Hứa Vân Thâm hít một hơi thật sâu, có chút bất lực. Hứa Lê cười tủm tỉm: "Được, hắn là cả đội đều ở đây chứ? Đúng rồi, cậu đi xem đội chín có ở đây không, rồi xem Mộ Thanh có ở đây không, cũng lâu rồi không gặp, nếu đều ở đây thì đều đến ăn đi, đông người cũng vui.”
“Được”
Tần Ninh nhanh chóng chạy đi, Hứa Lê ngạc nhiên: "... Không phải là đã có điện thoại rồi sao?”
Họ hẳn là đã chia điện thoại rồi chứ?
Hứa Vân Thâm đã đi về: "Em ăn lót dạ trước đi.”
“Anh cũng ăn một chút đi.”
Hứa Lê buồn cười: "Anh không thích ăn chung nồi với họ, lát nữa chúng ta mở một nồi riêng, để họ đến làm náo nhiệt thôi, vừa lúc đồ bên em khá nhiều.”
Sự thất vọng nhỏ vừa rồi của Hứa Vân Thâm lập tức biến mất, đáy mắt lại hiện lên ý cười.
Xem đi, Hứa Lê vẫn quan tâm anh hơn.
Nói là có muốn ăn lót dạ không nhưng thực ra Hứa Lê và Hứa Vân Thâm đều không ăn, hai người vặn nhỏ lửa, sau đó Hứa Lê lấy bàn ghế và nồi lẩu lớn từ trong không gian ra.
Cô cũng không biết sẽ có bao nhiêu người đến nhưng cứ chuẩn bị trước đã.
Sự thật chứng minh cô chuẩn bị không sai, vì đội một, đội chín và cả Mộ Thanh đều đến. Hứa Lê ngạc nhiên: "Các anh không đi làm nhiệm vụ à?”
Theo lý mà nói thì bây giờ rất nhiều người và Hoa Quốc cầu cứu, có không ít người thường xuyên làm nhiệm vụ ở nước ngoài.
Mộ Thanh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hứa Lê, bật cười: "Chị quên rồi sao? Hôm nay là Tết!”
"Tết ư?????”
Hứa Lê thực sự ngơ ngác. Kiếp trước con người sống sót đã khổ sở lắm rồi, còn đâu tinh thần để đón Tết như trước tận thế?
"Đúng vậy, Tết, cho nên chúng em đều được nghỉ, dù sao trước đó chúng em cũng bận rộn lâu như vậy rồi, những quốc gia nguyện ý bỏ ra tài nguyên cơ bản đều đã giúp đỡ rồi.”
“Dù sao thì bây giờ Hoa Quốc chúng ta ổn là được.”
Hứa Lê không để ý, cô cười tủm tỉm: "Mặc dù tôi gọi các anh đến ăn lẩu nhưng vẫn cần các anh tự làm nhé.”
"Nên làm mà nên làm!”
Đợi đến khi nhìn thấy đủ loại nguyên liệu mà Hứa Lê lấy ra, họ mở to mắt: "Những thứ này hình như không phải thịt đông?”
"Thịt đông trước đó đều đã chuyển đi rồi.”
Vài tháng gần đây cũng đã làm mới ra thịt tươi, Hứa Lê còn giữ lại thịt đông làm gì? Cô cũng không có gì phải tiếc, dù sao những thịt đông này đã chuyển đi rồi nhưng mà ngành chăn nuôi của căn cứ thành phố S phát triển không tệ, những con bê con cừu con không chỉ đã lớn mà còn phối giống thành công, nhìn những con bê con cừu con này không bị biến dị, sau này nuôi nhốt để ăn cũng rất tốt.
Những con cừu con bê con gà con vịt con đều có phần của cô, đặc biệt là gà con vịt con, đều đã lớn thành gà lớn vịt lớn, còn đẻ không ít trứng, mặc dù những quả trứng này đều dùng để ấp, tóm lại thì số lượng cũng đã tăng lên rất nhiều. Ước chừng nhiều nhất một hai năm nữa, nguồn cung cấp thịt của căn cứ sẽ được cung cấp định kỳ.
Đến lúc đó cô còn thiếu thịt tươi để ăn sao? Còn về số thịt đông lớn mà cô tích trữ, hôm nay cô đã trực tiếp đưa cho căn cứ trưởng của căn cứ thành phố S, nếu những căn cứ khác muốn thì tự đổi đi.
Dù sao thì với thời tiết này, cứ tùy tiện vứt thịt đông ở đâu cũng là tủ lạnh tự nhiên, sẽ không hỏng.
Còn những căn cứ khác đương nhiên là muốn tiếp nhận số thịt đông này rồi!
Thời gian này, loại thịt mà họ có thể ăn cơ bản là thịt hộp các loại trước đây, còn có một số thú biến dị
“Được”
Tần Ninh nhanh chóng chạy đi, Hứa Lê ngạc nhiên: "... Không phải là đã có điện thoại rồi sao?”
Họ hẳn là đã chia điện thoại rồi chứ?
Hứa Vân Thâm đã đi về: "Em ăn lót dạ trước đi.”
“Anh cũng ăn một chút đi.”
Hứa Lê buồn cười: "Anh không thích ăn chung nồi với họ, lát nữa chúng ta mở một nồi riêng, để họ đến làm náo nhiệt thôi, vừa lúc đồ bên em khá nhiều.”
Sự thất vọng nhỏ vừa rồi của Hứa Vân Thâm lập tức biến mất, đáy mắt lại hiện lên ý cười.
Xem đi, Hứa Lê vẫn quan tâm anh hơn.
Nói là có muốn ăn lót dạ không nhưng thực ra Hứa Lê và Hứa Vân Thâm đều không ăn, hai người vặn nhỏ lửa, sau đó Hứa Lê lấy bàn ghế và nồi lẩu lớn từ trong không gian ra.
Cô cũng không biết sẽ có bao nhiêu người đến nhưng cứ chuẩn bị trước đã.
Sự thật chứng minh cô chuẩn bị không sai, vì đội một, đội chín và cả Mộ Thanh đều đến. Hứa Lê ngạc nhiên: "Các anh không đi làm nhiệm vụ à?”
Theo lý mà nói thì bây giờ rất nhiều người và Hoa Quốc cầu cứu, có không ít người thường xuyên làm nhiệm vụ ở nước ngoài.
Mộ Thanh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hứa Lê, bật cười: "Chị quên rồi sao? Hôm nay là Tết!”
"Tết ư?????”
Hứa Lê thực sự ngơ ngác. Kiếp trước con người sống sót đã khổ sở lắm rồi, còn đâu tinh thần để đón Tết như trước tận thế?
"Đúng vậy, Tết, cho nên chúng em đều được nghỉ, dù sao trước đó chúng em cũng bận rộn lâu như vậy rồi, những quốc gia nguyện ý bỏ ra tài nguyên cơ bản đều đã giúp đỡ rồi.”
“Dù sao thì bây giờ Hoa Quốc chúng ta ổn là được.”
Hứa Lê không để ý, cô cười tủm tỉm: "Mặc dù tôi gọi các anh đến ăn lẩu nhưng vẫn cần các anh tự làm nhé.”
"Nên làm mà nên làm!”
Đợi đến khi nhìn thấy đủ loại nguyên liệu mà Hứa Lê lấy ra, họ mở to mắt: "Những thứ này hình như không phải thịt đông?”
"Thịt đông trước đó đều đã chuyển đi rồi.”
Vài tháng gần đây cũng đã làm mới ra thịt tươi, Hứa Lê còn giữ lại thịt đông làm gì? Cô cũng không có gì phải tiếc, dù sao những thịt đông này đã chuyển đi rồi nhưng mà ngành chăn nuôi của căn cứ thành phố S phát triển không tệ, những con bê con cừu con không chỉ đã lớn mà còn phối giống thành công, nhìn những con bê con cừu con này không bị biến dị, sau này nuôi nhốt để ăn cũng rất tốt.
Những con cừu con bê con gà con vịt con đều có phần của cô, đặc biệt là gà con vịt con, đều đã lớn thành gà lớn vịt lớn, còn đẻ không ít trứng, mặc dù những quả trứng này đều dùng để ấp, tóm lại thì số lượng cũng đã tăng lên rất nhiều. Ước chừng nhiều nhất một hai năm nữa, nguồn cung cấp thịt của căn cứ sẽ được cung cấp định kỳ.
Đến lúc đó cô còn thiếu thịt tươi để ăn sao? Còn về số thịt đông lớn mà cô tích trữ, hôm nay cô đã trực tiếp đưa cho căn cứ trưởng của căn cứ thành phố S, nếu những căn cứ khác muốn thì tự đổi đi.
Dù sao thì với thời tiết này, cứ tùy tiện vứt thịt đông ở đâu cũng là tủ lạnh tự nhiên, sẽ không hỏng.
Còn những căn cứ khác đương nhiên là muốn tiếp nhận số thịt đông này rồi!
Thời gian này, loại thịt mà họ có thể ăn cơ bản là thịt hộp các loại trước đây, còn có một số thú biến dị
Danh sách chương