Đây cũng là lý do họ không hề sợ bị thương khi chiến đấu. Sau khi hoàn thành các thủ tục, Hứa Lê và những người khác cũng trở về biệt thự của đội. Biệt thự của đội rất lớn, có năm tầng, năm người họ thường mỗi người một tầng, không ai làm phiền ai. Hứa Lê ở tầng năm, trong phòng còn có một bể bơi. Ngâm mình trong nước, nhìn thanh kinh nghiệm đã đầy và thanh tiến trình đếm ngược còn 3 giờ, Hứa Lê không khỏi mong đợi phần quà lớn cuối cùng.
Phần quà này xuất hiện vào sáng nay, khi thanh kinh nghiệm đầy, phần quà sẽ xuất hiện. Mở phần quà cần mười hai giờ nhưng đối với Hứa Lê, mười năm đã trôi qua, sao lại để ý đến mười hai giờ? Hơn nữa...
Trước khi mở phần quà, hệ thống còn hỏi cô.
[Cô có muốn ước điều gì không? ]
Là một trong những chiến lực hàng đầu của thời mạt thế, lại có hệ thống là ngón tay vàng như lỗi, cuộc sống của Hứa Lê không tệ hơn trước thời mạt thế.
Thậm chí cô còn có thể nói rằng sống tốt hơn trước thời mạt thế. Dù sao thì trước thời mạt thế cũng không có đủ loại trái cây đặc biệt cho cô ăn, cũng không có thứ như xe lơ lửng để cô sử dụng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, phản ứng đầu tiên của Hứa Lê tà: "Tôi muốn kết thúc thời mạt thế.”
Đúng vậy.
Cô muốn kết thúc thời mạt thế. Thời mạt thế dù sao cũng là một thảm họa. Ngay cả khi cô mất đi địa vị đặc biệt hiện lại, lại phải bận rộn công việc vì cuộc sống, cô cũng sẵn lòng.
Cô nhớ thế giới hòa bình và tươi đẹp trước đây. [Đã ghi nhận điều ước.]
Sau năm chữ, hệ thống chìm vào im lặng.
Phần quà bắt đầu đếm ngược, cho đến bây giờ, hệ thống vẫn chưa xuất hiện. Ngâm một lúc, Hứa Lê lên tầng bốn, đến chỗ Trích Hồi ăn chực một bữa. Đừng nhìn Trích Hồi trông có vẻ phong tình vạn chủng, kiêu căng ngạo mạn, thực ra cô ấy có một tay nghề nấu ăn tuyệt vời, chỉ có một mình Hứa Lê có thể tùy ý thưởng thức tay nghề nấu ăn này.
Ngay cả những người khác trong đội, cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể nếm thử vài miếng. Sau khi giáo sư trở về, anh ta ăn đại một chút rồi đi ngủ, Quỷ Vương ở trong phòng bới tóc mình, muốn tạo ra một kiểu tóc đặc biệt đẹp trai hơn. Còn Vô Danh ở tầng một đã bắt đầu lai tạo hoa mẫu đơn và dây leo ở sân sau.
Mọi người đều làm những việc không liên quan đến nhau nhưng lại sống trong cùng một biệt thự. Hứa Lê đi từng tầng một, lấp đầy tủ lạnh lớn trong phòng khách của mỗi tầng, lại đến tầng hầm, lấy ra rất nhiều thứ để trong phòng chứa đồ, chủ yếu là vũ khí và thức ăn, còn có những thứ linh tinh khác, lấp đầy phòng chứa đồ. Sau khi để xong những thứ này, Hứa Lê cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Nói ra thì, có lẽ chỉ là một loại trực giác. Vì trực giác này, thậm chí sau khi trở về tầng cao nhất, cô lại để lại một đống lớn đồ đạc. Đợi đến khi cô nhét đầy các phòng, thanh đếm ngược phần quà cuối cùng cũng về không.
Hệ thống im lặng mười hai giờ lại xuất hiện. [Ký chủ, phần quà này mở ra, sẽ có chuyện mà cô không ngờ tới xảy ra, cô có chắc muốn mở phần quà này không? ]"Nếu tôi mở nó, có thể kết thúc thời mạt thế không?”
[Chỉ có thể nói là có khả năng kết thúc thời mạt thế.]
"Mở đi.”
[Năng lượng không đủ, nếu muốn mở, ký chủ cần cung cấp thêm năng lượng, đề nghị ký chủ mua đá năng lượng thông qua cửa hàng đặc biệt.]
"Cửa hàng đặc biệt?”
Hứa Lê mở hệ thống, quả nhiên nhìn thấy cửa hàng đặc biệt đang đếm ngược mười phút.
Phần quà này xuất hiện vào sáng nay, khi thanh kinh nghiệm đầy, phần quà sẽ xuất hiện. Mở phần quà cần mười hai giờ nhưng đối với Hứa Lê, mười năm đã trôi qua, sao lại để ý đến mười hai giờ? Hơn nữa...
Trước khi mở phần quà, hệ thống còn hỏi cô.
[Cô có muốn ước điều gì không? ]
Là một trong những chiến lực hàng đầu của thời mạt thế, lại có hệ thống là ngón tay vàng như lỗi, cuộc sống của Hứa Lê không tệ hơn trước thời mạt thế.
Thậm chí cô còn có thể nói rằng sống tốt hơn trước thời mạt thế. Dù sao thì trước thời mạt thế cũng không có đủ loại trái cây đặc biệt cho cô ăn, cũng không có thứ như xe lơ lửng để cô sử dụng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, phản ứng đầu tiên của Hứa Lê tà: "Tôi muốn kết thúc thời mạt thế.”
Đúng vậy.
Cô muốn kết thúc thời mạt thế. Thời mạt thế dù sao cũng là một thảm họa. Ngay cả khi cô mất đi địa vị đặc biệt hiện lại, lại phải bận rộn công việc vì cuộc sống, cô cũng sẵn lòng.
Cô nhớ thế giới hòa bình và tươi đẹp trước đây. [Đã ghi nhận điều ước.]
Sau năm chữ, hệ thống chìm vào im lặng.
Phần quà bắt đầu đếm ngược, cho đến bây giờ, hệ thống vẫn chưa xuất hiện. Ngâm một lúc, Hứa Lê lên tầng bốn, đến chỗ Trích Hồi ăn chực một bữa. Đừng nhìn Trích Hồi trông có vẻ phong tình vạn chủng, kiêu căng ngạo mạn, thực ra cô ấy có một tay nghề nấu ăn tuyệt vời, chỉ có một mình Hứa Lê có thể tùy ý thưởng thức tay nghề nấu ăn này.
Ngay cả những người khác trong đội, cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể nếm thử vài miếng. Sau khi giáo sư trở về, anh ta ăn đại một chút rồi đi ngủ, Quỷ Vương ở trong phòng bới tóc mình, muốn tạo ra một kiểu tóc đặc biệt đẹp trai hơn. Còn Vô Danh ở tầng một đã bắt đầu lai tạo hoa mẫu đơn và dây leo ở sân sau.
Mọi người đều làm những việc không liên quan đến nhau nhưng lại sống trong cùng một biệt thự. Hứa Lê đi từng tầng một, lấp đầy tủ lạnh lớn trong phòng khách của mỗi tầng, lại đến tầng hầm, lấy ra rất nhiều thứ để trong phòng chứa đồ, chủ yếu là vũ khí và thức ăn, còn có những thứ linh tinh khác, lấp đầy phòng chứa đồ. Sau khi để xong những thứ này, Hứa Lê cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Nói ra thì, có lẽ chỉ là một loại trực giác. Vì trực giác này, thậm chí sau khi trở về tầng cao nhất, cô lại để lại một đống lớn đồ đạc. Đợi đến khi cô nhét đầy các phòng, thanh đếm ngược phần quà cuối cùng cũng về không.
Hệ thống im lặng mười hai giờ lại xuất hiện. [Ký chủ, phần quà này mở ra, sẽ có chuyện mà cô không ngờ tới xảy ra, cô có chắc muốn mở phần quà này không? ]"Nếu tôi mở nó, có thể kết thúc thời mạt thế không?”
[Chỉ có thể nói là có khả năng kết thúc thời mạt thế.]
"Mở đi.”
[Năng lượng không đủ, nếu muốn mở, ký chủ cần cung cấp thêm năng lượng, đề nghị ký chủ mua đá năng lượng thông qua cửa hàng đặc biệt.]
"Cửa hàng đặc biệt?”
Hứa Lê mở hệ thống, quả nhiên nhìn thấy cửa hàng đặc biệt đang đếm ngược mười phút.
Danh sách chương