Nhà họ Từ có một cậu con trai mới lớn.

Editor: Gấc.

Sau khi anh Từ có vợ, vốn dĩ là người rất tham công tiếc việc, lập tức trở thành một người cuồng gia đình.

Ồ không, thực ra chẳng qua là cuồng người ở trong gia đình.

Tối nào anh cũng về nhà sớm, một là nấu cơm cho vợ, hai là dẫn vợ ra ngoài ăn.

Người vốn dĩ đã rất ít tham gia nhạc hội, bây giờ thậm chí còn không đăng bài trên Weibo.

Sau khi ăn cơm tối xong, anh sẽ xem phim cùng vợ, hoặc là nhìn vợ mình bói toán, rồi lại vui vẻ ôm vợ ngủ.

Buổi sáng sau khi gọi vợ dậy, anh sẽ hôn một nụ hôn chào buổi sáng thật sâu, sau đó đi làm bữa sáng cho vợ. Nhìn vợ mình ăn ngon lành xong, lại đưa vợ đến trường đi làm rồi anh mới đến bệnh viện.

Anh Từ cảm thấy, ừ, cuộc sống này thật sự rất tốt đẹp.

Điều tốt đẹp nhất chính là...

Có lẽ là “Đêm dài lắm mộng” trước đây, đột nhiên biến thành...

Ừ, hiện thực.

Anh Từ đã “Ăn tủy biết vị” (*) thì có hơi không kiềm chế được bản thân.

(*) Ăn tủy biết vị: Là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.

Tối nay, sau khi không kiềm chế được bản thân như thường lệ, anh Từ hài lòng ôm cô vợ mềm mại nhà mình đi tắm.

Đinh Bán Hạ rất tức giận: “Nếu sau này anh còn như vậy, em sẽ không để ý tới anh nữa!”

Anh Từ mặt người dạ thú vừa tắm cho vợ vừa an ủi cô: “Ừm, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu.”

Đinh Bán Hạ lườm anh.

Ngày nào cũng nói như thế này!

Sau khi anh Từ bế Đinh Bán Hạ về phòng, Đinh Bán Hạ dựa vào đầu giường lướt Weibo.

Quả nhiên, vừa mở Weibo ra đã có một đống tin nhắn hiện lên.

Sau khi điện thoại rung một hồi lâu, Đinh Bán Hạ mở một tin nhắn ra.

“Chị bé Alexia ơi hu hu hu, bọn em không mong cầu Tên Điệu tham gia nhạc hội nữa, bảo lúc nào anh ấy nhớ tới thì đăng một bài Weibo thôi cũng được! Để bọn em nhớ nhung đi mà hu hu hu.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Cô tiện tay đưa điện thoại cho Từ Lục Ly xem: “Fans của anh lại bắt đầu kêu gọi anh này.”

Từ Lục Ly chỉ liếc nhìn, rồi lại bình tĩnh dời tầm mắt đi.

Cô Đinh rất bất mãn.

“Ngày nào các fans của anh cũng tới cầu xin em, anh đăng một bài Weibo thì làm sao!”

Đúng vậy, sau khi kết hôn, tính tình của cô Đinh càng ngày càng kém.

Thỉnh thoảng cô lại chống nạnh mắng anh Từ.

Nhưng anh Từ...

Đúng, Đinh Bán Hạ nói gì cũng nghe.

Vậy nên anh Từ bị vợ quản nghiêm lại thật sự cầm lấy điện thoại, lúc đăng nhập vào Weibo, suýt nữa anh đã quên mất mật khẩu.

Một tiếng “Ding dong” vang lên, sự quan tâm đặc biệt của cô Đinh đã có tác dụng, cô hài lòng nhìn Weibo mà anh Từ vừa đăng.

CV Tô Mạc Già: “Buổi tối mọi người ăn món gì?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Anh có thể có lệ hơn nữa không?

Nhưng chỉ một Weibo “Có lệ” như vậy thôi, Đinh Bán Hạ tiện tay load lại, phát hiện đã tăng thêm vô số bình luận, lượt thích và lượt chia sẻ.

Cô nhấn mở khu bình luận.

“Buổi tối ăn mì thịt bò! Chào buổi tối nam thần, nhớ anh muốn chết hu hu hu.”

“Tên Điệu a a a, đây là thật sao? Đột nhiên anh nhớ ra mật khẩu Weibo à?!”

“Buổi tối nam thần ăn gì thế?”

Đinh Bán Hạ chậc chậc cảm thán: “Các fan của anh nhiệt tình quá, chủ đề vô nghĩa như vậy mà cũng có thể nói với anh lâu đến thế.”

Từ Lục Ly ôm lấy vợ mình, sau đó anh hôn lên cổ cô một cái, cảm thấy hài lòng ngẩng đầu lên.

Buổi tối nam thần ăn gì?

Ừm.

Ăn cô Đinh mỹ vị tuyệt thế.

Nhưng mà, những ngày tháng như thần tiên này của anh Từ không kéo dài được bao lâu.

Đại khái là vào một buổi tối nọ, anh Từ làm bữa tối cho vợ, sau đó hai người bắt đầu ăn bữa tối ngọt ngào.

Lúc cô Đinh luôn ăn uống rất ngon miệng chuẩn bị cầm đũa lên càn quét bàn ăn thì đột nhiên cô cảm thấy dạ dày đau xót, sau đó cô cau mày lại, chạy vào phòng vệ sinh.

Anh Từ cực kỳ thương vợ nhanh chóng đi theo sau, rồi anh nhíu mày lại tính toán.

Tối hôm trước, hình như tính là ngày an toàn nên làm khá mạnh bạo, hơn nữa còn không mang bao?

Vậy...

Từ Lục Ly vỗ lưng giúp Đinh Bán Hạ, lại rót một cốc nước cho cô súc miệng, rồi anh bắt mạch cho cô.

Tiếp đó anh lộ ra vẻ hiểu rõ, quả nhiên.

Do anh chủ quan, hoàn toàn không ngờ rằng chỉ một lần tình cờ, còn là trong ngày an toàn, vậy mà lại trúng.

Cũng may anh Từ chính là bác sĩ, cho nên anh chăm sóc vợ rất tốt.

Tuy là vậy, nhưng trong thời gian mang thai, cô Đinh nắng mưa thất thường vẫn hành hạ anh Từ mỗi ngày.

Nửa đêm đột nhiên nói “Em muốn ăn bún!”, anh Từ lập tức đứng dậy mặc quần áo rồi lái xe ra ngoài đi mua bún cho vợ. Lúc mua về, cô Đinh vừa rồi còn làm ầm ĩ đã sớm ngủ thiếp đi.

Đúng vậy, anh Từ thù rất dai.

Có điều, anh Từ cưng vợ như mạng sống sẽ không ghi thù vợ mình, ở trong mắt của anh Từ, vợ mình chỗ nào cũng tốt, đáng yêu muốn chết.

Huống chi, mang thai lâu như vậy, vợ rất vất vả.

Người anh ghi thù chính là người trong bụng cô Đinh.

Nếu là một cô bé dễ thương như Hạ Hạ thì thôi, nhưng là con trai...

Ừm, là con trai.

Hơn nữa còn là một thằng con trai vừa sinh ra đã tranh vợ với anh.

Con trai của họ tên là Từ Đại, biệt danh là Từ Đại Đại.

Tất nhiên, biệt danh này là dành riêng cho Đinh Bán Hạ.

Bé Từ Đại không hề thích người khác gọi bé là Từ Đại Đại, bé cảm thấy chỉ có mẹ mới được gọi mình như vậy.

Vả lại, bé cũng không thích mẹ gọi mình là “Từ Đại”.

Lý do là...

Bởi vì chỉ có lúc bé làm sai chuyện gì đó thì mẹ mới nghiêm mặt gọi tên cúng cơm của bé: “Từ Đại!”

Hu hu hu lúc mẹ dịu dàng gọi Từ Đại Đại vẫn tốt hơn!

Có lẽ Từ Đại được thừa hưởng chỉ số thông minh của bố mẹ, cho nên từ khi còn nhỏ, cậu bé đã vô cùng thông minh, còn rất biết nhìn ánh mắt của người khác.

Biểu hiện cụ thể chính là, trước mặt Từ Lục Ly thì chín chắn và hướng nội đến nỗi không giống trẻ con. Còn trước mặt Đinh Bán Hạ thì lại hoạt bát và nghịch ngợm, ngày nào cũng nghịch phá cùng người mẹ chưa trưởng thành của mình.

Từ Đại trông rất giống Từ Lục Ly, nhưng đôi mắt lại giống Đinh Bán Hạ, lúc cười rộ lên cũng sẽ cong lên như Đinh Bán Hạ.

Cho nên hồi bé khi Từ Đại mắc phải sai lầm gì đó, cậu bé chỉ cần nhìn Từ Lục Ly bằng cặp mắt ấy thì bố cậu bé sẽ mềm lòng hơn một chút.

Từ Đại vừa thông minh lại vừa ngoan ngoãn, nên đương nhiên được các người lớn hai nhà vô cùng yêu thích, ngay cả Trần Nam và Thù Vinh cũng cực kỳ thích cậu bé.

Có một lần Trần Nam tới nhà họ Từ thì thấy bé Từ Đại đang nằm đó say sưa chơi xếp hình, cô ấy bèn đi qua xem thử, nghĩ rằng không chừng mình còn có thể hướng dẫn bé Từ Đại.

Sau đó, Trần Nam phát hiện ra, bé Từ Đại chơi ghép hình...

10.000 mảnh.

Hơn nữa, động tác của bé Từ Đại rất nhanh, đã ghép được hơn một nửa rồi.

Trần Nam nhếch môi, dứt khoát từ bỏ suy nghĩ “Hướng dẫn” cậu bé chơi ghép hình, bắt đầu trêu chọc trẻ con.

“Đại Đại.”

Bé Từ Đại rất lễ phép dời sự chú ý ra khỏi trò chơi ghép hình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn Trần Nam: “Sao thế dì Nam?”

Trần Nam rất thích vẻ thông minh ngoan ngoãn của bé Từ Đại.

“Đại Đại, bé thích bố hay mẹ hơn?”

Có lẽ câu hỏi này sẽ khiến những đứa trẻ khác lẩm bẩm suy nghĩ hồi lâu cũng không trả lời được, nhưng bé Từ Đại lại không hề do dự.

“Thích mẹ hơn.”

Trần Nam hơi bất ngờ, sau đó cô ấy không khỏi hỏi tiếp: “Tại sao?”

Đôi mắt gần như giống hệt Đinh Bán Hạ của bé Từ Đại cười cong lên: “Vì mẹ đẹp.”

“Bố xấu sao?”

Bé Từ Đại nghiêm túc: “Bố cũng đẹp, nhưng mẹ đẹp nhất!”

Bé Từ Đại nghĩ thầm, dì Nam, dì đừng hỏi câu này.

Bố bé đã nói, cho dù là ai hỏi con thích bố hay là thích mẹ hơn, con đều phải trả lời là mẹ.

Bởi vì, bố cũng mong con thích mẹ hơn một chút.

Lúc Đinh Bán Hạ ra khỏi bếp, cô thấy Trần Nam đang trêu Từ Đại.

Cô gọi một tiếng: “Từ Đại Đại, tới giúp mẹ dọn đồ ăn được không nào?”

Trần Nam lập tức thấy bé Từ Đại vừa rồi còn đang nói chuyện hăng say với mình đáp lại, sau đó bé đứng dậy khỏi đống mảnh ghép hình, nâng đôi chân ngắn ngủn lên rồi chạy nhanh vào bếp.

Giọng trẻ con non nớt vẫn nghiêm túc như cũ: “Mẹ ơi, không phải bố bảo mẹ nghỉ ngơi cho tốt, bố về nấu cơm sao?”

Đinh Bán Hạ đưa đĩa cho bé Từ Đại, sau đó cô xoa đầu cậu bé: “Bố làm việc cũng vất vả, nên mẹ muốn làm bữa trưa, biết không?”

Bé Từ Đại cái hiểu cái không mà gật đầu: “Biết rồi ạ. Vậy Đại Đại cũng phải nhanh chóng học nấu cơm, sau này lúc bố đi làm thì để Đại Đại nấu.”

Trong lúc nhất thời, Trần Nam có hơi xúc động, cô ấy không nhịn được mà hỏi Đinh Bán Hạ: “Anh Từ nhà các cậu dạy con như thế nào vậy? Đại Đại ngoan quá.”

Lúc Từ Lục Ly đẩy cửa ra, thay giày rồi đi vào nhà, anh thấy Trần Nam đang ngồi trên sofa.

Anh gật đầu chào Trần Nam, sau đó anh nhìn thấy bé Từ Đại đang bưng một đĩa thức ăn đi ra khỏi phòng bếp. Khi thấy anh về thì mắt cậu bé sáng lên:

“Bố, bố về rồi!”

Từ lục Ly nhếch khóe môi: “Ừ, mẹ đâu?”

Bé Từ Đại nói với giọng non nớt: “Mẹ đang nấu ăn trong bếp ạ!”

Từ Lục Ly đi vào phòng bếp, Đinh Bán Hạ đang cầm bát múc cơm.

Anh đi đến phía sau Đinh Bán Hạ, ôm lấy eo cô rồi cọ cằm vào vai của cô.

Đinh Bán Hạ co rúm lại: “Nhột.”

Từ Lục Ly thật sự rất hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này.

Anh cười nói: “Vợ ơi.”

Đinh Bán Hạ vừa múc cơm vừa đáp lời: “Hả?”

Từ Lục Ly nhớ lại lúc bọn họ vừa mới ở bên nhau, Đinh Bán Hạ đã hỏi anh vì sao lại thích mình?

Lúc ấy anh nói thế nào ấy nhỉ...

Ồ, anh nói, bởi vì Bán Hạ là tên của một loại Trung Dược, mà anh thì thích Trung Dược.

Kỳ thực, cũng không tính là nói sai.

Khi đó Từ Lục Ly vừa vào cấp 3. Từ nhỏ đến lớn, vẻ bề ngoài xuất sắc và thành tích vượt trội của anh thu hút được rất nhiều sự yêu thích của các cô gái, nhưng tâm tư của anh chỉ đặt hết vào Trung Y.

Cho đến khi, anh nhìn thấy Đinh Bán Hạ bước vào lớp học.

Cô gái xinh xắn dịu dàng, lúc khẽ cười đôi mắt sẽ cong lên.

Cô nói: “Chào mọi người, mình tên là Đinh Bán Hạ.”

Từ Lục Ly thu hồi lại sự tập trung vào sách Trung Y, sau đó anh nghĩ thầm, ồ, tên của một loại Trung Dược.

Anh hơi tò mò nhìn về phía cô gái kia.

Cô gái tiếp tục nói: “Sở thích của mình là bói toán, mình cực kỳ thích bói toán, hơn nữa, mình cảm thấy mình sẽ thích nó cả đời.”

Chàng trai tuấn tú hơi sửng sốt.

Hình như là vì nhắc tới sở thích của mình, nên ánh mắt cô gái như tỏa sáng lấp lánh, đẹp vô cùng.

Thật sự tựa như, toàn bộ trời, trăng, sao, đều rơi vào trong mắt của cô.

Từ Lục Ly nghĩ trong lòng, sẽ thích bói toán cả đời sao?

Người có tâm trí vốn luôn không bị xáo động như anh, trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên lại cảm thấy hơi ghen ghét với cái thứ gọi là bói toán trong miệng cô gái ấy.

Sau đó anh bắt đầu chú ý tới cô gái này như thể bị mất kiểm soát.

Cô thích cười, lúc cười rộ lên đôi mắt sẽ cong thành trăng khuyết; cô rất thú vị, luôn lẩm bà lẩm bẩm mấy lời kỳ lạ; cô hơi ngốc, không hề đề phòng người khác...

Khi tình cờ gặp được Đinh Bán Hạ ở ga tàu điện ngầm, Từ Lục Ly đã lặng lẽ giấu thẻ tàu điện ngầm của mình đi, giả vờ như không có tiền xu.

Quả nhiên, cô gái dịu dàng xinh xắn kia đã đưa tiền xu của mình cho anh mà không hề do dự.

Đúng là một cô gái ngốc.

Nhưng anh, lại thích mà không kiềm chế được.

Vừa gặp đã yêu, lại thêm lâu ngày sinh tình.

Từ Lục Ly nhìn cô vợ trong lòng mình, anh lại dịu dàng lặp lại một lần nữa: “Hạ Hạ, anh yêu em.”

Mặt Đinh Bán Hạ hơi đỏ, sau đó cô khẽ nói: “Em cũng yêu anh.”

Bé Từ Đại không biết đã chạy vào bếp từ khi nào, bé không hài lòng mà nói: “Mẹ không yêu Đại Đại sao?”

Đinh Bán Hạ hơi buồn cười mà ngồi xổm xuống: “Yêu chứ.”

Từ Lục Ly nghĩ, năm tháng trôi qua, may mắn là em vẫn ở đây.

_Hết Truyện_

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện