Chương 16: Cả một đời ta, khó tìm được thái bình (6)

"Ta nhớ ra rồi." Ánh mắt của Nguyệt Nương chăm chú, tựa như bị một sợi dây vô hình nào đó kéo lấy, sợi dây đi qua cỗ quan tài mục nát đã lâu, đi về cố thổ rời xa đã lâu ấy.

"Ta là Thái Bình, cha là Cao Tông huý Trị, mẹ là Tắc Thiên Võ thị. Người bên trong đó, là A Uyển." Nàng chỉ về cỗ quan tài ở trước mặt, giọng nói vẫn bạc nhược, nhưng không ai có thể chen lời.

"A Uyển?" Lý Thập Nhất khó tin hỏi lại.

Nguyện Nương gật đầu, độ lên xuống của cằm toát ra sự kiêu hãnh của thiên hoàng quý trụ (hoàng tôn quý tộc): 'Trung Tông Chiêu Dung, Thượng Quan Uyển Nhi."

Nàng vẫn đang mặc bộ đầm Tây tôn dáng, chiếc cổ cao ngạo như cổ công lại tô thêm cho nàng màu sắc hoa lệ, nhưng nỗi sầu ngay giữa trán càng thêm sâu sắc khiến nàng tựa như là một người từ con đường thời gian chậm rãi bước tới.

Nàng nói: "Từ nhỏ ta đã được vạn thiên sủng ái, mặc Hồ phục, phối nam trang, thắt đai ngọc, đeo khăn lụa. Ta bày kế cho cha mẹ, tru nhị Trương, diệt Vi tộc, quyền khuynh triều dã, thanh thế hiển hách. Nàng ấy là con của tội thần, xuất thân Dịch đình, được mẹ xem trọng, thông thơ văn, chưởng chiếu mệnh, lí tấu biểu (chưởng quản chiếu lệnh, sắp xếp tấu chương), được người đời gọi là Cân quắc tể tướng, xưng lượng thiên hạ (Tể tướng tài nữ, nắm quyền cực lớn)."

Nhắc đến A Uyển, trong mắt nàng thoáng qua một chút ánh sao le lói, như tro tàn lại cháy, cùng với khóe môi đang mím như muốn che đậy điều gì đó, nhìn thật là tú lệ, lung linh.

"Ta và nàng tuổi tác tương đương, có cùng thú vui, làm bạn bằng thơ, tình cảm sâu đậm." Nàng trước đôi mắt phượng mơ màng ấy nhìn A Âm tựa như đang nghĩ gì đó rồi lại ý vị sâu xa nhìn qua cô gái chưa hiểu sự đời Tống Thập Cửu, cuối cùng nhìn vào mắt của Lý Thập Nhất.

Khoé môi Lý Thập Nhất hơi động đậy, dễ dàng hiểu được hàm ý của lời nàng nói.

Lông mi cố chấp của Nguyệt Nương hạ xuống, cũng chỉ được lần này là cúi đầu cung thuận, nàng bước đến trước quan tài của A Uyển, đưa tay ra, bốn ngón do dư rồi lại thu về, nắm nhẹ lấy tay áo rồi mới lại thả ra, an định mà chắc chắn vuốt nhẹ cỗ quan tài chứa thi thể của nàng ấy. Nàng nhìn lấy cỗ quan tài, mím nhẹ môi, hồi lâu sau mới thả lỏng ra rồi nói: "Cảnh Long (Đường Trung Tông Lý Hiển) năm thứ tư, Đường Long chính biến, Long Cơ tru đảng Vi hậu, trảm A Uyển dưới cờ."

Giọng điệu ôn hòa an yên của nàng thay đổi tựa như sợi dây đàn bị đứt, đem đến dư âm run rẩy khiến người khác không đành lòng nghe nghe, cũng may sự run rẩy đó chỉ trong một thoáng, tới lúc nàng khép chặt đôi môi lại thì đã cùng hơi thở đồng loạt trở nên yên tĩnh.

Giống như nước đã nấu sôi, vẫn còn chưa kịp phát ra ùng ục vài tiếng đàng hoàng thì đã bị rút củi dưới đáy nồi đi.

Nấu sôi nước là ký ức, rút củi ra là thời . Nàng dịu dàng tỉ mỉ vuốt ve quan mộc của A Uyển, đột nhiên hiểu được tại sao mình lại phải lựa chọn lãng quên, thì ra có những việc đã khắc trong xương cốt, thì không vứt bỏ bản thân sẽ không cách nào xua tan đi được. Không còn A Uyển, nàng là một du hồn không nơi nương tựa, có A Uyển, nàng là một ác quỷ mang hận trong lòng.

Nước mắt của nàng làm ướt đẫm hàng mi dưới, khiến nàng nhìn không rõ hình dáng của cỗ quan tài, nàng cố gắng mở to mắt nhưng khoang mắt lại càng mờ nhiều hơn. Nàng muốn cho nước mắt rơi xuống, nhưng rốt cuộc thì giọt nước mắt vẫn không nỡ rời bỏ nàng, hoạ hoặc là do không nỡ làm ướt A Uyển, vẫn cứ không chịu theo ý muốn của nàng.

Trấn Quốc Công Chúa nắm trong tay quyền sinh sát, quyền thế ngất trời, nhưng lúc lực bất tòng tâm thì cùng dân buôn phàm tục đầy tớ thấp kém chẳng khác gì là bao.

"Ta bi thương vạn phần, tặng lụa năm trăm, phái người lễ tế, chủ trì tang lễ, tự đề mộ chí."

-- Tiêu thương thuỷ đoạn, Uyển Uỷ sơn khuynh, chu trầm viên chiết, ngọc toái liên thành. Phủ thiên tùng giả, tịnh thính phần doanh, thiên niên vạn tuế, tiêu hoa tụng thanh.

(Khi nàng rời đi, tựanhư nước Tiêu Tương đứt đoạn, như núi Uyển Uỷ sụp đổ, như trân châu bị vùi sâu nứt mẻ, như ngọc bích liên thành bể n át. Đứng nhìn cây tùng và cây trà trước mộ, lặng lẽ đứng nghe, ngàn năm vạn năm, tiếng chúc phúc mãi vang)

"Nhưng mà," Lý Thập Nhất tựa người vào tường, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc: "Trong ngôi mộ này, không có minh văn mà nàng đã đề."

"Ngôi mộ này, làm gì phải là cái đó cơ chứ?" Nguyệt Nương khóe mắt rưng lệ, nàng lặng lẽ mỉm cười một hồi lâu rồi đưa ánh mắt nén đau tận xương nhìn cô ấy, lắc đầu nói: "Ta dùng xương bò thay thế vào lăng mộ vốn có của nàng, chuyển quan tài của nàng đến nơi đây, cho nàng mặc kim lũ ngọc y (đồ liệm thường dùng cho hoàng đế và quý tộc), bảo vệ thi thể năm năm không thối rữa, chỉ mong có một ngày, có thể hồi sinh nàng."

Ánh mắt của nàng vì câu nói cuối cùng mà trở nên thê lương lại cố chấp, trong mộ thất với những làn gió lạnh lẽo, khiến cho A Âm cùng Tống Thập Cửu rùng mình, Đồ Lão Yêu bước qua đứng ngang hàng với Lý Thập Nhất, nhưng lại không dám bước đến gần bức tường tà quái đó, chỉ dám nói: "Hồi sinh?"

Hắn cùng A Âm nhìn nhau, nếu như là ngày xưa, chắc là sớm đã chửi một câu nói xàm rồi, nhưng đối mặt với công chúa cành vàng lá ngọc, xương đầu gối tựa như mềm ra, không tài nào nói ra được một câu phản bác.

"Đúng vậy." Nguyệt Nương ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi nhìn sang ngọn đèn dầu le lói, rồi lại liếc nhìn bộ hài cốt trên sàn. "Ngươi có từng nghe qua, cây phản hồn?"

Tống Thập Cửu chậm chạp nhìn về phía Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất nhấc tấm lưng đang tựa trên tường lên rồi lại tựa về đó, nói: "Trong 'Thập Châu kí': Tây Hải chi thượng, Tụ Quật châu trung, thân vi địa thượng, hữu đại thụ, dữ phong mọc tương tự, nhi hoa diệp hương văn số bách lý, danh vi phản hồn thụ."

*Chú thích: Thập Châu kí: một cuốn tiểu thuyết với những câu chuyện kì quái

Phía trên biển Tây, trong Tụ Quất châu, trên đất Thân Vị, có cây lớn, giống như cây phong, hoa lá thơm ngát trăm dặm, tên là cây Phản Hồn.

Cô nhìn thấy đôi mắt Tống Thập Cửu sáng như tim đèn đang chăm chú lắng nghe, nên nói tiếp: "Dữ ngọc phẫu trung chử thủ trấp, chế Phản sinh hương. Tương Phản sinh hương trí vu tử thi tỵ hạ, tử thi văn chi, phục nại hoạt."

*Chú thích: Nấu trong nồi ngọc lấy nước, chế ra Phản sinh hương. Đem Phản sinh hương đặt dưới mũi của người chết, người chết ngửi được sẽ sống lại.

"Không ngờ lại có chuyện thần kì như vậy." Giọng Tống Thập Cửu giòn giã, rồi cô lại hỏi Nguyệt nương: "Vậy nàng tìm được cây Phản Hồn rồi sao?"

Nguyệt nương thu cánh tay đặt trên quan mộc của A Uyển về, hít nhẹ hai cánh mũi rồi nói: "Ba năm. Ta một mặt thượng tấu cầu xin thu thập văn tập của A Uyển, một mặt dốc toàn sức của cả nước tìm kiếm cây Phản Hồn, cuối cùng vào mùa xuân của Tiên Thiên (niên hiệu của Lý Long Cơ) năm thứ hai tìm thấy."

Nàng bước đến trước hài cốt của mình rồi ngồi xuống, dùng đầu ngón tay so sánh với đốt xương đang vươn ra trước, tựa như đang tự an ủi, cũng tựa như đang cảm khái, thậm chí còn có chút tức giận, nàng đưa ngón trỏ vào giữa khe hở của đống xương trắng, bên trong trống rỗng, báu vật khuynh thành cũng đã hoá thành cát vàng.

Nàng thở dài nói: "Tiên Thiên năm thứ hai, vì ta quyền thế quá thịnh, khiến cho hoàng đế bất dung, bị ép tự vẫn, ta ôm hận nuốt độc, tâm sự duy nhất chưa hoàn thành, cố hết sức trốn đến khu rừng núi này, từ cửa sinh mộ đạo đi vào mộ của A Uyển, muốn đưa Phản Sinh hương đến mũi của nàng."

Nàng đưa tay sờ qua hộp sọ hiện màu đen của mình, cười đến rung lồng ngực: "Một chút xíu nữa, chỉ một chút xíu nữa thôi."

A Âm giờ mới hiểu lời chưa nói ra của nàng ấy có nghĩa gì, thì ra là vậy.

"Điều khiến ta không yên lòng nhất là ta chưa từng thổ lộ nửa câu tình ý nào với nàng ấy, ta chỉ cần nàng phản hồn phục sinh, nghe ta nói một câu từ tận đáy lòng."

"Hai ba bước, thiếu một chút, thì cũng là thiếu rồi." Nàng ôm chặt lấy cánh tay, dùng sức siết mạnh, nhưng rốt cuộc thì đã trở thành ma, ngay cả cảm giác đau cũng không còn quan tâm đến nàng nữa.

Nàng ngồi dựa vào phía trước quan mộc của A Uyển, đầu tựa nhẹ lên đó, ngẩng người nói: "Câu đó của ngươi lúc nãy, A Âm còn nhớ đó, ngay cả hài cốt của ta cũng nhận ra. Như vậy, thì làm cô hồn dã quỷ nhiều năm, cũng không sao."

A Âm nặng nề thở dài một hơi, bắt gặp đôi mắt giữ kín mọi chuyện của Lý Thập Nhất, đột nhiên ngẩng cả người.

"Thập Nhất?" A Âm nhẹ giọng gọi cô.

Lý Thập Nhất đưa tay sờ nhẹ bức tường khô ráo, lắc đầu nói: "Nàng có Phản sinh hương, tại sao lại không tự dùng chứ?"

"Nếu nàng dùng rồi, để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt, thì sao lại có chuyện nuối tiếc chứ?" Lời nói rơi xuống đất, từng chữ như dao găm vào tim, còn Lý Thập Nhất vẫn là gương mặt lãnh đạm như chỉ đang hỏi thời tiết, cô bước đến bên cạnh Nguyệt nương, ngồi xuống nhìn thẳng nàng: "Cây Phản Hồn đó, không có thật, nàng sớm đã biết việc đó, đúng không?"

Mọi người đều sững sờ, Nguyệt Nương nghe xong rùng người, khổ đau vạn phần nhìn lấy người trước mặt, đôi mắt của Lý Thập Nhất trắng đen chia rõ vô cùng, trong đó không có gì cả, chỉ phản ánh đúng sự hoảng loạn thảm hại đến khó có thể che giấu của người trước mắt, nàng mở nhẹ miệng, những giọt nước mắt không chịu nghe lời cuối cùng cũng đã rơi xuống, từng giọt to như hạt đậu, bộ dạng nước mắt nước mũi chảy đầm đìa của nàng ta khó coi vô cùng, hoàn toàn không còn dáng vẻ điềm tĩnh chín chắn của đế nữ lúc nãy.

Đồ Lão Yêu sợ nhất là phụ nữ khóc, đưa tay ra muốn kéo nàng ấy, nhưng lại thấy khóe mắt chóp mũi của nàng đều đỏ hoe, chiếc áo đã bị nhét tới nhăn nheo, gân xanh ở huyệt Thái dương như xương sườn một lồi một lõm, tựa như đang cực lực muốn kiềm chế nỗi nghẹn ngào nén đau khổ vào trong lòng, nhưng lại để lộ hết tất cả sự yếu đuối của mình ra.

Nàng vừa khóc vừa nói: "Ta...Ta."

Lý Thập Nhất nhíu chặt mày, cô không muốn đụng vào điểm yếu của Nguyệt nương, nhưng nỗi khổ tiềm ẩn dưới ký ức giả tạo ấy, mới là điều khó yên lòng thực sự.

Vài ngày trước lúc cô đọc quyển "Cựu Đường thư", vừa hay đọc được cuộc đời của Thái Bình Công Chúa và Thượng Quan Chiêu Dung.

"Nàng dùng thuốc giả để dối người dối mình, chỉ nói nếu cố bước thêm một bước nữa thì có thể hồi sinh A Uyển, thì đã có thể tránh khỏi hối hận, chấp niệm tới giờ, nghìn năm bất tán. Nhưng mà, A Uyển mà nàng kể, rốt cuộc là chết như thế nào?"

Nước mắt của Nguyệt Nương rơi xuống đất, làm bay lên vài mảnh bụi trần, gân xanh của nàng từ hai bên trán nổi lên, tựa như một con rắn trườn dài tới sau mang tai, dùng sức đến nỗi khiến cho phần da bên mặt trở nên tái xanh, nàng nuốt nước mắt, nghiến răng nhìn lấy quan tài của A Uyển, cuối cùng cũng nức nở nói: "Ta tưởng rằng, trong lòng nàng không có ta."

Nàng và A Uyển, vừa là bạn vừa là địch, bạn là bạn trong phòng khuê, địch là chính địch trên triều: "A Uyển bát diện linh long, đối nhân xử thế linh hoạt khéo léo, ai có thể biết được câu nào của nàng là thật, câu nào là giả chứ?"

Nguyệt Nương khịt nhẹ cánh mũi ướt đẫm, run giọng cười nói: "Cảnh Long (Đường Trung Tông Lý Hiển) năm thứ tư, Đường Long chính biến, ta và A Uyển cùng nhau viết chiếu chỉ, lập Lý Trọng Mậu làm Thái Tử, sau đó Vệ hậu can chính, ta lại liên minh với Long Cơ, thanh trừ đảng vũ Vệ thị, phế Lý Trọng Mậu, nhưng A Uyển lại nói với ta rằng, Lý Long Cơ dã tâm rất lớn, không cam đứng dưới người khác, chắc chắn sẽ qua cầu rút ván, đồng thời nàng vẫn còn trung với Trung Tông, vẫn dốc sức bảo vệ phái Trọng Mậu."

"Nàng cùng ra đứng ở hai bên đối lập không phải ngươi chết thì ta chết, không chịu nói một lời mềm dịu nào với ta, ta và nàng cãi vã liên tục, hận nàng lòng dạ sắt đá, lại muốn củng cố liên minh giữa Long Cơ, nên không nói gì, mặc cho Lý Long Cơ đưa nàng vào bè phái Vệ thị, trảm thủ dưới cờ."

"Quyền lực làm ta mê mẩn tâm trí, tự gánh hậu quả." Nguyệt Nương ngước đầu cười rồi đập thật mạnh gáy vào quan mộc của A Uyển.

Lý Thập Nhất thở dài, rồi sau đó gấp hai chân lên, đặt cánh tay lên đầu gối, nhẹ tiếng hỏi nàng: "Đã có nỗi hận lập trường đối nghịch, tại sao lại đích thân đề minh văn, chủ trì tang lễ, cưỡng cầu phục sinh?"

"Bởi vì, bởi vì..." Đôi môi Nguyệt Nương run như bị ném vào hang lạnh, ngay cả răng cũng lập cập chạm nhau, nàng nói: "Lúc ta thu dọn di vật của nàng, phát hiện ra một quyển sách lúc nhỏ chúng ta cùng nhau đọc qua."

"Đặt phía trên của bàn, hiển nhiên là vừa mới lật ra qua, trong đó có kẹp một tấm giấy, chỉ dùng Phi Bạch thể (một loại thư pháp) viết tám chữ."

Lòng của Lý Thập Nhất nghẹn lại, nghe Nguyệt Nương nhẹ nhàng nói.

Trong lòng Lý Thập Nhất khựng một cái, rồi nghe Nguyệt Nương nhẹ nhàng nói.

"Cả một đời ta, khó tìm thái bình."

Tác giả chú thích:

1. Mộ minh chí của Thượng Quan Uyển Nhi, Thái Bình Công Chúa viết: Tiêu thương thuỷ đoạn, Uyển Uỷ sơn khuynh, chu trầm viên chiết, ngọc toái liên thành. Phủ thiên tùng giả, tịnh thính phần doanh, thiên niên vạn tuế, tiêu hoa tụng thanh.

2. Mộ chí của Thượng Quan Uyển Nhi: Thái Bình Công Chúa ai thương, phụ tặng quyên ngũ bách phỉ, khiển sứ điếu tế, tự chỉ trù mậu. (Thái Bình Công Chúa bi thương, tặng 500 cuộn vải, phái người đến cúng điếu, từ ngữ lưu luyến)

3. Cây Phản Hồn và Phản Sinh hương lấy từ "Thập Châu kí". Bố cục của mộ thất có tham khảo qua mộ Thượng Quan thật.

4. "Chung ngã nhất sinh, nan tầm thái bình" lấy từ "Đại Minh cung tự", đằng trước tiêu đề đã có nói qua, ở đây xuất hiện nên nói lại lần nữa.

Edit: Thục Nhi

Beta: Chuột

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện