Ở hai bên đường phía sau trường trung học số một phủ đầy lá do cây ngô đồng rụng, gió mùa thu mang theo hơi ẩm của lá rụng, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng lách tách giòn vang.

Mùi hạt dẻ rang đường bay trong gió, Lâm Tiếu hít sâu mấy hơi: “Tớ mời mọi người ăn hạt dẻ rang đường nha.”

Trước khi ra ngoài sáng nay, mẹ đã đưa tiền tiêu vặt cho Lâm Tiếu, bảo cô là mời bạn bè ăn thứ gì đó.

"Chú, cháu mua năm túi nhỏ hạt dẻ rang đường." Lâm Tiếu phân phát chia hạt dẻ rang đường cho bạn bè của mình.

Vẻ mặt của Viên Kim Lai ghét bỏ: “Đây là món mà mấy bạn nữ thích ăn sao.” Viên Kim Lai cảm thấy bóc từng hạt dẻ rang đường ra rất phiền phức, ăn cả buổi cũng không đủ no.

Lâm Tiếu vươn tay lấy lại cái túi: "Cậu không ăn thì trả lại cho tớ."

Viên Kim Lai giữ chặt túi không buông: "Ai nói tớ không ăn?"

“Hôm nay tớ sẽ ăn trưa ở đây.” Viên Kim Lai nhìn xung quanh: “Phía sau trường trung học số một của cậu nhiều cửa hàng như vậy, sao ngay cả quán thịt xiên nướng cũng không có?”

Lâm Tiếu: "Ngày thường có chứ." Từ thứ Hai đến thứ Bảy thì con đường phía sau có rất nhiều quán ăn, nhưng hôm nay là Chủ nhật, nên quán ăn vặt ít hơn một nửa, Lâm Tiếu không quen khi đường phía sau lại yên ắng như vậy.

Viên Kim Lai mua thêm hai củ khoai lang nướng, vỏ khoai lang nướng hơi cháy nên nhìn bên ngoài có hơi đen, nhưng khi bóc ra, thì thấy khoai lang nướng ở bên trong lại ngọt như đường.

Viên Kim Lai gặm một miếng dính trên vỏ khoai lang trước, chỗ đó là ngon nhất.

Mùi thơm của khoai lang nướng không ngừng xộc vào mũi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đi về phía trước một khúc, nhưng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, nên đã quay đầu lại để mua khoai lang nướng.

Vương Hồng Đậu đuổi theo: "Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn."

Bác bán khoai lang đặt củ khoai lang lên bàn cân, ở bên kia thì treo một chồng quả cân: "Vừa đủ rồi."

"Cháu cũng muốn sao, vậy cháu mua bao nhiêu?" Bác ấy hỏi.

Trần Đông Thanh: "Dạ con không mua ạ." Hiện tại trong nhà không còn quản đồ ăn vặt của cậu bé nghiêm khắc như trước nữa, dạ dày của Trần Đông Thanh cũng không còn quá yếu như lúc trước, nhưng cậu bé ăn quá nhiều đồ ăn vặt thì bữa tối sẽ không ăn nổi, tình hình cứ như vậy thì gia đình của Trần Đông Thanh sẽ cương quyết không cho phép.

Trần Đông Thanh đã mua một túi hạt dẻ rang đường, nên sẽ không được mua khoai lang nướng. Thật ra bây giờ Trần Đông Thanh hoàn toàn không cần sự giám sát của cha mẹ khi ăn vặt, chính cậu bé cũng rất kiềm chế.

Đồ ăn vặt không đủ dinh dưỡng, nên sẽ không thể cao lớn.

Diệp Văn Nhân nghe thấy Trần Đông Thanh không muốn, thì cũng vội vàng nói: "Con cũng không mua ạ." Mẹ đã làm một bữa ăn thịnh soạn vào Chủ nhật, mẹ đã phải làm việc vất vả hơn nửa ngày, nhưng cuối cùng cô bé lại no vì ăn vặt nên không ăn cơm được, Diệp Văn Nhân cảm thấy như vậy là không tốt.

"Con cũng không mua ạ, Lâm Tiếu à, chúng ta ăn chung một cái đi." Vương Hồng Đậu nói.

Lâm Tiếu bẻ khoai lang ra, hơi nóng và mùi thơm cùng nhau tỏa ra. Trong chốc lát như vậy, Viên Kim Lai đã ăn xong một củ khoai lang nướng, giờ còn đang ăn củ thứ hai.

“Trong lớp tiếng Anh chiều nay tớ có nghe bạn cùng bàn với tớ hát một bài hát á." Viên Kim Lai vừa cười hi hi vừa nói.

Lâm Tiếu: "Bài hát gì vậy?"

Viên Kim Lai quơ quơ khoai lang trong tay: "Là bài hát phù phù."

Đột nhiên Lâm Tiếu hiểu được bài hát phù phù là gì: "Ôi cậu ghê quá."

Vương Hồng Đậu cũng hiểu ra, nửa củ khoai lang trong tay đột nhiên không còn thơm nữa, cô bé còn vươn tay đánh Viên Kim Lai: "Cậu ghê quá đi mất."

Viên Kim Lai nháy mắt một cái: "Tớ cũng chưa nói cái gì hết, các cậu đang nghĩ đi đâu vậy?"

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu cùng nhau ra sức đánh Viên Kim Lai một trận, cuối cùng cũng ăn xong món khoai lang nướng trong tay, vừa thơm vừa ngọt, nên không có ai nỡ lòng vứt bỏ củ khoai lang nướng vừa mềm vừa béo như này hết.

Nhóm người cứ lần lượt đi dạo qua các cửa hàng nhỏ ở con phố phía sau. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân bị lóa mắt bởi mấy món trang sức rực rỡ đủ các loại ở trong cửa hàng trang sức, Vương Hồng Đậu cầm một chiếc băng đô bằng "pha lê" lên rồi đội lên đầu, sau đó thì nhón chân lên để soi chính mình trong chiếc gương nhỏ trên kệ.

"Tại sao lại không có cửa hàng nào như này trước trường tiểu học của chúng ta chứ?" Thậm chí ở con đường phía sau trường trung số một lại không chỉ có mỗi một cửa hàng trang sức như vậy.

 

Các học sinh nữ cứ đi từ cửa hàng trang sức này rồi sang cửa hàng trang sức khác, cứ đi thẳng đến những kệ chứa đầy những món đồ trang sức xinh xắn. Trần Đông Thanh chỉ yên lặng đi theo phía sau, cậu bé có hơi xấu hổ khi đi dạo vào mấy cửa hàng dành cho con gái như này.

 

Nhưng Viên Kim Lai lại thoải mái hơn rất nhiều, cậu bé điều khiển đám học sinh nữ đang rối loạn ở bên cạnh một trận: "Cái kia trông đẹp đó, cái kia, cái kia nữa."

Đối với Viên Kim Lai thì tất cả mọi thứ đều đẹp mắt mà không có ngoại lệ, cậu bé cầm một chiếc băng đô có thắt một cái nơ lớn và một bông hồng màu đỏ có điểm những cái chấm đen lên, ba cô gái kia thấy vậy thì lập tức lắc đầu như cái trống lắc tay, ai cũng không chịu đeo.

Vậy mà Viên Kim Lai lại đeo nó lên đầu mình, còn dùng tay chọc vào má lúm đồng tiền của mình.

"Á." Các cô gái không chịu nổi nữa rồi, xấu quá.

Bởi vì do Viên Kim Lai, nên bọn họ vừa mới bước vào cửa hàng trang sức này mà lại phải vội vàng đi ra ngoài.

Viên Kim Lai nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiếu chú ý tới chiếc đồng hồ điện tử của Viên Kim Lai, là đồ Tây Âu.

“Tớ phải đi đây.” Viên Kim Lai nói, từ đây đến cung thiếu nhi, cậu bé phải đạp xe đến nửa tiếng. Trước khi vào lớp tiếng Anh buổi chiều phải điểm danh, nên cậu bé không thể đến muộn.

“A, cậu phải đạp xe lâu như vậy sao.” Viên Kim Lai mỗi lần đều phải đạp xe đến một giờ, Lâm Tiếu cảm thấy trong lòng có chút áy náy.

Viên Kim Lai bước lên xe đạp: "Không sao đâu, tớ rất vui."

Giọng nói của Viên Kim Lai rất nhỏ, còn nói rất nhanh, nên Lâm Tiếu không thể nghe rõ: "Cậu nói cái gì cơ?"

Viên Kim Lai không trả lời lại, đột nhiên cậu bé đạp xe hai cái, bánh xe đạp quay nhanh. Viên Kim Lai không quay đầu lại, cậu bé dùng một tay để nắm lấy đầu xe, cánh tay phải còn lại thì vẫy về phía sau.

Sau khi Viên Kim Lai rời đi, Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga cũng đến con đường phía sau, sau đó thì chia tay nhau để đưa Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh về nhà.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân thì cùng bắt xe buýt để trở về chung với nhau, Lữ Tú Anh dặn bọn họ khi đi trên đường nhất định phải cẩn thận.

Lâm Tiếu về đến nhà, ôi chao một tiếng: "Con quên nói với mấy bạn đó con là lớp trưởng rồi."

Lữ Tú Anh cười nói: "Vậy thì để lần sau rồi nói."

Lâm Tiếu tiếc nuối gật đầu, chỉ có thể đợi đến lần sau.

Vào thứ hai, có một buổi họp lớp mà Lâm Tiếu không thích. Sau lễ chào cờ mười phút thì cô Dương chủ nhiệm đã trở lại lớp học, đặc biệt nghiêm túc tổ chức một cuộc họp trong lớp, nội dung họp lớp của mỗi tuần đều giống nhau, đều là cô giáo Dương phê bình tất cả những điều mà mọi người đã không làm tốt trong tuần trước.

Ai vi phạm kỷ luật, ai làm bài tập cho có lệ, ai trốn tránh trực nhật.

Hơn mười phút, học sinh nào cũng ngồi ngay ngắn, không dám thở mạnh.

Mặc dù cho đến nay, cô giáo Dương vẫn chưa phê bình Lâm Tiếu, nhưng lần nào Lâm Tiếu cũng rất căng thẳng. Cô là lớp trưởng, mà mấy bạn cùng lớp lại chưa làm tốt, vậy không phải cô cũng nên có chút trách nhiệm đúng không?

Cũng may là ngoại trừ cuộc họp lớp mà Lâm Tiếu không thích ra, thì vẫn có một số tiết học mà Lâm Tiếu thích.

Tiết học cuối cùng của sáng thứ hai là tiết thể dục, giáo viên thể dục chỉ sử dụng mười phút, nửa tiếng còn lại thì cho học sinh tự do hoạt động, mọi người ở trên sân thể dục muốn chơi gì thì chơi, sau đó giáo viên thể dục sẽ cho tập trung trước năm phút để tan học.

Lâm Tiếu có thể lao thẳng từ sân thể dục đến căn tin trước năm phút.

Như vậy thì có thể tiết kiệm được mười phút.

Đến căn tin sớm hơn học sinh các lớp khác mười phút, có nghĩa là không cần phải xếp hàng ở tất cả các ô cửa trong nhà ăn, muốn ăn cái gì thì tha hồ chọn.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn sau khi bước vào căn tin đều tự đi thẳng đến ô cửa họ muốn ăn nhất, sau đó thì bưng đồ ăn đến chỗ cũ rồi ngồi xuống.

Đồ ăn của Lâm Tiếu gồm có cơm, trứng xào cà chua và đùi gà rán nóng hổi.

Còn đồ ăn của Chu Tuệ Mẫn là sủi cảo, còn có thêm một bát nước sủi cảo.

Lâm Tiếu cắn lớp da giòn của đùi gà rán, thịt bên trong cực kỳ mềm và mọng nước. Chu Tuệ Mẫn cảm thấy đùi gà rán không đủ để ăn với cơm, nhưng Lâm Tiếu lại cảm thấy một miếng đùi gà rán, rồi một miếng cơm như vậy rất là ngon.

Sau khi ăn xong một chiếc đùi gà rán, Lâm Tiếu l.i.ế.m môi cho hết, rồi trộn phần cơm còn lại với trứng xào cà chua.

Chu Tuệ Mẫn đưa cho Lâm Tiếu một miếng sủi cảo, sủi cảo nhân thịt heo củ cải khi nhai sẽ hơn sần sận mềm mềm.

“Nếu buổi sáng nào cũng có tiết thể dục là tiết cuối cùng thì tốt biết mấy.” Lâm Tiếu cầu nguyện.

Chu Tuệ Mẫn cười nói: "Làm sao có chuyện đó chứ."

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện