, chỉ thốt lên: "Muốn."
Tuần Chi có thể là một đứa bé không quá thông minh.
Đây là những gì Tùy Trăn nghĩ khi nhìn Tuần Chi nấu ăn.
Vì tiểu hài tử không nổi lửa được liền phông hai má liều mạng chu mỏ thổi vào bếp lò. Thổi thổi thổi, thổi không ra lửa mà thổi ra cả gương mặt mèo nhem nhuốc.
Lúc Bùi Ứng tới đây còn chê cười Tuần Chi một trận mới chịu nổi lửa giúp.
Tùy Trăn ở một bên trầm mặc nhìn một lúc mới đi tới trước mặt Tiểu sư đệ đang uể oải, dùng ống tay áo của mình lau sạch tro bụi trên mặt đứa bé, nói: "Chờ sư đệ học được nấu ăn liền cho sư huynh nếm đầu tiên nha?"
Tuần Chi nặng nề gật đầu, vừa rơi lệ vừa cười với y, nói: "Đệ nhất định sẽ cho đại sư huynh nếm thử đầu tiên."
0==[]::::::::::::::::::>
Cảm ơn đã chờ đơi, chúc mọi người đọc truyện vuiiiiii ( ~" " ~)
Ta nhai những cánh hoa sư huynh cho, vị ngọt thấm đẫm trong miệng. Tóc dài của Tùy sư huynh cọ lên cổ ta có chút ngứa.
Không biết sao nhìn Tùy sư huynh như vậy ta càng cảm thấy y còn đẹp hơn lúc trước. Trên áo bào của y có mùi hương nhàn nhạt của hoa lan, ta ngửa mặt lên ngửi mùi trên vạt áo y, bị y phát hiện liền hôn xuống môi ta, nhẹ giọng gọi ta "A Chi."
Khi y dứt lời, giữa hai chân ta dường như chảy ra cái gì đó nóng bỏng. Cành cây dính chất lỏng trong suốt lại rút ra, rụt trở lại vào tay áo của y.
"Trong lòng con người sẽ có dục vọng." Tùy Trăn rũ mắt nhìn ta, khẽ mỉm cười nói: "Sẽ sợ hãi, sẽ khiếp đảm...hoa sẽ không mãi nở không tàn, nhân gian có phong sương mưa tuyết, hoa muốn nở tới thời điểm tốt nhất thì phải trải qua những năm tháng rất dài..."
Y ôm ta vào lòng, từ từ siết chặt ta, ta cảm thấy dưới thân có chút đau nhưng rất nhanh liền thấy mình như hóa thành một bãi nước xuân, Tùy sư huynh đem thân thể hơi nâng lên, như an ủi mà hôn khóe mắt ta, làm ta không cần nhẫn nhịn không lên tiếng.
Gió đêm thổi ngoài cửa sổ không khép lại.
Trong gió có hương hoa, phảng phất như mùa xuân đã về.
138.
Vào mùa xuân.
Y tỉnh lại từ giấc mộng, trong sương mù lượn lờ mơ màng đứng dậy, sư phụ nói đó là an thần hương, vì tránh cho y lại bị ác mộng quấy nhiễu mới để đốt quanh năm trong phòng như vậy.
Hoa trong viện lại nở, y đưa tay bứt xuống một bông, lại một bông, thẳng đến khi cả cây trụi lủi mới sững sờ dừng tay.
"Nương muốn ngươi làm gì cũng phải tốt nhất." Nữ tử trong ảo cảnh đứng cách đó không xa nhìn y, nói: "Ngươi sẽ như nương nguyện, phải không?"
Mọi chuyện đều phải hoàn hảo.
"Đại sư huynh! Đại sư huynh!" Y hoảng hốt nghe được thanh âm có người gọi y, lúc tập trung lại thì không thấy nữ tử trước mắt đâu, chỉ thấy Tiểu sư đệ đang ôm một đống lớn rau dại.
Tiểu sư đệ rũ mắt xuống, không hề có lực uy hiếp, lúc nhìn người luôn cẩn thận từng li từng tí, như thỏ vậy.
Tùy Trăn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu sư đệ, hỏi: "Đệ lấy những thứ này làm gì?"
"Đệ xem ở trong sách của sư phụ cái này có thể ăn được đó." Tuần Chi thoạt nhìn rất cao hứng, "Sư huynh muốn nếm thử món ăn đệ nấu không?"
Tùy Trăn nghĩ, vì sao chỉ có chút chuyện này mà sư đệ cũng vui vẻ như vậy? Nhưng chung quy y vẫn không nói ra, chỉ thốt lên: "Muốn."
Tuần Chi có thể là một đứa bé không quá thông minh.
Đây là những gì Tùy Trăn nghĩ khi nhìn Tuần Chi nấu ăn.
Vì tiểu hài tử không nổi lửa được liền phông hai má liều mạng chu mỏ thổi vào bếp lò. Thổi thổi thổi, thổi không ra lửa mà thổi ra cả gương mặt mèo nhem nhuốc.
Lúc Bùi Ứng tới đây còn chê cười Tuần Chi một trận mới chịu nổi lửa giúp.
Tùy Trăn ở một bên trầm mặc nhìn một lúc mới đi tới trước mặt Tiểu sư đệ đang uể oải, dùng ống tay áo của mình lau sạch tro bụi trên mặt đứa bé, nói: "Chờ sư đệ học được nấu ăn liền cho sư huynh nếm đầu tiên nha?"
Tuần Chi nặng nề gật đầu, vừa rơi lệ vừa cười với y, nói: "Đệ nhất định sẽ cho đại sư huynh nếm thử đầu tiên."
0==[]::::::::::::::::::>
Cảm ơn đã chờ đơi, chúc mọi người đọc truyện vuiiiiii ( ~" " ~)
Danh sách chương