Ánh mắt ghét bỏ của Cao Thành lóe lên rồi biến mất, ta và Mộc Đàn rên rỉ đau đớn dưới những đòn trượng nặng nề, Hoàng hậu giá đáo, nhưng trước khi nàng ấy bước tới, chẳng có ai ngăn cản việc hành hình.

Có lẽ nhận ra lực đánh của đòn trượng có thể g.i.ế.t người, Hoàng hậu bước nhanh hơn, dù sao Mộc Đàn cũng là người của nàng ấy, nếu không cứu được ta, ít nhất nàng ấy cũng phải cứu Mộc Đàn. Tốt xấu gì Mộc Đàn cũng đã theo hầu nàng ấy hơn mười năm, tình cảm chủ tớ không hề nhạt.

Trong hậu cung Bắc Tề này, nếu Hoàng hậu nương nương thật lòng muốn bảo vệ ai đó, vẫn có thể làm được.

Tiết Thường Khiết mười bảy tuổi mới nhập cung, vào cung rồi cũng chỉ được phong làm Tần vị, tất cả đều là vì vị Hoàng hậu nương nương này, hai người họ mới là đối thủ thực sự từ triều đình đến hậu cung.

Khuê danh của Hoàng hậu là Triệu Bình, là tôn nữ của Hữu Tướng Triệu Doãn, về gia thế tài năng đều không kém Tiết Thường Khiết, chỉ có một điểm khác biệt một trời một vực, đó là dung mạo. Thân hình Triệu Bình hơi đầy đặn, lại có khuôn mặt tròn trịa phúc hậu, chỉ cần nhìn qua những khuôn mặt na ná nhau trong hậu cung Bắc Tề là biết, Hoàng thượng Cao Thành này chuộng kiểu miệng anh đào mặt hạt hạnh*, vì thế Hoàng hậu vào cung bảy năm, ngoại trừ ngày đại hôn, chưa từng được triệu thị tẩm lần nào.

(*) Là kiểu mặt thon nhỏ cằm nhọn

Nhưng Triệu Bình không giống như các phi tần khác cần phải tranh giành mưa móc của Hoàng đế bằng mọi giá, nàng ta thậm chí có thể bình thản đối diện, bởi vì tổ phụ Triệu Doãn của nàng ta không chỉ là Hữu Tướng đương triều, mà còn là huynh trưởng của đương kim Thái hậu.

Tả Tướng Tạ Thanh Vân được lòng Hoàng đế, nhưng trong cuộc tranh quyền với Hữu Tướng Triệu Doãn vẫn luôn rơi vào thế hạ phong, chính là vì Thái hậu thiên vị.

Tạ Thanh Vân tuy không có muội muội tốt làm Thái hậu, nhưng lại có nữ nhi tốt nằm trên đầu quả tim Hoàng đế, những năm gần đây Cao Thành vì Tiết Thường Khiết mà càng thêm thân thiết với Tả Tướng, nhà họ Tạ tự nhiên càng được trọng dụng.

Cao Thành lên ngôi từ nhỏ, Thái hậu buông rèm nhiếp chính nhiều năm, hiện nay tuy triều đình chỉ nhận ngọc tỷ của Hoàng đế, nhưng chuyện qua cầu rút ván thì một Đế vương cũng không nên làm quá lộ liễu, huống hồ nếu phá hủy cây cầu này, Cao Thành chưa chắc đã qua được sông, dù sao thế lực của Bắc Ngụy như nước lũ có thể ập đến bất cứ lúc nào, Cao Thành hiện tại chưa hẳn đã biết bơi.

Cao Thành đối xử với Hữu Tướng bằng tình cảm cữu sanh, dù không ưa vị Hoàng hậu Triệu Bình này, cũng không thể đánh đập g.i.ế.t chóc tùy tiện như đối với ta và Mộc Đàn.

Bảy năm qua Hoàng hậu cũng không phải chưa từng lấy lòng Cao Thành, chỉ là sau ba lần bốn lượt bị quở trách, lạnh nhạt, chế giễu, nàng ta đã nảy sinh lòng oán hận, không còn muốn hạ thể diện của thiên kim Hữu Tướng nữa.

Chuyện Đế Hậu bất hòa, cả triều đều biết.

Tính tình Cao Thành bạo ngược, ngoại trừ dịu dàng, chu đáo với Tiết Thường Khiết, đối với các phi tần khác trong hậu cung đều như đối với ta vậy: lúc dỗ dành thì khiến người ta cười tươi như hoa, lúc phiền lòng thì đánh đập đến sống dở c.h.ế.t dở. Không nói tốt xấu, chỉ là hắn ta đối xử với phi tần trong hậu cung như đối với những con ch.ó ngao hắn ta nuôi mà thôi.

Nhưng con ch.ó ngao Hoàng hậu này Cao Thành động không được, bởi vì Hữu Tướng Triệu Doãn và Vũ Uy Hầu là huynh đệ, mà quyền quân sự vẫn nằm trong tay Vũ Uy Hầu.

Hoàng hậu nhẹ nhàng thi lễ với Cao Thành: "Hoàng thượng, thần thiếp đã dẫn thái y đến, nếu Tiết Quý tần bị thương ở mặt, e rằng Hoàng thượng sẽ đau lòng đến mất ăn mất ngủ."

Cao Thành chỉ ra hiệu cho thái y khám cho Tiết Thường Khiết, không ngó ngàng đến Hoàng hậu.

Hoàng hậu tự mình đứng dậy, nhìn qua ta đang thở thoi thóp và Mộc Đàn đang rên rỉ, khóc nức nở, sắc mặt hơi lạnh: "Hoàng thượng, Diệp Quý phi phạm tội gì mà lại bị trọng phạt như vậy trong lúc đang mang long chủng?"

Thái y quỳ xuống trước mặt Cao Thành đang nóng nảy, run giọng: "Hoàng thượng, dung nhan Tiết Quý tần không sao, chỉ là bị hoảng sợ nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng mới tốt."

Cao Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm, ôm Tiết Thường Khiết đang co rúm trong lòng hắn ta dỗ dành vài câu, ném lại một câu "Việc trong cung để Hoàng hậu xem xét mà làm" rồi vội vàng rời đi.

Trước khi hoàn toàn ngất đi, xuyên qua làm m.á.u đỏ đầy trước mắt, ta thấy trong mắt Hoàng hậu ánh lên vẻ ghen ghét, oán hận không thể che giấu, hóa ra, không phải là bình thản đối mặt.

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hết chương 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện