72.
"Ngươi là người từ đâu đến?" Tiểu sư muội nhíu mày, đi nhanh vài bước ngăn trước người thanh niên áo đen kia, nói: "Không có môn lệnh, sao ngươi có thể tự tiện xông vào Thanh Tước môn?"
Thanh niên nhẹ nhàng gõ cây quạt gấp lên đầu cô, cười nói: "Tiểu cô nương, Thanh Tước môn của cô trộm tiểu sư đệ của ta còn không cho ta mang đệ ấy về?"
Sắc mặt tiểu sư muội biến đổi, tập trung nhìn, lẩm bẩm nói: "Ngươi là Bùi Ứng của Phúc Lộc sơn..."
Cô rất mau lấy lại tinh thần, cất cao giọng nói: "Ai trộm tiểu sư đệ của ngươi? Ngươi tự tiện xông vào nơi này, đợi ta bẩm báo với sư tôn, ngươi liền..."
Bùi Ứng híp mắt: "Như thế nào?"
Hắn cũng không muốn nhiều lời với tiểu cô nương này, không đợi cô trả lời đã thi pháp làm người ta ngất đi. Trong động có Kim Ti của Thanh Tước môn bị chặt đứt, hiển nhiên không phải do Hung thú lưu lại.
Quả nhiên là da mặt dày, cũng không biết sao Ninh Ngộ có thể nói ra mấy lời dối trá như vậy.
Tuần chi sư đệ là một bé ngốc, dù có nghĩ đến cũng sẽ không tự mình chạy về môn phái, còn phải đợi bọn họ dẫn về Phúc Lộc sơn.
Tuỳ sư huynh bị chuyện khác quấn thân không thể đến, Giang Cận thì trở về đem chuyện này báo cho sư phụ vừa xuất quan. Bùi ứng tránh người của Thanh Tước môn tìm mấy chỗ nhưng vẫn chưa tìm thấy Tuần Chi.
Bất quá hắn dùng la bàn phát hiện khí tức của yêu thú đại hung. Xem ra không chỉ có Tuần Chi ở đây mà còn có cả con hung thú non lần trước.
Anh dò theo yêu khí đến Thiên điện, ngoài cửa điện chỉ có hai đệ tử. Bùi Ứng bấm ngón tay niệm phát quyết, đang muốn ném hai cái phù hôn mê qua chợt nhìn thấy người từ bên trong đi ra. Một người trong đó hắn đã gặp qua, là Thanh Tước môn nhị sư tỷ Lâm Ngư.
Hai người kia vừa đi ra vừa nhỏ giọng nói: "Không biết bao giờ tiểu Chi đệ đệ mới có thể tỉnh lại..."
"Nếu thật sự không giải khế ước, vậy không giải là được."
"Yêu thú đại hung thật xấu xa."
"Ta nghe Đại sư huynh nói là do hung thú kia không muốn giải khế, oán khí quá nồng mới đem trận pháp phá vỡ."
Bùi Ứng nghe bọn họ đàm luận, đại khái đoán được vài phần chuyện lúc trước.
Thanh Tước môn vốn muốn đem khế ước của Hung thú chiếm làm của riêng mới đem Tuần Chi nhốt tại chỗ này.
Trong lòng hắn tự nhiên lo lắng cho tiểu sư đệ, nhưng lúc này lại không tiện trực tiếp xông vào, đành tìm một chỗ trốn trước, chờ đến đêm nương theo bóng tối mới tìm phương pháp đi vào.
Hắn nghĩ giây lát, đem mình biến hoá thành bộ dáng của Lâm Ngư, hai đệ tử gác cửa kia cũng không nhìn thấu hắn, còn cung kính gọi hắn một tiếng sư tỷ.
73.
"Lâm sư muội?" Trong phòng đang thắp một ngọn đèn, khuôn mặt anh tuấn của Ninh Ngộ dưới ánh đèn lắc lư như ẩn như hiện.
Tuần Chi rụt vào lòng hắn ngủ say. Lúc Nhị sư muội đi vào hắn đang cong ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi nhạt màu của thiếu niên.
Hắn giương mắt nhìn Nhị sư muội đứng trong bóng tối, nói: "Ban đêm ta một mình canh giữ là được rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi."
"Ninh huynh, chiếm tiện nghi sư đệ người khác có phải rất vui vẻ hay không?" Khi Nhị sư muội lên tiếng lại là giọng của man nhân.
Ninh Ngộ: "......"
Ninh Ngộ nói: "Ngươi là...Bùi Ứng?"
chiết phiến (quạt) của Bùi Ứng mở ra, lại biến trở về bộ dáng thiếu gia quý khí, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Ninh Vũ, nói: "Đa tạ Thanh Tước môn đã chiếu cố sư đệ ta mấy ngày nay, bất quá ta đã tới, các ngươi nên để hắn trở về đi?"
*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
=-=-=-=-=-=-=-=
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (" ∀ " *)
"Ngươi là người từ đâu đến?" Tiểu sư muội nhíu mày, đi nhanh vài bước ngăn trước người thanh niên áo đen kia, nói: "Không có môn lệnh, sao ngươi có thể tự tiện xông vào Thanh Tước môn?"
Thanh niên nhẹ nhàng gõ cây quạt gấp lên đầu cô, cười nói: "Tiểu cô nương, Thanh Tước môn của cô trộm tiểu sư đệ của ta còn không cho ta mang đệ ấy về?"
Sắc mặt tiểu sư muội biến đổi, tập trung nhìn, lẩm bẩm nói: "Ngươi là Bùi Ứng của Phúc Lộc sơn..."
Cô rất mau lấy lại tinh thần, cất cao giọng nói: "Ai trộm tiểu sư đệ của ngươi? Ngươi tự tiện xông vào nơi này, đợi ta bẩm báo với sư tôn, ngươi liền..."
Bùi Ứng híp mắt: "Như thế nào?"
Hắn cũng không muốn nhiều lời với tiểu cô nương này, không đợi cô trả lời đã thi pháp làm người ta ngất đi. Trong động có Kim Ti của Thanh Tước môn bị chặt đứt, hiển nhiên không phải do Hung thú lưu lại.
Quả nhiên là da mặt dày, cũng không biết sao Ninh Ngộ có thể nói ra mấy lời dối trá như vậy.
Tuần chi sư đệ là một bé ngốc, dù có nghĩ đến cũng sẽ không tự mình chạy về môn phái, còn phải đợi bọn họ dẫn về Phúc Lộc sơn.
Tuỳ sư huynh bị chuyện khác quấn thân không thể đến, Giang Cận thì trở về đem chuyện này báo cho sư phụ vừa xuất quan. Bùi ứng tránh người của Thanh Tước môn tìm mấy chỗ nhưng vẫn chưa tìm thấy Tuần Chi.
Bất quá hắn dùng la bàn phát hiện khí tức của yêu thú đại hung. Xem ra không chỉ có Tuần Chi ở đây mà còn có cả con hung thú non lần trước.
Anh dò theo yêu khí đến Thiên điện, ngoài cửa điện chỉ có hai đệ tử. Bùi Ứng bấm ngón tay niệm phát quyết, đang muốn ném hai cái phù hôn mê qua chợt nhìn thấy người từ bên trong đi ra. Một người trong đó hắn đã gặp qua, là Thanh Tước môn nhị sư tỷ Lâm Ngư.
Hai người kia vừa đi ra vừa nhỏ giọng nói: "Không biết bao giờ tiểu Chi đệ đệ mới có thể tỉnh lại..."
"Nếu thật sự không giải khế ước, vậy không giải là được."
"Yêu thú đại hung thật xấu xa."
"Ta nghe Đại sư huynh nói là do hung thú kia không muốn giải khế, oán khí quá nồng mới đem trận pháp phá vỡ."
Bùi Ứng nghe bọn họ đàm luận, đại khái đoán được vài phần chuyện lúc trước.
Thanh Tước môn vốn muốn đem khế ước của Hung thú chiếm làm của riêng mới đem Tuần Chi nhốt tại chỗ này.
Trong lòng hắn tự nhiên lo lắng cho tiểu sư đệ, nhưng lúc này lại không tiện trực tiếp xông vào, đành tìm một chỗ trốn trước, chờ đến đêm nương theo bóng tối mới tìm phương pháp đi vào.
Hắn nghĩ giây lát, đem mình biến hoá thành bộ dáng của Lâm Ngư, hai đệ tử gác cửa kia cũng không nhìn thấu hắn, còn cung kính gọi hắn một tiếng sư tỷ.
73.
"Lâm sư muội?" Trong phòng đang thắp một ngọn đèn, khuôn mặt anh tuấn của Ninh Ngộ dưới ánh đèn lắc lư như ẩn như hiện.
Tuần Chi rụt vào lòng hắn ngủ say. Lúc Nhị sư muội đi vào hắn đang cong ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi nhạt màu của thiếu niên.
Hắn giương mắt nhìn Nhị sư muội đứng trong bóng tối, nói: "Ban đêm ta một mình canh giữ là được rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi."
"Ninh huynh, chiếm tiện nghi sư đệ người khác có phải rất vui vẻ hay không?" Khi Nhị sư muội lên tiếng lại là giọng của man nhân.
Ninh Ngộ: "......"
Ninh Ngộ nói: "Ngươi là...Bùi Ứng?"
chiết phiến (quạt) của Bùi Ứng mở ra, lại biến trở về bộ dáng thiếu gia quý khí, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Ninh Vũ, nói: "Đa tạ Thanh Tước môn đã chiếu cố sư đệ ta mấy ngày nay, bất quá ta đã tới, các ngươi nên để hắn trở về đi?"
*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
=-=-=-=-=-=-=-=
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (" ∀ " *)
Danh sách chương