Editor: Huyền Tô (Tô Huyền Ann)

Ngày hôm sau khi cô gửi đơn nguyện vọng chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhõm không ít.

Tần Uyên chỉ lớn hơn cô ba tuổi, hiện đang học năm 3. Lúc này anh còn chưa nghỉ hè, nên tạm thời cô không gặp được anh.

Bạch Hiểu Y còn nhớ, kể từ sau khi Tần Uyên lên đại học thành phố, hàng năm cô chờ đợi nhất chính là nghỉ đông và nghỉ hè, bởi vì cô lại có thể thấy Uyên ca ca mình thích nhất. Nhưng bây giờ, sau khi cô triệt để buông tay Tần Uyên, cô hoàn toàn bỏ mặc. Anh có trở về không đều không có hứng thú.

Cha mẹ đều bận rộn ở cửa hàng, trong nhà chỉ có một mình cô. Cô lăn một vòng trên giường, lại lăn một vòng trên ghế salon, rồi ra sân sau tưới nước cho hoa hướng dương, sau đó lại nằm trên ghế sa lon vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi.

Bây giờ cô mới ý thức tới hóa ra triệt để buông tay Tần Uyên, cuộc đời về sau sẽ tuyệt vời như thế. Trước kia trong mắt cô đều là anh, căn bản không rảnh phát hiện cuộc sống tốt đẹp. Hiện giờ cô nhìn bầu trời đẹp đẽ, nhìn bông hoa cũng xinh đẹp, ngay cả phim truyền hình cô không thích nhất cũng cảm thấy tuyệt vời không nói nên lời.

Hơn nữa, hiện giờ cô mới chỉ mười tám tuổi, cuộc đời giờ mới bắt đầu. Thanh xuân còn chưa kết thúc, cô còn có cơ hội mặc sức tận hưởng cuộc sống.

Ừ, cô nhất định phải tìm lại từng thứ cô đã bỏ lỡ bởi vì theo đuổi Tần Uyên!

Bạch Hiểu Y theo gia đình ở thành phố Hoài mở một cửa hàng lẩu. Cha mẹ xế chiều mỗi ngày ra trông nom, bận đến rạng sáng ba bốn giờ mới trở về, cho nên Bạch Hiểu Y đợi đến ngày hôm sau lúc ăn cơm trưa liền nói với họ chút ý tưởng của mình.

Cha Bạch, Khương Chấn Hải vừa nghe lại nhíu mày, “Bây giờ con nghỉ ngơi tốt một chút, con xem con học cấp ba mỗi năm gầy đi một chút. Trong tiệm vừa bẩn lại mệt mỏi, con cũng đừng đi, ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Bạch Phượng Kiều cũng nói, “Ba con nói đúng, trong tiệm lại không phải là không có người hỗ trợ, không cần con đâu.”

Đời trước, Bạch Hiểu Y vì đuổi theo Tần Uyên đi xa nhà, kể từ khi lên đại học cũng rất ít gặp mặt cha mẹ. Về sau ở lại Bắc Kinh, càng ít trở về, đời trước bên cô cứ như vậy, không có hiếu kính hai ông bà. Bây giờ làm lại một đời, cô chỉ muốn ở cùng bọn họ thật tốt, đủ khả năng vì bọn họ làm chút chuyện, hơn nữa đến cửa hàng giúp đỡ còn có thể tránh gặp mặt Tần Uyên.

”Ba mẹ cứ cho con đi đi, mỗi ngày con ở nhà không ngây ngốc thì cũng nhàm chán.”

Bạch Phượng Kiều lại nói, “Uyên ca của con không phải sắp về sao? Đến lúc đó con chơi cùng thằng bé, con đến hỗ trợ trong tiệm không phải sẽ không có thời gian mà chơi cùng nó sao?”

Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này là trong lòng căng thẳng, gấp rút cúi xuống đầu che đậy khác thường trên mặt, “Anh ấy cũng có việc cần làm mà, anh ấy bận rộn, con cũng không thể đuổi theo như vậy. Ba mẹ cho con đến tiệm hỗ trợ đi, coi như là cho con thể nghiệm cuộc sống.”

Bạch Phượng Kiều bất đắc dĩ nhìn con một cái, “Con muốn đi giúp gấp rút cũng được, nhưng phải là mấy ngày nữa. Mấy ngày trước mắt cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã.”

Cha Bạch cùng mẹ Bạch chỉ có một cô con gái, bình thường đều nâng niu trong lòng bàn tay sợ đau, rất sợ cô phải chịu khổ. Cô vốn còn nghĩ tới muốn thuyết phục cha mẹ cho cô đến tiệm hỗ trợ chỉ sợ không dễ dàng, không nghĩ tới mẹ Bạch lại đồng ý, Bạch Hiểu Y lúc này liền gật gật đầu, “Vâng ạ!”

Khương Chấn Hải đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền hỏi một câu, “Đúng rồi, con nộp đơn nguyện vọng chưa? Lần trước con nói muốn học đại học Bắc Kinh, ghi đại học Bắc Kinh đúng không?”

Con mắt Bạch Hiểu Y lóe lên ánh sáng, vừa ăn cơm vừa ra vẻ lơ đễnh nói: “Con điền đại học Tương Nam.”

Thân thể Khương Chấn Hải và Bạch Phượng Kiều đều chấn động. Hai người nhìn nhau một cái, đều thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương. Bạch Phượng Kiều lại kinh hãi đặt chén cơm lên trên bàn, lạnh giọng nói:“Con không phải là nói thích đại học Bắc Kinh sao? Tại sao lại biến thành đại học Tương Nam rồi hả?”

Bạch Hiểu Y dùng chiếc đũa chọc chọc bánh bao thịt trong tay, “Con cảm thấy đại học Tương Nam gần nhà mà!”

“...”

“...”

Bạch Phượng Kiều tức giận đến toàn thân phát run, “Đứa trẻ này, thành tích con tốt như vậy mà lại điền đại học Tương Nam? Uyên ca của con không phải là ở đại học Bắc Kinh sao? Con học ở đó nó có thể chiếu cố con!”

Bạch Hiểu Y nghe nói vậy lại là âm thầm cười lạnh một tiếng, trông cậy vào Tần Uyên chiếu cố cô? Thôi bỏ đi!

”Đại học Tương Nam cũng không kém mà! Sau này con ở sông Hoài có ba mẹ chiếu cố con không phải là tốt hơn sao?”

”Con...”

Bạch Phượng Kiều đang muốn nói, Khương Chấn Hải gấp rút ngăn cản lại, “Được rồi được rồi, con có ý tưởng của nó, đại học Tương Nam thì đại học Tương Nam. Y Nhi nói đúng, ở chỗ này không phải còn có chúng ta sao?”

Bạch Phượng Kiều lúc này liền ác hung hăng trợn mắt nhìn ông một cái, thở phì phì nói: “Hai cha con ông không liên hợp lại tức chết tôi thì không cam lòng!” Nói thì nói như thế, ngược lại cũng không trách cứ Bạch Hiểu Y nữa.

Sau khi ăn cơm trưa, cha mẹ ở trong phòng ngủ dưỡng sức, mà Bạch Hiểu Y lại ở trong phòng suy nghĩ kế hoạch kế tiếp.

Thứ nhất, muốn dùng kinh nghiệm đời trước giúp đỡ ba mẹ kinh doanh tiệm lẩu thật tốt.

Thứ hai, thuyết phục ba mua vài miếng đất về sau tăng giá trị tài sản.

Thứ ba, tuyệt đối không thể để cho hai người lòng lang dạ sói kia lại ỷ vào gia đình cô.

Đương nhiên là hiện tại hai người kia còn chưa vào ở nhà cô, cô tạm thời không cần lo lắng. Hiện tại việc cấp bách cô cần làm chính là hai cái kế hoạch đầu tiên áp dụng cho tốt.

Sau khi đem kế hoạch làm rõ sơ qua, Bạch Hiểu Y mới thở phào nhẹ nhõm. Bận rộn lâu như thế lâu cô cũng mệt mỏi, định đi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt về vừa xem ti vi vừa ăn.

Trước mắt đột nhiên vang lên tiếng đập cửa mạnh mẽ, cũng không biết ai sẽ đến nhà cô lúc này. Cô chỉnh lại đầu tóc một chút rồi mới mở cửa.

Khi thấy người đang đứng trước cửa cô lại sửng sốt.

Nam sinh trước mặt một đầu tóc sạch sẽ gọn gàng lại bị làm lộn xộn, mặc chiếc áo dệt len ngắn tay màu xám nhạt, một cái quần màu đen bình thường. Mặc dù đều là ăn mặc đơn giản thoải mái, nhưng bởi vì tướng mạo khí chất của anh quá mức xuất chúng, quần áo đơn giản này nhìn qua cũng lộ ra một loại thẩm mỹ nói không nên lời.

Cô không nghĩ sẽ gặp mặt Tần Uyên nhanh như vậy. Mấy ngày nay cô bận rộn suy nghĩ kế hoạch tương lai, đã quên ngày anh nghỉ hè.

Chống lại gương mặt đang khuếch đại trước mắt đã từng để cô thương nhớ, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy trong lòng xẹt qua đau đớn như kim châm. Cho dù cô đã chết tâm với anh, cho dù miệng vết thương đã hóa thành sẹo, nhưng lúc lưỡi dao găm lạnh như băng từng đao cắt trên người, đau nhức trong ký ức vẫn rõ ràng như cũ.

Nhưng chỉ thoáng kinh ngạc, Bạch Hiểu Y đã phục hồi tinh thần. Cô vội vàng nắm chặt hai nắm tay làm mình tâm tình bình tĩnh lại, cúi thấp đầu che giấu khác thường trong mắt, hết sức bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tần Uyên nhìn qua người trước mặt, hai tròng mắt thâm thúy chậm dãi hiện lên sự nghi hoặc. Rõ ràng trước kia mỗi lần cô nhìn anh lúc nào cũng tỏ ra đặc biệt hưng phấn, giống như mỗi cái tế bào đều sục sôi, đôi mắt kia cũng sáng lên lạ thường, như muốn hòa tan anh. Nhưng bây giờ, cô không chỉ trong giọng nói mang theo xa cách, trong ánh mắt kia tựa hồ còn lộ ra mấy phần lạnh như băng.

Tần Uyên khẽ cau mắt, cầm đồ trong tay đưa cho cô, “Cho em hạt dẻ bơ giòn.” (không để là cô-tôi như hồi trước mà để em-tôi nhá:“>)

Mỗi lần Tần Uyên trở về đều cho mang cho cô hạt dẻ bơ giòn. Chỉ là quà anh mang biếu ông Vương sống một mình cũng là hạt dẻ bơ giòn, cũng không đối xử đặc biệt với cô. Nhưng ngày xưa mỗi lần nhận được hạt dẻ bơ giòn, cô lúc nào cũng kích động không thôi, chỉ cảm giác mình quả thực chính là người may mắn nhất trên đời.

Chỉ là giờ phút này nhìn anh mang tới hạt dẻ bơ giòn, cô lại cảm thấy có chút chướng mắt. Cô lạnh lùng nhận lấy, nhàn nhạt nói một câu,“Cảm ơn.” Lại xa cách bổ sung một câu: “Còn có việc gì sao?” Dường như cũng không có ý mời anh vào nhà.

Cô lãnh đạm lại làm Tần Uyên càng cảm thấy nghi hoặc. Nhận được quà anh tặng, cô không phải nên hoạt bát vây quanh anh ngọt ngào kêu “Uyên ca ca, anh thật tốt” sao? (Mùa xuân đấy qua rồi anh ạ)

Người trước mặt như thế nào lại biểu hiện lạnh nhạt như vậy?

Hai mắt Tần Uyên không khỏi nhìn cô nhiều vài lần, anh cảm thấy cô bé này là lạ. Mấy ngày hôm trước còn nhiệt tình hỏi anh khi nào thì trở về, còn hưng phấn nói cho anh biết cô điền nguyện vọng đại học Bắc Kinh. Tại sao anh vừa về bộ dáng cô lại hoàn toàn thay đổi?

”Ai da là Tiểu Uyên à, các con được nghỉ hè rồi à, mau vào ngồi!” Bạch Phượng Kiều từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy Tần Uyên liền nhiệt tình chào hỏi một câu.

Kỳ thật đời này Bạch Hiểu Y đã quyết định chủ ý không muốn có vướng mắc với Tần Uyên. Cô chỉ hy vọng có khả năng cách xa anh, tốt nhất cuộc đời này đừng gặp mặt. Vốn tưởng rằng Tần Uyên thấy cô không hoan nghênh anh đến nhà nàng sẽ biết điều rời đi, nào biết đâu Bạch Phượng Kiều lại đột nhiên từ trên lầu đi xuống. Lúc này hạ Bạch Hiểu Y cũng không nên nói gì, chỉ quay người đi đặt hạt dẻ bơ giòn lên bàn, lại ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tự xem phim thần tượng của cô.

Bạch Phượng Kiều thấy Bạch Hiểu Y rõ ràng mang theo vẻ xa cách, cảm thấy có chút kỳ quái. Tạm biệt Tần Uyên còn đứng ở cửa, bà vội vàng đi lên nhiệt tình nói: “Bên ngoài trời nóng, mau vào ngồi đi!”

Tần Uyên đứng ở cửa lên tiếng chào hỏi bà, Bạch Phượng Kiều bưng nước hoa quả trong tủ lạnh ra cho hắn uống.

”Bác vào nhà vệ sinh, hai đứa cứ trò chuyện đi.”

Sau khi Bạch Phượng Kiều rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tần Uyên và Bạch Hiểu Y. Tần Uyên ngồi xuống ghế sofa, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối. Hiện giờ anh mới hơn hai mươi, chưa không phải là Tần Uyên công thành danh toại mười năm sau. Có thể là vì sinh ra trong gia đình quân nhân, nên cho dù đang là độ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột, nhưng trên người anh lại không liều lĩnh bừa bãi, mà là nội tâm trầm tĩnh, lộ ra một hơi thở trầm ổn.

”Thành tích của em vượt qua điểm xét tuyển của đại học Bắc Kinh, có thể thuận lợi trúng tuyển.”

Ánh mắt Bạch Hiểu Y nhìn chằm chằm màn hình ti vi, cũng không nhìn anh một cái, chỉ không cho là đúng mà nói: “Về sau tôi đã sửa lại nguyện vọng, điền đại học Tương Nam.”

Ánh mắt Tần Uyên thâm trầm, lập tức híp mắt, cho dù thong dong bình tĩnh như anh, nghe nói như thế thân thể cũng không khỏi cứng đờ.

Chút khác thường lập tức trôi qua, lại nhìn lại, anh vẫn vững vàng ngồi đó như cũ. Khuôn mặt thận trọng, một đôi mắt thâm thúy khó hiểu.

”Tại sao? Trước không phải là liên tục nói thích đại học Bắc Kinh sao?”

Bạch Hiểu Y nhún vai, “Đại học Tương Nam ngay tại thành phố sông Hoài, cần nhà cũng tiện. Đại học Bắc Kinh quá xa nhà, suy nghĩ cẩn thận một chút thôi.”

Tần Uyên thu lại ánh mắt, vi cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Hồi lâu sau mới nói: “Em nói cũng đúng, em ở lại thành phố Sông Hoài cũng không tồi, huống chi đại học Tương Nam cũng không kém.”

Khóe miệng Bạch Hiểu Y giật giật trào phúng, vốn cô còn tưởng rằng anh hy vọng cô học đại học Bắc Kinh, thực tế lại là cô đi chỗ nào người ta căn bản không quan tâm. Nghĩ tới trước kia tự mình đa tình như vậy nhiều năm, cô càng cảm thấy châm biếm.

Bạch Hiểu Y không nói nữa, sắc mặt lạnh lùng, hoàn toàn là dáng vẻ“Tôi không hoan nghênh anh ở nhà tôi, hy vọng anh có tự biết rõ mà đi nhanh lên“.

Mà nhạy cảm như Tần Uyên sao lại có thể không cảm giác được? Anh tự suy nghĩ một lát liền đứng dậy, “Tôi muốn cùng vài người bạn đi chơi bóng, đi trước đây.”

Ánh mắt Bạch Hiểu Y nhìn chằm chằm ti vi như cũ, giọng nói cũng nhàn nhạt, “Ừm!”

Ánh mắt Tần Uyên lại căng thẳng, nhìn cô chăm chú. Nhưng thấy cô chống đầu nghiêm túc xem ti vi, dường như anh đi hay không đi đều không liên quan đến cô, lại giống như căn bản không phát hiện sự tồn tại của anh.

Kể từ lúc anh vào nhà cô, cô cũng không liếc mắt nhìn anh một cái. Trước kia chỉ cần ở bên cạnh anh, lúc nào cô cũng kéo anh hỏi lung tung này nọ, la hét ầm ĩ không ngừng. Nhưng bây giờ, cô một câu dư thừa cũng không nói.

Cô lạnh nhạt anh làm anh nhạy cảm phát giác hình như cô bất mãn đối với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện