Ngày đầu tiên tiến cung, ta đã được phong làm Quý phi, được sắc phong với nghi lễ dành cho Hoàng hậu.
Nhưng ta chỉ là con gái của một ngư dân, vị trí Quý phi này ta ngồi không vững. Vì vậy sau lễ sắc phong, Hoàng đế Cao Thành đã ở lại Tiêu Phòng điện suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng khiến ta mang thai long chủng.
Những lời phế truất trong triều đã bị huyết mạch hoàng tộc này dập tắt, những nho sĩ danh tiếng của những thế gia vọng tộc như chó nhà mất tang, không còn dám sủa nửa lời.
Ta nhận được sự sủng ái trong toàn hậu cung giữa nỗi căm hận phẫn nộ khó nuốt trôi của bá quan, phong quang không gì sánh được.
Sự sủng ái ấy của Đế vương thực ra cũng chỉ vì dung mạo của ta có đến bảy phần giống với thiên kim Tiết Thường Khiết của Tả Tướng.
Nhưng Tiết Thường Khiết chân chính, chủ nhân của ta, chỉ được phong làm Quý tần.
Lễ sắc phong của nàng ta rất sơ sài, đến mức ngay cả thái giám tuyên chỉ cũng chỉ là một hoạn quan vừa mới được tịnh thân.
Khi Tiết Thường Khiết cố nén căm hận trong mắt hành lễ với ta, ta đang ngồi trên phượng liễn vượt chuẩn được ban, thong thả ngửi mùi hương thất bộ liên* thoang thoảng trong hộ giáp** vàng: "Đã được dạy dỗ quy củ ở Trữ Tú cung ba tháng mà Tiết Quý tần vẫn chưa học được, người đâu, vả miệng."
*Thất bộ liên: một loại hương liệu quý
**Hộ giáp: vật trang sức thường được các phi tần đeo trên ngón út và áp út
Tiết Thường Khiết đột ngột đứng dậy, lướt qua cung nữ và thái giám, kéo thẳng ta xuống khỏi phượng liễn, tát một cái vào mặt ta: "Thất bộ liên là do Thành ca ca tự tay điều chế riêng cho ta, một tiện nhân như ngươi cũng xứng dùng sao? Ngươi cũng chỉ là tấm bia đỡ đạn mà Thành đưa ra thôi, thật sự coi mình là Quý phi à?"
Ta dùng tay bảo vệ đầu và mặt, đúng lúc hộ giáp vàng cứa từ khóe mắt trái đến thái dương, mùi hương của thất bộ liên nồng nặc trong m.á.u chảy từ mắt trái, ngay cả ta cũng thấy khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế của Tiết Thường Khiết vô cùng xinh đẹp.
Nàng ta nói không sai, Hoàng đế Cao Thành là thanh mai trúc mã với nàng ta, yêu đến phát điên đôi mắt phượng quyến rũ đến tận xương tủy của nàng ta, vị trí Quý phi này đáng lẽ phải là của Tiết Thường Khiết, ta vốn chỉ là một tỳ nữ đi theo nàng ta vào cung.
Ta cố sức che mắt trái, nhưng m.á.u tươi vẫn ồ ạt tuôn ra từ kẽ ngón tay khiến ta kinh hãi, cung nữ Mộc Đàn cũng kinh hãi hét lên: "Thái y! Mau truyền thái y! Quý phi nương nương đang mang thai, mau truyền thái y!"
Vốn dĩ Tiết Thường Khiết bị vết m.á.u đầy mặt ta dọa sợ đến mức lùi lại hai bước, nhưng khi nghe thấy hai chữ "mang thai" thì lập tức đứng sững tại chỗ.
Mắt ta đẫm m.á.u, nên cảm thấy mắt nàng ta cũng đỏ lên, nhưng đôi mắt ấy không còn vẻ đáng thương như thường ngày, mà là đầy tơ m.á.u đỏ ngầu, bộ dạng ghen tị đến phát điên. Thật đáng tiếc, Cao Thành lại không nhìn thấy.
Tiết Thường Khiết chầm chậm bước về phía ta, Mộc Đàn vừa sợ vừa lo lắng khóc lóc che chở ta phía sau lưng, ta khó nhọc bám vào vai nàng ta cố gắng đứng dậy, Mộc Đàn đành phải quay người đỡ ta, bụng ta không còn được che chắn nữa.
Ta khóc nức nở: "Mau đi gọi Hoàng thượng."
Tiết Thường Khiết đá mạnh vào bụng dưới của ta, Mộc Đàn hoảng loạn khóc gào nhưng lại không dám chạm vào mép váy của Tiết Thường Khiết, nàng ta chỉ có thể gắng gượng che chở ta dưới thân, may mà Tiết Thường Khiết thấy m.á.u trên người ta không chỉ chảy ra từ trán nên đã dừng tay, nụ cười của nàng ta lại trở nên quyến rũ, yêu kiều.
Ta chưa từng ngờ cơn đau này lại nhói buốt đến vậy, ôm bụng dưới run rẩy rên rỉ: "Nhanh, nhanh đi, gọi, Hoàng thượng."
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tiết Thường Khiết ngồi xuống nhìn ta, khẽ cười: "Đi gọi Hoàng thượng? Ngươi ngại mình c.h.ế.t chưa đủ nhanh sao?" Nàng ta thở dài: "Ta nhàn rỗi cũng chán, vậy thì chơi với ngươi một ván."
Nhưng ta chỉ là con gái của một ngư dân, vị trí Quý phi này ta ngồi không vững. Vì vậy sau lễ sắc phong, Hoàng đế Cao Thành đã ở lại Tiêu Phòng điện suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng khiến ta mang thai long chủng.
Những lời phế truất trong triều đã bị huyết mạch hoàng tộc này dập tắt, những nho sĩ danh tiếng của những thế gia vọng tộc như chó nhà mất tang, không còn dám sủa nửa lời.
Ta nhận được sự sủng ái trong toàn hậu cung giữa nỗi căm hận phẫn nộ khó nuốt trôi của bá quan, phong quang không gì sánh được.
Sự sủng ái ấy của Đế vương thực ra cũng chỉ vì dung mạo của ta có đến bảy phần giống với thiên kim Tiết Thường Khiết của Tả Tướng.
Nhưng Tiết Thường Khiết chân chính, chủ nhân của ta, chỉ được phong làm Quý tần.
Lễ sắc phong của nàng ta rất sơ sài, đến mức ngay cả thái giám tuyên chỉ cũng chỉ là một hoạn quan vừa mới được tịnh thân.
Khi Tiết Thường Khiết cố nén căm hận trong mắt hành lễ với ta, ta đang ngồi trên phượng liễn vượt chuẩn được ban, thong thả ngửi mùi hương thất bộ liên* thoang thoảng trong hộ giáp** vàng: "Đã được dạy dỗ quy củ ở Trữ Tú cung ba tháng mà Tiết Quý tần vẫn chưa học được, người đâu, vả miệng."
*Thất bộ liên: một loại hương liệu quý
**Hộ giáp: vật trang sức thường được các phi tần đeo trên ngón út và áp út
Tiết Thường Khiết đột ngột đứng dậy, lướt qua cung nữ và thái giám, kéo thẳng ta xuống khỏi phượng liễn, tát một cái vào mặt ta: "Thất bộ liên là do Thành ca ca tự tay điều chế riêng cho ta, một tiện nhân như ngươi cũng xứng dùng sao? Ngươi cũng chỉ là tấm bia đỡ đạn mà Thành đưa ra thôi, thật sự coi mình là Quý phi à?"
Ta dùng tay bảo vệ đầu và mặt, đúng lúc hộ giáp vàng cứa từ khóe mắt trái đến thái dương, mùi hương của thất bộ liên nồng nặc trong m.á.u chảy từ mắt trái, ngay cả ta cũng thấy khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế của Tiết Thường Khiết vô cùng xinh đẹp.
Nàng ta nói không sai, Hoàng đế Cao Thành là thanh mai trúc mã với nàng ta, yêu đến phát điên đôi mắt phượng quyến rũ đến tận xương tủy của nàng ta, vị trí Quý phi này đáng lẽ phải là của Tiết Thường Khiết, ta vốn chỉ là một tỳ nữ đi theo nàng ta vào cung.
Ta cố sức che mắt trái, nhưng m.á.u tươi vẫn ồ ạt tuôn ra từ kẽ ngón tay khiến ta kinh hãi, cung nữ Mộc Đàn cũng kinh hãi hét lên: "Thái y! Mau truyền thái y! Quý phi nương nương đang mang thai, mau truyền thái y!"
Vốn dĩ Tiết Thường Khiết bị vết m.á.u đầy mặt ta dọa sợ đến mức lùi lại hai bước, nhưng khi nghe thấy hai chữ "mang thai" thì lập tức đứng sững tại chỗ.
Mắt ta đẫm m.á.u, nên cảm thấy mắt nàng ta cũng đỏ lên, nhưng đôi mắt ấy không còn vẻ đáng thương như thường ngày, mà là đầy tơ m.á.u đỏ ngầu, bộ dạng ghen tị đến phát điên. Thật đáng tiếc, Cao Thành lại không nhìn thấy.
Tiết Thường Khiết chầm chậm bước về phía ta, Mộc Đàn vừa sợ vừa lo lắng khóc lóc che chở ta phía sau lưng, ta khó nhọc bám vào vai nàng ta cố gắng đứng dậy, Mộc Đàn đành phải quay người đỡ ta, bụng ta không còn được che chắn nữa.
Ta khóc nức nở: "Mau đi gọi Hoàng thượng."
Tiết Thường Khiết đá mạnh vào bụng dưới của ta, Mộc Đàn hoảng loạn khóc gào nhưng lại không dám chạm vào mép váy của Tiết Thường Khiết, nàng ta chỉ có thể gắng gượng che chở ta dưới thân, may mà Tiết Thường Khiết thấy m.á.u trên người ta không chỉ chảy ra từ trán nên đã dừng tay, nụ cười của nàng ta lại trở nên quyến rũ, yêu kiều.
Ta chưa từng ngờ cơn đau này lại nhói buốt đến vậy, ôm bụng dưới run rẩy rên rỉ: "Nhanh, nhanh đi, gọi, Hoàng thượng."
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tiết Thường Khiết ngồi xuống nhìn ta, khẽ cười: "Đi gọi Hoàng thượng? Ngươi ngại mình c.h.ế.t chưa đủ nhanh sao?" Nàng ta thở dài: "Ta nhàn rỗi cũng chán, vậy thì chơi với ngươi một ván."
Danh sách chương