*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Bốn người sau khi nghỉ trưa thì cùng nhau tụ tập tại bàn ăn để làm bài.
Cái bàn đã được ông bà nội lau chùi sạch sẽ, bên trên còn bày một đĩa bánh gạo nữa. Hai vị lão nhân người thì gọt hoa quả, người thì bưng đồ ăn nhẹ, lại còn pha trà hoa lài cho cả bọn uống nữa.
Một cái bàn dài ngập tràn đồ ăn.
Làm được một lúc ngoại trừ Cố Kỳ Nam, ba người còn lại đều cảm thấy vô cùng áp lực. Nhất là Lâm Tiểu Bân, hắn ban đầu chỉ định tới sao chép bài tập thôi, nào có ngờ đâu địa điểm từ quán cà phê lại đổi thành nhà của Cố Kỳ Nam, còn có ông bà nội của cậu ấy vẫn cứ đứng bên cạnh tủm tỉm nhìn khiến cho hắn một chữ cũng không dám chép. Thay vào đó hắn ăn một bụng bánh ngọt thơm thơm mềm mềm còn uống cạn ba chén trà lớn nữa chứ.
Cứ liên tục dày vò như vậy tới bốn giờ rưỡi, cả ba nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ, nếu còn ở lại nữa không khéo ông bà phải mời họ ở lại ăn tối thế là đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Thời điểm đám Triển Minh chuẩn bị ra về, ông bà nội nhét vào trong tay họ một cái túi to chứa đầy đặc sản, nói là cây nhà lá vườn dặn họ cầm về mà ăn.
Khi đã rời khỏi nhà họ Cố, ba người cầm trên tay một bọc quà to đứng ở trong thang máy, lẳng lặng mà nhìn nhau.
Mãi cho đến khi bước ra khỏi khu chung cư, Lâm Tiểu Bân mới thở dài, “Mẹ bà… Đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời tụi mình tới nhà bạn học chơi mà lại được chăm sóc chu đáo như thế, nhiệt tình ghê. Tao cảm thấy hổ thẹn với người nhà của anh Nam quá, ngoại trừ việc sao chép bài tập của ảnh ra, tao cái gì cũng không biết làm!”
Ngô Uyên gật đầu tán thành, “Bân à, mày biết thế thì tốt.”
Lâm Tiểu Bân nhảy dựng lên mắng, “Mạ mày, mày chỉ biết chép lại vở ghi chú trọng điểm của anh Nam thôi, khác quái gì tao đâu mà nói!”
Ngô Uyên cây ngay không sợ chết đứng, “Bọn tao cùng nhau chăm chỉ học hành, cùng nhau tiến bộ, đốc thúc lẫn nhau, sao mày lại bảo tao cái gì cũng không làm?”
Triển Minh, “… Tụi bây ngậm miệng lại đi.”
Quà mà ông bà nội của Cố Kỳ Nam tặng toàn là hàng chất lượng tốt, có nấm hương, nấm Tùng Nhung (*), hạt sen, lam gấm (1) , và các loại hoa quả sấy khô khác, đặc biệt thích hợp cho việc hầm canh vào dịp lễ Tết.
(*) Nấm Tùng Nhung: Nguyên văn 松茸 hay còn gọi là nấm Matsutake, là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, thường phân bố tại những cánh rừng cây Tùng quanh năm có mây mù, tuyết, độ ẩm cao; những ngọn núi cách mặt nước biển 2500 m trở lên tại Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc (Côn Minh), Nga, Việt Nam. (Theo wiki)
(1) Lan gấm: Nguyên văn 金线莲 hay còn gọi là lan kim tuyến, là một loại dược liệu đặc biệt có tác dụng tăng cường sức khỏe, bồi bổ khí huyết. Ngoài ra, lan kim tuyến còn có tính kháng khuẩn, ứng dụng trong các bài thuốc phòng ngừa Ung thư, hỗ trợ điều trị bệnh gan, bình ổn huyết áp vô cùng hiệu quả.
Triển Minh ở một mình, chẳng có bếp núc nên không thể dùng được những thứ này, tất niên cuối năm hắn đành đem túi quà này tới nhà của chú hắn.
Sáng ngày 30, Triển Quốc Cường gọi cho hắn thêm một cuộc điện thoại nữa, dặn dò hắn đêm giao thừa nhất định phải trở về quây quần bên gia đình, còn nói mặc kệ có khúc mắc ra sao, dù gì vẫn là người một nhà, tất niên vẫn phải về ăn một bữa cơm.
Triển Minh đồng ý rồi không nói gì thêm.
Một bữa cơm quá lúng túng.
Lúc trước huyên náo ầm ĩ, còn đánh cả Triển Nhuệ, hiện tại hắn trở về bọn họ đều lựa chọn im lặng vờ như chẳng có chuyện gì phát sinh, cố gắng duy trì vẻ ngoài yên ổn.
Tới khi ăn cơm, Triển Quốc Cường nói, “Được nghỉ rồi thì ở lại đây chơi hai ngày nhé? Năm mới họ hàng thân thích nhất định sẽ đến chúc Tết, con ở nhà cũng tiện cho việc gặp gỡ mọi người.”
Triển Minh hiểu ý của chú mình, bèn nói, “Cuối cấp rồi, thời gian eo hẹp, bài tập vẫn chưa làm xong nên cháu không thể ở lại. Nếu họ hàng có hỏi thì chú cứ bảo là cháu sợ bị phân tâm nên đến trọ ở gần trường.” Hắn rõ ràng, đối với chú thím mình mà nói chỉ cần giữ kẽ, đúng mực là đủ rồi.
Quả nhiên Triển Quốc Cường nghe xong thì gật đầu, “Con nói cũng đúng, còn mấy tháng nữa là tới kì thi tuyển sinh rồi. Lần trước chủ nhiệm của con có gọi điện tới nói, dạo gần đây con có tiến bộ rất lớn, biểu dương con không ngớt! Triển Nhuệ! Con mẹ nó mày lo mà noi theo gương anh mày đi! Vốn dĩ điểm thi thấp hơn mày giờ người ta chăm chỉ học hành hiện tại thành tích tốt hơn mày nhiều! Mỗi ngày mày đều nhốt mình trong phòng, cũng chẳng biết học thật hay giả vờ nữa! Mày mà còn cầm di động nữa cẩn thận có ngày tao đập nát nó!”
Triển Nhuệ đang ở trong nhóm lớp giật bao lì xì, giật tới vui vẻ, vừa nghe thấy ba mình nói thế mặt ngay lập tức xụ xuống, gã cảm thấy niềm vui cuối năm đã bị hủy hết, lòng tràn đầy khó chịu, lên tiếng cãi lại, “Ít ra con thi đúng sức của mình.”
Triển Quốc Cường nghe ra được có điểm kì quặc, buồn bực hỏi, “Ý mày là sao?”
“Có ý gì trong lòng nó rõ ràng hơn ai hết.” Triển Nhuệ đáp.
Một kẻ đã học dốt lại còn thích đánh nhau mà hiện tại có thể đứng trong hàng 300?
Triển Nhuệ một tháng tốn biết bao nhiêu tiền học thêm, lúc kì thi tới gã trăm cay nghìn đắng cầm theo phao, thậm chí còn quay cóp bài của bạn mới lọt được vào hàng 400, Triển Minh sao có thể so được với gã? Ai thi tốt hơn gã gã đều có thể tin, duy chỉ có Triển Minh là không thể, chắc chắn là gian lận.
Phương Mỹ Tú nói thêm, “Có tiến bộ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng sự tiến bộ này chưa chắc đã đậu được, đúng không?”
“Phải.” Triển Minh lười nghe những lời mỉa mai của bọn họ, “Thi xong thì biết thôi.”
Triển Quốc Cường mời Triển Minh uống rượu Cao Lương nhưng hắn từ chối, còn Triển Nhuệ lại muốn nhưng Phương Mỹ Tú lại không cho.
Triển Quốc Cường đành phải tự rót cho chính mình một ly, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy hai đứa con nhà mình ngay tại mâm cơm giao thừa lại cứ ôm khư khư cái điện thoại bấm không ngừng tay, men say bốc lên hắn bắt đầu lải nhải.
“Lớn tướng như vậy rồi mà còn chưa chịu phấn đấu vươn lên, cố gắng thi thêm mấy điểm nữa đậu vào trường đại học công lập, tao với mẹ mày cũng sẽ không vất vả tới mức này. Chị của mày hết thuốc chữa rồi, A Nhuệ mày ráng nỗ lực cho tao, thi đậu trường nào tốt một chút. Mày nhìn anh mày kìa, mau tới hỏi anh mày một vài phương pháp học tập đi.”
Hắn càm ràm không dứt, nói tới độ chị gái của A Nhuệ chịu không nổi nữa phải đứng lên.
Triển Nhuệ gắp hai miếng đồ ăn, cuối cùng cũng chịu thả điện thoại xuống, quơ quơ chiếc đũa nói, “Con vốn không thể noi gương theo Triển Minh, nó là vì yêu mà học!”
Không khí trên mâm cơm trở nên tĩnh lặng.
Triển Minh mặt mày sa sầm. Triển Nhuệ sao lại biết chuyện giữa hắn và Tiểu Nam Tử? Không thể nào.
Trong nháy mắt, hắn đã thật sự nghĩ “xem ra giao thừa đêm nay hắn vẫn phải đánh cho thằng em họ này một trận”, đang cân nhắc chuyện này thì lại nghe Triển Nhuệ cười nhạo, “Triển Minh thích đại thần, muốn cùng người ta thi đỗ chung một trường, dĩ nhiên phải cố gắng học tập rồi.”
Triển Minh đứng bật dậy, vẻ mặt đăm đăm khiến cho Triển Nhuệ phải hô lên, “Mày tính làm gì? Cả trường ai mà không biết mày thích Khưu Nhiên Dĩnh, còn không cho tao nói?”
Triển Minh, “…”
Triển Quốc Cường nhanh chóng khuyên nhủ, “Đêm giao thừa, hai đứa làm cái gì thế hả? A Minh, con ngồi xuống đi! A Nhuệ mày cũng vậy, không được nói năng bậy bạ! Hai đứa vẫn còn là học sinh, chớ có nói lung ta lung tung.”
Triển Minh lạnh lùng liếc em họ mình một cái rồi ngồi xuống.
Triển Nhuệ hừ lạnh, không nói tiếng nào.
Sống sót qua bữa cơm tối, cả nhà Triển Quốc Cường bật tivi, pha trà rồi coi tiết mục cuối năm.
Triển Minh uống xong hai chén trà thì đứng dậy nói phải đi.
Phương Mỹ Tú nhìn thấy gói quà hoa quả khô mà hắn mang tới sắc mặt mới khá hơn một chút, còn chừa lại cho hắn một ít.
Triển Minh khăng khăng phải đi, mà chú hắn lại có ý muốn Triển Nhuệ giảng hòa với hắn nên mới cố ý bảo em họ tiễn hắn xuống dưới lầu. Triển Nhuệ ngàn vạn lần không muốn nhưng lại bị chú hắn đá đá cẳng chân nên buộc phải đứng lên.
Triển Minh không đếm xỉa tới gã, tự mình rời khỏi.
Triển Nhuệ đi phía sau hắn, vừa mới xuống được một tầng lầu liền nghe gã hừ lạnh, “Khưu Nhiên Dĩnh gì chứ, chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn cho mày, thằng biến thái như mày có thể thích nữ sinh được à?”
Triển Minh một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn, bước một mạch xuống lầu.
Triển Nhuệ không đi theo.
Sau khi dắt ra chiếc xe điện, Triển Minh mới cầm điện thoại xem có tin tức gì mới không.
Tiểu Nam Tử: Anh Triển, anh cơm nước xong chưa?
Tiểu Nam Tử: Anh, bữa cơm tất niên nhà chú có ngon không? Anh ăn những món nào?
Tiểu Nam Tử: Đồ ăn của họ chắc chắn không ngon, nhất định không thể ngon bằng nhà em.
Tiểu Nam Tử: Ngày mai anh đến nhà em ăn cơm nha? Mùng 1 nhà em ít người đến chúc Tết lắm, thân thích đều ở xa cả, anh tới đi!
Tiểu Nam Tử: Mẹ em nói ngày mai sẽ làm món vịt ủ muối! Ăn siêu ngon! Anh tới đi mà!
Tiểu Nam Tử: Nếu không chiều mai em đến tìm anh chơi có được không?
Dao A Dao: Mới vừa ăn xong, giờ chuẩn bị về.
Tiểu Nam Tử: Mai anh có tới nhà em hông? Hay em tới tìm anh!
Dao A Dao: Chịu khó ở nhà chơi với ông bà nội đi, hiếm có dịp bọn họ tới thăm. Đợi khi nào rảnh anh lại đến gặp em.
Triển Minh cất di động, ngồi lên xe điện.
Ngã tư đường rất vắng vẻ, đa số mọi người chắc là vẫn đang ở nhà ăn tất niên hoặc là ăn xong rồi đang coi chương trình Gala cuối năm. Thỉnh thoảng có vài người trẻ tuổi tung tăng đi ngang qua, hẳn là có hẹn với bạn bè ra ngoài dạo chơi.
Mười phút sau, Triển Minh về đến phía trước dãy trọ.
Tòa nhà này có bảy (2) tầng nhưng hiện tại chỉ có một hai cái cửa sổ là vẫn còn sáng đèn.
(2) Nguyên văn 这幢民房有五层, đợt trước tác giả ghi hẳn là bảy tầng, sang tới chương này thụt lùi xuống còn có năm, lắm khi tui mệt mỏi với tác giả dữ lắm.
Triển Minh ở tầng thứ ba, không một bóng người, thậm chí ngay cả đứa bé con hay khóc nháo của hộ gia đình bên kia cũng đã sớm không nghe thấy động tĩnh gì, chắc là đã về quê đón năm mới rồi. Hắn mở cửa, căn phòng trống rỗng lạnh tanh.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Triển Minh ngồi trước bàn học, mở ra sách vở.
Điện thoại có đôi khi sẽ rung lên một chút, tất cả đều là tin nhắn của Tiểu Nam Tử. Nhóm chát đàn em cũng rất yên tĩnh, đại khái là do Lâm Tiểu Bân chạy sang nhóm lớp cùng mọi người bình phẩm tiết mục Xuân Vãn(3) rồi.
(3) Xuân Vãn: Nguyên văn 春晚, viết tắt của Đêm hội mùa Xuân CCTV [Ta nói năm mới tui vẫn thích coi Gala của đài Hồ Nam hơn là đài CCTV đó]
Triển Minh siêng năng làm bài, thỉnh thoảng mới cầm lên điện thoại trả lời một vài tin nhắn của Cố Kỳ Nam.
Nội dung cuộc trò chuyện toàn xoay quanh tiết mục giải trí cuối năm mà Tiểu Nam Tử coi cùng với ông bà của mình, có lẽ là sợ hắn ở một mình nhàm chán cho nên cứ cách vài phút lại gửi tin đến một lần.
Triển Minh đọc xong rồi nhắn lại cậu một chữ “Ừ”, hoặc là một cái emotion tỏ vẻ mình đã nhận được tin.
Thẳng cho tới khi Triển Minh làm xong tờ đề cương của ba môn Tổng Hợp, thời gian chỉ mới có mười giờ rưỡi.
Tin tức trong nhóm đàn em đã lên tới 99+.
Triển Minh đọc hết một lượt từ đầu tới cuối mới phát hiện nửa tiếng trước Lâm Tiểu Bân đã hẹn mọi người chiều ngày mai đi đến rạp xem phim, hai người còn lại đều đã đồng ý, Cố Kỳ Nam còn thay mặt của Triển Minh đồng ý luôn.
Một lát sau, Ngô Uyên xuất hiện, khẩn cấp xin giúp đỡ. Hắn tán dóc vài câu với Khưu Nhiên Dĩnh nói ngày mai mình sẽ đi coi phim, nhỏ cũng ngay lập tức nói nhỏ và bạn cùng bàn cũng hẹn nhau đi coi bộ phim ấy.
Ngô Uyên hỏi giờ phải làm sao? Hắn nôn nóng tới mức phát tới hai mươi, ba mươi cái dấu chấm than.
Cố Kỳ Nam đưa ra hàng loạt ý kiến tư vấn với một giọng điệu vô cùng tự tin, nói Ngô Uyên phải ngay lập tức hẹn Khưu Nhiên Dĩnh và bạn cùng bàn của nhỏ đi coi điện ảnh, cứ bảo với hai nhỏ là ngày mai cả đám bốn người đi chung, để nhỏ khỏi ngại ngùng.
Nhiều người tụ tập liền biến thành bạn học rủ nhau đi xem phim, nữ có nam có, rất bình thường, Khưu Nhiên Dĩnh tuyệt đối sẽ không từ chối.
Sau đó Ngô Uyên phải nhanh chóng lên web, mua vé online.
Phim chiếu lúc hai giờ ba mươi, coi xong có thể cùng nhau đi uống trà chiều, không trang trọng như ăn cơm nhưng lại có nhiều thời gian chung đụng với nhau.
Lúc đặt chỗ ngồi phải mua sáu cái ghế chung một dãy rồi để hai nhỏ ngồi ở vị trí trung tâm, đến lúc đó dòm thử coi Khưu Nhiên Dĩnh ngồi bên nào, dù cho trái hay là phải Ngô Uyên đều có cơ hội ngồi ở bên cạnh nhỏ.
Sau khi hết phim, Cố Kỳ Nam có thể nói Ngô Uyên mời mọi người nhìn điện ảnh rồi, giờ tới lượt cậu mời bọn họ uống trà chiều.
Lí do vô cùng tự nhiên sẽ không khiến con gái nhà người ta xấu hổ.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân ngu người luôn rồi.
Lâm Tiểu Bân nói, thật không nghĩ tới anh Nam lại là kẻ thống lĩnh vạn năng.
Cố Kỳ Nam đắc ý, gửi tin nhắn riêng cho Triển Minh
Tiểu Nam Tử: Em lợi hại không? Thông minh không? Em là kẻ đã theo đuổi người thành công, em có kinh nghiệm chứ không như bọn họ.
Tiểu Nam Tử: Buổi chiều tụi mình cùng đi xem phim nha!
Tiểu Nam Tử: Ông bà nội em nói em có thể rủ mọi người ra ngoài chơi!
Tiểu Nam Tử: Có điều ngày mai hông được hôn cái mặt khó đăm đăm của anh!
Ngay tại khoảnh khắc đó, Triển Minh có một loại xung động mãnh liệt muốn ôm hôn Tiểu Nam Tử của hắn.
Triển Minh vẫn luôn cho rằng đêm 30 hắn có thể một thân một mình trôi qua, làm hai tờ đề cương thế là kết thúc một năm.
Thế nhưng hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy Tiểu Nam Tử, vô cùng muốn.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, Triển Minh đã cầm chìa khóa và điện thoại trong tay, đứng trước trạm điện ngầm.
____________________
Vịt ủ muối:
Nấm Tùng Nhung:
Lan gấm:
EDITOR: LAM
Bốn người sau khi nghỉ trưa thì cùng nhau tụ tập tại bàn ăn để làm bài.
Cái bàn đã được ông bà nội lau chùi sạch sẽ, bên trên còn bày một đĩa bánh gạo nữa. Hai vị lão nhân người thì gọt hoa quả, người thì bưng đồ ăn nhẹ, lại còn pha trà hoa lài cho cả bọn uống nữa.
Một cái bàn dài ngập tràn đồ ăn.
Làm được một lúc ngoại trừ Cố Kỳ Nam, ba người còn lại đều cảm thấy vô cùng áp lực. Nhất là Lâm Tiểu Bân, hắn ban đầu chỉ định tới sao chép bài tập thôi, nào có ngờ đâu địa điểm từ quán cà phê lại đổi thành nhà của Cố Kỳ Nam, còn có ông bà nội của cậu ấy vẫn cứ đứng bên cạnh tủm tỉm nhìn khiến cho hắn một chữ cũng không dám chép. Thay vào đó hắn ăn một bụng bánh ngọt thơm thơm mềm mềm còn uống cạn ba chén trà lớn nữa chứ.
Cứ liên tục dày vò như vậy tới bốn giờ rưỡi, cả ba nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ, nếu còn ở lại nữa không khéo ông bà phải mời họ ở lại ăn tối thế là đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Thời điểm đám Triển Minh chuẩn bị ra về, ông bà nội nhét vào trong tay họ một cái túi to chứa đầy đặc sản, nói là cây nhà lá vườn dặn họ cầm về mà ăn.
Khi đã rời khỏi nhà họ Cố, ba người cầm trên tay một bọc quà to đứng ở trong thang máy, lẳng lặng mà nhìn nhau.
Mãi cho đến khi bước ra khỏi khu chung cư, Lâm Tiểu Bân mới thở dài, “Mẹ bà… Đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời tụi mình tới nhà bạn học chơi mà lại được chăm sóc chu đáo như thế, nhiệt tình ghê. Tao cảm thấy hổ thẹn với người nhà của anh Nam quá, ngoại trừ việc sao chép bài tập của ảnh ra, tao cái gì cũng không biết làm!”
Ngô Uyên gật đầu tán thành, “Bân à, mày biết thế thì tốt.”
Lâm Tiểu Bân nhảy dựng lên mắng, “Mạ mày, mày chỉ biết chép lại vở ghi chú trọng điểm của anh Nam thôi, khác quái gì tao đâu mà nói!”
Ngô Uyên cây ngay không sợ chết đứng, “Bọn tao cùng nhau chăm chỉ học hành, cùng nhau tiến bộ, đốc thúc lẫn nhau, sao mày lại bảo tao cái gì cũng không làm?”
Triển Minh, “… Tụi bây ngậm miệng lại đi.”
Quà mà ông bà nội của Cố Kỳ Nam tặng toàn là hàng chất lượng tốt, có nấm hương, nấm Tùng Nhung (*), hạt sen, lam gấm (1) , và các loại hoa quả sấy khô khác, đặc biệt thích hợp cho việc hầm canh vào dịp lễ Tết.
(*) Nấm Tùng Nhung: Nguyên văn 松茸 hay còn gọi là nấm Matsutake, là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, thường phân bố tại những cánh rừng cây Tùng quanh năm có mây mù, tuyết, độ ẩm cao; những ngọn núi cách mặt nước biển 2500 m trở lên tại Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc (Côn Minh), Nga, Việt Nam. (Theo wiki)
(1) Lan gấm: Nguyên văn 金线莲 hay còn gọi là lan kim tuyến, là một loại dược liệu đặc biệt có tác dụng tăng cường sức khỏe, bồi bổ khí huyết. Ngoài ra, lan kim tuyến còn có tính kháng khuẩn, ứng dụng trong các bài thuốc phòng ngừa Ung thư, hỗ trợ điều trị bệnh gan, bình ổn huyết áp vô cùng hiệu quả.
Triển Minh ở một mình, chẳng có bếp núc nên không thể dùng được những thứ này, tất niên cuối năm hắn đành đem túi quà này tới nhà của chú hắn.
Sáng ngày 30, Triển Quốc Cường gọi cho hắn thêm một cuộc điện thoại nữa, dặn dò hắn đêm giao thừa nhất định phải trở về quây quần bên gia đình, còn nói mặc kệ có khúc mắc ra sao, dù gì vẫn là người một nhà, tất niên vẫn phải về ăn một bữa cơm.
Triển Minh đồng ý rồi không nói gì thêm.
Một bữa cơm quá lúng túng.
Lúc trước huyên náo ầm ĩ, còn đánh cả Triển Nhuệ, hiện tại hắn trở về bọn họ đều lựa chọn im lặng vờ như chẳng có chuyện gì phát sinh, cố gắng duy trì vẻ ngoài yên ổn.
Tới khi ăn cơm, Triển Quốc Cường nói, “Được nghỉ rồi thì ở lại đây chơi hai ngày nhé? Năm mới họ hàng thân thích nhất định sẽ đến chúc Tết, con ở nhà cũng tiện cho việc gặp gỡ mọi người.”
Triển Minh hiểu ý của chú mình, bèn nói, “Cuối cấp rồi, thời gian eo hẹp, bài tập vẫn chưa làm xong nên cháu không thể ở lại. Nếu họ hàng có hỏi thì chú cứ bảo là cháu sợ bị phân tâm nên đến trọ ở gần trường.” Hắn rõ ràng, đối với chú thím mình mà nói chỉ cần giữ kẽ, đúng mực là đủ rồi.
Quả nhiên Triển Quốc Cường nghe xong thì gật đầu, “Con nói cũng đúng, còn mấy tháng nữa là tới kì thi tuyển sinh rồi. Lần trước chủ nhiệm của con có gọi điện tới nói, dạo gần đây con có tiến bộ rất lớn, biểu dương con không ngớt! Triển Nhuệ! Con mẹ nó mày lo mà noi theo gương anh mày đi! Vốn dĩ điểm thi thấp hơn mày giờ người ta chăm chỉ học hành hiện tại thành tích tốt hơn mày nhiều! Mỗi ngày mày đều nhốt mình trong phòng, cũng chẳng biết học thật hay giả vờ nữa! Mày mà còn cầm di động nữa cẩn thận có ngày tao đập nát nó!”
Triển Nhuệ đang ở trong nhóm lớp giật bao lì xì, giật tới vui vẻ, vừa nghe thấy ba mình nói thế mặt ngay lập tức xụ xuống, gã cảm thấy niềm vui cuối năm đã bị hủy hết, lòng tràn đầy khó chịu, lên tiếng cãi lại, “Ít ra con thi đúng sức của mình.”
Triển Quốc Cường nghe ra được có điểm kì quặc, buồn bực hỏi, “Ý mày là sao?”
“Có ý gì trong lòng nó rõ ràng hơn ai hết.” Triển Nhuệ đáp.
Một kẻ đã học dốt lại còn thích đánh nhau mà hiện tại có thể đứng trong hàng 300?
Triển Nhuệ một tháng tốn biết bao nhiêu tiền học thêm, lúc kì thi tới gã trăm cay nghìn đắng cầm theo phao, thậm chí còn quay cóp bài của bạn mới lọt được vào hàng 400, Triển Minh sao có thể so được với gã? Ai thi tốt hơn gã gã đều có thể tin, duy chỉ có Triển Minh là không thể, chắc chắn là gian lận.
Phương Mỹ Tú nói thêm, “Có tiến bộ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng sự tiến bộ này chưa chắc đã đậu được, đúng không?”
“Phải.” Triển Minh lười nghe những lời mỉa mai của bọn họ, “Thi xong thì biết thôi.”
Triển Quốc Cường mời Triển Minh uống rượu Cao Lương nhưng hắn từ chối, còn Triển Nhuệ lại muốn nhưng Phương Mỹ Tú lại không cho.
Triển Quốc Cường đành phải tự rót cho chính mình một ly, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy hai đứa con nhà mình ngay tại mâm cơm giao thừa lại cứ ôm khư khư cái điện thoại bấm không ngừng tay, men say bốc lên hắn bắt đầu lải nhải.
“Lớn tướng như vậy rồi mà còn chưa chịu phấn đấu vươn lên, cố gắng thi thêm mấy điểm nữa đậu vào trường đại học công lập, tao với mẹ mày cũng sẽ không vất vả tới mức này. Chị của mày hết thuốc chữa rồi, A Nhuệ mày ráng nỗ lực cho tao, thi đậu trường nào tốt một chút. Mày nhìn anh mày kìa, mau tới hỏi anh mày một vài phương pháp học tập đi.”
Hắn càm ràm không dứt, nói tới độ chị gái của A Nhuệ chịu không nổi nữa phải đứng lên.
Triển Nhuệ gắp hai miếng đồ ăn, cuối cùng cũng chịu thả điện thoại xuống, quơ quơ chiếc đũa nói, “Con vốn không thể noi gương theo Triển Minh, nó là vì yêu mà học!”
Không khí trên mâm cơm trở nên tĩnh lặng.
Triển Minh mặt mày sa sầm. Triển Nhuệ sao lại biết chuyện giữa hắn và Tiểu Nam Tử? Không thể nào.
Trong nháy mắt, hắn đã thật sự nghĩ “xem ra giao thừa đêm nay hắn vẫn phải đánh cho thằng em họ này một trận”, đang cân nhắc chuyện này thì lại nghe Triển Nhuệ cười nhạo, “Triển Minh thích đại thần, muốn cùng người ta thi đỗ chung một trường, dĩ nhiên phải cố gắng học tập rồi.”
Triển Minh đứng bật dậy, vẻ mặt đăm đăm khiến cho Triển Nhuệ phải hô lên, “Mày tính làm gì? Cả trường ai mà không biết mày thích Khưu Nhiên Dĩnh, còn không cho tao nói?”
Triển Minh, “…”
Triển Quốc Cường nhanh chóng khuyên nhủ, “Đêm giao thừa, hai đứa làm cái gì thế hả? A Minh, con ngồi xuống đi! A Nhuệ mày cũng vậy, không được nói năng bậy bạ! Hai đứa vẫn còn là học sinh, chớ có nói lung ta lung tung.”
Triển Minh lạnh lùng liếc em họ mình một cái rồi ngồi xuống.
Triển Nhuệ hừ lạnh, không nói tiếng nào.
Sống sót qua bữa cơm tối, cả nhà Triển Quốc Cường bật tivi, pha trà rồi coi tiết mục cuối năm.
Triển Minh uống xong hai chén trà thì đứng dậy nói phải đi.
Phương Mỹ Tú nhìn thấy gói quà hoa quả khô mà hắn mang tới sắc mặt mới khá hơn một chút, còn chừa lại cho hắn một ít.
Triển Minh khăng khăng phải đi, mà chú hắn lại có ý muốn Triển Nhuệ giảng hòa với hắn nên mới cố ý bảo em họ tiễn hắn xuống dưới lầu. Triển Nhuệ ngàn vạn lần không muốn nhưng lại bị chú hắn đá đá cẳng chân nên buộc phải đứng lên.
Triển Minh không đếm xỉa tới gã, tự mình rời khỏi.
Triển Nhuệ đi phía sau hắn, vừa mới xuống được một tầng lầu liền nghe gã hừ lạnh, “Khưu Nhiên Dĩnh gì chứ, chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn cho mày, thằng biến thái như mày có thể thích nữ sinh được à?”
Triển Minh một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn, bước một mạch xuống lầu.
Triển Nhuệ không đi theo.
Sau khi dắt ra chiếc xe điện, Triển Minh mới cầm điện thoại xem có tin tức gì mới không.
Tiểu Nam Tử: Anh Triển, anh cơm nước xong chưa?
Tiểu Nam Tử: Anh, bữa cơm tất niên nhà chú có ngon không? Anh ăn những món nào?
Tiểu Nam Tử: Đồ ăn của họ chắc chắn không ngon, nhất định không thể ngon bằng nhà em.
Tiểu Nam Tử: Ngày mai anh đến nhà em ăn cơm nha? Mùng 1 nhà em ít người đến chúc Tết lắm, thân thích đều ở xa cả, anh tới đi!
Tiểu Nam Tử: Mẹ em nói ngày mai sẽ làm món vịt ủ muối! Ăn siêu ngon! Anh tới đi mà!
Tiểu Nam Tử: Nếu không chiều mai em đến tìm anh chơi có được không?
Dao A Dao: Mới vừa ăn xong, giờ chuẩn bị về.
Tiểu Nam Tử: Mai anh có tới nhà em hông? Hay em tới tìm anh!
Dao A Dao: Chịu khó ở nhà chơi với ông bà nội đi, hiếm có dịp bọn họ tới thăm. Đợi khi nào rảnh anh lại đến gặp em.
Triển Minh cất di động, ngồi lên xe điện.
Ngã tư đường rất vắng vẻ, đa số mọi người chắc là vẫn đang ở nhà ăn tất niên hoặc là ăn xong rồi đang coi chương trình Gala cuối năm. Thỉnh thoảng có vài người trẻ tuổi tung tăng đi ngang qua, hẳn là có hẹn với bạn bè ra ngoài dạo chơi.
Mười phút sau, Triển Minh về đến phía trước dãy trọ.
Tòa nhà này có bảy (2) tầng nhưng hiện tại chỉ có một hai cái cửa sổ là vẫn còn sáng đèn.
(2) Nguyên văn 这幢民房有五层, đợt trước tác giả ghi hẳn là bảy tầng, sang tới chương này thụt lùi xuống còn có năm, lắm khi tui mệt mỏi với tác giả dữ lắm.
Triển Minh ở tầng thứ ba, không một bóng người, thậm chí ngay cả đứa bé con hay khóc nháo của hộ gia đình bên kia cũng đã sớm không nghe thấy động tĩnh gì, chắc là đã về quê đón năm mới rồi. Hắn mở cửa, căn phòng trống rỗng lạnh tanh.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Triển Minh ngồi trước bàn học, mở ra sách vở.
Điện thoại có đôi khi sẽ rung lên một chút, tất cả đều là tin nhắn của Tiểu Nam Tử. Nhóm chát đàn em cũng rất yên tĩnh, đại khái là do Lâm Tiểu Bân chạy sang nhóm lớp cùng mọi người bình phẩm tiết mục Xuân Vãn(3) rồi.
(3) Xuân Vãn: Nguyên văn 春晚, viết tắt của Đêm hội mùa Xuân CCTV [Ta nói năm mới tui vẫn thích coi Gala của đài Hồ Nam hơn là đài CCTV đó]
Triển Minh siêng năng làm bài, thỉnh thoảng mới cầm lên điện thoại trả lời một vài tin nhắn của Cố Kỳ Nam.
Nội dung cuộc trò chuyện toàn xoay quanh tiết mục giải trí cuối năm mà Tiểu Nam Tử coi cùng với ông bà của mình, có lẽ là sợ hắn ở một mình nhàm chán cho nên cứ cách vài phút lại gửi tin đến một lần.
Triển Minh đọc xong rồi nhắn lại cậu một chữ “Ừ”, hoặc là một cái emotion tỏ vẻ mình đã nhận được tin.
Thẳng cho tới khi Triển Minh làm xong tờ đề cương của ba môn Tổng Hợp, thời gian chỉ mới có mười giờ rưỡi.
Tin tức trong nhóm đàn em đã lên tới 99+.
Triển Minh đọc hết một lượt từ đầu tới cuối mới phát hiện nửa tiếng trước Lâm Tiểu Bân đã hẹn mọi người chiều ngày mai đi đến rạp xem phim, hai người còn lại đều đã đồng ý, Cố Kỳ Nam còn thay mặt của Triển Minh đồng ý luôn.
Một lát sau, Ngô Uyên xuất hiện, khẩn cấp xin giúp đỡ. Hắn tán dóc vài câu với Khưu Nhiên Dĩnh nói ngày mai mình sẽ đi coi phim, nhỏ cũng ngay lập tức nói nhỏ và bạn cùng bàn cũng hẹn nhau đi coi bộ phim ấy.
Ngô Uyên hỏi giờ phải làm sao? Hắn nôn nóng tới mức phát tới hai mươi, ba mươi cái dấu chấm than.
Cố Kỳ Nam đưa ra hàng loạt ý kiến tư vấn với một giọng điệu vô cùng tự tin, nói Ngô Uyên phải ngay lập tức hẹn Khưu Nhiên Dĩnh và bạn cùng bàn của nhỏ đi coi điện ảnh, cứ bảo với hai nhỏ là ngày mai cả đám bốn người đi chung, để nhỏ khỏi ngại ngùng.
Nhiều người tụ tập liền biến thành bạn học rủ nhau đi xem phim, nữ có nam có, rất bình thường, Khưu Nhiên Dĩnh tuyệt đối sẽ không từ chối.
Sau đó Ngô Uyên phải nhanh chóng lên web, mua vé online.
Phim chiếu lúc hai giờ ba mươi, coi xong có thể cùng nhau đi uống trà chiều, không trang trọng như ăn cơm nhưng lại có nhiều thời gian chung đụng với nhau.
Lúc đặt chỗ ngồi phải mua sáu cái ghế chung một dãy rồi để hai nhỏ ngồi ở vị trí trung tâm, đến lúc đó dòm thử coi Khưu Nhiên Dĩnh ngồi bên nào, dù cho trái hay là phải Ngô Uyên đều có cơ hội ngồi ở bên cạnh nhỏ.
Sau khi hết phim, Cố Kỳ Nam có thể nói Ngô Uyên mời mọi người nhìn điện ảnh rồi, giờ tới lượt cậu mời bọn họ uống trà chiều.
Lí do vô cùng tự nhiên sẽ không khiến con gái nhà người ta xấu hổ.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân ngu người luôn rồi.
Lâm Tiểu Bân nói, thật không nghĩ tới anh Nam lại là kẻ thống lĩnh vạn năng.
Cố Kỳ Nam đắc ý, gửi tin nhắn riêng cho Triển Minh
Tiểu Nam Tử: Em lợi hại không? Thông minh không? Em là kẻ đã theo đuổi người thành công, em có kinh nghiệm chứ không như bọn họ.
Tiểu Nam Tử: Buổi chiều tụi mình cùng đi xem phim nha!
Tiểu Nam Tử: Ông bà nội em nói em có thể rủ mọi người ra ngoài chơi!
Tiểu Nam Tử: Có điều ngày mai hông được hôn cái mặt khó đăm đăm của anh!
Ngay tại khoảnh khắc đó, Triển Minh có một loại xung động mãnh liệt muốn ôm hôn Tiểu Nam Tử của hắn.
Triển Minh vẫn luôn cho rằng đêm 30 hắn có thể một thân một mình trôi qua, làm hai tờ đề cương thế là kết thúc một năm.
Thế nhưng hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy Tiểu Nam Tử, vô cùng muốn.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, Triển Minh đã cầm chìa khóa và điện thoại trong tay, đứng trước trạm điện ngầm.
____________________
Vịt ủ muối:
Nấm Tùng Nhung:
Lan gấm:
Danh sách chương