*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Cố Kỳ Nam dáng vẻ hờ hững, chậm rãi sửa sang bài thi.
Sau khi tan học, có vài người chơi rất khá với đám Ngô Uyên chạy tới, tấm tắc khen, “Cố Kỳ Nam, ông trâu bò quá đi!”
Cố Kỳ Nam ngượng ngùng nở nụ cười.
Tiếp đó mọi người bắt đầu thỉnh giáo phương pháp học Toán của cậu.
Cố Kỳ Nam cố gắng kể một cách đơn giản nhất có thể nhưng vẫn khiến đám đông nghe xong tái mét mặt mày.
Lâm Tiểu Bân la làng, “Đừng hỏi nữa! Dòng ngu ngục như tui còn biết học tập phải dựa hết vào chỉ số thông minh! Nếu chỉ số IQ đủ cao, cái quần gì cũng làm được hết! Mấy đứa có biết bình thường anh Nam nhà tui học hành thế nào không? Game, một phút cũng đách chơi trừ khi tui năn nỉ ảnh online điểm danh, phim truyền hình một giây cũng không thèm coi luôn! Anh Nam đem tất cả thời gian hữu hạn của ảnh vùi đầu vào bên trong học tập vô hạn đó! Mỗi ngày cứ đúng mười giờ tối là đi ngủ, năm giờ ba mươi rời giường, sau đó mở ra sách bài tập Tiếng Anh làm một chút cho đầu óc tỉnh táo. Bọn mi làm được hông? Trước tiên cố mà làm cho xong bài tập về nhà đi, chăm chỉ được như thế rồi hãy quay lại hỏi cách thức học tập của anh Nam nhà tui, hiểu chưa?”
Có người cười mắng, “Đệch! Lâm Tiểu Bân, ông ở chung lâu ngày với đại thần giờ nói tới chuyện học tập cũng ra dáng quá ha!”
“Dĩ nhiên!” Lâm Tiểu Bân đắc ý chủ động cầm lấy ba lô của Cố Kỳ Nam, “Mấy đứa hông thấy dưới sự chỉ giáo của anh Nam, tui và anh Triển đều đã mang ba lô đi học à? Ha ha, mấy cậu nhìn coi, cảm giác không tồi chút nào!”
Ngô Uyên đẩy hắn bước ra khỏi lớp, “Ba hoa cũng vừa vừa phải phải thôi.”
Để có thể đi được đến phòng trọ, cả đám dựa hết thảy vào sự dẫn đường của Triển Minh, dù cho ba người bọn họ tới đây bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không một ai có thể nhớ rõ đường.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân mỗi người vác một cái túi rất lớn, đợi cho tới khi bước vào phòng trọ mới thả xuống, bên trong là một cái bếp điện từ, một cái nồi cơm điện đa năng mini và một cái bàn xếp loại nhỏ.
Lâm Tiểu Bân cầm bếp điện từ dáo dác nhìn xung quanh, hỏi Triển Minh, “Cái này phải để ở đâu? Thả trên kệ được không? Nhà em nhiều lắm, mua tủ lạnh được khuyến mãi thêm hai cái, đâu có dùng tới.”
Triển Minh cạn lời, “Mày nhìn coi chỗ tao có phòng bếp không? Mày mang theo nó có ích lợi gì?”
“Dự trữ sẵn đó!” Lâm Tiểu Bân bỏ bếp điện từ lên trên kệ, mở miệng giải thích, “Lỡ đâu nghỉ lễ thì sao? Ăn fast food hả? Rồi lúc mưa to phải thế nào? Bão bùng làm sao? Thế Tết Nguyên Đán chả có nhẽ mấy cái cửa hàng lại không đóng cửa? Dù sao anh cứ cất đi, để ở nhà em cũng vô ích.”
Ngô Uyên mở ra chiếc bàn xếp, đặt ở chính giữa căn phòng, sau đó nói, “Lần sau em cầm theo cái nồi, có nó mùa đông tới tụi mình có thể nấu lẩu ăn!”
Bốn cậu nam sinh chen chúc trong căn phòng cho thuê nhỏ xíu, chật chội tới nỗi không còn chỗ để đi.
Triển Minh gọi điện thoại đặt trước một con cá nướng, cúp máy xong mới lẳng lặng nhìn ba người còn lại.
Cố Kỳ Nam mỉm cười ngồi trên ghế, Lâm Tiểu Bân chuẩn bị đặt mông xuống giường liền bị cậu quát to một tiếng bắt phải ngừng lại, “Không cho phép ngồi lên trên giường!”
Lâm Tiểu Bân giật nảy mình, ngay lập tức đứng dậy.
Cố Kỳ Nam nhường ghế lại cho hắn rồi nói, “Đồ ngủ còn chưa thay mà dám trèo lên giường ngồi hở?”
“Đều là đàn ông con trai cả sao cứ phải chú ý mấy thứ này? Với cả này là giường của anh Triển mà? Mi cũng quản luôn hay gì? Tui nói, chăn và gối đầu họa tiết học sinh tiểu học này chắc hông phải lấy từ nhà Tiểu Nam Tử đâu ha?” Lâm Tiểu Bân tặc lưỡi, “Hông hổ là Tiểu Gia Tinh, ngó cái dáng vẻ đức hạnh này đi.”
Trước kia Cố Kỳ Nam không để ý, nay tự dưng phát hiện ra hai chữ “gia tinh” (*) này nếu mà ngẫm lại quả thật có chút thâm ý, thế nên cậu lại mở miệng cười ha hả.
(*) Gia Tinh: Bản tiếng Trung sẽ là Tiểu Tinh Linh nuôi trong nhà, ừ đấy, nuôi ai trong nhà, anh Triển nuôi em Nam Nam.
Cười đến độ ngay cả Lâm Tiểu Bân cũng phải nổi da gà, “Thằng nhóc con này, cười trông ngu quá.”
Bốn mươi phút sau, cá nướng được giao đến.
Trên kệ gỗ có đặt một cái khay nhôm ba tầng, mặt trên dùng để đặt cá nướng, chính giữa bỏ than củi, lớp cuối cùng đổ một xíu nước để phòng trường hợp cái đáy quá nóng. Sau khi đưa tới, anh trai giao hàng nhóm than rồi bắt đầu nướng, mùi thơm nức mũi. Nguyên liệu nấu ăn phủ kín toàn thân con cá’; hải sản có nghêu, mực, tôm sú; đồ chay có khoai tây, củ cải, bắp cải thảo, mộc nhĩ thái nhỏ; phía trên rắc đầy hạt tiêu, tỏi bằm, ớt đỏ, ngò rí; màu sắc sặc sỡ, hương thơm xộc thẳng vào mũi.
Lâm Tiểu Bân nhanh tay gỡ ra bọc đũa, “Cửa tiệm này làm ăn được lắm, hễ tới tối Thứ Bảy là bảo đảm không còn chỗ ngồi thế nên mới phải gọi mang đi.”
Triển Minh đi xuống mua một bình cô ca lạnh, Lâm Tiểu Bân la làng, “Mua cô ca để làm gì? Em mang theo cái này nè!” Nói xong liền giơ cao chai rượu Thanh Mai trên tay.
“Rượu Thanh Mai này ba em ủ từ năm ngoái đấy, thơm vô cùng, phải uống cái này mới đã!”
Triển Minh không đếm xỉa gì đến hắn, trực tiếp rót đầy cô ca vào cái ly thông minh màu be rồi đưa cho Cố Kỳ Nam.
Ngô Uyên tay cầm cốc nhựa kêu lên, “Em cũng muốn uống cô ca!”
Lâm Tiểu Bân nói chẳng nên lời, “Mấy người phải đàn ông không vậy? Đàn ông đích thực… Được rồi, trước tiên cho em uống một ngụm cô ca đi.”
Bốn người, mỗi người một cốc cô ca ngồi xếp bằng chung quanh chiếc bàn gỗ nhỏ, điều hòa mở đến tận mười sáu độ, cửa sổ hé ra một cái khe để thông khói, sau đó bắt đầu xới cơm ăn cá nướng.
Bàn xếp thực sự rất nhỏ, một cái khay cá nướng thêm mấy cái ly nữa là đã chiếm hết diện tích. Bốn người ngồi trên chiếu, nguyên cả căn phòng trọ chật ních, không còn chỗ trống.
Lâm Tiểu Bân uống một hớp cô ca, mở miệng cảm thán, “Tuyệt! Quá sung sướng!”
Ngô Uyên một bên ăn, một bên vừa lo lắng không biết điểm thi đã có chưa, thỉnh thoảng vẫn cứ liếc nhìn di động của mình.
Lâm Tiểu Bân soi mói hắn, “Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề!”
Ngô Uyên lạnh lùng đáp, “Cút!”
Lâm Tiểu Bân không chút hoang mang, tự mình bóc vỏ tôm, “Anh Uyên hẳn là lần đầu tiên trong đời lo lắng đến chuyện thành tích ha? Chẳng hay lần này có thể nhích lại chút khoảng cách nào với nữ thần Khưu Nhiên Dĩnh hông ta? Hãy gần em thêm chút nữa, em đợi anh nắm lấy tay em. Hãy dũng cảm thêm chút nữa, em sẽ nguyện đi cùng anh (1), là lá la.”
(1) Đây là một đoạn trong bài hát Người Yêu Chưa Trọn Vẹn (Not Yet Lovers) do nhóm S.H.E trình bày, lời dịch mình lấy từ nhà Mê Mụi, mình dẫn link bài hát tại đây.
Lâm Tiểu Bân không những nói mà còn hát khiến cho Cố Kỳ Nam cười không dứt tiếng.
Chờ cho tới khi cười xong, cậu mới chợt nhớ tới, ủa, lời bài hát này cũng hợp với mình quá đi chứ?
Cậu len lén nhìn anh Triển, ảnh đang giúp cậu lột vỏ tôm, trong cái chén nhỏ đã có hai, ba con tôm được bóc sẵn, cậu gắp lên bỏ vào miệng, cười khúc khích mấy tiếng.
Thế mà bảo là không thích cơ đấy?
“Có điểm Văn và Toán rồi nè!” Ngô Uyên đột nhiên kích động hô to, chiếc đũa rơi xuống mặt đất cũng không kịp nhặt lên, nhanh chóng nhấn mở bảng thành tích mà giáo viên gửi lên.
Ngô Uyên căng thẳng mãi cho đến khi thấy điểm của mình mới thở ra một hơi. Thi không tệ lắm, có tiến triển.
Sau đó hắn tiếp tục xem của những người khác, Cố Kỳ Nam thì khỏi phải bàn, vẫn cứ nhất kị tuyệt trần (2), Toán học điểm tối đa, Ngữ Văn 128. Triển Minh và Lâm Tiểu Bân đều có tiến bộ, đặc biệt là anh Triển, Toán học tiến triển rất nhiều, kỳ thi lần trước điểm Toán chỉ có 50/150, lần này được những 81 điểm, rất khá.
(2) Nhất kị tuyệt trần: Nguyên văn 一骑绝尘, là một câu nói có xuất xứ từ câu “一骑红尘妃子笑. 无人知是荔枝来 “- “Nhất kị hồng trần phi tử tiếu. Vô nhân tri thị lệ chi lai”.
Tạm dịch: “Bụi hồng vó ngựa, Phi cười thích. Ai biết vải thiều đến thật mau!”
Câu thơ này lấy từ tích Dương Quý Phi thích ăn vải thiều, vì để chiều lòng mỹ nhân, Hoàng đế hạ lệnh cấp tốc chuyển vải đến kinh thành mong đổi lấy nụ cười của ái phi. Nhất kị tuyệt trần hay nhất kị hồng trần ý nói ngựa phi với tốc độ như bay, chỉ có thể thấy bụi đỏ mịt mù chứ chẳng thấy bóng dáng của con ngựa đâu. Thật ra ở đoạn này tui muốn dịch thành Độc Cô Cầu Bại cơ, cầu một lần bại mà chẳng được. =]] (Thơ được dịch bởi: Lâm Trung Phú)
Cố Kỳ Nam phấn khích tới mức suýt nữa làm ngã luôn cái bàn, cậu vừa cầm di động vừa lắc lắc cánh tay của Triển Minh, “Anh Triển, 81 điểm lận nè, tăng thêm những ba mươi mốt điểm luôn!”
Triển Minh nhanh tay giữ lại bình cô ca, tránh cho Tiểu Nam Tử hất bay xuống dưới sàn.
Cố Kỳ Nam vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, “Lần này anh nhất định có thể tiến xa hơn nữa.”
Triển Minh nhìn cậu, khẽ nở nụ cười, “Xem em vui mừng thế nào kìa.”
Cố Kỳ Nam thơ thẩn dòm nụ cười của anh Triển, cậu bỗng dưng cảm thấy cả người mặt đỏ tim đập. Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng cá, ngoài miệng thì nói, “Vui thay anh mà…”
Lâm Tiểu Bân thấy thế liền bắt đầu dở trò diễn sâu, nước mắt nước mũi tèm lem, nói, “Hông hổ là tình anh em đồng chí chân thành! Bạn học Tiểu Nam Tử – đại thần nhà chúng ta, cái kẻ đã nói rằng thi Toán được 150 điểm thì có gì đâu mà khó, bạn học Cố – kẻ cầm trên tay tấm bằng khen giải nhất toàn tỉnh Olympic Toán thế mà lại chỉ vì một con số 81 mà trở nên vui vẻ! Là chuyện gì đã khiến cho đại thần đánh rơi tiêu chuẩn? Là cái gì đã làm cho đại thần kích động tới nỗi hất luôn bình cô ca? Chính là tình anh em cảm động trời xanh đó! Nào, cùng nâng ly vì tình anh em chúng mình!”
Lâm Tiểu Bân giơ cao cốc cô ca trong tay, Ngô Uyên cũng nâng ly lên rồi nói, “Chúc mừng Tiểu Nam Tử giành được giải nhất cuộc thi Olympic Toán, đây là lần đầu tiên trong đời anh quen biết được một người học hành lợi hại như thế!”
Triển Minh không nói gì, dứt khoát cầm lên cái ly.
Cố Kỳ Nam cũng giơ cô ca lên chạm vào cốc của mọi người rồi cùng nhau la lên, “Cụng ly!”
Một bình cô ca rất nhanh đã uống hết, Lâm Tiểu Bân cười khà khà lấy ra chai rượu Thanh Mai rót cho mỗi người một ít sau đó nói, “Rượu này tui dành riêng để ăn mừng điểm thi tiến bộ của anh Triển đó, lén chôm từ trong nhà ra, biết không? Phải nể mặt tui, mỗi người nếm thử một chút coi sao.”
Lâm Tiểu Bân đổ rượu vào trong cái ly của Cố Kỳ Nam, một tầng nước mỏng manh xuất hiện, đủ cho ba lần uống.
Triển Minh đè lại cái ly của cậu rồi nói, “Không biết uống thì đừng uống.”
Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Uống một chút chắc là không sao.”
Cậu uống một ngụm, mùi hương nồng nặc ngay lập tức xộc vào mũi, là mùi của rượu hòa quyện với vị thơm ngát của quả Thanh Mai. Cậu khá tò mò, muốn làm ra loại rượu này phải dùng rượu nếp nồng độ cao để ủ, độ cồn rất cao, hoàn toàn không giống những loại rượu trái cây thông thường nhưng cậu chỉ cảm thấy khá cay chứ không khó uống.
Bốn người đem đồ ăn thức uống trên bàn giải quyết sạch sẽ kế đó đem khay ba tầng thả ở bên ngoài cửa, anh trai giao hàng của cửa tiệm cá nướng đêm nay sẽ quay lại lấy.
Triển Minh đẩy lên cánh cửa sổ để gió bay vào, nếu không toàn bộ căn phòng sẽ ngập tràn trong mùi cá nướng mất. Không khí nóng bên ngoài nhanh chóng ùa vào, thổi đến mức khiến cho cả đám chảy mồ hôi ròng ròng. Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, lưng dựa vào tường, dõi mắt nhìn màn đêm thăm thẳm phía xa.
Lâm Tiểu Bân lại rót rượu cho hắn rồi hỏi, “Anh Triển, sao anh im lặng thế?”
Triển Minh uống một hớp rượu, cái gì cũng không nói.
Lâm Tiểu Bân ngồi bệt xuống đất, hắn tự rót cho mình một ly, mở miệng nói, “Anh Triển, bạn thân luôn nói lời thật lòng. Nay anh đã dời ra ngoài, nếu gặp khó khăn gì nhất định phải nói cho tụi em biết, đừng chết chỉ vì sĩ diện, hiểu không? Đã là cuối cấp rồi, cố gắng học cho xong một năm này, còn những chuyện khác cứ đợi cho tới khi thi xong đại học rồi hãy tính.”
Ngô Uyên gật đầu, “Ba đứa tụi em không có cái gì cần xài đến tiến, tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ dùng để trả hóa đơn điện thoại và mua trà sữa thôi, cùng lắm không uống nữa là xong.”
Cố Kỳ Nam cũng bước đến ngồi xuống bên chân Triển Minh, cậu giơ lên cái ly thông minh của chính mình ý bảo Lâm Tiểu Bân rót rượu vào trong rồi nói, “Thẻ của em số dư còn nhiều lắm, anh Triển, em có thể cho anh mượn.”
Triển Minh lặng thinh, uống cạn ly rượu trong tay mới lên tiếng, “Anh Triển của mấy đứa vẫn còn tiền, tiền làm thêm anh để dành đủ sống trong một năm, đừng quá lo lắng.”
Cố Kỳ Nam lay lay góc áo của hắn, mơ màng hỏi, “Có đủ trả tiền trọ không ạ?”
“Đủ.” Triển Minh nói, “Em uống bao nhiêu rồi? Đừng uống nữa.”
“Ai nha, ngày mai được nghỉ mà, không sao hết á!” Dứt lời, Lâm Tiểu Bân liền rót cho cậu thêm một phần ba ly nữa.
Men say ngà ngà, cảm xúc dâng tràn, mọi người bắt đầu nói sảng.
Lâm Tiểu Bân nói, từ sau khi lên cấp ba, hắn cái gì cũng nghiện chỉ có mỗi học hành là không, trong lớp thường xuyên đứng áp chót khiến bố mẹ thất vọng vô cùng cho nên một năm cuối cùng này, hắn quyết tâm đi theo Tiểu Nam Tử chăm chỉ học hành, thi đậu vào một ngôi trường đại học nào khá khá chút.
Ngô Uyên nói, hắn thật sự rất thích Khưu Nhiên Dĩnh, hắn muốn cùng nhỏ học chung một trường đại học, tuy rằng hắn biết những lời này của mình chỉ là viễn vông nhưng hắn vẫn muốn liều một phen.
Cố Kỳ Nam nói, sau khi cậu chuyển đến Thất Trung mới kiếm được bạn bè chân chính, là bọn hắn cổ vũ cậu, thay cậu trút giận, cậu phải nói một tiếng cảm ơn mới phải.
Lâm Tiểu Bân nghe thế, ngay lập tức nâng cái cốc đầy rượu, xúc động nói, “Ba người tụi bây chính là bạn cấp ba tốt nhất của tui! Đến, cạn ly!”
Triển Minh đau đầu nhìn đám đàn em của mình, nhất là Cố Kỳ Nam chẳng biết là thật tâm muốn uống hay chỉ vì máu nóng bốc lên mới nâng ly lên cùng Lâm Tiểu Bân càng quét từng ngụm từng ngụm.
May là chai rượu Lâm Tiểu Bân mang đến khá nhỏ, uống một lúc là hết.
Nhóm Triển Minh thay phiên nhau tắm rửa nhưng chỉ có hắn và Cố Kỳ Nam là có đồ ngủ còn Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên sau khi tắm xong liền mặc áo ba lỗ và quần đùi chạy ra, căn bản là không có đồ để thay.
Triển Minh lặng im không nói, hắn và Cố Kỳ Nam dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn đám Ngô Uyên.
Lâm Tiểu Bân đúng lý hợp tình nói, “Sao thế? Tụi tui tắm qua rồi mà? Quần áo mai về nhà rồi thay sau! Thẳng nam chứ bọn tui hơi đâu để ý mấy cái này!”
Cố Kỳ Nam có chút bội phục Lâm Tiểu Bân, mặc dù lời nói của hắn nghe qua có vẻ không đáng tin nhưng sau khi suy xét cẩn thận lại thấy hắn nói rất đúng trọng tâm.
Triển Minh là người cuối cùng làm vệ sinh cá nhân, đợi cho tới khi hắn dọn dẹp xong buồng tắm, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân đã nằm phơi thây trên thảm ngủ mất xác, chỉ còn một mình Cố Kỳ Nam cuộn mình vào trong chăn, nhìn hắn cười ngây ngô.
Triển Minh càng thêm đau đầu.
Cố Kỳ Nam choáng váng ngất ngây, rõ ràng đã nằm trên giường nhưng lại cứ có cảm giác xoay mòng mòng.
Triển Minh rót một ly nước đầy cho Tiểu Nam Tử, sau khi uống xong, cậu mới mở miệng hỏi, “Em đánh răng chưa? Có phải quên rồi không? Không được, em phải dậy đánh răng.”
Đàn ông say không thể nói lí, hắn đành phải lên tiếng dỗ dành, “Đánh rồi.”
“Không thể nào! Bàn chải của em bị anh cất rồi còn đâu!”
“Lúc nãy anh có lấy ra, em đã đánh xong.”
“Ồ. Vậy anh nhớ phải cất kĩ bàn chải của em.” Cố Kỳ Nam lầu bầu, “Anh hổng cho em tới ở, đồ đạc của em đóng bụi luôn rồi.”
Triển Minh lặng thinh, tắt đèn.
Hắn mới vừa nằm xuống, Cố Kỳ Nam ngay lập tức nhích lại gần, thì thầm nói, “Hoa hồng giấy hôm nay em vẫn chưa đưa cho anh, để em xuống lấy.”
Triển Minh nhíu mày giữ lại cậu, “Đừng động đậy, mai rồi hãy lấy, ngủ đi.”
“Ồ.” Cố Kỳ Nam thuận thế ôm lấy cánh tay của Triển Minh gò má tựa vào bả vai của hắn, “Vậy anh kiểm tra thử xem em đã đánh răng chưa.”
Triển Minh còn chưa kịp làm ra phản ứng, Tiểu Nam Tử đã ở trong đêm tối chính xác tìm lấy bờ môi hắn, hôn lên.
Cố Kỳ Nam chỉ biết dùng phiến môi của mình nhẹ nhàng chạm vào môi của Triển Minh, bởi vì có chút chếch choáng nên có mấy lần cậu hôn phải cằm của hắn.
Triển Minh đờ đẫn cả người, cậu mơn trớn một lúc rồi không cần ai chỉ dạy cứ như thế mút lấy cái cằm của hắn sau đó chuyển tới cánh môi.
Trong giây lát khi hai bờ môi chạm vào nhau, Cố Kỳ Nam đột nhiên hừ nhẹ một tiếng khiến cho Triển Minh như bị điện giật, hắn hoàn hồn đẩy cậu ra. Nhưng bởi vì khí lực quá lớn, lại không biết kiểm soát mới khiến cho Cố Kỳ Nam va vào vách tường.
Cố Kỳ Nam đau tới nỗi tỉnh táo lại.
Triển Minh chạy nhanh xuống giường lay lay Ngô Uyên đang ngủ say, “Ngô Uyên, mày lên giường ngủ đi.”
Ngô Uyên mơ mơ màng màng hỏi, “Hả?”
“Giường nhỏ, chật, mày lên.”
“Ờ.” Ngô Uyên mông lung trèo lên giường, tiếp tục ngủ.
Lần này, Cố Kỳ Nam tỉnh táo hoàn toàn.
_________
Hôm nay là một ngày tui rất buồn, người không cùng một thế giới có lẽ thật sự không thể đến với nhau. Không phải ai cũng may mắn như Triển Minh và Cố Kỳ Nam, rõ ràng khác biệt nhưng lại vì gặp gỡ nhau mà giao hòa…
Nồi cơm điện đa năng mini:
Ly thông minh:
EDITOR: LAM
Cố Kỳ Nam dáng vẻ hờ hững, chậm rãi sửa sang bài thi.
Sau khi tan học, có vài người chơi rất khá với đám Ngô Uyên chạy tới, tấm tắc khen, “Cố Kỳ Nam, ông trâu bò quá đi!”
Cố Kỳ Nam ngượng ngùng nở nụ cười.
Tiếp đó mọi người bắt đầu thỉnh giáo phương pháp học Toán của cậu.
Cố Kỳ Nam cố gắng kể một cách đơn giản nhất có thể nhưng vẫn khiến đám đông nghe xong tái mét mặt mày.
Lâm Tiểu Bân la làng, “Đừng hỏi nữa! Dòng ngu ngục như tui còn biết học tập phải dựa hết vào chỉ số thông minh! Nếu chỉ số IQ đủ cao, cái quần gì cũng làm được hết! Mấy đứa có biết bình thường anh Nam nhà tui học hành thế nào không? Game, một phút cũng đách chơi trừ khi tui năn nỉ ảnh online điểm danh, phim truyền hình một giây cũng không thèm coi luôn! Anh Nam đem tất cả thời gian hữu hạn của ảnh vùi đầu vào bên trong học tập vô hạn đó! Mỗi ngày cứ đúng mười giờ tối là đi ngủ, năm giờ ba mươi rời giường, sau đó mở ra sách bài tập Tiếng Anh làm một chút cho đầu óc tỉnh táo. Bọn mi làm được hông? Trước tiên cố mà làm cho xong bài tập về nhà đi, chăm chỉ được như thế rồi hãy quay lại hỏi cách thức học tập của anh Nam nhà tui, hiểu chưa?”
Có người cười mắng, “Đệch! Lâm Tiểu Bân, ông ở chung lâu ngày với đại thần giờ nói tới chuyện học tập cũng ra dáng quá ha!”
“Dĩ nhiên!” Lâm Tiểu Bân đắc ý chủ động cầm lấy ba lô của Cố Kỳ Nam, “Mấy đứa hông thấy dưới sự chỉ giáo của anh Nam, tui và anh Triển đều đã mang ba lô đi học à? Ha ha, mấy cậu nhìn coi, cảm giác không tồi chút nào!”
Ngô Uyên đẩy hắn bước ra khỏi lớp, “Ba hoa cũng vừa vừa phải phải thôi.”
Để có thể đi được đến phòng trọ, cả đám dựa hết thảy vào sự dẫn đường của Triển Minh, dù cho ba người bọn họ tới đây bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không một ai có thể nhớ rõ đường.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân mỗi người vác một cái túi rất lớn, đợi cho tới khi bước vào phòng trọ mới thả xuống, bên trong là một cái bếp điện từ, một cái nồi cơm điện đa năng mini và một cái bàn xếp loại nhỏ.
Lâm Tiểu Bân cầm bếp điện từ dáo dác nhìn xung quanh, hỏi Triển Minh, “Cái này phải để ở đâu? Thả trên kệ được không? Nhà em nhiều lắm, mua tủ lạnh được khuyến mãi thêm hai cái, đâu có dùng tới.”
Triển Minh cạn lời, “Mày nhìn coi chỗ tao có phòng bếp không? Mày mang theo nó có ích lợi gì?”
“Dự trữ sẵn đó!” Lâm Tiểu Bân bỏ bếp điện từ lên trên kệ, mở miệng giải thích, “Lỡ đâu nghỉ lễ thì sao? Ăn fast food hả? Rồi lúc mưa to phải thế nào? Bão bùng làm sao? Thế Tết Nguyên Đán chả có nhẽ mấy cái cửa hàng lại không đóng cửa? Dù sao anh cứ cất đi, để ở nhà em cũng vô ích.”
Ngô Uyên mở ra chiếc bàn xếp, đặt ở chính giữa căn phòng, sau đó nói, “Lần sau em cầm theo cái nồi, có nó mùa đông tới tụi mình có thể nấu lẩu ăn!”
Bốn cậu nam sinh chen chúc trong căn phòng cho thuê nhỏ xíu, chật chội tới nỗi không còn chỗ để đi.
Triển Minh gọi điện thoại đặt trước một con cá nướng, cúp máy xong mới lẳng lặng nhìn ba người còn lại.
Cố Kỳ Nam mỉm cười ngồi trên ghế, Lâm Tiểu Bân chuẩn bị đặt mông xuống giường liền bị cậu quát to một tiếng bắt phải ngừng lại, “Không cho phép ngồi lên trên giường!”
Lâm Tiểu Bân giật nảy mình, ngay lập tức đứng dậy.
Cố Kỳ Nam nhường ghế lại cho hắn rồi nói, “Đồ ngủ còn chưa thay mà dám trèo lên giường ngồi hở?”
“Đều là đàn ông con trai cả sao cứ phải chú ý mấy thứ này? Với cả này là giường của anh Triển mà? Mi cũng quản luôn hay gì? Tui nói, chăn và gối đầu họa tiết học sinh tiểu học này chắc hông phải lấy từ nhà Tiểu Nam Tử đâu ha?” Lâm Tiểu Bân tặc lưỡi, “Hông hổ là Tiểu Gia Tinh, ngó cái dáng vẻ đức hạnh này đi.”
Trước kia Cố Kỳ Nam không để ý, nay tự dưng phát hiện ra hai chữ “gia tinh” (*) này nếu mà ngẫm lại quả thật có chút thâm ý, thế nên cậu lại mở miệng cười ha hả.
(*) Gia Tinh: Bản tiếng Trung sẽ là Tiểu Tinh Linh nuôi trong nhà, ừ đấy, nuôi ai trong nhà, anh Triển nuôi em Nam Nam.
Cười đến độ ngay cả Lâm Tiểu Bân cũng phải nổi da gà, “Thằng nhóc con này, cười trông ngu quá.”
Bốn mươi phút sau, cá nướng được giao đến.
Trên kệ gỗ có đặt một cái khay nhôm ba tầng, mặt trên dùng để đặt cá nướng, chính giữa bỏ than củi, lớp cuối cùng đổ một xíu nước để phòng trường hợp cái đáy quá nóng. Sau khi đưa tới, anh trai giao hàng nhóm than rồi bắt đầu nướng, mùi thơm nức mũi. Nguyên liệu nấu ăn phủ kín toàn thân con cá’; hải sản có nghêu, mực, tôm sú; đồ chay có khoai tây, củ cải, bắp cải thảo, mộc nhĩ thái nhỏ; phía trên rắc đầy hạt tiêu, tỏi bằm, ớt đỏ, ngò rí; màu sắc sặc sỡ, hương thơm xộc thẳng vào mũi.
Lâm Tiểu Bân nhanh tay gỡ ra bọc đũa, “Cửa tiệm này làm ăn được lắm, hễ tới tối Thứ Bảy là bảo đảm không còn chỗ ngồi thế nên mới phải gọi mang đi.”
Triển Minh đi xuống mua một bình cô ca lạnh, Lâm Tiểu Bân la làng, “Mua cô ca để làm gì? Em mang theo cái này nè!” Nói xong liền giơ cao chai rượu Thanh Mai trên tay.
“Rượu Thanh Mai này ba em ủ từ năm ngoái đấy, thơm vô cùng, phải uống cái này mới đã!”
Triển Minh không đếm xỉa gì đến hắn, trực tiếp rót đầy cô ca vào cái ly thông minh màu be rồi đưa cho Cố Kỳ Nam.
Ngô Uyên tay cầm cốc nhựa kêu lên, “Em cũng muốn uống cô ca!”
Lâm Tiểu Bân nói chẳng nên lời, “Mấy người phải đàn ông không vậy? Đàn ông đích thực… Được rồi, trước tiên cho em uống một ngụm cô ca đi.”
Bốn người, mỗi người một cốc cô ca ngồi xếp bằng chung quanh chiếc bàn gỗ nhỏ, điều hòa mở đến tận mười sáu độ, cửa sổ hé ra một cái khe để thông khói, sau đó bắt đầu xới cơm ăn cá nướng.
Bàn xếp thực sự rất nhỏ, một cái khay cá nướng thêm mấy cái ly nữa là đã chiếm hết diện tích. Bốn người ngồi trên chiếu, nguyên cả căn phòng trọ chật ních, không còn chỗ trống.
Lâm Tiểu Bân uống một hớp cô ca, mở miệng cảm thán, “Tuyệt! Quá sung sướng!”
Ngô Uyên một bên ăn, một bên vừa lo lắng không biết điểm thi đã có chưa, thỉnh thoảng vẫn cứ liếc nhìn di động của mình.
Lâm Tiểu Bân soi mói hắn, “Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề!”
Ngô Uyên lạnh lùng đáp, “Cút!”
Lâm Tiểu Bân không chút hoang mang, tự mình bóc vỏ tôm, “Anh Uyên hẳn là lần đầu tiên trong đời lo lắng đến chuyện thành tích ha? Chẳng hay lần này có thể nhích lại chút khoảng cách nào với nữ thần Khưu Nhiên Dĩnh hông ta? Hãy gần em thêm chút nữa, em đợi anh nắm lấy tay em. Hãy dũng cảm thêm chút nữa, em sẽ nguyện đi cùng anh (1), là lá la.”
(1) Đây là một đoạn trong bài hát Người Yêu Chưa Trọn Vẹn (Not Yet Lovers) do nhóm S.H.E trình bày, lời dịch mình lấy từ nhà Mê Mụi, mình dẫn link bài hát tại đây.
Lâm Tiểu Bân không những nói mà còn hát khiến cho Cố Kỳ Nam cười không dứt tiếng.
Chờ cho tới khi cười xong, cậu mới chợt nhớ tới, ủa, lời bài hát này cũng hợp với mình quá đi chứ?
Cậu len lén nhìn anh Triển, ảnh đang giúp cậu lột vỏ tôm, trong cái chén nhỏ đã có hai, ba con tôm được bóc sẵn, cậu gắp lên bỏ vào miệng, cười khúc khích mấy tiếng.
Thế mà bảo là không thích cơ đấy?
“Có điểm Văn và Toán rồi nè!” Ngô Uyên đột nhiên kích động hô to, chiếc đũa rơi xuống mặt đất cũng không kịp nhặt lên, nhanh chóng nhấn mở bảng thành tích mà giáo viên gửi lên.
Ngô Uyên căng thẳng mãi cho đến khi thấy điểm của mình mới thở ra một hơi. Thi không tệ lắm, có tiến triển.
Sau đó hắn tiếp tục xem của những người khác, Cố Kỳ Nam thì khỏi phải bàn, vẫn cứ nhất kị tuyệt trần (2), Toán học điểm tối đa, Ngữ Văn 128. Triển Minh và Lâm Tiểu Bân đều có tiến bộ, đặc biệt là anh Triển, Toán học tiến triển rất nhiều, kỳ thi lần trước điểm Toán chỉ có 50/150, lần này được những 81 điểm, rất khá.
(2) Nhất kị tuyệt trần: Nguyên văn 一骑绝尘, là một câu nói có xuất xứ từ câu “一骑红尘妃子笑. 无人知是荔枝来 “- “Nhất kị hồng trần phi tử tiếu. Vô nhân tri thị lệ chi lai”.
Tạm dịch: “Bụi hồng vó ngựa, Phi cười thích. Ai biết vải thiều đến thật mau!”
Câu thơ này lấy từ tích Dương Quý Phi thích ăn vải thiều, vì để chiều lòng mỹ nhân, Hoàng đế hạ lệnh cấp tốc chuyển vải đến kinh thành mong đổi lấy nụ cười của ái phi. Nhất kị tuyệt trần hay nhất kị hồng trần ý nói ngựa phi với tốc độ như bay, chỉ có thể thấy bụi đỏ mịt mù chứ chẳng thấy bóng dáng của con ngựa đâu. Thật ra ở đoạn này tui muốn dịch thành Độc Cô Cầu Bại cơ, cầu một lần bại mà chẳng được. =]] (Thơ được dịch bởi: Lâm Trung Phú)
Cố Kỳ Nam phấn khích tới mức suýt nữa làm ngã luôn cái bàn, cậu vừa cầm di động vừa lắc lắc cánh tay của Triển Minh, “Anh Triển, 81 điểm lận nè, tăng thêm những ba mươi mốt điểm luôn!”
Triển Minh nhanh tay giữ lại bình cô ca, tránh cho Tiểu Nam Tử hất bay xuống dưới sàn.
Cố Kỳ Nam vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, “Lần này anh nhất định có thể tiến xa hơn nữa.”
Triển Minh nhìn cậu, khẽ nở nụ cười, “Xem em vui mừng thế nào kìa.”
Cố Kỳ Nam thơ thẩn dòm nụ cười của anh Triển, cậu bỗng dưng cảm thấy cả người mặt đỏ tim đập. Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng cá, ngoài miệng thì nói, “Vui thay anh mà…”
Lâm Tiểu Bân thấy thế liền bắt đầu dở trò diễn sâu, nước mắt nước mũi tèm lem, nói, “Hông hổ là tình anh em đồng chí chân thành! Bạn học Tiểu Nam Tử – đại thần nhà chúng ta, cái kẻ đã nói rằng thi Toán được 150 điểm thì có gì đâu mà khó, bạn học Cố – kẻ cầm trên tay tấm bằng khen giải nhất toàn tỉnh Olympic Toán thế mà lại chỉ vì một con số 81 mà trở nên vui vẻ! Là chuyện gì đã khiến cho đại thần đánh rơi tiêu chuẩn? Là cái gì đã làm cho đại thần kích động tới nỗi hất luôn bình cô ca? Chính là tình anh em cảm động trời xanh đó! Nào, cùng nâng ly vì tình anh em chúng mình!”
Lâm Tiểu Bân giơ cao cốc cô ca trong tay, Ngô Uyên cũng nâng ly lên rồi nói, “Chúc mừng Tiểu Nam Tử giành được giải nhất cuộc thi Olympic Toán, đây là lần đầu tiên trong đời anh quen biết được một người học hành lợi hại như thế!”
Triển Minh không nói gì, dứt khoát cầm lên cái ly.
Cố Kỳ Nam cũng giơ cô ca lên chạm vào cốc của mọi người rồi cùng nhau la lên, “Cụng ly!”
Một bình cô ca rất nhanh đã uống hết, Lâm Tiểu Bân cười khà khà lấy ra chai rượu Thanh Mai rót cho mỗi người một ít sau đó nói, “Rượu này tui dành riêng để ăn mừng điểm thi tiến bộ của anh Triển đó, lén chôm từ trong nhà ra, biết không? Phải nể mặt tui, mỗi người nếm thử một chút coi sao.”
Lâm Tiểu Bân đổ rượu vào trong cái ly của Cố Kỳ Nam, một tầng nước mỏng manh xuất hiện, đủ cho ba lần uống.
Triển Minh đè lại cái ly của cậu rồi nói, “Không biết uống thì đừng uống.”
Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Uống một chút chắc là không sao.”
Cậu uống một ngụm, mùi hương nồng nặc ngay lập tức xộc vào mũi, là mùi của rượu hòa quyện với vị thơm ngát của quả Thanh Mai. Cậu khá tò mò, muốn làm ra loại rượu này phải dùng rượu nếp nồng độ cao để ủ, độ cồn rất cao, hoàn toàn không giống những loại rượu trái cây thông thường nhưng cậu chỉ cảm thấy khá cay chứ không khó uống.
Bốn người đem đồ ăn thức uống trên bàn giải quyết sạch sẽ kế đó đem khay ba tầng thả ở bên ngoài cửa, anh trai giao hàng của cửa tiệm cá nướng đêm nay sẽ quay lại lấy.
Triển Minh đẩy lên cánh cửa sổ để gió bay vào, nếu không toàn bộ căn phòng sẽ ngập tràn trong mùi cá nướng mất. Không khí nóng bên ngoài nhanh chóng ùa vào, thổi đến mức khiến cho cả đám chảy mồ hôi ròng ròng. Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, lưng dựa vào tường, dõi mắt nhìn màn đêm thăm thẳm phía xa.
Lâm Tiểu Bân lại rót rượu cho hắn rồi hỏi, “Anh Triển, sao anh im lặng thế?”
Triển Minh uống một hớp rượu, cái gì cũng không nói.
Lâm Tiểu Bân ngồi bệt xuống đất, hắn tự rót cho mình một ly, mở miệng nói, “Anh Triển, bạn thân luôn nói lời thật lòng. Nay anh đã dời ra ngoài, nếu gặp khó khăn gì nhất định phải nói cho tụi em biết, đừng chết chỉ vì sĩ diện, hiểu không? Đã là cuối cấp rồi, cố gắng học cho xong một năm này, còn những chuyện khác cứ đợi cho tới khi thi xong đại học rồi hãy tính.”
Ngô Uyên gật đầu, “Ba đứa tụi em không có cái gì cần xài đến tiến, tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ dùng để trả hóa đơn điện thoại và mua trà sữa thôi, cùng lắm không uống nữa là xong.”
Cố Kỳ Nam cũng bước đến ngồi xuống bên chân Triển Minh, cậu giơ lên cái ly thông minh của chính mình ý bảo Lâm Tiểu Bân rót rượu vào trong rồi nói, “Thẻ của em số dư còn nhiều lắm, anh Triển, em có thể cho anh mượn.”
Triển Minh lặng thinh, uống cạn ly rượu trong tay mới lên tiếng, “Anh Triển của mấy đứa vẫn còn tiền, tiền làm thêm anh để dành đủ sống trong một năm, đừng quá lo lắng.”
Cố Kỳ Nam lay lay góc áo của hắn, mơ màng hỏi, “Có đủ trả tiền trọ không ạ?”
“Đủ.” Triển Minh nói, “Em uống bao nhiêu rồi? Đừng uống nữa.”
“Ai nha, ngày mai được nghỉ mà, không sao hết á!” Dứt lời, Lâm Tiểu Bân liền rót cho cậu thêm một phần ba ly nữa.
Men say ngà ngà, cảm xúc dâng tràn, mọi người bắt đầu nói sảng.
Lâm Tiểu Bân nói, từ sau khi lên cấp ba, hắn cái gì cũng nghiện chỉ có mỗi học hành là không, trong lớp thường xuyên đứng áp chót khiến bố mẹ thất vọng vô cùng cho nên một năm cuối cùng này, hắn quyết tâm đi theo Tiểu Nam Tử chăm chỉ học hành, thi đậu vào một ngôi trường đại học nào khá khá chút.
Ngô Uyên nói, hắn thật sự rất thích Khưu Nhiên Dĩnh, hắn muốn cùng nhỏ học chung một trường đại học, tuy rằng hắn biết những lời này của mình chỉ là viễn vông nhưng hắn vẫn muốn liều một phen.
Cố Kỳ Nam nói, sau khi cậu chuyển đến Thất Trung mới kiếm được bạn bè chân chính, là bọn hắn cổ vũ cậu, thay cậu trút giận, cậu phải nói một tiếng cảm ơn mới phải.
Lâm Tiểu Bân nghe thế, ngay lập tức nâng cái cốc đầy rượu, xúc động nói, “Ba người tụi bây chính là bạn cấp ba tốt nhất của tui! Đến, cạn ly!”
Triển Minh đau đầu nhìn đám đàn em của mình, nhất là Cố Kỳ Nam chẳng biết là thật tâm muốn uống hay chỉ vì máu nóng bốc lên mới nâng ly lên cùng Lâm Tiểu Bân càng quét từng ngụm từng ngụm.
May là chai rượu Lâm Tiểu Bân mang đến khá nhỏ, uống một lúc là hết.
Nhóm Triển Minh thay phiên nhau tắm rửa nhưng chỉ có hắn và Cố Kỳ Nam là có đồ ngủ còn Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên sau khi tắm xong liền mặc áo ba lỗ và quần đùi chạy ra, căn bản là không có đồ để thay.
Triển Minh lặng im không nói, hắn và Cố Kỳ Nam dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn đám Ngô Uyên.
Lâm Tiểu Bân đúng lý hợp tình nói, “Sao thế? Tụi tui tắm qua rồi mà? Quần áo mai về nhà rồi thay sau! Thẳng nam chứ bọn tui hơi đâu để ý mấy cái này!”
Cố Kỳ Nam có chút bội phục Lâm Tiểu Bân, mặc dù lời nói của hắn nghe qua có vẻ không đáng tin nhưng sau khi suy xét cẩn thận lại thấy hắn nói rất đúng trọng tâm.
Triển Minh là người cuối cùng làm vệ sinh cá nhân, đợi cho tới khi hắn dọn dẹp xong buồng tắm, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân đã nằm phơi thây trên thảm ngủ mất xác, chỉ còn một mình Cố Kỳ Nam cuộn mình vào trong chăn, nhìn hắn cười ngây ngô.
Triển Minh càng thêm đau đầu.
Cố Kỳ Nam choáng váng ngất ngây, rõ ràng đã nằm trên giường nhưng lại cứ có cảm giác xoay mòng mòng.
Triển Minh rót một ly nước đầy cho Tiểu Nam Tử, sau khi uống xong, cậu mới mở miệng hỏi, “Em đánh răng chưa? Có phải quên rồi không? Không được, em phải dậy đánh răng.”
Đàn ông say không thể nói lí, hắn đành phải lên tiếng dỗ dành, “Đánh rồi.”
“Không thể nào! Bàn chải của em bị anh cất rồi còn đâu!”
“Lúc nãy anh có lấy ra, em đã đánh xong.”
“Ồ. Vậy anh nhớ phải cất kĩ bàn chải của em.” Cố Kỳ Nam lầu bầu, “Anh hổng cho em tới ở, đồ đạc của em đóng bụi luôn rồi.”
Triển Minh lặng thinh, tắt đèn.
Hắn mới vừa nằm xuống, Cố Kỳ Nam ngay lập tức nhích lại gần, thì thầm nói, “Hoa hồng giấy hôm nay em vẫn chưa đưa cho anh, để em xuống lấy.”
Triển Minh nhíu mày giữ lại cậu, “Đừng động đậy, mai rồi hãy lấy, ngủ đi.”
“Ồ.” Cố Kỳ Nam thuận thế ôm lấy cánh tay của Triển Minh gò má tựa vào bả vai của hắn, “Vậy anh kiểm tra thử xem em đã đánh răng chưa.”
Triển Minh còn chưa kịp làm ra phản ứng, Tiểu Nam Tử đã ở trong đêm tối chính xác tìm lấy bờ môi hắn, hôn lên.
Cố Kỳ Nam chỉ biết dùng phiến môi của mình nhẹ nhàng chạm vào môi của Triển Minh, bởi vì có chút chếch choáng nên có mấy lần cậu hôn phải cằm của hắn.
Triển Minh đờ đẫn cả người, cậu mơn trớn một lúc rồi không cần ai chỉ dạy cứ như thế mút lấy cái cằm của hắn sau đó chuyển tới cánh môi.
Trong giây lát khi hai bờ môi chạm vào nhau, Cố Kỳ Nam đột nhiên hừ nhẹ một tiếng khiến cho Triển Minh như bị điện giật, hắn hoàn hồn đẩy cậu ra. Nhưng bởi vì khí lực quá lớn, lại không biết kiểm soát mới khiến cho Cố Kỳ Nam va vào vách tường.
Cố Kỳ Nam đau tới nỗi tỉnh táo lại.
Triển Minh chạy nhanh xuống giường lay lay Ngô Uyên đang ngủ say, “Ngô Uyên, mày lên giường ngủ đi.”
Ngô Uyên mơ mơ màng màng hỏi, “Hả?”
“Giường nhỏ, chật, mày lên.”
“Ờ.” Ngô Uyên mông lung trèo lên giường, tiếp tục ngủ.
Lần này, Cố Kỳ Nam tỉnh táo hoàn toàn.
_________
Hôm nay là một ngày tui rất buồn, người không cùng một thế giới có lẽ thật sự không thể đến với nhau. Không phải ai cũng may mắn như Triển Minh và Cố Kỳ Nam, rõ ràng khác biệt nhưng lại vì gặp gỡ nhau mà giao hòa…
Nồi cơm điện đa năng mini:
Ly thông minh:
Danh sách chương