Mà Hứa Lê lúc đó, còn lâu mới đạt đến khả năng đấu tranh với thây ma đặc biệt. Vì vậy, hệ thống đã đảo ngược thời không, đưa cô trở về thời kỳ đầu của thời mạt thế. Nhưng xuyên không là có giá phải trả, thứ nhất là hệ thống ngủ say ở giai đoạn đầu, thứ hai là cô mất đi một phần ký ức này. Mãi đến khi mọi chuyện được giải quyết, cô mới nhớ ra. "Hứa Lê, em, em tỉnh rồi à?”

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Hứa Lê vừa quay đầu lại, nhìn thấy chính là đôi mắt đỏ hoe của Hứa Vân Thâm. Cô chậm chạp chớp mắt, mới kêu lên: "Vân Thâm?”

Kết quả giọng nói này vừa phát ra, chính cô cũng kinh ngạc, giọng nói khàn khàn đến mức sắp không nghe rõ này là do cô phát ra sao?

"Uống chút nước trước.”

Hứa Vân Thâm thấy cô nhận ra mình, thả lỏng một nửa, vội vàng đi lấy nước tới, Hứa Lê vừa uống mới phát hiện ra vẫn là nước ấm.

Uống chút nước, Hứa Lê thoải mái hơn nhiều, cô vừa giơ tay lên, mới phát hiện quần áo trên người mình cũng đã được thay một bộ, hoàn cảnh xung quanh tuy xa lạ nhưng cô cũng có thể nhận ra là ở Viện nghiên cứu Alpha: "Là anh đưa em về sao?”

"Ừ.”

Hứa Vân Thâm cẩn thận hỏi: "Em thấy thế nào?”

"Chỉ là hơi không có sức, chỉ là tiêu hao dị năng thôi, không có gì khác.”

Hứa Lê tắc đầu tỏ vẻ mình không sao. Mắt Hứa Vân Thâm càng đỏ hơn, anh đột nhiên giơ tay ôm chầm lấy Hứa Lê, lực rất lớn lại rất nhẹ, toàn thân đều căng thắng, anh lẩm bẩm: "Em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Bây giờ anh có thể bình an vô sự ở đây, nguyện ý vì sự tồn tại của loài người mà chuẩn bị, đều là vì Hứa Lê ở đây.

Đó là điều Hứa Lê muốn, cho nên anh nguyện ý làm.

Nhưng khi anh nhìn thấy Hứa Lê mặt đầy máu, hơi thở yếu ớt nằm trên mặt đất, không ai biết lúc đó trong lòng anh đang nghĩ gì. May mà Hứa Lê chỉ là kiệt sức, sau khi kiểm tra thì trong cơ thể cũng không mang theo vi-rút, bên ngoài cơ thể dính một ít chất khử trùng sau khi khử trùng thì không còn ảnh hưởng gì nữa, chỉ là vẫn luôn ngủ.

Hứa Vân Thâm vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hứa Lê, không rời mắt lấy một lần, mười sáu tiếng này đối với anh mà nói, trôi qua quá chậm. Bây giờ Hứa Lê tỉnh lại, anh vừa mừng vừa thả lỏng, thậm chí còn có một loại cảm kích dâng lên.

Anh không biết mình đang cảm kích điều gì, chỉ là không muốn buông tay. Hứa Lê bị ôm đến hơi ngơ ngác nhưng Hứa Vân Thâm cũng không phải lần đầu mất khống chế, trong mắt cô thoáng qua một tia bất lực.

Cô vốn tưởng rằng sau lần nhắc nhở trước, Hứa Vân Thâm đã kiềm chế rồi, kết quả bây giờ vẫn như vậy. Thôi vậy.

Lần này sự việc thực sự rất nguy hiểm.”

Được rồi, em không sao rồi, anh yên tâm, em không sao đâu, em sẽ không dùng mạng mình để liều, em còn chưa sống đủ.”

Hứa Lê giơ tay vô lực vỗ vỗ vào lưng Hứa Vân Thâm.

Một cái, hai cái. Lưng Hứa Vân Thâm dần dần thả lỏng, anh buông tay, cảm xúc trong mắt đã thu lại nhiều: "Em đói rồi chứ? Anh đi lấy chút đồ ăn cho em.”

"Không cần chạy đi, em có ở đây, anh có ăn gì chưa?”

Hứa Lê hỏi.

"Ừ.”

"Vậy cùng ăn đi.”

Hứa Lê hôn mê lâu như vậy, cũng không muốn ăn đồ quá ngấy, liền lấy ra một ít cháo trắng và bánh bao.

Trước khi ăn, Hứa Vân Thâm còn đỡ cô đi đánh răng.

Sau đó Hứa Vân Thâm cũng không nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Lê nữa nhưng thực ra ánh mắt anh vẫn luôn không rời khỏi người Hứa Lê, nhìn chằm chằm vào tay hoặc quần áo của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện