Xà Cương dựa vào cửa sổ cuối lớp, khi ngồi thẳng dậy có thể thấy Đằng Cận nằm bò ra bàn học phía trước. Lòng bàn tay hắn còn đọng lại xúc cảm từ da thịt mềm mại ấm áp của thiếu niên, phải dồn hết mọi sự chú ý vào bảng đen mới có thể miễn cưỡng kềm chế ham muốn của mình.
Nếu không phải quen biết Đằng Cận đã lâu, thừa biết cậu là đồ ngốc đơn bào ngây thơ thì nhất định hắn sẽ nghĩ những lời vừa rồi là đang cố ý quyến rũ mình.
Haizzz, sao vẫn chưa đến kỳ nghỉ chứ...... Muốn ở bên Đằng Cận cả ngày, thèm đến nỗi sắp phát điên rồi.
Vừa nghĩ tới bụng cậu bị tinh dịch tanh nồng của hắn rót đầy thì dương v*t trong quần lót lại căng đau, trong đầu tràn ngập hình ảnh Đằng Cận động tình. Hắn áp cổ tay lên môi rồi hít sâu mấy lần, nhắc nhở mình giờ đang ở trường, không thể chơi cậu ngất xỉu được.
Hắn lừa Đằng Cận làm tình, nhất thời máu nóng sôi trào, chưa hỏi ý cậu đã nhét cả hai cây vào, sau khi tỉnh táo lại mới hối hận, cứ tưởng cậu sẽ chán ghét mình.
"Nghiện......" Đầu lưỡi lạnh buốt của Xà Cương thè ra một đoạn giữa môi mỏng, hắn dùng mu bàn tay che miệng rồi dựng đứng cuốn sách trước mặt lên, đầu lưỡi chẻ đôi như lưỡi rắn có thể linh hoạt lắc lư lên xuống.
Hắn ổn định lại hơi thở nặng nề của mình, thử gạt ý nghĩ về Đằng Cận sang một bên. Nhất định là vì kỳ động dục nên hắn mới thèm khát ân ái thôi, trước kia hắn đâu có ham muốn cao như vậy.
Đằng Cận, rất muốn ôm Đằng Cận ngủ......
Sao trời vẫn còn sáng chứ? Rất muốn về nhà ngay lập tức.
Có thể nhìn thấy nhưng lại không thể chạm tới, tựa như nhìn ổ bánh mì mới ra lò qua cửa kính, thèm nhỏ dãi mà không cách nào ăn được. Đằng Cận hay làm điểm tâm ngọt cho hắn, món nào cũng ngon nhưng hắn sợ mất khống chế trước mặt Đằng Cận nên chỉ dám lén lút quan sát cậu qua mắt mèo, ngay cả câu cảm ơn cũng chưa từng nói.
Thật ra điểm tâm mà hắn muốn ăn nhất là Đằng Cận, vừa thấy đối phương thì tim sẽ đập loạn xạ.
Đằng Cận hệt như quả dâu nhỏ mọc giữa đám lá, hắn không thể nào làm ngơ màu đỏ diễm lệ kia, nuốt quả vào bụng, mút chất lỏng chua ngọt kia.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ làm hắn hưng phấn tột độ, muốn ôm hôn và ân ái không ngừng cho đến khi cậu mang thai con hắn......
Tháng trước vị tiền bối dạy hắn hòa nhập với xã hội đã nói cho hắn biết nam giới loài người cũng có thể mang thai, chỉ cần cải tạo họ đôi chút......
Trong thuốc đã pha thêm một ít nọc rắn của hắn để gây tê liệt thần kinh và làm thân thể đối phương thả lỏng.
"Yên tâm đi, không gây tổn hại gì cho họ đâu." Tiền bối vỗ vai hắn cười nói, "Sinh con đẻ cái với người mình thích là niềm hạnh phúc mà."
Trước khi tan học, Xà Cương nhẹ nhàng ấn bụng Đằng Cận trong phòng vệ sinh để dịch trắng sền sệt trong mông thiếu niên từ từ chảy ra, cắn bờ môi hơi sưng của cậu rồi nói: "Nếu bụng chứa tinh dịch lâu quá chưa biết chừng sẽ mang thai đấy......"
Đằng Cận thở dốc một hồi, cánh tay vòng qua cổ hắn, không phản bác "nam giới sẽ không mang thai" mà còn dựa vào vai hắn cười nói: "Sẽ có trứng rắn à?"
Xà Cương gật đầu.
Đằng Cận hỏi hắn: "Vậy sinh ra rắn hay người?"
Đôi mắt thẳng đứng của Xà Cương nhìn chằm chằm thiếu niên, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Chắc là rắn...... nhưng có khi là người cũng nên."
Đằng Cận luồn đầu lưỡi nóng bỏng vào miệng hắn, trao cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt, sau khi thở hổn hển một hồi thì bỗng nhiên cười khẽ, hai mắt cong cong, cậu nói: "Tớ nghĩ chắc là người rắn cực ngầu giống cậu vậy đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện