Vết thương của ta lành khá nhanh, đóa hoa Bỉ Ngạn trên trán cũng càng ngày càng yêu kiều mê hoặc.

Tay nghề của Liễu Nhứ tốt hơn cả dự đoán của ta, vết thương ở đuôi mắt trái được vẽ khéo léo thành một sợi nhụy hoa, khi ta chớp mắt mỉm cười, trông như đuôi mắt đang nở rộ một nụ hoa xinh đẹp đến cực điểm, tựa như đóa hoa trên trán đang bị gió thổi động, chợt làm bừng sáng đôi mắt của ta.

Khi ta soi gương ngắm nghía luyện tập nụ cười, mấy lần bắt gặp Bán Hạ và Mộc Đàn nhìn ta đắm đuối.

Liễu Nhứ cũng không ngờ đóa hoa này lại nở rộ yêu mị đến vậy, nhưng nàng ấy cũng chẳng quan tâm, chỉ ngày ngày đến xem ta uống thuốc, điều dưỡng cơ thể. Thuốc thì ta có thể uống, nhưng những thức ăn nàng ấy bắt ta ăn thì không được. Không phải là ta ăn không vào, chỉ là Cao Thành thích những mỹ nhân có thân hình nhỏ nhắn yếu ớt như Tiết Thường Khiết, gần như có thể nhảy múa trong lòng bàn tay, nếu ta ăn đến béo tròn, vậy thì đóa hoa Bỉ Ngạn này sẽ lãng phí mất.

Hoàng hậu nương nương gần như ngày nào cũng đến thăm ta, chỉ cần ta đỏ hoe mắt, tỏ vẻ hoảng sợ bất lực một chút, nàng ta lại thương xót ôm ta vào lòng dịu dàng an ủi. Nhưng khi đóa hoa Bỉ Ngạn càng ngày càng kiều diễm, nàng ta cũng từ vỗ nhẹ lưng ta dần dần chuyển sang vuốt ve mặt và cổ ta.

Hơi thở của Hoàng hậu nương nương thơm như lan, mùi hương phượng đàn trên người cũng không khó ngửi, nhưng ta vẫn cảm thấy khi an ủi ta, nàng ta đến quá gần, ta đâu phải người điếc, nàng ta đâu cần phải ghé sát tai ta để nói chuyện như vậy chứ.

Những ngày này, sau khi Hoàng hậu rời đi, Triệu ma ma của Phượng Linh điện thường để lại một số vật nhỏ mà Hoàng hậu đã ban thưởng cho ta. Điều này cũng kỳ lạ, nếu Hoàng hậu nương nương muốn ban thưởng gì, khi đến cung ta trực tiếp ban thưởng là được, tại sao lại phải đợi đi rồi mới để ta tạ ơn một lần nữa.

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Sau khi Triệu ma ma đưa cho ta hai chiếc khăn tay và ba chiếc gối ngọc, bà ta bắt đầu cảm thán về sự cô đơn lạnh lẽo của Hoàng hậu nương nương những năm qua. Ta nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc đáp lại, rồi nghiêm túc tiễn bà ta đi.

Đêm Trung thu, ta vẽ xong hoa điền màu xanh thẫm trên trán, thoa son môi đỏ thắm, búi tóc mây nhẹ nhàng, soi gương mỉm cười, đóa hoa Bỉ Ngạn trên trán dường như đã bén rễ trong cơ thể ta, chỉ cần chớp mắt là có thể đong đưa yêu kiều, cả phòng nở rộ hoa.

Điểm chút son đỏ, cuối cùng Liễu Nhứ cũng không còn lý do gì để nói sắc mặt ta như vừa bị đào từ mộ ra nữa.

Hoàng hậu nương nương sắp xếp chu đáo, ta che mặt bằng lụa mỏng, thay thế vũ nữ lên sân múa trống Khương. Cao Thành nhìn những đóa hoa túy tâm lan từ eo bụng đến lưng ta, trợn tròn cả mắt, ngay cả khi Tiết Thường Khiết giận dỗi ném nhẹ chén vàng cũng không thể đánh thức hắn ta.

Ta khẽ cong môi cười, Cao Thành chỉ thích dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nữ tử, nên tất cả phi tần trong cung, kể cả Tiết Thường Khiết đều chưa từng có chút đanh đá chua ngoa nào. Vì muốn được Hoàng đế ân sủng thương yêu, dù trong lòng Tiết Thường Khiết có chua xót, ghen tị đến mấy, cũng không thể theo bản tính mà lật bàn.

Ta chưa kịp múa xong bài đó, khi vừa dùng hộ giáp tơ vàng vén lớp lụa mỏng thứ hai từ vai xuống, Cao Thành đã không thể kìm nén được nữa mà rời khỏi ngai vàng. Hắn ta nhảy lên sân khấu múa trống Khương, bước chân gấp gáp tiến về phía ta.

Ta không thể kiểm soát được cơ thể đang hơi run rẩy của mình, ánh mắt nhìn Cao Thành nhất thời cũng quên mất phải tiếp tục thể hiện sự quyến rũ tột cùng, ta không thể giấu được vẻ sợ hãi trong đáy mắt.

Nhưng ánh mắt Cao Thành càng thêm hứng thú, khi ta lùi lại, hắn ta bỗng bước nhanh về phía trước.

Sân múa trống Khương lập tức hỗn loạn, ta dùng chút lý trí còn sót lại cố gắng lên tiếng: "Tấu... tấu nhạc, Hoàng thượng, vẫn còn đang tấu nhạc!"

Khóe môi Cao Thành cong lên nụ cười tà: "Xấu hổ à?"

Sau ngày hôm đó, Tiêu Phòng điện trong cung không còn là nơi bị triều thần công kích là nơi dâm loạn nhất nữa, các phi tần cung nữ trong cung cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta, ngay cả Liễu Nhứ khi đến bắt mạch cho ta cũng lúng túng cúi thấp đầu, nói chưa được hai câu đã vội vàng rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện