120.

Vào mùa đông, cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi trong kinh thành bị sét đánh trong đêm, tuyết rơi sớm và lạnh hơn thường ngày.

Tuyết như lông ngỗng tầng tầng lớp lớp rơi xuống, đem xe ngựa vận lương đều chặn trên quan đạo, qua một hai tháng tuyết vẫn không ngừng, không ít bình gạo của nhà dân đều đã thấy đáy, củi sưởi ấm cũng không còn.

Trong hoàng cung mời đạo sĩ đến bói quẻ, nói đây là đã làm cho thần tức giận, được Quân chủ ăn chay ba tháng, thành tâm cầu nguyện cho thiên hạ, tuyết rơi dày mới có thể dừng lại.

Hoàng Đế mấy tháng trước mới qua khỏi một hồi bệnh nặng, mới bình tĩnh hưởng vài ngày vui vẻ với các phi tần hậu cung đã bị các đại thần mời đi bạch y trai ăn chay, trong bụng nghẹn một đống lửa suýt nữa lại bệnh thêm một đợt.

Lão có thể đem các đại thần trung thành với tiền Triều lấy tội danh chém đầu thị chúng, tự nhiên trong lòng cũng rõ ràng, nếu Quân chủ không vì dân cầu thần vậy hơn phân nửa sẽ bị người dân chỉ trích.

Làm cho lão phiền lòng không chỉ chuyện này.

Ban đêm lão thường gặp ác mộng quấn thân, các thần tử bị lão chém đầu bóp cổ họng lão, thi thể treo trên tường thành phảng phất như đang chăm chú nhìn lão, như chỉ một khắc sau sẽ kéo lão chìm trong biển máu.

Đạo sĩ trẻ tuổi ngước mắt lên hỏi lão: "Bệ Hạ, ngài có bao giờ hối hận về những việc ngài đã làm năm đó không?"

Hoàng Đế nói: "Đạo Trưởng, chẳng lẽ thiên tai nhân họa này đều là do lỗi của Trẫm sao?"

"Vậy phải xem Bệ Hạ nghĩ thế nào." Đạo sĩ hơi chắp tay, trên gương mặt trắng nõn bình thản lạnh nhạt, không hề sợ Long nhan giận dữ.

"Trẫm vì giang sơn mưu tính nhiều năm, đối với dân chúng cũng đã làm hết những việc nên làm..." Hoàng Đế lạnh lùng cười nói: "Có người nào ngồi lên vị trí cao này trên tay không dính máu sao? Những chuyện kia Trẫm đã làm nhưng Trẫm không hề thẹn với lương tâm, cựu thần đối với tân Tiều mà nói, bất quá là vứt bỏ đứa con mà thôi."

121.

Nông dân bên ngoài thành nói về những thanh niên trẻ tuổi đã gửi ngũ cốc ngày hôm trước, tất cả đều nghĩ đó là tiên nhân hạ phàm phổ độ chúng sinh. Nếu không phải thần tiên sao lại có dung nhan tuấn mỹ khác người thường, lại có tâm địa nhân từ như Bồ Tát.

Bên cạnh tiên nhân còn có một thiếu niên thập phần đáng yêu, sau khi hai người họ đến thôn tuyết liền dần nhỏ đi.

"Tại hạ tên Bùi Ứng." Nam tử thắp nến trong phòng, ánh lửa mờ ám lắc lư trong đôi mắt đào hoa của hắn, "Gia phụ dưới cửu tuyền không đành lòng nhìn dân chúng chịu khổ, cho nên mời ta đến vì mọi người ngăn cản thiên tai."

Thiếu niên vội vàng ngồi ở một bên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn dân làng vây quanh trong phòng, một hồi lâu mới lên tiếng theo Bùi Ứng: "Sư phụ ta... sư huynh là thiếu gia của Bùi gia, vốn lên trời làm thần tiên...bấm ngón tay tính đến nhân gian có đại nạn nên hạ phàm ra tay tương trợ."

Người trong thôn đồng loạt quỳ lạy trước mặt hai vị tiên nhân.

Nghe đồn nơi hai vị Tiên nhân đi ngang qua băng tuyết sẽ dần tan.

Có người lập tượng thần cung phụng hắn, dân chúng được ân trạch ca ngợi hắn, sau khi thanh danh này truyền ra ngoài rốt cục có người kể chuyện đàm luận về án oan năm đó của Bùi gia khiến cả nhà bị xử tử.

Bùi đại tướng quân chôn dưới đất vàng mà vẫn nhớ thiên hạ thương nhân sinh, làm sao có thể là tội nhân phản quốc thông địch?

Chỉ là đã hơn mười năm trôi qua, đã không còn có thể phân rõ đúng sai.

Tuyết đọng tan chảy, thanh nha lặng lẽ nảy mầm, đầu xuân đã về rồi.

122.

Ta nằm trên một bãi cỏ lỏng lẻo và mềm mại của xe bò, nhìn vào mặt trời tỏa nắng trên bầu trời. Sau khi Tuần Túc bị các sư huynh hung hăng dọa một trận liền không biến trở thành hình người nữa, chỉ hóa thành một con mèo đen rụt đầu vào ngực ta.

Bùi sư huynh lái xe, ngâm nga khúc nhạc nhỏ, tựa hồ tâm tình cũng không tồi.

Ta hỏi huynh: "Bùi sư huynh, huynh còn khổ sở không?"

"Khổ sở?" Bùi sư huynh quay đầu nhìn ta, một đôi mắt đào hoa cong cong, "Sư huynh đã nhìn thấu rồi, trở về hảo hảo tu đạo, cũng không cần vì những thứ râu ria mà hủy hoại chính mình."

Thời tuyết đầu xuân vẫn mát mẻ, ngẫu nhiên mới có một làn gió ấm thổi từ Giang Nam. Trong cơn mưa phùn, ba con én cúi thấp lượn qua chúng ta.

Bùi sư huynh quay đầu lại nhìn về phương xa, cùng ta nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm Đại sư huynh."

- =-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ( 〃▽〃)

chuyên mục đố vui đây:

- Một người đang vui thì sẽ đi chợ mua gì?

- > muahahahaha:))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện