Cố Giang Hành đột nhiên phát hiện phía sau có cái gì đó đang tới gần, anh phản xạ có điều kiện đi lên phía trước né một chút. Đến khi xoay người, anh nhìn thấy một nam sinh dáng người thon gầy đứng ở phía sau, tay phải vẫn còn đang treo ở giữa không trung, có vẻ như đang định sờ tóc của anh.
Cố Giang Hành lui về phía sau một bước kéo dãn khoảng cách, ngưng mi nói: "Cậu định làm gì?"
Không nghĩ tới sẽ bị tránh né như ôn dịch, tay nam sinh cứng đờ giữa không trung, trong lúc nhất thời có chút không biết làm thế nào.
Nhưng hắn thích Cố Giang Hành từ rất lâu rồi, khoảng cách hiện tại gần như vậy chính là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ liền khó có nữa.
Hắn ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với Cố Giang Hành: "Anh....Anh không phải nói đầu của anh tùy tiện sờ được hay sao? Em....Em liền muốn thử một chút...."
Cố Giang Hành rũ mí mắt xuống liếc nhìn người nọ một cái, anh có một đôi mắt đào hoa đa tình, khi vừa nói chuyện với Quý Xán, trong mắt tràn ngập ôn nhu lưu luyến, hiện tại lạnh lùng nhìn qua, môi mỏng mím lại, để lộ ra một cỗ lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương.
Nam sinh bị ánh mắt này cố định ở nơi đó, thẳng đến khi Cố Giang Hành rời đi thật lâu sau cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Đến khi hắn nhìn thấy Cố Giang Hành đang đùa giỡn với Quý Xán ở trên sân bóng, hắn mới hiểu rõ, hóa ra Cố Giang Hành nói đầu mình có thể tùy tiện sờ có nghĩa là chỉ cho mình Quý Xán tùy tiện sờ mà thôi.
Cách đó không xa, Quý Xán phối hợp với lớp phó thể dục rất thuận lợi.
Thạch Lỗi chống tay lên đầu gối không ngừng thở dốc: "Các cậu chạy nhanh như thế làm gì, không đánh lên đến đây đi?"
Quý Xán nhìn Cố Giang Hành đang nói chuyện cùng nam sinh xa lạ, thần sắc nhàn nhạt: "Không có gì, đùa chút thôi."
"Vậy là tốt rồi" Thạch Lỗi nhẹ nhàng thở ra: "Chúng ta tới chia đội đi."
Vốn dĩ bọn họ định đánh với lớp khác, nhưng Cố Giang Hành với Quý Xán đều ở chỗ này, nếu hai người ra trận, lại giống bắt nạt người khác.
Sau khi nội bộ quyết định, Quý Xán mang theo Chu Duệ Sâm, Lý Nặc cùng hai nam sinh khác hợp thành một tổ, Cố Giang Hành cùng lớp phó học tập, lớp phó thể dục cộng thêm hai nam sinh nữa một tổ, đấu lẫn nhau.
Khi trận bóng bắt đầu, Quý Xán còn có chút lười biếng, cảm thấy không nhấc nổi tinh thần. Thẳng đến khi Cố Giang Hành vào một quả, sau đó hướng cậu cười khiêu khích, còn nhéo nhẹ sau gáy cậu một phen.
Lúc này ngọn lửa ý chí chiến đấu của Quý Xán hoàn toàn bùng phát.
Khi Thạch Lỗi đang giữ bóng, Quý Xán trực tiếp nhảy qua đoạt bóng, quả bóng nhìn qua giống như lớn lên trong lòng bàn tay cậu, lướt nhanh qua ba người phòng thủ trước mặt.
Giày thể thao cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Quý Xán vừa vượt qua đường giữa sân bóng liền nhảy lên ném một quả ba điểm.
Bóng rổ vuông góc rơi xuống, không khí sân bóng hoàn toàn bùng nổ.
Diệp Hàm Tiếu cùng một nhóm nữ sinh đứng bên ngoài, lúc thì kêu Quý Xán cố lên, lúc lại kêu Cố Giang Hành cố lên, không khí ồn ào náo nhiệt.
Hà Kính Phong thẹn quá hóa giận: "Thế còn anh đâu!"
Diệp Hàm Tiếu cười lớn kêu: "Chồng ơi cố lên!"
Hà Kính Phong vừa nghe mặt liền đỏ, như được tiêm máu gà vọt vào thi đấu trong đội ngũ.
Nghỉ ngơi giữa giờ, đội Cố Giang Hành dẫn trước, đội Quý Xán bám sát phía sau.
Quý Xán chống tay xuống đầu gối, kéo vạt áo lên không ngừng quạt gió. Vừa mới đứng thẳng người, bên cạnh liền đưa qua một chai nước. Là nữ sinh đứng chung với Diệp Hàm Tiếu phía trước, mặt đầy ý cười nói: "Xán ca, uống nước đi."
"Cảm ơn." Quý Xán không khách khí, vặn nắp ra uống hơn nửa chai nước.
Bởi vì uống nhanh quá, khóe miệng tràn ra một tia chất lỏng trong suốt, theo cằm trượt xuống hầu kết, thiếu niên trông vừa ngây ngô lại vừa gợi cảm, dụ hoặc muốn đòi mạng.
Hai nữ sinh đều nhìn đến ngây người, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, còn đang chuẩn bị nói cái gì, đã thấy Cố Giang Hành đột nhiên đi tới, thuận tay cầm lấy chai nước còn một nửa trên tay Quý Xán.
"Ấy, chai đó tôi uống qua rồi!" Quý Xán muốn cướp lại, không ngờ Cố Giang Hành đã nhanh hơn cậu một bước vặn nắp chai ra uống.
Hoàng hôn mùa thu thực nhu hòa, ánh nắng dừng ở tóc mái giữa trán anh, phảng phất mạ một tầng ánh sáng nhợt nhạt lên thân thể nam sinh.
Miệng Cố Giang Hành dựa gần miệng chai nước, hầu kết di chuyển lên xuống.
Quý Xán há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là trầm mặc thu tay lại.
Cố Giang Hành nhìn Quý Xán, vặn chặt nắp chai rồi đem chai nước đưa sang, lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn qua: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
Nam sinh mới vừa uống nước xong, môi mỏng đỏ tươi ướt át, xứng với cặp mắt đào hoa kia, cái liếc mắt này nhìn giống như vừa lưu luyến lại vừa thâm tình.
Quý Xán cầm chai nước lùi về phía sau một bước, lắc lắc đầu: "Không, không có gì."
Hai người tách ra rồi quay lại đội ngũ của mình thảo luận chiến thuật cho nửa sau trận đấu, Diệp Hàm Tiếu cùng chị em đứng cạnh ngơ ngác tại chỗ, trải qua một màn vừa rồi, hoàn toàn không nhịn được nữa.
"A a a a! Bọn họ uống chung một chai nước!!"
"Bốn bỏ lên năm chính là hôn môi!!"
"Bốn bỏ lên năm chính là hôn!!"
"Ô ô ô! Đêm nay tui liền đem chuyện này viết đăng đàn!"
Cách đó không xa, Chu Duệ Sâm cũng đang đoạt lấy chai nước còn một nửa trong tay Lý Nặc.
Lý Nặc cao cao gầy gầy, làn da hơi đen, tuy rằng thành tích không tốt, nhưng bộ dáng ngày thường lãnh khốc cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít nữ sinh. Lần này chơi bóng rổ cũng có người đưa nước cho hắn, trong lòng người cô đơn Chu Duệ Sâm không cân bằng, trực tiếp đoạt nửa chai nước của đối phương.
Lý Nặc tự nhiên không vui, lúc Chu Duệ Sâm đang uống nước người trước liền dùng nhất dương chỉ chọc một phát vào mông người kia, người sau lập tức nhảy lên, phun đầy nước ra trước, chọc cho các nữ sinh ghét bỏ không thôi, trốn ra rất xa.
Diệp Hàm Tiếu: "......"
Emmmm......
Rõ ràng cùng là tình tiết uống chung chai nước lãng mạn như vậy, vì cái gì phong cách bên này liền quỷ dị như vậy?
Giống như là đột nhiên chuyển từ hiện trường thổ lộ Hàn kịch sang ký túc xá nam sinh đầy mùi hôi vậy.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nửa sau trận đấu tiếp tục.
Quý Xán uống hết nước còn trong chai, cũng không quay đầu lại ném chai nước, lập tức đi vào sân bóng.
Ở phía sau cậu, chai nước khoáng ổn định vững vàng nằm trong thùng rác.
Trận đấu tiến hành đến giai đoạn sau, điểm số hai bên giằng co, Quý Xán dùng lợi thế ném bóng ba điểm để thu hẹp điểm số, ngay sau đó Cố Giang Hành lại dùng thế tiến công hung mãnh ghi điểm.
Đến khi chuông tan học vang lên, Quý Xán kéo được sáu điểm, đội của Cố Giang Hành đang dẫn trước hai điểm.
Lúc này khoảng cách đến lúc kết thúc trận đấu còn không tới hai phút.
Vẫn là một đội khác nắm giữ quyền chủ động.
Quý Xán nhìn Hà Kính Phong ôm bóng đang bị một đám người vây lại, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Hà Kính Phong, ném bóng cho tôi!"
Tình thế Hà Kính Phong đang khó xử, nghe thấy câu nói lập tức thở ra nhẹ nhàng, cũng không quay đầu lại liền ném bóng qua bên cạnh.
Bóng vừa rời tay mới phát hiện không thích hợp.
Ấy, từ từ, hình như kia là giọng của Quý Xán! Quý Xán không phải đội bọn họ!
Fuck, bóng bay rồi!!!
Hà Kính Phong:???
Đợi chút, vừa rồi tui làm cái gì vậy? Vừa rồi là ai khống chế tui hả??
Mọi người xung quanh đều xem đến ngây ngẩn cả người, mẹ nó, đây là thao tác thần tiên gì vậy hả?
Chính là "Tôi kêu một tiếng cậu liền ném bóng cho tôi" trong truyền thuyết hay sao?
Quý Xán cũng chỉ là thử một lần mà thôi, không ngờ đối phương lại thật sự truyền bóng tới.
Có thể là do trận bóng làm lên tên tuổi lúc trước, cậu cùng Hà Kính Phong phối hợp qua vài lần, đối phương liền phản xạ có thói quen với khẩu hiệu này.
Nhưng lại không nhớ rõ hiện tại bọn họ đang là đối thủ.
Hà Kính Phong kêu khổ không ngừng, quả thực buồn bực muốn chết. Cùng người tâm lý không mạnh chơi bóng rổ chính là điểm này không tốt, trong lúc nhất thời hỗn loạn liền ném bóng đi.
Đội ngũ đối thủ của Quý Xán cũng bị thao tác vừa rồi chấn kinh, trong nháy mắt tất cả đều sững sờ tại chỗ. Thẳng đến khi Quý Xán ôm bóng điên cuồng chạy, mọi người lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Quý Xán chạy rất nhanh, đem cả một đống người ném lại phía sau, chỉ có Cố Giang Hành chặt chẽ bám theo bên cạnh cậu.
Đến khi Quý Xán chạy đến khu ném phạt, Cố Giang Hành đã chắn trước bảng rổ.
Quý Xán lấy đà nhảy lên tại chỗ, Cố Giang Hành cũng lấy đà nhảy theo, động tác linh hoạt tràn ngập sức mạnh, gần như là phong tỏa toàn bộ con đường phía trước.
Quý Xán dùng một động tác ném rổ giả tránh thoát một loạt pha phòng thủ của Cố Giang Hành.
Nhưng mà Cố Giang Hành sớm đã dự đoán được đây là một cái bẫy, rất nhanh liền vòng qua động tác giả, chuẩn bị phòng thủ bên kia.
Bởi vì lần chặn ngắn ngủi này nên làm chậm trễ, lớp phó thể dục đã đuổi theo tới, thân hình nam sinh cao lớn đem bảng rổ phòng thù kín đến không kẽ hở.
Thân thể Quý Xán chủ động lao lên, ôm bóng nhảy ra đường biên.
"Tuýt ——" tiếng còi kết thúc vang lên.
Cầu thủ ở xa ngừng lại, chỉ còn Cố Giang Hành và lớp phó học tập phòng thủ dưới bảng rổ như cũ.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Quý Xán, hiện tại còn chưa ném bóng, người cũng nhảy tới bên ngoài, đây là tất tay nhưng lại thất bại?"
Nhưng mà ngay lúc còi vang lên, Quý Xán đã ôm bóng, kịp nhảy lên nghiêng người ném bóng, tình huống này thậm chí còn không nhìn rõ được bảng rổ, một ném liền đưa bóng thành công vào rổ!
Kết thúc thi đấu, Quý Xán đạt được hai điểm cuối cùng, hai bên hòa điểm bất phân thắng bại!!
Góc độ ném này của Quý Xán quá xảo quyệt, cơ hồ không có khả năng vững vàng rơi xuống đất, chân chưa chạm đất cơ thể đã mất cân bằng.
Hôm nay bọn họ chơi bên ngoài sân bóng rổ, sân cao su so với sân gỗ trong nhà thô ráp không ít, rơi xuống khẳng định không tránh được khỏi một trận trầy da.
Quý Xán đã chuẩn bị tốt tâm lý, không ngờ đến khi thân thể rơi xuống đất, lại ngã vào một lồng ngực rộng lớn nóng bỏng.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Xán nhìn thấy mồ hôi trên thái dương của Cố Giang Hành, trượt theo cằm rồi lăn xuống hầu kết.
Mới vừa trải qua một hồi vận động kịch liệt, tim cả hai đều đập rất nhanh, thân thể nóng như một cái bếp lò nhỏ, Quý Xán cảm thấy những chỗ tiếp xúc với Cố Giang Hành đều nóng lên.
Câu mím mím môi, giọng nói có chút nhẹ: "Cảm ơn."
Cố Giang Hành buông lỏng tay đang đặt ở sau eo Quý Xán ra, nói: "Quá nguy hiểm, vạn nhất eo bị vặn đau thì làm sao?"
Quý Xán: "Eo của tôi rất tốt."
Cố Giang Hành đột nhiên cười nhẹ, rất có hàm ý mà nhìn eo của cậu một chút.
Quý Xán: "......"
"Nhưng quả thực rất xuất sắc", Cố Giang Hành không nhẹ không nặng vòng tay qua bả vai cậu, cho cậu một cái ôm theo kiểu tình huynh đệ: "Bạn học tiểu Xán hôm nay đặc biệt trâu bò nha."
Quý Xán nháy mắt bị hơi thở Cố Giang Hành bao phủ thân thể, mang theo một chút trêu chọc, nhưng cũng không khó nghe.
Cậu đang chuẩn bị duỗi tay ôm lại, không ngờ lại bị các bạn học xung quanh lao đến, lại lần nữa bị ôm thành một cái kén.
Lại lần nữa bị tường người đè cho không thở nổi Quý Xán: "......"
Thẳng đến lúc này, khán giả mới hoàn hồn từ một bóng khiếp sợ vừa rồi, hiện trường vang lên tiếng hoan hô kịch liệt cùng tiếng thét chói tai.
"Nhảy xoay người ném rổ, mẹ nó mẹ nó, trâu bò trâu bò!"
"A a a! Đây mới gọi là eo cực phẩm!!"
"Không chỉ là eo, bà nhìn động tác ném bóng cuối cùng kia kìa, tay cũng rất lợi hại!"
Diệp Hàm Tiếu lôi kéo tay chị em không ngừng thét chói tai: "A a a a lại ôm nhau rồi!"
"Ô ô ô, đáng tiếc chưa kịp chụp ảnh bọn họ đã tách ra rồi!"
"Không nghĩ tới thế mà lại bất phân thắng bại!"
"Pha bóng cuối của Xán ca có thể gọi là nghịch tập!"
"Nhưng mà phải nói lại", Diệp Hàm Tiếu đè thấp giọng, phi thường không rụt rè che miệng nở nụ cười: "Bà nói khảo thí họ cũng ngang tài ngang sức, đấu bóng rổ cũng ngang tài ngang sức, thế ở trên giường có phải cũng muốn ngang tài ngang sức hay không nhỉ?"
"Y ~! Hình ảnh đó tui cũng tưởng tượng ra rồi nè! Cho nên đến cuối cùng là ai đè ai vậy!"
Hà Kính Phong qua đây lấy nước uống: "???"
Thỉnh hai vị cô nương bình tĩnh, chưa đủ 18 tuổi không thể lăn giường!
Cố Giang Hành lui về phía sau một bước kéo dãn khoảng cách, ngưng mi nói: "Cậu định làm gì?"
Không nghĩ tới sẽ bị tránh né như ôn dịch, tay nam sinh cứng đờ giữa không trung, trong lúc nhất thời có chút không biết làm thế nào.
Nhưng hắn thích Cố Giang Hành từ rất lâu rồi, khoảng cách hiện tại gần như vậy chính là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ liền khó có nữa.
Hắn ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với Cố Giang Hành: "Anh....Anh không phải nói đầu của anh tùy tiện sờ được hay sao? Em....Em liền muốn thử một chút...."
Cố Giang Hành rũ mí mắt xuống liếc nhìn người nọ một cái, anh có một đôi mắt đào hoa đa tình, khi vừa nói chuyện với Quý Xán, trong mắt tràn ngập ôn nhu lưu luyến, hiện tại lạnh lùng nhìn qua, môi mỏng mím lại, để lộ ra một cỗ lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương.
Nam sinh bị ánh mắt này cố định ở nơi đó, thẳng đến khi Cố Giang Hành rời đi thật lâu sau cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Đến khi hắn nhìn thấy Cố Giang Hành đang đùa giỡn với Quý Xán ở trên sân bóng, hắn mới hiểu rõ, hóa ra Cố Giang Hành nói đầu mình có thể tùy tiện sờ có nghĩa là chỉ cho mình Quý Xán tùy tiện sờ mà thôi.
Cách đó không xa, Quý Xán phối hợp với lớp phó thể dục rất thuận lợi.
Thạch Lỗi chống tay lên đầu gối không ngừng thở dốc: "Các cậu chạy nhanh như thế làm gì, không đánh lên đến đây đi?"
Quý Xán nhìn Cố Giang Hành đang nói chuyện cùng nam sinh xa lạ, thần sắc nhàn nhạt: "Không có gì, đùa chút thôi."
"Vậy là tốt rồi" Thạch Lỗi nhẹ nhàng thở ra: "Chúng ta tới chia đội đi."
Vốn dĩ bọn họ định đánh với lớp khác, nhưng Cố Giang Hành với Quý Xán đều ở chỗ này, nếu hai người ra trận, lại giống bắt nạt người khác.
Sau khi nội bộ quyết định, Quý Xán mang theo Chu Duệ Sâm, Lý Nặc cùng hai nam sinh khác hợp thành một tổ, Cố Giang Hành cùng lớp phó học tập, lớp phó thể dục cộng thêm hai nam sinh nữa một tổ, đấu lẫn nhau.
Khi trận bóng bắt đầu, Quý Xán còn có chút lười biếng, cảm thấy không nhấc nổi tinh thần. Thẳng đến khi Cố Giang Hành vào một quả, sau đó hướng cậu cười khiêu khích, còn nhéo nhẹ sau gáy cậu một phen.
Lúc này ngọn lửa ý chí chiến đấu của Quý Xán hoàn toàn bùng phát.
Khi Thạch Lỗi đang giữ bóng, Quý Xán trực tiếp nhảy qua đoạt bóng, quả bóng nhìn qua giống như lớn lên trong lòng bàn tay cậu, lướt nhanh qua ba người phòng thủ trước mặt.
Giày thể thao cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Quý Xán vừa vượt qua đường giữa sân bóng liền nhảy lên ném một quả ba điểm.
Bóng rổ vuông góc rơi xuống, không khí sân bóng hoàn toàn bùng nổ.
Diệp Hàm Tiếu cùng một nhóm nữ sinh đứng bên ngoài, lúc thì kêu Quý Xán cố lên, lúc lại kêu Cố Giang Hành cố lên, không khí ồn ào náo nhiệt.
Hà Kính Phong thẹn quá hóa giận: "Thế còn anh đâu!"
Diệp Hàm Tiếu cười lớn kêu: "Chồng ơi cố lên!"
Hà Kính Phong vừa nghe mặt liền đỏ, như được tiêm máu gà vọt vào thi đấu trong đội ngũ.
Nghỉ ngơi giữa giờ, đội Cố Giang Hành dẫn trước, đội Quý Xán bám sát phía sau.
Quý Xán chống tay xuống đầu gối, kéo vạt áo lên không ngừng quạt gió. Vừa mới đứng thẳng người, bên cạnh liền đưa qua một chai nước. Là nữ sinh đứng chung với Diệp Hàm Tiếu phía trước, mặt đầy ý cười nói: "Xán ca, uống nước đi."
"Cảm ơn." Quý Xán không khách khí, vặn nắp ra uống hơn nửa chai nước.
Bởi vì uống nhanh quá, khóe miệng tràn ra một tia chất lỏng trong suốt, theo cằm trượt xuống hầu kết, thiếu niên trông vừa ngây ngô lại vừa gợi cảm, dụ hoặc muốn đòi mạng.
Hai nữ sinh đều nhìn đến ngây người, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, còn đang chuẩn bị nói cái gì, đã thấy Cố Giang Hành đột nhiên đi tới, thuận tay cầm lấy chai nước còn một nửa trên tay Quý Xán.
"Ấy, chai đó tôi uống qua rồi!" Quý Xán muốn cướp lại, không ngờ Cố Giang Hành đã nhanh hơn cậu một bước vặn nắp chai ra uống.
Hoàng hôn mùa thu thực nhu hòa, ánh nắng dừng ở tóc mái giữa trán anh, phảng phất mạ một tầng ánh sáng nhợt nhạt lên thân thể nam sinh.
Miệng Cố Giang Hành dựa gần miệng chai nước, hầu kết di chuyển lên xuống.
Quý Xán há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là trầm mặc thu tay lại.
Cố Giang Hành nhìn Quý Xán, vặn chặt nắp chai rồi đem chai nước đưa sang, lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn qua: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
Nam sinh mới vừa uống nước xong, môi mỏng đỏ tươi ướt át, xứng với cặp mắt đào hoa kia, cái liếc mắt này nhìn giống như vừa lưu luyến lại vừa thâm tình.
Quý Xán cầm chai nước lùi về phía sau một bước, lắc lắc đầu: "Không, không có gì."
Hai người tách ra rồi quay lại đội ngũ của mình thảo luận chiến thuật cho nửa sau trận đấu, Diệp Hàm Tiếu cùng chị em đứng cạnh ngơ ngác tại chỗ, trải qua một màn vừa rồi, hoàn toàn không nhịn được nữa.
"A a a a! Bọn họ uống chung một chai nước!!"
"Bốn bỏ lên năm chính là hôn môi!!"
"Bốn bỏ lên năm chính là hôn!!"
"Ô ô ô! Đêm nay tui liền đem chuyện này viết đăng đàn!"
Cách đó không xa, Chu Duệ Sâm cũng đang đoạt lấy chai nước còn một nửa trong tay Lý Nặc.
Lý Nặc cao cao gầy gầy, làn da hơi đen, tuy rằng thành tích không tốt, nhưng bộ dáng ngày thường lãnh khốc cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít nữ sinh. Lần này chơi bóng rổ cũng có người đưa nước cho hắn, trong lòng người cô đơn Chu Duệ Sâm không cân bằng, trực tiếp đoạt nửa chai nước của đối phương.
Lý Nặc tự nhiên không vui, lúc Chu Duệ Sâm đang uống nước người trước liền dùng nhất dương chỉ chọc một phát vào mông người kia, người sau lập tức nhảy lên, phun đầy nước ra trước, chọc cho các nữ sinh ghét bỏ không thôi, trốn ra rất xa.
Diệp Hàm Tiếu: "......"
Emmmm......
Rõ ràng cùng là tình tiết uống chung chai nước lãng mạn như vậy, vì cái gì phong cách bên này liền quỷ dị như vậy?
Giống như là đột nhiên chuyển từ hiện trường thổ lộ Hàn kịch sang ký túc xá nam sinh đầy mùi hôi vậy.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nửa sau trận đấu tiếp tục.
Quý Xán uống hết nước còn trong chai, cũng không quay đầu lại ném chai nước, lập tức đi vào sân bóng.
Ở phía sau cậu, chai nước khoáng ổn định vững vàng nằm trong thùng rác.
Trận đấu tiến hành đến giai đoạn sau, điểm số hai bên giằng co, Quý Xán dùng lợi thế ném bóng ba điểm để thu hẹp điểm số, ngay sau đó Cố Giang Hành lại dùng thế tiến công hung mãnh ghi điểm.
Đến khi chuông tan học vang lên, Quý Xán kéo được sáu điểm, đội của Cố Giang Hành đang dẫn trước hai điểm.
Lúc này khoảng cách đến lúc kết thúc trận đấu còn không tới hai phút.
Vẫn là một đội khác nắm giữ quyền chủ động.
Quý Xán nhìn Hà Kính Phong ôm bóng đang bị một đám người vây lại, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Hà Kính Phong, ném bóng cho tôi!"
Tình thế Hà Kính Phong đang khó xử, nghe thấy câu nói lập tức thở ra nhẹ nhàng, cũng không quay đầu lại liền ném bóng qua bên cạnh.
Bóng vừa rời tay mới phát hiện không thích hợp.
Ấy, từ từ, hình như kia là giọng của Quý Xán! Quý Xán không phải đội bọn họ!
Fuck, bóng bay rồi!!!
Hà Kính Phong:???
Đợi chút, vừa rồi tui làm cái gì vậy? Vừa rồi là ai khống chế tui hả??
Mọi người xung quanh đều xem đến ngây ngẩn cả người, mẹ nó, đây là thao tác thần tiên gì vậy hả?
Chính là "Tôi kêu một tiếng cậu liền ném bóng cho tôi" trong truyền thuyết hay sao?
Quý Xán cũng chỉ là thử một lần mà thôi, không ngờ đối phương lại thật sự truyền bóng tới.
Có thể là do trận bóng làm lên tên tuổi lúc trước, cậu cùng Hà Kính Phong phối hợp qua vài lần, đối phương liền phản xạ có thói quen với khẩu hiệu này.
Nhưng lại không nhớ rõ hiện tại bọn họ đang là đối thủ.
Hà Kính Phong kêu khổ không ngừng, quả thực buồn bực muốn chết. Cùng người tâm lý không mạnh chơi bóng rổ chính là điểm này không tốt, trong lúc nhất thời hỗn loạn liền ném bóng đi.
Đội ngũ đối thủ của Quý Xán cũng bị thao tác vừa rồi chấn kinh, trong nháy mắt tất cả đều sững sờ tại chỗ. Thẳng đến khi Quý Xán ôm bóng điên cuồng chạy, mọi người lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Quý Xán chạy rất nhanh, đem cả một đống người ném lại phía sau, chỉ có Cố Giang Hành chặt chẽ bám theo bên cạnh cậu.
Đến khi Quý Xán chạy đến khu ném phạt, Cố Giang Hành đã chắn trước bảng rổ.
Quý Xán lấy đà nhảy lên tại chỗ, Cố Giang Hành cũng lấy đà nhảy theo, động tác linh hoạt tràn ngập sức mạnh, gần như là phong tỏa toàn bộ con đường phía trước.
Quý Xán dùng một động tác ném rổ giả tránh thoát một loạt pha phòng thủ của Cố Giang Hành.
Nhưng mà Cố Giang Hành sớm đã dự đoán được đây là một cái bẫy, rất nhanh liền vòng qua động tác giả, chuẩn bị phòng thủ bên kia.
Bởi vì lần chặn ngắn ngủi này nên làm chậm trễ, lớp phó thể dục đã đuổi theo tới, thân hình nam sinh cao lớn đem bảng rổ phòng thù kín đến không kẽ hở.
Thân thể Quý Xán chủ động lao lên, ôm bóng nhảy ra đường biên.
"Tuýt ——" tiếng còi kết thúc vang lên.
Cầu thủ ở xa ngừng lại, chỉ còn Cố Giang Hành và lớp phó học tập phòng thủ dưới bảng rổ như cũ.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Quý Xán, hiện tại còn chưa ném bóng, người cũng nhảy tới bên ngoài, đây là tất tay nhưng lại thất bại?"
Nhưng mà ngay lúc còi vang lên, Quý Xán đã ôm bóng, kịp nhảy lên nghiêng người ném bóng, tình huống này thậm chí còn không nhìn rõ được bảng rổ, một ném liền đưa bóng thành công vào rổ!
Kết thúc thi đấu, Quý Xán đạt được hai điểm cuối cùng, hai bên hòa điểm bất phân thắng bại!!
Góc độ ném này của Quý Xán quá xảo quyệt, cơ hồ không có khả năng vững vàng rơi xuống đất, chân chưa chạm đất cơ thể đã mất cân bằng.
Hôm nay bọn họ chơi bên ngoài sân bóng rổ, sân cao su so với sân gỗ trong nhà thô ráp không ít, rơi xuống khẳng định không tránh được khỏi một trận trầy da.
Quý Xán đã chuẩn bị tốt tâm lý, không ngờ đến khi thân thể rơi xuống đất, lại ngã vào một lồng ngực rộng lớn nóng bỏng.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Xán nhìn thấy mồ hôi trên thái dương của Cố Giang Hành, trượt theo cằm rồi lăn xuống hầu kết.
Mới vừa trải qua một hồi vận động kịch liệt, tim cả hai đều đập rất nhanh, thân thể nóng như một cái bếp lò nhỏ, Quý Xán cảm thấy những chỗ tiếp xúc với Cố Giang Hành đều nóng lên.
Câu mím mím môi, giọng nói có chút nhẹ: "Cảm ơn."
Cố Giang Hành buông lỏng tay đang đặt ở sau eo Quý Xán ra, nói: "Quá nguy hiểm, vạn nhất eo bị vặn đau thì làm sao?"
Quý Xán: "Eo của tôi rất tốt."
Cố Giang Hành đột nhiên cười nhẹ, rất có hàm ý mà nhìn eo của cậu một chút.
Quý Xán: "......"
"Nhưng quả thực rất xuất sắc", Cố Giang Hành không nhẹ không nặng vòng tay qua bả vai cậu, cho cậu một cái ôm theo kiểu tình huynh đệ: "Bạn học tiểu Xán hôm nay đặc biệt trâu bò nha."
Quý Xán nháy mắt bị hơi thở Cố Giang Hành bao phủ thân thể, mang theo một chút trêu chọc, nhưng cũng không khó nghe.
Cậu đang chuẩn bị duỗi tay ôm lại, không ngờ lại bị các bạn học xung quanh lao đến, lại lần nữa bị ôm thành một cái kén.
Lại lần nữa bị tường người đè cho không thở nổi Quý Xán: "......"
Thẳng đến lúc này, khán giả mới hoàn hồn từ một bóng khiếp sợ vừa rồi, hiện trường vang lên tiếng hoan hô kịch liệt cùng tiếng thét chói tai.
"Nhảy xoay người ném rổ, mẹ nó mẹ nó, trâu bò trâu bò!"
"A a a! Đây mới gọi là eo cực phẩm!!"
"Không chỉ là eo, bà nhìn động tác ném bóng cuối cùng kia kìa, tay cũng rất lợi hại!"
Diệp Hàm Tiếu lôi kéo tay chị em không ngừng thét chói tai: "A a a a lại ôm nhau rồi!"
"Ô ô ô, đáng tiếc chưa kịp chụp ảnh bọn họ đã tách ra rồi!"
"Không nghĩ tới thế mà lại bất phân thắng bại!"
"Pha bóng cuối của Xán ca có thể gọi là nghịch tập!"
"Nhưng mà phải nói lại", Diệp Hàm Tiếu đè thấp giọng, phi thường không rụt rè che miệng nở nụ cười: "Bà nói khảo thí họ cũng ngang tài ngang sức, đấu bóng rổ cũng ngang tài ngang sức, thế ở trên giường có phải cũng muốn ngang tài ngang sức hay không nhỉ?"
"Y ~! Hình ảnh đó tui cũng tưởng tượng ra rồi nè! Cho nên đến cuối cùng là ai đè ai vậy!"
Hà Kính Phong qua đây lấy nước uống: "???"
Thỉnh hai vị cô nương bình tĩnh, chưa đủ 18 tuổi không thể lăn giường!
Danh sách chương