Chương 2:  Còn không mau qua đỡ đẻ?

"Dạ." Đồ Lão Yêu gật đầu nhặt cành cây lên rồi chuẩn bị cùng Lý Thập Nhất đi về, tới lúc đứng dậy mới phát hiện vấn đề, miệng lưỡi cũng trở nên lắp bắp: "Vậy vậy vậy... vậy thứ này không trả về được, vợ tôi phải làm sao đây?"

Lý Thập Nhất liếc hắn ta một cái rồi đem cây thuốc điếu bỏ lại vào trong túi vải.

Đồ Lão Yêu thấy cô không thèm nghe, hắn cũng không gấp nữa, một mình đi qua góc đông Nam của huyệt mộ, dùng chân phải đạp vài cái vào nơi đất mềm. Nơi hắn đạp vào dần dần lộ ra một miếng vải chống thấm.

Hắn kéo ống quần lên ngồi xổm xuống rồi kéo miếng vải ra, gọi Lý Thập Nhất: "Chị Thập Nhất, chị lại đây xem nè."

Lý Thập Nhất nhíu mày bước qua đó, mắt quét qua cái hang tối tăm rồi hất hất cằm, ý bảo hắn có ý gì thì nói thẳng ra đi.

"Là tôi đào đó, hang trộm, chị xem có ổn không?" Đồ Lão Yêu ngẩng đầu lên vẻ mặt như đang hiến bảo vật.

Lý Thập Nhất cúi người nhìn vào trong, cười nhạt một tiếng không nói không rằng.

Đồ Lão Yêu đảo mắt một vòng, nhanh chóng móc lấy cây thuốc điếu từ trong túi vải của cô rồi ném xuống hang, cây thuốc điếu lốc cốc lăn vài vòng rồi biến mất trong chiếc hang sâu thẳm đó.

"Mày!" Lý Thập Nhất nhấc hắn lên, cô nhấc chân phải lên rồi rút ra một cây dao găm trở tay kề sát vào cổ họng anh ta.

Ánh trăng khiến miếng da thối rữa trên mặt cô toát ra cảm giác sắc lạnh: "Xuống dưới đó nhặt lên đây."

Xung quanh đầy tiếng quạ kêu, Đồ Lão Yêu nhìn vào đôi mắt lãnh đạm của cô, khí lạnh không biết là bay ra từ đôi môi mỏng của cô hay là rút ra từ đôi mắt sâu thẳm đó nữa, nhưng dù từ đâu đi nữa thì nó cũng khiến hắn lạnh tới run người. Hắn siết mông lại nhịn cơn mắc tè. Hắn cố gắng rướn cổ lên giống như là cho dù đang bị uy hiếp thì cũng phải giữ thể diện rồi níu lấy tay áo của Lý Thập Nhất: "Tôi nhặt... cũng được."

Vừa dứt lời, hắn đã lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, mắt nhìn Lý Thập Nhất: "Khả năng của tôi thì chị Thập Nhất cũng biết rõ mà. Ngôi mộ này kì quái như vậy, tôi lại là nhị tiến cung (vào lần hai), sợ là có đường đi không có đường về. Tôi chết rồi thì đồ kiếm cơm của chị cũng phải phiền chị đi xuống dưới đó nhặt. Xuống sớm là xuống, xuống muộn cũng là xuống, hà tất phải kéo theo cái mạng rẻ mạt này của tôi chứ?"

Lý Thập Nhất liếc nhìn hắn rồi lại nghe hắn vừa lắc lắc cái đầu bết dầu vừa nói: "Chị đi xuống cùng tôi, giữ lại mạng của tôi, về sau Đồ Tam Bình tôi chính là người của chị. Chị cũng biết địa bàn ở Thành Nam rồi đó, tuy chị Thập Nhất rất lợi hại, nhưng dù sao thì cũng là một cô gái chân yếu tay mềm. Lỡ chẳng may đụng phải mấy tên lưu manh kiếm chuyện thì có đàn ông vẫn sẽ thuận tiện hơn."

Lý Thập Nhất nhướng mày, phát ra một tiếng cười nhạt từ mũi, nghe không ra là đang châm biếm hay là bị nói trúng tim đen, mà Đồ Lão Yêu lại giống như là ngọn đèn được châm thêm dầu, mừng rỡ nói thêm: "Con trai tôi mà ra đời thì chị sẽ là dì ruột của nó, sau này nó không dám không hiếu thuận chị."

Lưỡi dao sắt nhọn lướt ngang qua cái cổ nhờn của hắn làm hiện ra một đường lằn trắng mỏng. Đồ Lão Yêu vội vàng híp mắt lại song lại cảm thấy vai mình nhẹ hẫng. Lý Thập Nhất thu tay về, nhét dao găm vào ống giày rồi chỉnh lại áo của mình. Chỉ đi nửa vòng quanh miệng hang, dùng tay chống một cái rồi nhanh chóng đi xuống hang.

Đồ Lão Yêu há hốc miệng, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

"Xuống đây!" Sâu dưới hang vang lên tiếng vọng.

Ngôi mộ rất nhỏ, nhìn một cái là hết, lối vào và vẻ bề ngoài đều không bắt mắt. Sau khi đi qua lối nhỏ dài hai ba mét sẽ là một căn phòng đá vuông vức, Lý Thập Nhất mở ống mồi lửa nhanh chóng nhìn quanh một lượt, trong phòng không có bích hoạ cũng không có khắc chữ. Dựa vào độ xâm thực của tường đá để phán đoán thì niên đại không quá xa, tất cả mọi thứ đều cực kì bình thường. Điều lạ duy nhất là trong huyệt mộ hoàn toàn không có mùi thối của việc đóng kín trong thời gian dài mà lại có một mùi hương thoang thoảng, càng đến gần thì mùi hương càng nồng, giống như là đang đốt hỗn hợp nhiều loại hương cùng với nhau.

Đồ Lão Yêu che miệng mũi lại, hít một hơi rồi nhỏ tiếng nói: "Chị Thập Nhất, cái mùi này nhức đầu quá."

Lý Thập Nhất đưa tay ra ngăn hắn ta lại, ánh mắt đưa xuống dưới, nhắc nhở hắn để ý những vũng nước đọng.

Đồ Lão Yêu mơ mơ màng màng nhìn vũng nước đang tràn tới, vừa cạn vừa đục ngầu như là trồi từ dưới đất lên vậy. Gợn nước vòng vòng như vòng tuổi của cây, Đồ Lão Yêu nhảy dựng lên: "Lần trước chỗ này không có...."

Anh ta hít thở hai cái rồi nhìn vân nước ở đó giống như là đồng bộ với mùi hương vậy. Vũng nước gợn về trước một cái thì mùi hương lại nồng thêm một phần, lùi về sau một chút thì mùi hương lại nhạt bớt đi, tới về tiến lui đều có chút gắn kết với nhau.

Lý Thập Nhất đưa tay dụi mũi, đã tìm một hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra cây thuốc điếu, trong lòng cũng có chút bất an. Nhưng nghĩ lại thì cây thuốc điếu vào mộ, cô đương nhiên cũng không thể dễ dàng rũ bỏ trách nhiệm được. Có lẽ như là lời Đồ Lão Yêu nói mang lọ đồng đem trả về trong quan tài rồi đóng kín lại đàng hoàng, không biết là có thoát thân được không.

Nghĩ tới đây, cô ra dấu kêu Đồ Lão Yêu theo cô đi vòng qua vũng nước đọng, một bên từ bậc đá đi về hướng trung tâm nơi để quan tài. Cô ấy một mặt đếm số bước chân, một mặt đốt một ngọn đèn thuỷ tinh hướng về phía trước quan tài, dừng lại khi số bước chân lẻ rồi đặt đèn ở góc chí dương của phía Nam, rồi mới bắt đầu đứng thẳng người soi xét chiếc quan tài gỗ đó.

Chiếc quan tài gỗ có hình nguyên bảo (thỏi vàng), ở giữa nhô cao, hai bên đầu thì vểnh lên, gỗ là loại gỗ lim cũng có chút giá trị, lớp sơn bên ngoài đã có chút bong tróc, đen đỏ loang lổ, đinh ở bốn góc đã bị nạy, nắp bị đẩy ra một nửa, chắc là tên Đồ Lão Yêu đó bé gan không dám nhìn kĩ, chỉ mò mẫm lấy được hai cái lọ đồng rồi chạy mất.

Đồ Lão Yêu đút tay vào trong tay áo, rụt cổ lại sợ sệt đứng ở đằng sau nhìn, dáng người vừa cao vừa gầy của Lý Thập Nhất được ánh đèn rọi vào tựa như bức tranh vẽ, khá là có khí chất sắc sảo, vừa hay che mất nửa bên mặt có miếng da rữa, làm cho gương mặt cô sáng mịn như ngọc, ngay cả ngũ quan tinh tế của cô cũng toát ra tia lãnh khiết.

Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, có bản lĩnh rồi thì dù là làm chuyện trộm gà trộm chó cũng có thể làm ra sự danh giá. Đồ Lão Yêu tặc lưỡi khâm phục.

Đồ Lão Yêu đang cười thầm thì đột nhiên cảm thấy lành lạnh, giọng của Lý Thập Nhất cùng đôi mắt của cô cùng nhau không hẹn mà đều tỏ ra nghi hoặc: "Thai phụ?"

Đồ Lão Yêu giật mình sợ hãi, vừa sợ vừa nghi, tiến về phía trước, vừa muốn vịn lấy chiếc quan tài để lấy bình tĩnh nhưng lại ớn lạnh thu người về, cong đầu gối rồi từ từ để lộ ra hai con mắt tam giác bé như hạt đậu.

Lần trước không nhìn kĩ, lần này mới dám nhìn, sợ đến nỗi hai chân hắn như bị chuột rút. Bên trong là một thai phụ, dung mạo nguyên vẹn, da dẻ mịn màng, ngay cả tóc cũng đen mượt sáng bóng, tựa như là một cô gái buổi sáng uể oải chưa chải đầu trang điểm vậy. Nhưng trên người lại khoác áo thời Thanh, vải áo bị mục nát nói rõ lên sự tàn phá của năm tháng, ngay cả cây trâm vàng cũng bị xỉn màu, không thể nhận ra hình trên cây trâm nữa.

Vẻ mục cũ của phục trang cùng dung mạo tươi tắn của thai phụ tạo nên một sự so sánh rõ rệt, thêm vào làn hương toả ra từ mái tóc, quỷ dị đến rợn người.

Bên cạnh thai phụ rải rác những hạt đen đen, Đồ Lão Yêu nuốt nước bọt, giọng khó nghe như vừa mới nuốt độc: "Cái này... là gì vậy?"

"Trứng thi trùng chết cứng." Lý Thập Nhất không có tâm trạng để làm giáo viên nên chỉ nói sơ qua rồi lại quay mắt lại nhìn phần bụng nhô cao của người phụ nữ.

Rõ ràng cô nhìn thấy được phần bụng có động đậy, nhưng bây giờ lại tĩnh lặng đến độ dường như tất cả chỉ là ảo giác.

Cô nắm chặt tay lại, thở ra một hơi dài, hối thúc người cương cứng bên cạnh: "Còn không mau trả cái lọ đồng về đó!"

Đồ Lão Yêu lập tức bừng tỉnh, vội vàng lấy lọ đồng ra, tay run như cầy sấy, mang lọ đồng trả lại vào quan tài mà miệng vừa niệm Quan Âm Bồ Tát.

Lý Thập Nhất rời mắt khỏi quan tài quan sát xung quanh, cố gắng tìm tung tích của cây thuốc điếu, nhưng lại thấy được bức tường phía trước quan tài có khắc vài đường ngang, cô đếm từng đường thì được vừa đúng mười.

Cô chưa kịp suy nghĩ ra ý nghĩa của mười đường cắt này thì cảm thấy cánh tay mình bị nắm chặt lấy, cô quay đầu lại thì nghe được giọng run lẩy bẩy của Đồ Lão Yêu: "Chị, chị Thập Nhất ơi, nó nó nó... nó đang động đậy kìa!"

Lý Thập Nhất nhíu mày, nhìn theo hướng ngón tay của Đồ Lão Yêu thì thấy bụng dưới của người phụ nữ đang động đậy như thể đang bọc một con rắn ở trong vậy, nhô lên rồi lại thụt về, từng cái từng cái hướng ra ngoài như muốn xé bụng chui ra.

Lý Thập Nhất vừa muốn mở miệng thì thấy Đồ Lão Yêu thu tay về, lạ kì nói: "Sao mà giống bà vợ tôi động thai thế?"

Nhớ tới vợ, Đồ Lão Yêu cuối cùng cũng tìm về được một chút khí khái đàn ông, chân cũng không run nữa, lấy hết can đảm ra đi quay lại cạnh quan tài rồi vỗ đùi nói: "Tôi biết rồi!"

Lý Thập Nhất liếc anh ta một cái rồi nghe anh ta ra kết luận siêu chắc chắn: "Tôi đào ngôi mộ này bị tang thi mới trong thôn bắt gặp, thấy phong thuỷ và mộ thất không tệ nên dời bộ cốt vốn ở đây ra, nhét của nhà mình vào. Dáng vẻ của người phụ nữ này sợ là vừa mới đứt hơi không lâu, đứa bé trong bụng đủ tháng rồi, bây giờ muốn ra ngoài!"

Hắn nhếch miệng: "Tôi trông coi mộ đã được khá nhiều năm, cũng bắt gặp qua chuyện này một, hai lần rồi."

Mẹ chết con sống, việc thai phụ mới nhập thổ sinh con không phải là chuyện mới mẻ gì, Lý Thập Nhất cũng từng nghe nói qua. Nhưng Đồ Lão Yêu nói sự tình có vẻ đơn giản quá, ngôi mộ này nhìn kiểu gì cũng đầy cổ quái.

Cô còn chưa lên tiếng thì đã thấy Đồ Lão Yêu nhảy vào trong quan tài, vác lấy trách nhiệm gõ cửa trước thì làm cha, cởϊ áσ của người phụ nữ ra: "Còn không mau qua đỡ đẻ!"

Đỡ đẻ? Khoé miệng của Lý Thập Nhất giật giật, cô muốn ngăn anh ta lại nhưng lại nghĩ đến một điều gì đó, cô cong ngón trỏ lại, gõ gõ hai cái ở dưới tai phải, không nghe động tĩnh gì bèn đứng tại chỗ rồi chớp mắt vài lần, rồi trong tai cô vang lên âm thanh quen thuộc.

Tùng tùng, tùng tùng, tùng tùng—

Âm thanh đó lớn hơn bất cứ lần nào trước đây, dường như là có hàng trăm hàng nghìn tiếng bước chân bước tới, rung tới màng nhĩ cô giống như là mặt trống bị gõ kịch liệt vậy. Âm thanh đó càng ngày càng gần, dồn tới trước mắt, lồng ngực Lý Thập Nhất nghẹn lại, không hay rồi, cô hét lớn về phía Đồ Lão Yêu: "Dừng lại!"

Đồ Lão Yêu té xuống đất nhưng không quay đầu lại, chỉ nhìn trân trân về phía trước.

Âm thanh "tùng tùng" đột nhiên biến mất, yên lặng như chưa từng xuất hiện qua, chỉ còn lại thỉnh thoảng tiếng giọt nước rơi nhẹ.

Lúc nước "tí tách" rơi xuống vũng đọng, Đồ Lão Yêu thẩn thờ quay người lại: "Ra, ra rồi!"

Hắn lại quay đầu nhìn tay của mình, bàn tay thô kệch đang năm lấy một cái chân nhỏ xíu, kéo ra một bé gái sơ sinh. Đứa bé đó không khóc cũng không quấy, mở đôi mắt đen to tròn như quả nho ra nhìn anh ta, đôi môi chúm chím đang thổi ra bong bóng nước bọt.

Chỉ kéo một cái là đã kéo ra rồi sao? Đồ Lão Yêu nhìn đứa bé, rồi nhìn tay của mình, thật không ngờ được.

Lý Thập Nhất tiến tới gần nhìn, bé gái cả người như tuyết trắng, phản chiếu những tia sáng mờ mờ, trong trẻo như là được phủ lên một lớp bột mỏng, cả người không dính một vết máu nào, cũng không dính nước ối, thậm chí dây rốn cũng không nối với người mẹ, mái tóc đen đẹp như mộc nhĩ ngâm trong nước.

Đứa bé như là có suy nghĩ, nhìn Lý Thập Nhất không chớp mắt.

Lý Thập Nhất nhăn mày, đứa bé ngẩn người rồi cũng học theo cô nhăn mày lại.

Lý Thập Nhất nhướng mày ngạc nhiên, đứa bé cũng có một học một nhướng một bên mày phải lên.

Lý Thập Nhất vô cùng kinh ngạc, đầu không kiềm chế được nghiêng qua một bên, đứa bé đó cũng khựng lại theo rồi nghiêng nhẹ cái đầu nhỏ về bên phải.

Lý Thập Nhất chửi thề trong lòng.

"Chị Thập Nhất." Đồ Lão Yêu thấy sắc mặt cô có vẻ đang tức giận, không nhịn được gọi cô.

Lý Thập Nhất mở mắt ra liếc anh ta thì thấy anh ta hít hít ngửi ngửi: "Mùi thơm đó... hình như biến mất rồi."

Edit: Thục Nhi

Beta: Chuột

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện