Mẹ của người chết: “...”

Bà ta khó khăn nuốt ngụm m.á.u kia xuống, đang định nói gì đó, đột nhiên một vị quan viên đứng ra, giả vờ cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt của người đệ đệ kia: “Bản Hầu ngược lại có chút nghi hoặc, cần lão phu nhân giải đáp một chút.”

Mẹ của người chết: “G-Gì cơ?”

Vị quan viên kia, chính là Bình Ân Hầu, dùng ngón tay gõ gõ lên hốt, ánh mắt dừng trên mặt mẹ của người chết, mỉm cười hỏi: “Huyện lệnh Lạc huyện là con rể của Bản Hầu, Bản Hầu đương nhiên là đã từng gặp mặt hắn...”

Sắc mặt mẹ của người c.h.ế.t đã có chút lo lắng hoảng hốt: “Ta... ta không biết ngài muốn nói gì!”

“Vậy sao?” Sắc mặt Bình Ân Hầu biến đổi, không thể kiềm chế được bản thân nữa, ngay cả giọng nói cũng như đang gầm lên: “Tại sao mặt con trai bà, lại giống hệt mặt con rể ta! Bọn họ có quan hệ gì! Bà và con rể ta lại có quan hệ gì!”

[Ồ hô! Chuyện khuôn mặt này cuối cùng cũng bị lộ ra rồi! Nhanh hơn ta nghĩ!]

—— Hắn cũng là lúc gia đình này đến cáo trạng, lần theo dấu vết, mới lật ra được chuyện này.

[Tội lỗi tội lỗi, trước đây ta không hề phát hiện ra, thì ra phu nhân của Huyện lệnh Lạc huyện lại là con gái của Bình Ân Hầu à!]

Bình Ân Hầu: Không sao, bây giờ biết cũng chưa muộn. Về nhà lão sẽ băm vằm tên khốn nạn kia ra...

[Có điều, sớm vạch trần ra cũng chẳng có cách nào nhỉ? Hình như con gái của Bình Ân Hầu rất thích phu quân của mình thì phải?]

[Để ta xem... Quả nhiên! Ban đầu Bình Ân Hầu ngăn cản thế nào cũng không cản được cô con gái đòi sống đòi c.h.ế.t kia, rõ ràng đã phê phán từ nhân phẩm đến tính cách rồi gia thế không còn gì để nói nữa rồi, mà con gái vẫn cứ nhất quyết đòi gả.]

[Giống như thế này này ——]

Hứa Yên Miểu trong lòng nheo giọng lại: [Phụ thân à! Chàng đâu phải là tên nghèo kiết xác nào đâu! Chàng đã đảm bảo với con rồi, đợi chàng bảng vàng đề tên, sẽ cưới con mà~]

Bình Ân Hầu đột nhiên ôm ngực, như thể nơi đó bị vạn tiễn xuyên tâm.

Đau! Đau quá!

Ai biết được lão ngưỡng mộ con gái nhà người ta đến mức nào —— Bất kể là muốn làm nữ quan, hay là gặp một người yêu một người, đều tốt hơn là tìm phải một kẻ ăn bám!

Đám ăn bám trong dân gian còn chịu làm rể ở nhà vợ, tên nhà lão đây thì tính là cái gì?!

[Lão còn có thể làm gì nữa, chỉ đành nhắm mắt gả con gái đi thôi.]

Một ngày tốt lành

[Ừm... Xóa đói giảm nghèo.]

Đúng vậy, coi như xóa đói giảm nghèo đi.

Sắc mặt Bình Ân Hầu không tốt lắm, khiến mẹ của người c.h.ế.t không khỏi lùi lại một bước: “Ta... không liên quan đến ta, thời gian ta và hắn ở bên nhau không tính là nhiều lắm.”

[Nói chính xác một chút, từ ngày mười ba tháng chín năm Thiên Thống thứ mười đến ngày mười tháng tư năm Thiên Thống thứ mười hai, rồi lại từ ngày mồng một tháng ba năm Thiên Thống thứ mười bốn, đến ngày ba mươi tháng chạp năm Thiên Thống thứ mười bảy, khoảng thời gian này, hai người đều thường xuyên tằng tịu.]

[Hơn nữa năm Thiên Thống thứ mười tám ngừng tằng tịu, không phải là Huyện lệnh Lạc huyện lạc đường biết quay về, mà là vì người tình lớn hơn hắn mười ba tuổi năm đó đã bốn mươi ba rồi, hắn thích phụ nữ trưởng thành, nhưng “chín” quá thì hắn lại không thích nữa.]

Bình Ân Hầu ngẩn ra một lúc, lại tính toán một chút, rồi nổi giận đùng đùng: “Không tính là nhiều lắm? Bà nói không nhiều lắm là không nhiều lắm sao?!”

Quanh đi quẩn lại cũng gần năm năm rồi, còn không tính là nhiều lắm?!

Hơn nữa, hai năm bị thiếu ở giữa, là bởi vì lúc đó mới cưới, tên khốn nạn kia sợ bị lão bắt được!

“Ta!”

Bình Ân Hầu hít sâu một hơi: “Thôi được, Bản Hầu không làm khó bà, đợi chuyện của bà kết thúc ta sẽ đi băm vằm tên khốn nạn kia.”

Mẹ của người c.h.ế.t dường như muốn nói gì đó, lại lặng lẽ ngậm miệng lại.

[Ta đề nghị ngài đi ngay bây giờ.] Hứa Yên Miểu theo thói quen lẩm bẩm trong lòng, giả vờ như đang đối thoại với người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện