Bố của Phùng Tư Nghiên, cũng là cậu của Ngụy Gia Minh, Phùng Hoài vội chạy tới, hung hăng kéo tay cô ta một cái, quở trách: "Vừa bảo con uống ít thôi con không nghe, giờ uống nhiều chỉ ăn nói xằng bậy."
Phùng Hoài xuống tay hơi nặng, Phùng Tư Nghiên lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, Phùng Hoài nói xong thì nhìn qua Bạch Khánh Đông: "Bạch ca, Tư Nghiên có tật xấu mê rượu, bình thường uống rượu vào đều thích nói bậy, mọi người đừng chấp nhặt với con bé." Nói xong lại ra vẻ từ ái ôn hòa nhìn Bạch Tuyết: "Bạch Tuyết, cậu ở đây thay Tư Nghiên xin lỗi con."
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu đâu, cô ta đi đâu uống rượu chứ? Bạch Tuyết biết rõ, Phùng Hoài nói vậy chẳng qua là muốn giải vây cho Phùng Tư Nghiên.
Cô còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Ngụy Thừa Hoa hừ lạnh một tiếng: "Bình thường đã bảo phải dạy dỗ con gái cho tốt mấy người cố tình không nghe, cậu nhìn xem cậu nuông chiều con gái kiêu căng tới mức nào rồi? Bạch Tuyết nói đúng, đây không phải sân nhà Phùng gia, phải biết thận trọng từ lời nói tới việc làm, lớn như vậy rồi mà đến chuyện này cũng không hiểu."
Ngụy Thừa Hoa có tiếng là nho thương, sinh ra trong gia đình dòng dõi, ông rất ít khi có lúc nào làm mặt lạnh thế này, bây giờ ông nói nặng lời như thế, rất hiển nhiên, ông thực sự tức giận rồi.
Phùng Hoài vội vàng cười làm lành: "Anh cả nói đúng, là chúng em không dạy dỗ Tư Nghiên cho tốt." Nói xong thì nhìn Phùng Tư Nghiên, lạnh giọng: "Vừa mới nãy không phải nói nhiều lắm sao? Bây giờ sao miệng như hũ nút thế, còn không mau xin lỗi!"
Phùng Tư Nghiên cắn chặt răng, đôi tay ở hai bên sườn cứ nắm chặt rồi thả lỏng, nhưng cô ta cũng biết quan hệ tốt xấu trong này, đành phải cố nén, tới trước mặt Bạch Tuyết ôn tồn nói: "Bạch Tuyết, thực xin lỗi, tôi vừa uống nhiều rượu quá, nếu nói bậy xúc phạm tới cô thì tôi xin lỗi."
Tu Mẫn Nhi cũng phụ họa: "Bạch Tuyết, cô cũng biết Tư Nghiên có tật xấu uống rượu, cô đừng so đo với cô ấy nhé."
Phùng Tư Nghiên dù sao cũng là cháu gái bên vợ của Ngụy Thừa Hoa, cậu của Ngụy Gia Minh đã mở miệng xin lỗi rồi cô cũng không nói thêm nữa, chỉ là Tu Mẫn Nhi quá nhiều chuyện, cô thậm chí cảm thấy Phùng Tư Nghiên thẳng thắn sao đọ nổi độ chán ghét với Tu Mẫn Nhi thích chơi ám chiêu.
Bạch Tuyết nghĩ rồi nói: "Nếu Tư Nghiên đã uống nhiều rượu, vậy chuyện cô ấy nói tôi cũng không để ý nữa. Chẳng qua những lời này của Tư Nghiên hôm nay cũng là dựng lên vì Tu tiểu thư. Tôi biết Tu tiểu thư và Ngụy Gia Minh từ nhỏ đã biết nhau, tình nghĩa sâu sắc, nhưng mặc kệ chuyện trước nay như thế nào, bây giờ Ngụy Gia Minh đã kết hôn, Tu tiểu thư cũng nên hiểu, đừng có suy nghĩ gì với đàn ông đã có vợ, nếu thế cũng không đến mức làm Tư Nghiên hiểu lầm. Tu tiểu thư không suy nghĩ cho chính mình thì tốt xấu gì cũng suy nghĩ vì Tu gia chứ, cô không sợ mình dây dưa không rõ với một người đàn ông đã có vợ... Tôi nghĩ rằng Tu gia nhất định không muốn bị người ta bàn tán rằng gia đình dòng dõi như vậy lại sinh dưỡng ra một tiểu tam."
Những lời này của Bạch Tuyết nói với Tu Mẫn Nhi thực sự có thể xem như là từng kim thấy máu, quả thực so với tát một bạt tai vào mặt cô ta còn tàn nhẫn hơn! Lại còn là nói trước mặt Ngụy Gia Minh và nhiều trưởng bối như vậy. Bạch Tuyết nói xong câu này không có ai mở lời trách cứ, Ngụy Gia Minh cũng không nói thêm gì, nói cách khác là họ cam chịu với câu đề điểm này của Bạch Tuyết.
Gương mặt trắng nõn của Tu Mẫn Nhi trở nên nóng rực, Bạch Tuyết nói mấy câu đó trong trường hợp này không hề nghi ngờ gì là sự nhục nhã đối với cô ta, loại cảm giác như bị người ta ấn lên đầu tát lên mặt này làm cô ta khó chịu cực kỳ.
Nhưng mà cô ta không thể tức giận, nếu tức giận thì càng có vẻ thẹn quá hóa giận, là lạy ông tôi ở bụi này. Lúc này, cô ta nhanh chóng bình ổn lại giận dữ trong lòng cười với Bạch Tuyết: "Tôi nghĩ cô đại khái đã hiểu lầm rồi, tôi và Gia Minh ca lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ là quan hệ tốt một chút mà thôi, chẳng qua cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở, về sau tôi sẽ chú ý."
Không hổ là tiểu thư khuê các, cho dù dưới tình huống như vậy cũng biểu hiện rất có khí độ, Bạch Tuyết tuy rằng chán ghét cô ta nhưng trong lòng cũng thấy bội phục.
Bạch Tuyết cũng không muốn trông mình có vẻ quá keo kiệt nên cũng thôi không nói thêm gì nữa. Là chủ nhân của yến hội, Lâm Hán Quốc kịp thời đứng ra làm người hòa giải.
"Tốt rồi, bây giờ nhà bếp đã bắt đầu đưa đồ ăn ra, mọi người cũng đói bụng rồi, ra đằng trước dùng cơm đi."
Mọi người cũng rất nể tình, sôi nổi đi về phía nhà ăn, Liễu Như Vân vội bước qua hỏi hai người kia có động tay gì với cô hay không, cô vừa đi vừa bảo với bà yên tâm đừng nghĩ nhiều.
Bạch Tuyết an ủi mẹ xong, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy Ngụy Gia Minh cười với cô, không phải nụ cười khách khí hữu hảo trong đối nhân xử thế thường ngày mà là nụ cười đầy thâm ý, làm người ta nhìn không thấu.
Bạch Tuyết cảm thấy cái tên bề ngoài ôn hòa nội tâm thâm trầm này có phần đáng sợ, cô cũng không muốn lá mặt lá trái với anh lắm nên làm bộ không thấy được, chỉ nhìn thoáng qua.
Ăn xong bữa tiệc, Liễu Như Vân nói với cô, Lâm gia còn bao lầu trên để làm thành sân khấu vũ hội, nếu cô không có việc gì thì có thể lên đó xem náo nhiệt.
Bạch Tuyết thấy bố mẹ đều cảm thấy hứng thú, không muốn làm họ mất hứng nên cùng đi. Đừng nhìn bố mẹ cô đã 50 tuổi đầu, vừa mới tới sân nhảy đã nắm tay nhau khiêu vũ, Bạch Tuyết không có bạn nhảy, chỉ có thể ở ngoài đứng xem.
Tuy nói hai người này thường xuyên cãi cọ ầm ĩ, nhưng tình cảm rất tốt, nhìn hai người trong lúc khiêu vũ nhìn nhau thâm tình chăm chú là biết. Nhìn bố mẹ nắm tay khiêu vũ trong sân nhảy, Bạch Tuyết nhớ tới mẹ mình ở một không gian khác, không biết cơ thể mình ở đó thế nào rồi, linh hồn thì tới đây, vậy nếu cô không chết thì cũng là người thực vật, nghĩ tới mẹ đã lớn tuổi rồi mà còn phải khổ sở vì cô, liền thấy trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn.
Bây giờ cô thực sự hy vọng tất cả chuyện đã trải qua trước đó chỉ là một cơn ác mộng, mà ở đây mới là hiện thực, bố mẹ đều ở bên cạnh, cô không cần vì tiền mà làm lụng vất vả, từ bỏ ước mơ, hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp như thế.
"Xem khí sắc cậu tốt như vậy, chắc đã không còn gì đáng ngại."
Bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh lôi cô ra khỏi suy nghĩ, Bạch Tuyết hồi thần nhìn qua, thấy bên cạnh không biết lúc nào đã xuất hiện một người.
Vóc dáng người này cao gầy, ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng và tây trang đen, sự phối hợp vĩnh viễn không lỗi thời. Cậu lớn lên rất đẹp, là sự xinh đẹp tinh tế ôn nhu, hai hàng lông mày đen đậm, đôi mắt như sao trời, khuôn mặt lập thể góc cạnh, đường cong lại rất nhu hòa, làm người ta cảm thấy thoải mái khi nhìn.
Lúc này cậu đang nhíu mày, đôi mắt sâu như hai xoáy nước ngắm nhìn cô, như muốn hút cô vào đó. Liên Cảnh Thành, đã từng là người bạn tốt nhất của "Bạch Tuyết", hai người từ lúc sơ trung đã học chung ban, cùng nhau trải qua những mùa hoa mùa mưa đẹp nhất của đời người.
Ngoài Liên Cảnh Thành ra, "cô" còn một người bạn thân khác tên là Vu Đình Mị, cũng biết nhau từ khi còn nhỏ, là khuê mật cùng lớn lên với cô, sau này quen Liên Cảnh Thành thì trở thành nhóm nhỏ ba người. Lúc học tập ba người thường xuyên đi cùng nhau rồi lại cùng nhau về nhà, cùng nhau trốn học cùng nhau bị phạt. Ba người họ từng cùng nhau đi qua tuổi hoa tươi đẹp nhất, cùng vui cười đùa giỡn cùng trưởng thành.
Vốn tưởng rằng có thể mãi mãi làm bạn như vậy nhưng mọi thứ dần thay đổi sau khi "Bạch Tuyết" gặp gỡ Ngụy Gia Minh.
Trước khi kết hôn cùng Ngụy Gia Minh một ngày, người vẫn luôn là bạn tốt của "cô", Liên Cảnh Thành, đột nhiên thổ lộ. Hôm đó cậu mặc kệ mưa to chạy tới tìm "cô", cả người đều bị xối ướt, chật vật lại kiên định nói cho "cô" biết cậu thích "cô" đã lâu rồi, thực sự rất thích rất thích "cô".
Cậu từ nhỏ đã là một người ít nói, chưa bao giờ để lộ tình cảm của mình, trong nhóm nhỏ tình bạn của ba người, cậu vẫn luôn là người an tĩnh lại ngoan ngoãn, "cô" và Vu Đình Mị có cãi nhau ầm ĩ như thế nào, cậu đều chỉ ở bên cạnh an tĩnh nhìn. Cách mà cậu đối xử với "cô" vẫn luôn là "cô" nói cậu làm gì cậu liền làm cái đó. Mà lần đó là lần đầu tiên Liên Cảnh Thành biểu lộ trắng trợn tình cảm của chính mình cho "cô" biết.
Lúc đó "cô" thực sự khiếp sợ và bất ngờ nhưng vẫn cự tuyệt cậu, "cô" đã yêu Ngụy Gia Minh tới tận xương tủy, không có cách nào nhận ý tốt của người khác được.
Cậu sửng sờ trong mưa rất lâu mới rời đi, ngày đó bóng dáng buồn bã lúc rời đi của cậu và hàng dấu chân thật dài vẫn còn khắc sâu trong kí ức.
Sau đó cậu xuất ngoại, không liên hệ gì với "cô" nữa, mới chỉ chớp mắt một cái, họ đã một năm không gặp rồi.
Lúc Bạch Tuyết quay đầu nhìn thấy cậu, một bóng dáng nho nhỏ từ sau cậu ló mặt ra, phất phất tay với cô, cười nói: "Bạch Tuyết, vài tháng không thấy rồi, không lâu trước đó nghe nói cậu gặp chuyện, tớ có đi qua thăm cậu, nhưng người giúp việc nói cậu từ chối gặp khách. Hôm nay xem sắc mặt cậu tốt như vậy, chắc là không còn gì đáng ngại."
Cô gái cười rộ lên đôi mắt cong cong, gương mặt tròn tròn với hai má lúm đồng tiền, trông cực kỳ đáng yêu. Cô ấy chính là Vu Đình Mị, ngoài Liên Cảnh Thành thì là người bạn tốt nhất của "cô". Nhưng sau khi "Bạch Tuyết" kết hôn với Ngụy Gia Minh từ Tu Mẫn Nhi biết được Vu Đình Mị thích Ngụy Gia Minh, lúc đó "cô" mới biết được trước đây Vu Đình Mị từng nói rằng cô ấy có thích một chàng trai, thì ra là Ngụy Gia Minh.
Đúng thật là cẩu huyết như phim truyền hình dài tập, "cô" và khuê mật của mình yêu cùng một người đàn ông, mà người đàn ông này bây giờ đã là chồng "cô", tuy Vu Đình Mị đã nói rằng hiện tại cô ấy đã không còn thích Ngụy Gia Minh nữa, cô ấy làm sao có thể nhớ thương chồng của bạn mình. Nhưng "Bạch Tuyết" quá yêu Ngụy Gia Minh, hơn nữa không có tự tin với tình yêu này, từ đó không còn lui tới cùng Vu Đình Mị nữa.
Cứ như vậy, sau khi kết hôn "cô" liền mất đi hai người bạn tốt nhất, mà nguyên nhân gián tiếp đều vì Ngụy Gia Minh.
Chẳng qua cũng kỳ lạ, ba người đã có một đoạn thời gian không liên hệ với nhau, giữa họ còn có một khúc mắc chưa giải quyết, nhưng gặp nhau thế này cũng không thấy xấu hổ.
Bạch Tuyết cười với Vu Đình Mị: "Tớ không có gì đáng ngại, đừng lo lắng." Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Liên Cảnh Thành, hỏi cậu: "Cậu về nước rồi à?"
Cậu ta tránh tầm mắt của cô, trả lời đơn giản: "Ừ, trở về nhìn xem."
Cậu không nói nhiều, Bạch Tuyết cũng biết ý không hỏi, lúc này khúc nhạc dạo vừa kết thúc, Liên Cảnh Thành duỗi tay về phía cô, nói: "Cùng tớ nhảy một khúc chứ?"
Bạch Tuyết nhìn cậu duỗi tay tới nhưng không có động tác gì, khóe miệng cậu ta hơi nhếch, tự giễu cười: "Dù tính là bạn bè cậu cũng không muốn sao?"
Âm thanh nói chuyện rất nhỏ, nhẹ nhàng đến mức có vẻ yếu ớt, làm cô cảm thấy thương tiếc lạ kỳ, cô nghĩ nghĩ rồi đặt tay lên tay cậu.
Cậu dắt tay cô vào sàn nhảy, âm nhạc vang lên lần nữa, là một khúc điệu waltz duyên dáng.
Ngoài những người đang khiêu vũ trên sàn nhảy, còn có những người đứng xem hoặc nói chuyện ở xung quanh, Ngụy Gia Minh là một trong số đó. Bên cạnh anh còn có hai người đàn ông vóc dáng cao cao, ba người đều là công tử danh môn, trên người đều mang theo khí chất của hậu duệ quý tộc, đứng trong một đám người vô cùng dễ thấy, cứ như là ánh sáng đều tụ về phía này, khiến người ta muốn bỏ qua cũng khó.
Đứng bên phải Ngụy Gia Minh là Tưởng Phảng Quý, mái tóc vuốt ngược, đang híp mắt nhìn Bạch Tuyết là Liên Cảnh Thành đang ôm nhau khiêu vũ ở trong sân hỏi: "Thằng nhóc này cả năm nay không một tin tức, không phải nói là không về nữa à? Sao mà lại chạy về rồi?"
Đứng bên trái là Liên Cảnh Mặc, anh trai Liên Cảnh Thành, hai người lớn lên có phần giống nhau, nhưng khác với đôi mắt sáng ngời sạch sẽ của Liên Cảnh Thành, đôi mắt của Liên Cảnh Mặc thâm trầm lõi đời.
Liên Cảnh Mặc biết Ngụy Gia Minh không có tình cảm với Bạch Tuyết, cũng biết thằng em trai ngốc nhà mình thích Bạch Tuyết, nên hắn cũng không gạt, nói luôn: "Nó nghe nói Bạch Tuyết bị thương, lo lắng nên mới chạy về."
Tưởng Phảng Quý liền nói: "Ha ha, không nghĩ tới thằng nhóc này còn chưa từ bỏ ý định, nhưng mà nhìn thế này, hai đứa trông cũng rất xứng. Chỉ là mắt cô ấy mù coi trọng Ngụy Gia Minh, bằng không nếu gả cho Cảnh Thành cũng có thể vợ chồng ân ái, cũng đỡ phải đau lòng, như vậy Cảnh Thành cũng không cần phải đau lòng theo."
Vì Ngụy Gia Minh trước đây luôn không thèm để ý những lời trêu chọc này, Tưởng Phảng Quý và Liên Cảnh Mặc cũng biết thái độ của anh đối với Bạch Tuyết, chỉ là hôm nay sau khi Tưởng Phảng Quý nói xong lời này, liền thấy Ngụy Gia Minh híp mắt nhìn qua, ánh mắt anh sắc bén, khóe miệng cong lên cười, " gần đây cậu hơi nhiều lời đấy."
Tưởng Phảng Quý lập tức rùng mình, hắn kinh ngạc nhìn Ngụy Gia Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt bất mãn rồi lại nhút nhát sợ sệt nói: "Cậu đây là làm sao? Tớ nói sai cái gì à?"
Ngụy Gia Minh nhìn đi nơi khác, khoé miệng vẫn đang cười, "Có lòng tốt nhắc nhở một chút, cậu nói ít thôi, bằng không dễ dàng mang họa đấy."
Tuy rằng ngữ khí nói chuyện của Ngụy Gia Minh vẫn bình thản, nhưng Tưởng Phảng Quý có hiểu biết về anh, vẻ mặt cười như không cười thế này dự báo cho việc tâm tình anh không tốt lắm.
Tưởng Phảng Quý cũng không biết thằng nhóc này uống lộn thuốc gì, hắn chắc lưỡi một tiếng, tựa như khinh thường, nhưng cũng không dám nhiều lời nữa, sợ lại trêu chọc đến anh.
Ba người đều không nói gì nữa, cứ vậy an tĩnh trong chốc lát, lại nghe thấy Liên Cảnh Mặc đột nhiên trầm giọng nói một câu: " thằng nhóc này làm cái gì vậy?"
Hai người nghe được lời này, đều nhìn vào sân theo ánh mắt của hắn, giờ phút này vũ khúc đã dừng, trong sân nhảy vẫn còn nhiều người chưa đi, trong đó có Liên Cảnh Thành và Bạch Tuyết.
Liên Cảnh Thành đang ôm Bạch Tuyết trong ngực, cậu ôm rất chặt, như là người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Thành đáng yêu online.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện