*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cảnh An Hỏa
Beta: Cảnh An Hỏa
Nếu như cô không có ký ức của "cô ấy", nếu cô không trả lời được vấn đề này của anh, chứng thực hoàn toàn sự nghi ngờ của anh là đúng, vậy anh định đối phó với cô thế nào? Bạch Tuyết thực sự không dám tưởng tượng.
Vẫn còn may, Bạch Tuyết điều chỉnh lại hô hấp, khi mở miệng ngữ khí vẫn bình thường, "Có phải anh nhớ lầm không, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tôi cũng không lấy của anh cái gì."
"Phải không?" Anh nhẹ giọng nói, cũng không xấu hổ khi lời nói bị phản bác, "Vậy chắc là tôi nhớ lầm."
Anh nghiêng nửa đầu qua đối mắt với cô, trong ánh sáng tối mờ, cô nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong nhưng ánh mắt nhìn không rõ, không biết trong đôi mắt đó có ý cười hay không.
Có lẽ do nơi này ở gần biển, trời về đêm lạnh lẽo, trong cái lạnh còn mang theo một loại sợ hãi không biết tên, Bạch Tuyết không đứng lại lâu, cũng không nói thêm gì, trực tiếp rời đi.
Sau đó liên tiếp mấy ngày cô cũng không gặp lại Ngụy Gia Minh, chuyện này ngược lại làm cô thở phào, người này là quý công tử phong độ, nhưng không có nghĩa là một người dễ ở chung.
Vài ngày sau, Bạch Tuyết dọn lại bàn vẽ, lúc này mới ngó qua di động để trên bàn máy tính, trên đó hiển thị mấy tin nhắn, có một số là tin thăm hỏi từ bạn bè, còn có một tin nhắn của Ngụy Gia Minh, "Buổi tối sẽ tham gia một bữa tiệc, 6 giờ tôi tới đón cô."
Bạch Tuyết nhìn đồng hồ, đã sắp 5 giờ, cô do dự không biết có nên từ chối hay không, nhưng nghĩ lại, tuy rằng hai người sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, nhưng trước mắt vẫn còn quan hệ hợp tác, tham gia tiệc rượu xã giao cùng anh là tất yếu, chuyện này đối với cô cũng chẳng sao. Huống chi cô cũng nên đi để biết thêm nhiều người, phát triển vòng xã giao của mình, nói không chừng về sau sẽ có sự trợ giúp đối với cô.
Bạch Tuyết cất di động, tới phòng để quần áo tùy tiện lấy một bộ lễ phục, kỹ thuật trang điểm của cô cũng không tệ lắm, chưa tới nửa giờ đã hoàn thành.
Bởi vì thời gian cấp bách, cô trang điểm vừa đơn giản vừa vội vàng, nhưng khi đứng trước gương cô cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc.
Thực sự... quá xinh đẹp!
Cô chọn một chiếc váy màu trắng, mặc lên người rất vừa vặn, hoàn toàn là làm theo yêu cầu và số đo của "cô". Chất vải này có lẽ là tơ lụa, mặc lên vô cùng thoải mái. Ở phần ngực là ren lưới trong suốt, thắt chặt lấy eo, làn váy là tầng tầng lớp lớp sa mỏng (*).
(*) ảnh nè


Cô trang điểm theo kiểu ngọt ngào gợi cảm, vẽ mắt khói hồng nhưng không quá đậm, kéo đuôi mắt dài hơn, đôi mắt cô vốn dĩ đã to, được phấn son phụ trợ càng thêm xinh đẹp. Cô tô lên môi son kem màu đỏ, làn da trong gương trắng hồng, hơn nữa dáng người yểu điệu gợi cảm, mắt khói quyến rũ, càng xem càng sáng mắt (*). (Editor: đoạn này đúng được 50% thôi, phần còn lại là mình chém đó)
(*) Chắc là kiểu trang điểm này


Bạch Tuyết ở bên kia đâu có dùng nổi mỹ phẩm dưỡng da tốt thế này, làn da không được bảo dưỡng tốt, cho dù trang điểm cũng không bù đắp được. Nhưng nhìn vào trong gương lúc này, làn da trắng nõn mịn màng, chỉ mới trang điểm một chút đã đạt được hiệu quả kinh diễm rồi.
Hơn nữa dáng người "cô" quả thực xinh đẹp, từ lúc bắt đầu phát dục đã được chăm sóc đầy đủ, hai bầu ngực căng tròn no đủ, chỉ cần hai miếng dán nhũ hoa cũng đủ đạt tới hiệu quả tròn đầy quyến rũ. Dáng người hấp dẫn thế này thực sự là mặc gì cũng đẹp.
Bạch Tuyết thưởng thức chính mình một lúc, cho đến khi dì Lý vào nhắc nhở mới phục hồi lại tinh thần. Xe Ngụy Gia Minh đã chờ ở dưới lầu, Bạch Tuyết ra cửa, tài xế giúp cô mở cửa xe, lúc cô lên xe lại thấy Ngụy Gia Minh đang xem di động.
Áo khoác tây trang của anh để phía sau lưng nghế, trên người chỉ mặc áo sơ mi, thiết kế theo phong cách ombre từ màu trắng chuyển dần thành màu xanh, kiểu dáng vừa truyền thống lại vừa thời thượng. Anh không đeo caravat cũng không đeo nơ, áo sơ mi mở hai nút trên cùng, để lộ hầu kết và xương quai xanh, anh lẳng lặng ngồi ở đó, nhưng mị lực này làm người ta không thể chống cự.
Anh ngẩng đầu liếc qua cô một cái, lễ phép chào hỏi: "Đến rồi?"
Sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào di động xem báo kinh tế tài chính.
Tuy rằng cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng từng nghe người khác nói, một người đàn ông không yêu bạn, mặc kệ bạn ăn mặc xinh đẹp như thế nào xuất hiện trước mặt anh ta thì cũng không được liếc mắt nhiều thêm một cái.
Cho nên phản ứng này của Ngụy Gia Minh không có gì kỳ quái, cũng không phải vì cô không xinh đẹp mà vì anh ta không thích cô mà thôi. Đúng, chính là như vậy. Cô cảm thấy mình bây giờ rất xinh đẹp, chính là một tiên nữ nhỏ.
Cô đột nhiên nhớ tới trước đây "Bạch Tuyết" bởi vì Ngụy Gia Minh không thường về nhà mà nổi lòng nghi ngờ, phái người theo dõi anh, cuối cùng cái gì cũng không tìm ra được. Tên này mỗi ngày ngoài việc đi làm thì là rèn luyện, phương thức giải trí duy nhất là thích đi uống cà phê với bạn bè. Ngụy Gia Minh lớn hơn cô vài tuổi, bây giờ đã hơn 30. Nói đến đây cũng kỳ lạ, cô ở không gian của mình đã sắp 30, nhưng không biết thời gian sai lệch chỗ nào mà khi cô đến đây "Bạch Tuyết" chỉ mới 27 tuổi.
Trở lại chuyện chính, bây giờ Ngụy Gia Minh đã 32, nhưng trước đó chưa từng nghe anh có phụ nữ bao giờ. Cô cảm thấy đàn ông như vậy, nếu không phải thích đàn ông thì là có vấn đề, hoặc là sinh lý có vấn đề, hoặc là tâm lý có vấn đề, đương nhiên còn một khả năng khác, đó là mắt cao hơn đỉnh, phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều không được anh đặt vào mắt.
Bạch Tuyết tương đối nghiêng về nguyên nhân cuối cùng. Nhưng mặt khác hai nguyên nhân kia cũng không phải không có khả năng.
Bạch Tuyết cứ miên man suy nghĩ như vậy, cho đến khi xe dừng lại bên ngoài khách sạn.
Bữa tiệc lần này được tổ chức là để làm tiệc đầy tháng cho cháu trai của chủ nhân bữa tiệc. Vị này tên là Lâm Hán Quốc, "Bạch Tuyết" cũng biết ông ta, "cô" vẫn thường gọi ông ta là chú Lâm. Trước đây lúc bố cô chuyển sản nghiệp đến Hạ thành ít nhiều vẫn nhờ chú Lâm hỗ trợ, mà bố cô sở dĩ biết bố Ngụy Gia Minh, thậm chí còn cùng nhau tham gia hội nghị kinh tế tài chính, cũng là nhờ chú Lâm này ứng tiếng.
Buổi tiệc lần này bố mẹ Bạch Tuyết dĩ nhiên cũng tới, bố của Ngụy Gia Minh cũng ở đây. Cô qua đó chào hỏi các vị trưởng bối, sau đó bế cháu trai của chú Lâm một chút, còn tặng lễ vật mà cô và Ngụy Gia Minh chuẩn bị.
Lâm Hán Quốc rất vui vẻ, cám ơn cô xong rồi bảo: "Đã lâu không gặp tiểu Tuyết rồi, con càng ngày lại càng xinh đẹp." Ông lại nhìn qua phía Ngụy Gia Minh, vừa lòng nói: "Đứng chung với Gia Minh thực sự là một đôi trai tài gái sắc."
Bạch Tuyết và Ngụy Gia Minh tất nhiên là lại khiêm tốn lễ phép đáp lại một hồi.
Hàn huyên trong chốc lát, lại tới thêm vài người nữa, là cậu của Ngụy Gia Minh và con gái của ông ấy, chính là em họ của anh Phùng Tư Nghiên, đi cùng còn có cháu gái bên vợ của ông ấy là Tu Mẫn Nhi.
Bạch Tuyết đương nhiên biết Phùng Tư Nghiên, cô ấy là em họ Ngụy Gia Minh, đồng thời cũng là em họ của Tu Mẫn Nhi, quan hệ giữa hai chị em họ từ nhỏ đã tốt, một lòng muốn tác hợp hai anh chị họ của mình ở bên nhau, cho nên đối với người chặn ngang một đao là Bạch Tuyết rất là bất mãn.
Tu Mẫn Nhi không thích Bạch Tuyết, nhưng cô ta che dấu địch ý của mình rất khá, chỉ âm thầm kích thích cô, còn Phùng Tư Nghiên thì không thèm che dấu, mỗi lần chạm mặt là giương cung bạt kiếm. Chẳng qua Phùng Tư Nghiên cũng rất thông minh, trước mặt trưởng bối sẽ không làm càn, ngược lại còn khách khí hỏi thăm Bạch Tuyết.
Ngụy gia và Bạch gia có hợp tác trong một hạng mục khá lớn, cho nên một đám người đứng chung nói chuyện phiếm, không tự giác sẽ nói tới kế hoạch E, sau đó lại từ kế hoạch E nói sang trung tâm thương nghiệp đứng đầu Hạ thành, lại nói tới bố cục của các con phố thương nghiệp.
Trò chuyện một lúc, Phùng Tư Nghiên đột nhiên cười một tiếng: "Nói đến phố thương nghiệp con đột nhiên nhớ tới, lần trước sinh nhật anh họ Bạch Tuyết còn cố ý thuê màn hình led ở trung tâm thương mại (*) để chúc mừng sinh nhật cho anh họ, khi đó còn oanh động một thời gian."
(*) quảng cáo màn hình led


Tu Mẫn Nhi cũng cười phụ họa: "Bạch Tuyết luôn rất có lòng với Gia Minh ca."
Bạch Tuyết vì không muốn chọc tới hai vị đại tiểu thư này, cả quá trình đều không phát biểu ý kiến gì, không ngờ cuối cùng vẫn là "nằm không cũng trúng đạn". Chuyện thuê màn hình led này cô cũng biết, đó là sinh nhật năm trước của Ngụy Gia Minh, "cô" tiêu một số tiền rất lớn thuê màn hình led lớn nhất bên ngoài trung tâm thương mại, viết lên đó mấy chữ to: "Ngụy Gia Minh, chồng thân yêu của em sinh nhật vui vẻ." (Editor: mình edit tới đây thì cười lăn cười bò luôn, đây đúng là thủ đoạn theo đuổi quê mùa, bí quá hóa liều mà)
Ngụy gia ở Hạ thành luôn luôn khiêm tốn, hơn nữa có vẻ như càng là gia đình dòng dõi càng chán ghét loại tác phong phù phiếm này. Bạch gia từ nơi khác đến Hạ thành vốn dĩ đã bị trào phúng là nhà giàu mới nổi, hành động này của Bạch Tuyết càng giống như khoe chuyện này ra, có một đoạn thời gian rất dài đều bị người ta chê cười, ngay cả Ngụy Gia Minh cũng như cười như không bảo "cô" về sau không cần làm như vậy.
Phùng Tư Nghiên và Tu Mẫn Nhi hai người kẻ xướng người họa đưa ra chuyện này, còn không phải có ý làm cô khó chịu sao?
Bạch Tuyết thờ dài một hơi, cả đám người nói chuyện cô vẫn luôn không thêm vào câu nào, cô trêu ai chọc ai rồi chứ, bây giờ xem ra, cô trầm mặc cũng là sai lầm rồi.
Bạch Tuyết đang nghĩ xem nên nói gì, không ngờ bố Ngụy Gia Minh, Ngụy Thừa Hoa đột nhiên nói một câu: "Bạch Tuyết luôn là một cô bé có tâm, không chỉ đối với Gia Minh, đối với trưởng bối chúng ta cũng rất có lòng."
Ngụy Gia Minh đứng bên cạnh cũng quay đầu qua, trước là ôn nhu nhìn cô một cái rồi cười nói: "Chuyện sinh nhật tôi vẫn luôn nhớ kỹ, làm phiền cô." (Editor: Ha ha, không nhớ kỹ sao được, ấn tượng quá mà)
Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu này của Ngụy Gia Minh, cô đột nhiên nghĩ tới người đàn ông thử cô buổi tối hôm đó, Bạch Tuyết tức khắc cảm thấy da gà nổi lên khắp người.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả hỏi: Đối với hành vi phóng điện hư hư thực này của Ngụy tiên sinh cô cảm thấy thế nào?
Nữ chính: khí chất kỹ nữ.
Ngụy tiên sinh: Ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện