*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Sau khi bảng thành tích kỳ thi tháng mười được công bố, tất cả mọi người được một phen kinh hoàng. Cả thảy đám học trò năm cuối cấp đều bị Triển Minh làm cho sốc toàn tập.
Vốn dĩ xếp 648 toàn khối, nay tiến thẳng tới hàng 436, vượt lên hẳn hơn 200 hạng, từ đủ điểm đậu cao đẳng vọt lên thành đủ điểm đậu đại học chính quy.
Cả nhóm bốn người ai cũng có tiến triển, bài thi Tiếng Anh của Cố Kỳ Nam tăng thêm tám điểm, Ngô Uyên tiếp tục vững bước đi tới, ngay cả Lâm Tiểu Bân cũng đã xếp thứ 12 trong lớp từ dưới đếm lên.
Có điều anh Triển như vậy, quả thực làm người ngạc nhiên.
Sáng Thứ Hai đi học, Trương Minh biểu dương tổ đội bốn người, nhất là Triển Minh, ổng khen hắn không dứt miệng, nói hắn chính là lãng tử quay đầu, lạc lối biết hối cải, chưa để sai lầm trở nên quá muộn màng. Ổng còn ca ngợi Cố Kỳ Nam nói cậu nhiệt tình giúp người, không màng danh lợi, nâng đỡ bạn học cùng nhau tiến bộ.
Thầy Trương tâng bốc Triển Minh khiến hắn câm nín không nói nổi lời nào, thậm chí còn làm cho tập thể ban năm hận không thể đá bay hắn để ngồi vào vị trí bạn cùng bàn với Cố Kỳ Nam.
Sau khi tan học, Lâm Tiểu Bân cảm thán, “Anh Triển, lãng tử như anh một khi phấn đấu cũng đáng sợ quá đi, lần trước vượt lên 100, lần này lại lên hẳn 200. Có khi nào mấy kì thi kế tiếp, anh cướp luôn vị trí của anh Nam không?”
Triển Minh khinh bỉ nhìn Lâm Tiểu Bân một cái, lạnh lùng mở miệng, “Từ cuối leo lên giữa rất dễ nhưng từ giữa muốn leo lên đầu lại rất khó.”
Ngô Uyên vỗ vỗ bả vai của Lâm Tiểu Bân rồi nói, “Bân à, chăm chỉ học tập đi. Chỉ cần nỗ lực mày nhất định sẽ hiểu, hóa ra việc học hành thật sự phải dựa vào chỉ số thông minh đó.”
Lâm Tiểu Bân không phục, “Tao cũng có tiến bộ, thầy Trương còn khen cả tao nữa mà! Sao lại thế này? Tụi mình ban đầu hông phải là tổ hợp lưu manh à? Hiện tại như thế nào lại chuyển sang nói chuyện điểm số rồi? Mẹ bà!”
Thành tích được cải thiện, có người sẽ vui mừng thay mi nhưng cũng có kẻ đố kị ghen ghét. Vương Việt từng vài lần ở trong lớp nói điểm của Triển Minh chắc chắn là do gian lận mà ra, gã thậm chí còn nghe thấy các giáo viên bộ môn khác ở văn phòng thảo luận về tính xác thực trong bài thi của hắn.
Tại buổi họp lớp, thầy Trương một lần nữa khẳng định thành tích của Triển Minh, nói rằng giáo viên hoàn toàn tin tưởng kết quả này.
Thế nhưng Vương Việt vẫn mạnh miệng bổi thêm một câu, “Gian lận cũng không ngó lại trình độ của chính mình, sao có khả năng ấy.”
Lời này rơi vào trong lỗ tai của Lâm Tiểu Bân, hắn muốn ngay tại chỗ xông lên đánh thằng ngu này một trận. Lâm Tiểu Bân nghĩ hoài không thông tại sao trên cõi đời này lại tồn tại một đứa ích kỉ như Vương Việt, rõ ràng đã bị anh Triển đánh cho một trận no đòn nhưng vẫn không chừa, y như một thằng điên vậy, lúc nào cũng xem anh Triển là kẻ thù, phải cùng ảnh đối nghịch khắp nơi.
Ngô Uyên nhắc nhở hắn, “Đến tận bây giờ Vương Việt vẫn nghĩ anh Triển thích Khưu Nhiên Dĩnh…”
Lâm Tiểu Bân, “…”
Cố Kỳ Nam hỏi, “Anh vẫn không bày tỏ gì luôn ạ? Tính đợi đến khi nào?”
Ngô Uyên căng thẳng, “Thổ lộ ngay bây giờ luôn hả? Lỡ đâu ảnh hưởng tới chuyện học hành của người ta thì sao? Với cả, anh vất vả lắm mới thêm được Wechat của nhỏ, thỉnh thoảng còn lôi đại thần là anh Nam ra để bắt chuyện với nhỏ vài câu. Biết đâu bất ngờ anh tỏ tình thất bại, người ta chặn số anh lúc đó anh phải thế nào? Một chút cơ hội cũng sẽ tan thành mây khói đó!”
Cố Kỳ Nam, “…” Lúc này cậu mới nhớ ra việc mình chưa có nói cho Ngô Uyên biết, thật ra Khưu Nhiên Dĩnh đã biết hắn thích nhỏ từ lâu rồi.
Ngô Uyên thở dài, “Em còn con nít nên không hiểu được đâu, theo đuổi tình yêu khó lắm. Hiện tại đang là giai đoạn mấu chốt cuối cấp rồi, đa số mọi người đều không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương, cho dù có thích cũng chưa chắc đã đồng ý. Ít nhất cũng phải chờ tới sang năm, sau khi thi đậu đại học, cùng chung một cái thành phố với người ta, lúc ấy xác suất thành công mới cao hơn một chút.”
Cố Kỳ Nam – kẻ mới vừa tỏ tình thành công, “…”
Giữa trưa lúc trở về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Cố Kỳ Nam ngồi ở bên cạnh nhìn Triển Minh lột vỏ nho, cậu hỏi, “Em có gây ảnh hưởng gì tới trạng thái học hành của anh không?”
Triển Minh gật đầu, “Có ảnh hưởng.”
Cố Kỳ Nam nóng nảy đang tính mở miệng hỏi thì bỗng dưng lại bị một quả nho chặn lại cổ họng.
Triển Minh tiếp tục nói, “Anh bị em ảnh hưởng tới nỗi tiến bộ vượt mấy trăm hạng.”
Cố Kỳ Nam cười khà khà mấy tiếng.
Triển Minh tay vẫn đang bóc vỏ nho, hắn nói, “Nhưng chuyện của Ngô Uyên, em đừng nên kể cho nó biết chuyện Khưu Nhiên Dĩnh đã biết nó thích nhỏ. Mặc kệ kết quả có thế nào, dù cho nhỏ từ chối nó hay là đồng ý cùng nó yêu đương đều sẽ ảnh hưởng tới kết quả học tập của nó, anh hiểu nó rất rõ. Hơn nữa, Ngô Uyên nói rất có lí, Khưu Nhiên Dĩnh rất có thể cũng sẽ bị ảnh hưởng. Hai người bọn họ cứ như bây giờ là tốt nhất, những chuyện khác đợi thi xong đại học rồi tính tiếp.”
“Vâng.” Cố Kỳ Nam rầu rĩ lầu bầu, “Anh Uyên lo lắng nhiều ghê, không giống em chưa suy nghĩ thấu đáo đã muốn theo đuổi anh, có phải đã gây thêm rất nhiều phiền phức cho anh không?”
Triển Minh lại đút cho cậu thêm một quả nho nữa, thản nhiên mở miệng, “Em đoán xem?”
Nho ngọt cực kì, khoang miệng của Cố Kỳ Nam lúc này toàn là mùi nho thoang thoảng, cậu nhìn sườn mặt của anh Triển trong lúc đang lột vỏ nho cho mình, mê muội nói, “Tại vì anh đẹp trai quá nên em nhịn hổng được.”
Triển Minh nghiêng đầu nhìn cậu, gằn từng chữ một, “Bảo, trong một số trường hợp em không nên phát biểu lung tung, biết chưa?”
Cố Kỳ Nam cảm thấy kì quái, “Em nói gì sai à?”
“Nhịn không được? Nhịn không được là sao?” Triển Minh cúi đầu chạm vào bờ môi của cậu.
Một lúc sau, cuống họng của Triển Minh cũng ngập tràn hương vị của quả nho.
Triển Minh hôn Cố Kỳ Nam rồi nói, “Bảo, trước khi quyết định hẹn hò với em anh đã suy nghĩ rất kĩ, rằng yêu đương thế nào cũng không được để ảnh hưởng tới thành tích. Tình huống của anh không như những người khác, anh là vì em nên mới nỗ lực như vậy, chẳng lẽ em không nhìn ra được?”
Chỉ là tí xíu mềm mại da thịt đụng chạm mà Cố Kỳ Nam đã đầu váng mắt hoa, toàn bộ cơ thể cứ như người không xương xụi lơ một đống trong lồng ngực anh Triển.
“Anh không đủ trình độ để theo kịp năng lực của em, anh chỉ có thể phấn đấu thi đỗ vào một trường gần nơi em học một chút.” Anh Triển ôm chặt cậu rồi nói, “Nhưng mà, em ngàn vạn lần không được để bản thân thụt lùi. Nếu em học hành sa sút, vậy thì bọn mình phải tạm hoãn lại, hiểu không?”
“Tạm hoãn là sao?” Cố Kỳ Nam hỏi sau đó bổ sung thêm, “Em có thụt lùi đâu, em tiến bộ mà.”
“Tạm hoãn chính là…” Triển Minh hôn cậu một chút, “Không thể ôm, không được hôn, tạm dừng lại chuyện hẹn hò, đợi cho đến khi kết thúc kì thi tuyển sinh.”
Cố Kỳ Nam nghe tới đây thì nhanh chóng hôn lại Triển Minh sau đó lập lời thời thề son sắt, “Em nhất định sẽ ngày càng nỗ lực hơn nữa!”
Cố Kỳ Nam nói được làm được, kỳ thi tháng mười một và mười hai cậu đều có tiến bộ, tổng điểm luôn không ngừng tăng cao, mặc dù thành tích tháng mười hai chỉ tăng thêm có năm điểm nhưng thế cũng được tính là có cải thiện.
Triển Minh cũng tương tự nhưng tốc độ chậm hơn, hai kỳ thi tháng trôi qua thứ hạng đã tăng lên, xếp 318 toàn khối.
Ngô Uyên thì nhảy vọt lên những 200 hạng, bởi vì khả năng tiến bộ vượt bậc này mà Khưu Nhiên Dĩnh còn âm thầm mua bánh cupcake cho hắn ăn.
Lâm Tiểu Bân mắt thấy ba người còn lại học tập nghiêm túc như thế, hắn cũng quyết tâm không để mình tuột lại phía sau! Tuy rằng không siêng năng bằng những người còn lại nhưng dù sao cũng có học đôi chút, kết quả là lọt được vô hàng 600 toàn khối.
Mới đó mà đã tới Tết Tây, Thất Trung không có hoạt động chúc mừng gì, cả trường được nghỉ một ngày, rất nhanh liền trôi qua.
Ngày nghỉ, Tề Nhất Tu và Cố Kỳ Nam hẹn gặp mặt nhau.
Ngoại trừ hai ngày nghỉ bão thì Tết Dương lịch chính là ngày nghỉ trọn vẹn duy nhất của Tề Nhất Tu trong suốt cả một cái học kỳ, còn lại chỉ được nghỉ nửa buổi.
Vừa thấy mặt Cố Kỳ Nam, nhóc đã ngay lập tức than thở nói mình bị bào mòn tới độ sụt cân, tiều tụy không ít.
Tề Nhất Tu quan sát kĩ vẻ mặt của Cố Kỳ Nam, nghi ngờ hỏi, “Sao gương mặt của ông bừng sáng quá vậy? Ở Thất Trung trải qua những ngày tháng ung dung lắm hay gì? Ông nên chú ý một chút, tuy rằng được cộng thêm ba mươi điểm nhưng để giành được một suất vào B Đại không phải là điều dễ dàng đâu.”
Cố Kỳ Nam nở nụ cười đắc ý, “Dạo gần đây mỗi lần thi tháng tui đều có tiến bộ.”
Tề Nhất Tu vạch trần, “Sức cạnh tranh của Thất Trung quá thấp, ông chớ có lơ là.”
Cố Kỳ Nam lôi ra mấy bộ đề cương từ trong ba lô đưa cho Tề Nhất Tu rồi nói, “Đây là bài thi tháng của trường tụi ông, tui nhờ bố của tui xóa đáp án của ông đi sau đó in ra rồi làm lại, kết quả cũng ổn lắm.”
Tề Nhất Tu cầm lên nhìn một cách cẩn thận, nhóc cảm thán, “Cố Kỳ Nam ông quá trâu bò! Sao lại thế này, não của ông phát triển kiểu gì đấy?”
Cố Kỳ Nam uống một ngụm nước trái cây, vờ như lơ đễnh mà đáp, “Tui cắm mặt vô học suýt thì mất nửa cái mạng đó, hết cách rồi, người yêu tui nói nếu tui học hành chểnh mảng thì sẽ phải hoãn lại chuyện yêu đương.”
Tề Nhất Tu sững sờ.
Bình thường Cố Kỳ Nam hoàn toàn không có cơ hội để khoe khoang, hiện tại có cho nên nhịn không được tiếp tục nói, “Một điểm tui còn không dám để mất, tại vì tốn công lắm mới theo đuổi được người ta. Mỗi ngày học bài ngay cả tán gẫu trên Wechat cũng chỉ được vài câu, thói quen của tui là mười giờ đi ngủ, hiện tại đổi thành mười một giờ. Bởi vì ảnh (*) nói nếu tui vì chuyện yêu đương mà thi không đậu B Đại, ảnh sẽ rất tức giận.”
(*) Anh ấy hay cô ấy trong tiếng Trung nó khác một trời một vực với Tiếng Việt và Tiếng Anh, viết thì khác mà đọc y chang nhau, nên là bạn Nam bạn được dịp cười vô trong mặt mấy đứa ế đó.
Tề Nhất Tu ngơ ngác mở miệng, “Nhìn không ra luôn, ông có người vợ nghiêm khắc thế…”
Vợ nghiêm khắc? Cố Kỳ Nam nhớ tới vóc người cao lớn và gương mặt khó đăm đăm của anh Triển, cười đến mức suýt nữa thì phun hết nước trái cây ra ngoài.
Tề Nhất Tu vội vàng bưng ly nước của mình ra chỗ khác, hoàn hồn lại, la lên, “Ông hẹn hò rồi hả? Ông còn nhỏ mà đã yêu đương rồi? Không thể nào! Đàn em hay là đàn chị thế? Lớn tuổi hơn ông à? Người ta sao lại đồng ý quen một thằng nhóc như ông vậy?”
“Lớn hơn tui, là bạn học.” Cố Kỳ Nam đắc ý nói, “Bởi vì thích tui nên mới đồng ý.”
Tề Nhất Tu vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, “Ông hẹn hò mà còn tiến bộ nhiều đến thế, ông không phải là người mà! Bạn gái của ông méo tròn ra sao? Có ảnh chụp không? Đáng yêu chứ hả?”
Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Ông chắc không hiểu đâu ha, bởi vì yêu nên mới có động lực phấn đấu đó! Ảnh đẹp mắt lắm, không cho ông xem đâu. Dù sao có nói với ông, ông cũng hông hiểu.”
Tề Nhất Tu có lòng đến đưa tài liệu học tập của trường Thực Nghiệm cho Cố Kỳ Nam, nào có ngờ lại bị người ta ập nguyên máng cơm chó vào mặt, nhóc giận đến mức bỏ đi luôn.
Cố Kỳ Nam nghĩ thầm, có phải là vì nói chuyện yêu đương nên cậu mới thấy năm cuối cấp chẳng có áp lực gì lớn không? Những bạn học khác trong lớp suốt ngày kêu rên sắp cố không nổi nữa rồi. Vòng bạn bè cũng thế, mỗi ngày đều có người đăng emotion muốn nhảy lầu, còn vài người khác lại đăng dòng trạng thái khóc lóc ỉ ôi. Còn cậu mỗi ngày lại rất vui vẻ bởi vì đi học sẽ được nhìn thấy anh Triển; buổi trưa cũng hạnh phúc vì sau khi tan học có thể ôm ôm, hôn hôn ảnh; buổi chiều lại càng sung sướng bởi vì anh Triển sẽ tiễn cậu tới trạm điện ngầm rồi len lén nắm lấy tay cậu, mua cho cậu một ly trà sữa; tới tối sau khi làm được một ít bài tập có thể gửi Wechat cho ảnh, ảnh nếu thấy sẽ trả lời cậu. Bọn họ không có quá nhiều thời gian tán gẫu, thậm chí đôi khi chỉ nhắn một câu “Em làm xong bài tập Vật Lý rồi”, sau đó anh Triển sẽ nhắn lại một chữ “Ngoan”.
Dù chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để lâng lâng trong lòng.
Học kỳ I của lớp 12 cứ trôi qua trong những tháng ngày bình yên như thế.
Trước khi ki thi cuối kỳ diễn ra, sinh nhật của Triển Minh đã gần kề.
___________
Emotion nhảy lầu: =]]
EDITOR: LAM
Sau khi bảng thành tích kỳ thi tháng mười được công bố, tất cả mọi người được một phen kinh hoàng. Cả thảy đám học trò năm cuối cấp đều bị Triển Minh làm cho sốc toàn tập.
Vốn dĩ xếp 648 toàn khối, nay tiến thẳng tới hàng 436, vượt lên hẳn hơn 200 hạng, từ đủ điểm đậu cao đẳng vọt lên thành đủ điểm đậu đại học chính quy.
Cả nhóm bốn người ai cũng có tiến triển, bài thi Tiếng Anh của Cố Kỳ Nam tăng thêm tám điểm, Ngô Uyên tiếp tục vững bước đi tới, ngay cả Lâm Tiểu Bân cũng đã xếp thứ 12 trong lớp từ dưới đếm lên.
Có điều anh Triển như vậy, quả thực làm người ngạc nhiên.
Sáng Thứ Hai đi học, Trương Minh biểu dương tổ đội bốn người, nhất là Triển Minh, ổng khen hắn không dứt miệng, nói hắn chính là lãng tử quay đầu, lạc lối biết hối cải, chưa để sai lầm trở nên quá muộn màng. Ổng còn ca ngợi Cố Kỳ Nam nói cậu nhiệt tình giúp người, không màng danh lợi, nâng đỡ bạn học cùng nhau tiến bộ.
Thầy Trương tâng bốc Triển Minh khiến hắn câm nín không nói nổi lời nào, thậm chí còn làm cho tập thể ban năm hận không thể đá bay hắn để ngồi vào vị trí bạn cùng bàn với Cố Kỳ Nam.
Sau khi tan học, Lâm Tiểu Bân cảm thán, “Anh Triển, lãng tử như anh một khi phấn đấu cũng đáng sợ quá đi, lần trước vượt lên 100, lần này lại lên hẳn 200. Có khi nào mấy kì thi kế tiếp, anh cướp luôn vị trí của anh Nam không?”
Triển Minh khinh bỉ nhìn Lâm Tiểu Bân một cái, lạnh lùng mở miệng, “Từ cuối leo lên giữa rất dễ nhưng từ giữa muốn leo lên đầu lại rất khó.”
Ngô Uyên vỗ vỗ bả vai của Lâm Tiểu Bân rồi nói, “Bân à, chăm chỉ học tập đi. Chỉ cần nỗ lực mày nhất định sẽ hiểu, hóa ra việc học hành thật sự phải dựa vào chỉ số thông minh đó.”
Lâm Tiểu Bân không phục, “Tao cũng có tiến bộ, thầy Trương còn khen cả tao nữa mà! Sao lại thế này? Tụi mình ban đầu hông phải là tổ hợp lưu manh à? Hiện tại như thế nào lại chuyển sang nói chuyện điểm số rồi? Mẹ bà!”
Thành tích được cải thiện, có người sẽ vui mừng thay mi nhưng cũng có kẻ đố kị ghen ghét. Vương Việt từng vài lần ở trong lớp nói điểm của Triển Minh chắc chắn là do gian lận mà ra, gã thậm chí còn nghe thấy các giáo viên bộ môn khác ở văn phòng thảo luận về tính xác thực trong bài thi của hắn.
Tại buổi họp lớp, thầy Trương một lần nữa khẳng định thành tích của Triển Minh, nói rằng giáo viên hoàn toàn tin tưởng kết quả này.
Thế nhưng Vương Việt vẫn mạnh miệng bổi thêm một câu, “Gian lận cũng không ngó lại trình độ của chính mình, sao có khả năng ấy.”
Lời này rơi vào trong lỗ tai của Lâm Tiểu Bân, hắn muốn ngay tại chỗ xông lên đánh thằng ngu này một trận. Lâm Tiểu Bân nghĩ hoài không thông tại sao trên cõi đời này lại tồn tại một đứa ích kỉ như Vương Việt, rõ ràng đã bị anh Triển đánh cho một trận no đòn nhưng vẫn không chừa, y như một thằng điên vậy, lúc nào cũng xem anh Triển là kẻ thù, phải cùng ảnh đối nghịch khắp nơi.
Ngô Uyên nhắc nhở hắn, “Đến tận bây giờ Vương Việt vẫn nghĩ anh Triển thích Khưu Nhiên Dĩnh…”
Lâm Tiểu Bân, “…”
Cố Kỳ Nam hỏi, “Anh vẫn không bày tỏ gì luôn ạ? Tính đợi đến khi nào?”
Ngô Uyên căng thẳng, “Thổ lộ ngay bây giờ luôn hả? Lỡ đâu ảnh hưởng tới chuyện học hành của người ta thì sao? Với cả, anh vất vả lắm mới thêm được Wechat của nhỏ, thỉnh thoảng còn lôi đại thần là anh Nam ra để bắt chuyện với nhỏ vài câu. Biết đâu bất ngờ anh tỏ tình thất bại, người ta chặn số anh lúc đó anh phải thế nào? Một chút cơ hội cũng sẽ tan thành mây khói đó!”
Cố Kỳ Nam, “…” Lúc này cậu mới nhớ ra việc mình chưa có nói cho Ngô Uyên biết, thật ra Khưu Nhiên Dĩnh đã biết hắn thích nhỏ từ lâu rồi.
Ngô Uyên thở dài, “Em còn con nít nên không hiểu được đâu, theo đuổi tình yêu khó lắm. Hiện tại đang là giai đoạn mấu chốt cuối cấp rồi, đa số mọi người đều không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương, cho dù có thích cũng chưa chắc đã đồng ý. Ít nhất cũng phải chờ tới sang năm, sau khi thi đậu đại học, cùng chung một cái thành phố với người ta, lúc ấy xác suất thành công mới cao hơn một chút.”
Cố Kỳ Nam – kẻ mới vừa tỏ tình thành công, “…”
Giữa trưa lúc trở về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Cố Kỳ Nam ngồi ở bên cạnh nhìn Triển Minh lột vỏ nho, cậu hỏi, “Em có gây ảnh hưởng gì tới trạng thái học hành của anh không?”
Triển Minh gật đầu, “Có ảnh hưởng.”
Cố Kỳ Nam nóng nảy đang tính mở miệng hỏi thì bỗng dưng lại bị một quả nho chặn lại cổ họng.
Triển Minh tiếp tục nói, “Anh bị em ảnh hưởng tới nỗi tiến bộ vượt mấy trăm hạng.”
Cố Kỳ Nam cười khà khà mấy tiếng.
Triển Minh tay vẫn đang bóc vỏ nho, hắn nói, “Nhưng chuyện của Ngô Uyên, em đừng nên kể cho nó biết chuyện Khưu Nhiên Dĩnh đã biết nó thích nhỏ. Mặc kệ kết quả có thế nào, dù cho nhỏ từ chối nó hay là đồng ý cùng nó yêu đương đều sẽ ảnh hưởng tới kết quả học tập của nó, anh hiểu nó rất rõ. Hơn nữa, Ngô Uyên nói rất có lí, Khưu Nhiên Dĩnh rất có thể cũng sẽ bị ảnh hưởng. Hai người bọn họ cứ như bây giờ là tốt nhất, những chuyện khác đợi thi xong đại học rồi tính tiếp.”
“Vâng.” Cố Kỳ Nam rầu rĩ lầu bầu, “Anh Uyên lo lắng nhiều ghê, không giống em chưa suy nghĩ thấu đáo đã muốn theo đuổi anh, có phải đã gây thêm rất nhiều phiền phức cho anh không?”
Triển Minh lại đút cho cậu thêm một quả nho nữa, thản nhiên mở miệng, “Em đoán xem?”
Nho ngọt cực kì, khoang miệng của Cố Kỳ Nam lúc này toàn là mùi nho thoang thoảng, cậu nhìn sườn mặt của anh Triển trong lúc đang lột vỏ nho cho mình, mê muội nói, “Tại vì anh đẹp trai quá nên em nhịn hổng được.”
Triển Minh nghiêng đầu nhìn cậu, gằn từng chữ một, “Bảo, trong một số trường hợp em không nên phát biểu lung tung, biết chưa?”
Cố Kỳ Nam cảm thấy kì quái, “Em nói gì sai à?”
“Nhịn không được? Nhịn không được là sao?” Triển Minh cúi đầu chạm vào bờ môi của cậu.
Một lúc sau, cuống họng của Triển Minh cũng ngập tràn hương vị của quả nho.
Triển Minh hôn Cố Kỳ Nam rồi nói, “Bảo, trước khi quyết định hẹn hò với em anh đã suy nghĩ rất kĩ, rằng yêu đương thế nào cũng không được để ảnh hưởng tới thành tích. Tình huống của anh không như những người khác, anh là vì em nên mới nỗ lực như vậy, chẳng lẽ em không nhìn ra được?”
Chỉ là tí xíu mềm mại da thịt đụng chạm mà Cố Kỳ Nam đã đầu váng mắt hoa, toàn bộ cơ thể cứ như người không xương xụi lơ một đống trong lồng ngực anh Triển.
“Anh không đủ trình độ để theo kịp năng lực của em, anh chỉ có thể phấn đấu thi đỗ vào một trường gần nơi em học một chút.” Anh Triển ôm chặt cậu rồi nói, “Nhưng mà, em ngàn vạn lần không được để bản thân thụt lùi. Nếu em học hành sa sút, vậy thì bọn mình phải tạm hoãn lại, hiểu không?”
“Tạm hoãn là sao?” Cố Kỳ Nam hỏi sau đó bổ sung thêm, “Em có thụt lùi đâu, em tiến bộ mà.”
“Tạm hoãn chính là…” Triển Minh hôn cậu một chút, “Không thể ôm, không được hôn, tạm dừng lại chuyện hẹn hò, đợi cho đến khi kết thúc kì thi tuyển sinh.”
Cố Kỳ Nam nghe tới đây thì nhanh chóng hôn lại Triển Minh sau đó lập lời thời thề son sắt, “Em nhất định sẽ ngày càng nỗ lực hơn nữa!”
Cố Kỳ Nam nói được làm được, kỳ thi tháng mười một và mười hai cậu đều có tiến bộ, tổng điểm luôn không ngừng tăng cao, mặc dù thành tích tháng mười hai chỉ tăng thêm có năm điểm nhưng thế cũng được tính là có cải thiện.
Triển Minh cũng tương tự nhưng tốc độ chậm hơn, hai kỳ thi tháng trôi qua thứ hạng đã tăng lên, xếp 318 toàn khối.
Ngô Uyên thì nhảy vọt lên những 200 hạng, bởi vì khả năng tiến bộ vượt bậc này mà Khưu Nhiên Dĩnh còn âm thầm mua bánh cupcake cho hắn ăn.
Lâm Tiểu Bân mắt thấy ba người còn lại học tập nghiêm túc như thế, hắn cũng quyết tâm không để mình tuột lại phía sau! Tuy rằng không siêng năng bằng những người còn lại nhưng dù sao cũng có học đôi chút, kết quả là lọt được vô hàng 600 toàn khối.
Mới đó mà đã tới Tết Tây, Thất Trung không có hoạt động chúc mừng gì, cả trường được nghỉ một ngày, rất nhanh liền trôi qua.
Ngày nghỉ, Tề Nhất Tu và Cố Kỳ Nam hẹn gặp mặt nhau.
Ngoại trừ hai ngày nghỉ bão thì Tết Dương lịch chính là ngày nghỉ trọn vẹn duy nhất của Tề Nhất Tu trong suốt cả một cái học kỳ, còn lại chỉ được nghỉ nửa buổi.
Vừa thấy mặt Cố Kỳ Nam, nhóc đã ngay lập tức than thở nói mình bị bào mòn tới độ sụt cân, tiều tụy không ít.
Tề Nhất Tu quan sát kĩ vẻ mặt của Cố Kỳ Nam, nghi ngờ hỏi, “Sao gương mặt của ông bừng sáng quá vậy? Ở Thất Trung trải qua những ngày tháng ung dung lắm hay gì? Ông nên chú ý một chút, tuy rằng được cộng thêm ba mươi điểm nhưng để giành được một suất vào B Đại không phải là điều dễ dàng đâu.”
Cố Kỳ Nam nở nụ cười đắc ý, “Dạo gần đây mỗi lần thi tháng tui đều có tiến bộ.”
Tề Nhất Tu vạch trần, “Sức cạnh tranh của Thất Trung quá thấp, ông chớ có lơ là.”
Cố Kỳ Nam lôi ra mấy bộ đề cương từ trong ba lô đưa cho Tề Nhất Tu rồi nói, “Đây là bài thi tháng của trường tụi ông, tui nhờ bố của tui xóa đáp án của ông đi sau đó in ra rồi làm lại, kết quả cũng ổn lắm.”
Tề Nhất Tu cầm lên nhìn một cách cẩn thận, nhóc cảm thán, “Cố Kỳ Nam ông quá trâu bò! Sao lại thế này, não của ông phát triển kiểu gì đấy?”
Cố Kỳ Nam uống một ngụm nước trái cây, vờ như lơ đễnh mà đáp, “Tui cắm mặt vô học suýt thì mất nửa cái mạng đó, hết cách rồi, người yêu tui nói nếu tui học hành chểnh mảng thì sẽ phải hoãn lại chuyện yêu đương.”
Tề Nhất Tu sững sờ.
Bình thường Cố Kỳ Nam hoàn toàn không có cơ hội để khoe khoang, hiện tại có cho nên nhịn không được tiếp tục nói, “Một điểm tui còn không dám để mất, tại vì tốn công lắm mới theo đuổi được người ta. Mỗi ngày học bài ngay cả tán gẫu trên Wechat cũng chỉ được vài câu, thói quen của tui là mười giờ đi ngủ, hiện tại đổi thành mười một giờ. Bởi vì ảnh (*) nói nếu tui vì chuyện yêu đương mà thi không đậu B Đại, ảnh sẽ rất tức giận.”
(*) Anh ấy hay cô ấy trong tiếng Trung nó khác một trời một vực với Tiếng Việt và Tiếng Anh, viết thì khác mà đọc y chang nhau, nên là bạn Nam bạn được dịp cười vô trong mặt mấy đứa ế đó.
Tề Nhất Tu ngơ ngác mở miệng, “Nhìn không ra luôn, ông có người vợ nghiêm khắc thế…”
Vợ nghiêm khắc? Cố Kỳ Nam nhớ tới vóc người cao lớn và gương mặt khó đăm đăm của anh Triển, cười đến mức suýt nữa thì phun hết nước trái cây ra ngoài.
Tề Nhất Tu vội vàng bưng ly nước của mình ra chỗ khác, hoàn hồn lại, la lên, “Ông hẹn hò rồi hả? Ông còn nhỏ mà đã yêu đương rồi? Không thể nào! Đàn em hay là đàn chị thế? Lớn tuổi hơn ông à? Người ta sao lại đồng ý quen một thằng nhóc như ông vậy?”
“Lớn hơn tui, là bạn học.” Cố Kỳ Nam đắc ý nói, “Bởi vì thích tui nên mới đồng ý.”
Tề Nhất Tu vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, “Ông hẹn hò mà còn tiến bộ nhiều đến thế, ông không phải là người mà! Bạn gái của ông méo tròn ra sao? Có ảnh chụp không? Đáng yêu chứ hả?”
Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Ông chắc không hiểu đâu ha, bởi vì yêu nên mới có động lực phấn đấu đó! Ảnh đẹp mắt lắm, không cho ông xem đâu. Dù sao có nói với ông, ông cũng hông hiểu.”
Tề Nhất Tu có lòng đến đưa tài liệu học tập của trường Thực Nghiệm cho Cố Kỳ Nam, nào có ngờ lại bị người ta ập nguyên máng cơm chó vào mặt, nhóc giận đến mức bỏ đi luôn.
Cố Kỳ Nam nghĩ thầm, có phải là vì nói chuyện yêu đương nên cậu mới thấy năm cuối cấp chẳng có áp lực gì lớn không? Những bạn học khác trong lớp suốt ngày kêu rên sắp cố không nổi nữa rồi. Vòng bạn bè cũng thế, mỗi ngày đều có người đăng emotion muốn nhảy lầu, còn vài người khác lại đăng dòng trạng thái khóc lóc ỉ ôi. Còn cậu mỗi ngày lại rất vui vẻ bởi vì đi học sẽ được nhìn thấy anh Triển; buổi trưa cũng hạnh phúc vì sau khi tan học có thể ôm ôm, hôn hôn ảnh; buổi chiều lại càng sung sướng bởi vì anh Triển sẽ tiễn cậu tới trạm điện ngầm rồi len lén nắm lấy tay cậu, mua cho cậu một ly trà sữa; tới tối sau khi làm được một ít bài tập có thể gửi Wechat cho ảnh, ảnh nếu thấy sẽ trả lời cậu. Bọn họ không có quá nhiều thời gian tán gẫu, thậm chí đôi khi chỉ nhắn một câu “Em làm xong bài tập Vật Lý rồi”, sau đó anh Triển sẽ nhắn lại một chữ “Ngoan”.
Dù chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để lâng lâng trong lòng.
Học kỳ I của lớp 12 cứ trôi qua trong những tháng ngày bình yên như thế.
Trước khi ki thi cuối kỳ diễn ra, sinh nhật của Triển Minh đã gần kề.
___________
Emotion nhảy lầu: =]]
Danh sách chương