Ngày hôm sau Lâm Tiếu tan học, cô đeo cặp lao ra khỏi cổng trường: "Tiểu Hoàng! Ủa... Tiểu Hoàng đâu?"

Không thấy Tiểu Hoàng nữa, bên cạnh mẹ trống không.

Lữ Tú Anh nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Tiếu thì cười ha ha: "Nhìn đi, ngày hôm qua con không đút thịt cho Tiểu Hoàng ăn, hôm nay Tiểu Hoàng không đến đây nữa!"

Lâm Tiếu về đến nhà, vậy mà Tiểu Hoàng không có chút chột dạ nào chạy ra nghênh đón cô.

Lâm Tiếu hừ một tiếng, xoay đầu không để ý tới nó.

Sắp đến ngày Nhà giáo, Lâm Tiếu và vài cán sự lớp thảo luận, chuẩn bị một chút bất ngờ nhỏ cho giáo viên các môn.

Các giáo viên không nhận quà phải chi tiền, mấy cán sự lớp thảo luận xong, quyết định sau khi tan học trước lễ Nhà giáo một ngày sẽ ở lại lớp, viết bảng tin chủ đề ngày Nhà giáo, bày tỏ lòng cảm kích và kính yêu với các giáo viên.

Như vậy thì vào ngày Nhà giáo, các giáo viên vừa đi vào lớp học là có thể nhìn thấy.

Sau đó tặng các giáo viên bộ môn một tấm thiệp chúc mừng lớn, truyền thiệp chúc mừng cho tất cả bạn học trong lớp, mỗi bạn học đều viết một dòng chữ chúc phúc.

Các đại diện từng môn sẽ tặng thiệp chúc mừng cho giáo viên bộ môn tương ứng. Đại diện từng môn đưa thiệp chúc mừng cho các bạn học, rồi thu lại tặng cho giáo viên.

Nhiệm vụ này hoàn thành trước ngày Nhà giáo hai ngày, Lâm Tiếu lần nữa nhấn mạnh lại trong lớp: "Nhất định phải viết câu chúc phúc vào giờ nghỉ, không được viết lúc đang học! Nếu viết thiệp chúc mừng lúc đang học mà bị giáo viên tịch thu, thì bất ngờ sẽ trở thành xấu hổ!"

Các bạn học truyền thiệp chúc mừng, cứ tưởng đây là chuyện rất đơn giản, nhưng thực tế làm lại xảy ra không ít phiền phức.

"Đừng chỉ bắt đầu truyền từ trước cửa lớp học bên kia... Như vậy mỗi tấm thiệp chúc mừng đều do bạn học bên kia viết trước, lúc truyền tới bên bọn tớ thì mấy câu chúc phúc đều đã viết cả rồi! Bọn tớ sẽ không nghĩ ra câu mới!"

"Được!" Lâm Tiếu phối hợp với các đại diện từng môn, thu lại thiệp chúc mừng mới vừa phát ra, phân chia đều, bắt đầu truyền từ phía trước bên trái, phía trước bên phải, phía sau bên trái, phía sau bên phải lớp học.

Như vậy bạn học ngồi ở mỗi vị trí đều có thời gian viết thiệp chúc mừng trước, cũng có thời gian viết thiệp chúc mừng sau.

"Lớp trưởng, tớ viết sai chính tả rồi phải làm sao đây?" Có bạn học cầm thiệp chúc mừng tới tìm Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cầm lấy tấm thiệp chúc mừng nhìn thử: "Dùng d.a.o nhỏ nhẹ nhàng cạo đi được."

Bạn học nhíu mày: "Tớ không biết cạo..."

Lâm Tiếu nhìn Chu Tuệ Mẫn nhờ giúp đỡ: "Tuệ Mẫn, cậu giúp cậu ấy cạo một chút đi."

Chu Tuệ Mẫn giỏi dùng d.a.o nhỏ cạo lỗi chính tả nhất. Bình thường khi làm bài tập, Lâm Tiếu viết sai chính tả đều sẽ gạch chéo, còn Chu Tuệ Mẫn sẽ rất cẩn thận mà cạo chữ viết sai, ngay cả sách bài tập giấy mỏng như vậy cũng không bị trầy xước, giấy thiệp chúc mừng dày như vậy thì càng không có vấn đề.

Chu Tuệ Mẫn cạo chữ viết sai, thổi một hơi bay vụn giấy trên thiệp chúc mừng đi, đưa cho bạn học: "Xong rồi!"

Dấu vết sai chính tả trên thiệp chúc mừng hoàn toàn biến mất, bạn học lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: "Chu Tuệ Mẫn cậu thật lợi hại!"

"Lớp trưởng lớp trưởng, có thể viết câu chúc giống nhau như đúc không? Tớ đã nghĩ kỹ câu chúc từ trước rồi, cậu xem, tớ đã viết xong trên giấy nháp luôn rồi, kết quả câu chúc tớ nghĩ ra lại bị người khác viết trước..."

"Lớp trưởng, tớ có thể viết câu chúc giống hệt nhau cho từng giáo viên bộ môn không?"

Lâm Tiếu không biết tại sao các bạn học lại có nhiều vấn đề tới như vậy! Tại sao ai cũng tới hỏi cô?

Lâm Tiếu che lỗ tai lại: "Các cậu tự xem rồi làm đi!"

Sau khi trải qua một đống vấn đề lung tung rối loạn, trước khi buổi đọc sách buổi sáng vào ngày Nhà giáo bắt đầu, cuối cùng cũng viết xong thiệp chúc mừng tặng cho các giáo viên bộ môn, bảng tin sau lớp học cũng đã viết xong.

Các đại diện từng môn đến văn phòng tặng thiệp chúc mừng cho giáo viên.

Chu Tuệ Mẫn cầm thiệp chúc mừng tặng cho cô Dương đi ra ngoài, rồi lại cầm thiệp chúc mừng trở về.

Lâm Tiếu thấy kỳ lạ nói: "Làm sao vậy?"

Chu Tuệ Mẫn: "Hôm nay cô Dương xin nghỉ bệnh rồi..."

Lâm Tiếu vội vàng hỏi: "Cô Dương bị bệnh rồi?"

Chu Tuệ Mẫn: "Giáo viên trong văn phòng nói, ngày hôm qua cô Dương bị ngã, xương cụt bị nứt nhẹ, phải nằm trên giường dưỡng bệnh một tuần."

"À..." Lâm Tiếu đau lòng: "Hay là chúng ta đi thăm cô Dương đi?"

 

Các ban cán sự lớp thương lượng một lúc, tất cả đều muốn đi thăm cô Dương.

"Nhà của cô Dương ở đâu?" Các ban cán sự lớp đều nhìn về phía Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu không hiểu tại sao mọi người đều nhìn mình: "Tớ cũng không biết mà!"

 

Có điều địa chỉ nhà của cô Dương cũng không phải bí mật, Lâm Tiếu đi hỏi giáo viên khác trong văn phòng của cô Dương, lập tức hỏi ra địa chỉ nhà của cô Dương.

"Các em muốn đi thăm cô Dương à? Nhớ phải gọi điện thoại cho cô Dương của các em trước đó." Giáo viên dặn dò.

Lâm Tiếu đáp lời: "Dạ, cảm ơn thầy!"

Ngày Nhà Giáo là thứ năm, các ban cán sự lớp đã bàn bạc xong, chủ nhật sẽ đi thăm cô Dương.

"Mẹ, cô Dương bị ngã nứt xương cụt, chủ nhật chúng con muốn đi thăm cô." Lâm Tiếu về nhà nói với mẹ.

Lữ Tú Anh hoảng sợ: "Cái gì? Bị ngã nứt xương cụt?"

Lâm Tiếu: "Dạ, vết nứt rất nhỏ, phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần."

Lữ Tú Anh: "Vết nứt rất nhỏ à, vậy cũng đã đau lắm rồi! Một tuần có thể khoẻ được à?" Tổn thương gân cốt cần một trăm ngày, cho dù không nghiêm trọng, Lữ Tú Anh cũng cảm thấy một tuần vẫn quá ngắn.

Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết: "Cô Dương chỉ xin nghỉ một tuần."

Lữ Tú Anh: "Vậy các con đi thăm cô Dương thế nào?"

Lâm Tiếu: "Chúng con sẽ tập hợp ở cổng trường trước, cùng nhau đi xe buýt, đi xe buýt từ cổng trường đến thẳng nhà cô Dương."

Lữ Tú Anh gật đầu: "Vậy thì các con không thể đi tay không... Nhà ta có nhiều bánh Trung thu như vậy, xách một hộp tặng cho cô Dương đi, à không được, ngày mai là Tết Trung thu rồi, chủ nhật các con mới đi thăm cô Dương, vậy thì nhất định không thể mang theo bánh Trung thu."

"Xách một hộp cua sông đi đi! Con nói với các bạn một tiếng, con mang theo một hộp cua sông, định để các con cùng nhau tặng."

Ngày mai là Tết Trung thu, nhưng mà từ một tháng trước trong nhà đã bắt đầu nhận được bánh Trung thu, nhận được cua sông. Bánh Trung thu là Tết Trung thu năm nào cũng phải tặng, cua sông là từ năm nay mới bắt đầu phổ biến, giống như mọi người đã bàn bạc kỹ, cùng nhau tặng hộp cua sông.

Lâm Dược Phi chọn một vài hộp quà nhận được tặng lại ra ngoài. Nhưng số lượng chuyển tặng có hạn, nhóm bản địa làm công trình không lớn, chuyện tặng lại này bị phát hiện sẽ không tốt, đa số quà Trung thu Lâm Dược Phi tặng ra đều phải tự mình mua.

Lâm Dược Phi để mẹ tặng cho người ta, nhưng mà người Lữ Tú Anh tặng cũng không nhiều lắm. Cũng chỉ tặng cho mấy nhà dì Đỗ, dì Tề có quan hệ thân thiết, người ở xa thì bà cũng bất lực.

Bây giờ trong ngăn đá tủ lạnh của nhà Lâm Tiếu chất đầy cua sông, mỗi ngày Lữ Tú Anh đều hấp cho Lâm Tiếu ăn.

Ban đầu Lâm Tiếu vô cùng thích!

"Cua sông ăn ngon quá đi!"

Lữ Tú Anh lại cảm thấy bình thường: "Cắn vỏ nửa ngày, bốc không được hai miếng thịt, cái này mà ngon chỗ nào? Không thơm bằng xương sườn."

Lâm Tiếu: "Xương sườn thơm! Cua sông cũng thơm!"

Mặc dù lúc ăn đúng là có chút phiền phức, nhưng cua sông có cái ngon mà xương sườn không có, Lâm Tiếu thích gạch cua của cua cái, cũng thích gạch cua của cua đực, gạch cua tươi ngon, trộn lại với nhau, cắn một miếng ngập miệng là vô cùng thỏa mãn!

Đặc biệt là một nửa phần cứng bên cạnh gạch cua ở giữa, ăn ngon nhất.

Còn có càng cua to lớn, Lâm Tiếu không lãng phí một miếng nào, nhờ mẹ giúp mình bóp nát, thịt trong càng cua ăn vào ngọt mềm!

Có điều dù có thích thứ gì đến đâu, thì ăn mỗi ngày, thậm chí là ăn gần một tháng, Lâm Tiếu cũng thấy chán ăn.

"Mẹ, ngày mai vẫn ăn cua sông ạ?" Lâm Tiếu cau mày hỏi.

Lữ Tú Anh cười nói: "Con muốn ăn, hay là không muốn ăn hả?"

Lâm Tiếu lắc đầu giống như trống bỏi: "Không muốn ăn! Ngày mai có thể xin nghỉ một ngày không ạ?"

Lữ Tú Anh cười ha ha: "Được, vậy cho con nghỉ ngơi một ngày."

Vì vậy mẹ kêu Lâm Tiếu xách một hộp cua sông đi thăm cô Dương, Lâm Tiếu cực kỳ vui mừng, mỗi khi tặng đi một hộp cua sông, thì có nghĩa là cả nhà mình sẽ có thể bớt ăn một hộp cua sông.

"Mẹ, tặng cho cô Dương hai hộp đi?" Lâm Tiếu chờ mong mà nhìn mẹ.

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Một hộp là đủ rồi, chưa chắc là cô Dương của các con sẽ nhận đâu, nếu như thật sự không nhận thì con lại phải mang trở về nhà."

Lâm Tiếu nói với các cán sự lớp là mình định lấy một hộp cua sông làm quà để mọi người cùng nhau tặng. Các cán sự lớp bàn bạc một lúc, nói: "Vậy chúng ta cùng nhau làm một cái giỏ trái cây đi."

Tiền giỏ trái cây, mọi người không cho Lâm Tiếu chi nữa.

"Cậu mang theo cua sông, tiền giỏ trái cây thì bọn tớ sẽ chia đều."

Lâm Tiếu về nhà nói cho mẹ, mẹ gật đầu: "Vậy cũng được."

"Đúng rồi, ban cán sự lớp các con, không có gia đình nào khó khăn chứ? Nếu như có gia đình khó khăn thì cũng không thể để người ta bỏ tiền được."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không có, con là người có ít đồ dùng học tập nhất trong các cán sự lớp!"

Lâm Tiếu ám chỉ mẹ, Lữ Tú Anh mới không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, thái độ kiên quyết từ chối Lâm Tiếu: "Đồ dùng học tập của con cũng đủ dùng rồi, không được mua thêm nữa!"

Lâm Tiếu thở dài, cô có chút hoài niệm khoảng thời gian học Tiểu học, bút chì và cục tẩy hồi Tiểu học đều dùng rất nhanh, có thể thường xuyên mua đồ dùng học tập mới. Bây giờ một cây bút bi phải dùng thật lâu thật lâu mới có thể dùng hết, Lâm Tiếu cũng không có cơ hội mua đồ dùng học tập mới nào.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện