Tôi ghét Tống Cảnh Dương cho nên cũng ghét đứa con gái vàng ngọc của ông ta y như vậy.
Cho dù cô ta chưa bao giờ đắc tội với tôi.
Ở trường học chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, khi tôi biết được giảng viên đã đổi ký túc xá cho tôi sang ở chung với Tống Tiếu, phản ứng đầu tiên của tôi chính là muốn dọn về phòng cũ.
Tôi thà phải đối mặt với một trăm Trương Giai Giai cũng không muốn đối mặt với một Tống Tiếu.
Chu Tẫn nói sai rồi, từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ là một người tốt.
Nội tâm đê hèn khiến tôi kéo Chu Tẫn đang nằm ngủ trên sô pha ra ngoài.
Không phải Tống Tiếu muốn gọi anh đi cắt bánh kem sao? Lúc không tìm thấy anh đâu nhất định cô ta sẽ rất thất vọng.
Tôi không muốn giấu giếm những điều này với Chu Tẫn, cho nên tôi bình thản nói ra hết thảy mọi thứ trước mặt anh.
Quả nhiên Chu Tẫn đã mắng một tiếng: "Vãi!"
"Vậy nên em lừa tôi ra đây không phải vì em thích tôi, muốn làm người yêu tôi?"
Khóe miệng tôi co quắp: "Em trai nghĩ nhiều quá rồi, tôi với anh sao có thể, chúng ta cùng lắm là bạn bè thôi."
"Tại sao?"
Chu Tẫn cười nhạt nhìn tôi: "Lại là vì không phải người cùng một thế giới? Hôm nay em nói rõ ràng cho tôi, tôi là người ở thế giới nào?"
Niên thiếu đã phải trải qua quá nhiều nhấp nhô thì suy nghĩ sẽ luôn trưởng thành hơn người bình thường.
Tỷ như tôi, cũng tỷ như Chu Tẫn.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên nhưng trong mắt anh lại có rất nhiều thứ, đôi lúc khiến người ta không kháng cự nổi.
Tôi đã sớm biết, Phó Lôi có thể yên tâm giao cả một khu Kim Cương lớn như thế cho anh trông giữ, thì sao anh có thể là một thiếu niên bình thường được.
Nhưng anh đúng thật chỉ là một thiếu niên.
Khi ấy Chu Tẫn thông minh, kiệt ngạo, tự phụ nhưng cũng rất mâu thuẫn.
Đối với người mình thích anh sẽ giả vờ trấn định, vành tai ửng hồng.
Dù bị cự tuyệt thì thái độ vẫn rất cố chấp, vẻ mặt hiện rõ vẻ không phục.
Trên cầu vắng lặng không bóng người, chợt anh đột nhiên bước tới khiến tôi sợ hết hồn.
Sau đó gã trai dáng người cao dỏng này vươn tay vòng tôi lại trên thành lan can, anh cúi đầu nhìn tôi, trong khoảng cách gần trong gang tấc ấy tôi thấy sự yếu ớt lập lòe nơi đáy mắt anh.
Cơ thể tôi tựa vào vòng bảo hộ của cây cầu, không tự chủ được mà trượt xuống dưới: "Chu Tẫn, anh định làm gì vậy, đừng quậy nữa."
Anh nở nụ cười, tôi trượt người xuống thì anh cũng cúi người xuống theo không nhường một tấc, vẻ mặt có hơi lạnh lùng.
Tôi nuốt nước miếng một cái, trong lòng run cầm cập.
Một giây sau đó anh xách tôi lên, giữ tôi lại giữa vòng bảo hộ và vòng tay anh rồi nghiêng đầu nhìn tôi: "Chị à, tôi cực kỳ ghét lúc chị nói chúng ta không phải người cùng một thế giới đấy. Đường tôi đi là tôi có thể tự chọn à? Nếu có thể tôi cũng muốn có một gia đình đầy đủ, có một xuất thân tốt đẹp, có thể vào học trường đại học danh tiếng như mấy người. Nếu có thể lựa chọn ai mà nguyện ý sống một cuộc đời như thế này chứ?"
"Em nói em không phải là người tốt, nhưng thực ra tôi cũng đâu phải người tốt gì đâu. Ngay lần đầu tiên em nói ra những lời đó thì trong lòng tôi đã xuất hiện ý nghĩ muốn bóp nát em đấy, em biết không?"
Sắc mặt tôi hơi trắng, nhìn chằm chằm vào anh: "Chu Tẫn, có lẽ anh hiểu lầm rồi. Tôi không có ý gì khác, không lẽ anh cảm thấy tôi nói với anh mấy câu đó có ý nghĩa gì khác sao?"
Anh nhếch miệng, nở nụ cười sâu xa: "Em nói xem?"
"Vậy nhất định là anh hiểu lầm rồi. Tôi là gia đình đơn thân, cũng chẳng có xuất thân tốt đẹp gì, so với anh thì có tốt hơn bao nhiêu đâu."
Tôi bình tĩnh nói khẽ: "Tôi nói chúng ta không cùng một thế giới, là bởi vì cách sống của chúng ta quá khác nhau. Tôi sống nương tựa với mẹ tôi, từ nhỏ tôi đã thật thà yên phận, cuộc sống của chúng tôi là một cuộc sống bình phàm ổn định, anh có hiểu không?"
"Không hiểu."
Anh nhướng mày, thế mà còn giơ tay bẹo má tôi: "Chị à, chị đừng có nói mấy thứ vô dụng kia với tôi. Lần nay là chị trêu chọc tôi trước, tôi đã nói là đừng có đùa tôi rồi mà."
"Với lại hình như chị có hiểu lầm gì với tôi thì phải, tôi cũng người sống bình phàm ổn định, chưa từng làm chuyện đốt nhà cướp của gì cả. Chị không thể chưa hiểu rõ gì mà đã dán cái mác đó cho tôi được."
"Cho nên đừng làm mấy thứ vô dụng này nữa, hẹn hò với tôi đi. Chị không hẹn hò với tôi thì tôi đi tìm Tống Tiếu giờ đấy."
Quả nhiên, lưu manh thành tánh.
Tôi đập rớt cánh tay anh xuống, nhíu mày nói: "Đừng táy máy tay chân, Chu Tẫn, anh nghe cho rõ đây. Anh muốn ở bên ai là chuyện của anh, không cần cố ý nói cho tôi biết. Hôm nay tôi kéo anh là ngoài là do nhất thời xúc động, anh không cần lấy Tống Tiếu ra nói, không liên quan gì đến tôi hết."
Chu Tẫn sửng sốt, cười rộ lên như đóa hoa hướng dương: "Giận à? Tôi đùa thôi."
Tôi không nhịn được lườm anh một cái, đẩy anh ra rồi đứng dậy rời đi: "Đừng có quậy nữa, đi về."
- ---
Kì nghỉ hè kết thúc, sau khi khai giảng tôi đã là sinh viên năm hai.
Năm ấy xảy ra rất nhiều chuyện.
Nói đúng ra thì đây cũng là bước ngoặt của đời tôi.
Chu Tẫn thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi ra ngoài chơi.
Tôi nghiêm túc trả lời anh rằng tôi phải đi học, phải học thật tốt. Lúc rảnh rỗi còn phải đi tìm vài chỗ làm gia sư để kiếm thêm thu nhập.
Tôi còn thuận miệng nói một câu, Kim Cương là cái KTV to như vậy mà sao lại trả lương trễ thế?
Tôi làm thêm nửa tháng, tính ra tiền lương cũng được một ngàn tám.
Tiền lương của Đào Tử và mọi người cũng chưa được trả, bọn họ có nói với tôi rồi, cũng chẳng phải lần đầu tiên bị như vậy. Có khi còn trễ lương tận một hai tháng mới trả, nhưng cũng chỉ là trễ thôi, chưa đến mức quỵt lương.
Nhưng tôi thật sự cần gấp, sắp tới là sinh nhật của mẹ tôi, tôi có tổng cộng mấy ngàn tệ nên muốn đi mua cho bà ấy một sợi dây chuyền vàng.
Mấy đồng nghiệp làm ở cửa hàng bách hóa với mẹ hầu như trên cổ ai cũng có một sợi dây chuyền vàng.
Tôi muốn cho mẹ một bất ngờ.
Sau khi tôi oán giận với Chu Tẫn rằng Kim Cương của bọn anh lại nợ lương thì ngay trưa hôm đó Chu Tẫn đã tới trường tôi.
Lúc đó tôi đang ăn cơm với cô bạn học mới quen Trần Ngọc ở căn tin.
Vào thời điểm giữa trưa nhiều người nhất, Chu Tẫn đột nhiên xuất hiện ở đó.
Anh mặc nguyên bộ đồ đen, vòng eo rắn chắc, vóc người thon dài, lúc đi bộ vẫn ngẩng cao đầu như trước, lưng duỗi thẳng tắp, lông mày nhướng lên.
Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã mau chóng cúi thấp đầu, giấu kín thân thể sau đám người chen chúc.
Nửa tiếng trước anh hẹn tôi ra ngoài ăn trưa, tôi nói đã hẹn với bạn học ăn ở căn tin, không rảnh.
Kết quả là người này cứ thế công khai mà chạy tới.
Căn tin của trường rất lớn, cũng có rất nhiều người, tôi nghe được không ít người đang bàn tán:
"Bạn nam kia là ai thế, trông đẹp trai quá đi."
"Chắc không phải là sinh viên trường mình đâu, trường mình mà có chủng loại trai đẹp này ư?"
"Chu Tẫn của học viện hóa chất đấy, mấy người không nhận ra à. Cậu ta rất nổi tiếng, là hot boy kiêm đầu gấu của trường đó. Trường dạy nghề hóa chất thì loại người nào chẳng có, thế mà đám lưu manh kia ai cũng nghe lời cậu ta, nghe nói nhà cậu ta có liên quan tới xã hội đen, cả trường có ai dám chọc cậu ta đâu..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ của bạn học kia càng làm tăng thêm vẻ thần bí cho lai lịch của Chu Tẫn.
Lúc tôi vẫn đang làm con rùa đen rúc đầu thì đã không ngừng có người tới bắt chuyện với Chu Tẫn, thậm chí Tống Tiếu không biết cũng từ nơi nào vội vã chạy tới.
Tống Tiếu vẫn luôn ngây thơ lãng mạn nay lại vui vẻ vây quanh anh nhiệt tình hỏi han:
"Chu Tẫn! Sao cậu lại ở đây vậy? Cậu ăn cơm chưa, mình mời cậu đi căn tin số 5 ăn, chỗ đó còn có cả cơm tây...."
"Không rảnh, tôi đến tìm người."
"Hả, cậu tìm ai thế?"
Căng tin to lớn náo nhiệt, tôi nhìn thấy Chu Tân nghiêng đầu nhìn Tống Tiếu cười nhẹ, ngay lúc cô ta đỏ mặt xấu hổ lại hỏi: "Tôi tìm Đại Yên, cậu có nhìn thấy cô ấy không?"
Nháy mắt đó vẻ mặt của Tống Tiếu trở nên ngơ ngác: "Ai? Cậu nói cậu tìm ai?"
Chu Tẫn không để ý đến cô ta nữa, trực tiếp đi ngang qua người cô ta, nhìn quanh một vòng rồi mới gân cổ hô lớn: "Đại Yên! Ra đây đi! Em ở đâu vậy?!"
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Trần Ngọc, tôi chậm rãi giơ tay lên.
Sau đó liền thấy Chu Tẫn mang vẻ mặt đều cáng của anh bước nhanh tới chỗ tôi, lên tiếng trêu chọc: "Trốn khá kĩ đấy."
Người này đường hoàng ngồi xuống, chen cả Trần Ngọc sang chỗ khác. Trần Ngọc xưa nay vẫn luôn điềm đạm ít nói bây giờ lại xấu hổ như con tôm vừa luộc.
Ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn hết về phía này.
Tôi che mặt trừng mắt cảnh cáo anh: "Anh làm gì vậy, đến trường tìm tôi làm gì?"
Chu Tẫn vẫn trưng cái vẻ mặt "có chuyện gì to tát đâu" ra, giơ khuôn mặt đẹp trai kia lên nói với mấy người đang ăn cơm bên cạnh:
"Ăn no chưa? Ăn no rồi thì nhanh đi chỗ khác đi, ngồi ở chỗ này làm đèn phát quang hay gì."
Rất mau liền ngay cả Trần Ngọc cũng vội vàng bưng khay đồ ăn đi chỗ khác.
Tôi hít một hơi thật sâu: "Chu Tẫn, đến cùng là anh muốn làm gì?"
Anh hạ giọng cười nói: "Em vẫn không chịu hẹn hò với tôi mà cứ luôn hỏi tôi mấy câu khó hiểu thế này, em thấy vậy có thích hợp không?"
Đầu óc tôi chậm lại hồi lâu mới phản ứng được hình như gã em trai nhỏ tuổi hơn tôi này đang lái xe, nhất thời hai mắt tôi tóe lửa: "Chu Tẫn! Anh nói chuyện cho đàng hoàng vào, đừng có đùa giỡn lưu manh!"
"Vậy mà đã coi là lưu manh?"
Đôi mày của anh nhướng lên, vẻ mặt vô tội cực: "Thôi được rồi chị à, tôi sai rồi, tại bình thường nói chuyện với đám kia quen miệng mất."
Tôi nhịn cơn tức trong người rồi nhíu mày nhìn anh: "Đến cùng là anh đến tìm tôi có chuyện gì, có chuyện nói mau."
"Tôi đói, còn chưa ăn cơm đây này."
"Nói xong đi ra ngoài ăn."
"Chị ra ngoài ăn với tôi."
"Không đi."
"Haiz, vậy thì thôi."
Chu Tẫn thở dài một tiếng, ngay giây sau anh vươn tay kéo khay đồ ăn đã ăn được một nửa của tôi tới trước mặt: "Vậy tôi ăn đồ ăn còn dư của chị đi."
"Chu Tẫn!"
"Không sao mà, tôi không chê. Thế này vẫn hơn hồi bé nhặt cơm thừa của người khác ăn nhiều."
"...."
Tôi hít một hơi thật sâu, cam chịu số phận mà đứng dậy: "Anh muốn ăn cái gì, tôi đi lấy cho anh."
"Chị xem rồi lấy đi, chị mua gì tôi cũng thích."
Gã trai ngẩng mặt lên cười vô cùng xán lạn.
Ngày đó tôi mua một khay đồ ăn đơn giản có hai món mặn một món chay, Chu Tẫn không kén ăn, vui vẻ ăn hết sạch.
Anh vừa ăn vừa nói với tôi: "Em cũng biết Kim Cương là do anh tôi hùn vốn với người khác mở mà, Vương Đức Hưng và mấy người bên tài vụ là người của anh Sấm, trả lương khi nào là do bọn họ quyết định, chúng tôi chưa bao giờ hỏi vấn đề này."
"Để tối nay gặp Vương Đức Hưng thì tôi giục ông ta trả lương nhanh chút, em có cần tiền gấp không, nếu gấp quá thì tôi có thể đưa tiền cho em dùng đỡ trước."
"Vậy cũng không cần, tôi không gấp lắm."
Ngoài miệng tôi vẫn kiên quyết trả lời anh một câu, song sau đó mới nghi ngờ hỏi: "Hình như người trong người ngoài ở Kim Cương đều là của anh Sấm. Vậy mà anh của anh cũng không để ý à, ngay cả chuyện tài vụ cũng không xem xét?"
Chu Tẫn bất mãn: "Cái gì mà người trong người ngoài đều là của anh Sấm, tôi và anh Huy với Tiểu Lục không phải người à."
Tôi nghĩ trong lòng, tất nhiên là không giống nhau. Nói thẳng ra thì Chu Tẫn với Triệu Huy bọn họ đều chỉ trông giữ ở khu vực bên ngoài, phụ trách an ninh thôi. Người thông minh ai chẳng biết nắm giữ hoạt động kinh doanh và chuyện tài vụ mới là gốc rễ.
Đại Yên mười chín tuổi cũng xem là người thông minh, nhưng vẫn chỉ thấy được vài chuyện bên ngoài.
Tỷ như lúc làm thêm ở Kim Cương thì tôi đã từng gặp ông chủ Tôn Đại Sấm, nhưng lại chưa từng gặp được một người chủ khác là Phó Lôi.
Có thể thấy được Phó Lôi cũng không quá quan tâm Kim Cương.
Nhưng nói vậy lại không đúng, lúc đó ai mà không biết Kim Cương đang là nơi làm ăn tốt nhất Hoài Thành bấy giờ, là KTV sang trọng nhất, lợi nhuận hàng năm ở đây chắc chắn cao hơn rất nhiều những sản nghiệp khác của Phó Lôi.
Tôi không hiểu nhưng đương nhiên Chu Tẫn sẽ hiểu.
Anh chậm rãi nhai cơm trong miệng, vẻ mặt thấp thoáng nụ cười: "Cô bé như em thì biết cái gì, thứ anh tôi muốn không phải mấy cái này, đối với anh ấy mà nói trông giữ nơi này quan trọng hơn bất cứ chuyện gì."
Đương nhiên tôi vẫn không hiểu, ánh mắt của Chu Tẫn quá mức tĩnh mịch, rõ ràng chỉ là một thiếu niên nhưng đáy mắt lại lộ ra chút nặng nề u ám.
Khi đó tôi không biết, cũng không hiểu.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, cái gì tôi cũng đã hiểu rồi.
Cho dù cô ta chưa bao giờ đắc tội với tôi.
Ở trường học chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, khi tôi biết được giảng viên đã đổi ký túc xá cho tôi sang ở chung với Tống Tiếu, phản ứng đầu tiên của tôi chính là muốn dọn về phòng cũ.
Tôi thà phải đối mặt với một trăm Trương Giai Giai cũng không muốn đối mặt với một Tống Tiếu.
Chu Tẫn nói sai rồi, từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ là một người tốt.
Nội tâm đê hèn khiến tôi kéo Chu Tẫn đang nằm ngủ trên sô pha ra ngoài.
Không phải Tống Tiếu muốn gọi anh đi cắt bánh kem sao? Lúc không tìm thấy anh đâu nhất định cô ta sẽ rất thất vọng.
Tôi không muốn giấu giếm những điều này với Chu Tẫn, cho nên tôi bình thản nói ra hết thảy mọi thứ trước mặt anh.
Quả nhiên Chu Tẫn đã mắng một tiếng: "Vãi!"
"Vậy nên em lừa tôi ra đây không phải vì em thích tôi, muốn làm người yêu tôi?"
Khóe miệng tôi co quắp: "Em trai nghĩ nhiều quá rồi, tôi với anh sao có thể, chúng ta cùng lắm là bạn bè thôi."
"Tại sao?"
Chu Tẫn cười nhạt nhìn tôi: "Lại là vì không phải người cùng một thế giới? Hôm nay em nói rõ ràng cho tôi, tôi là người ở thế giới nào?"
Niên thiếu đã phải trải qua quá nhiều nhấp nhô thì suy nghĩ sẽ luôn trưởng thành hơn người bình thường.
Tỷ như tôi, cũng tỷ như Chu Tẫn.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên nhưng trong mắt anh lại có rất nhiều thứ, đôi lúc khiến người ta không kháng cự nổi.
Tôi đã sớm biết, Phó Lôi có thể yên tâm giao cả một khu Kim Cương lớn như thế cho anh trông giữ, thì sao anh có thể là một thiếu niên bình thường được.
Nhưng anh đúng thật chỉ là một thiếu niên.
Khi ấy Chu Tẫn thông minh, kiệt ngạo, tự phụ nhưng cũng rất mâu thuẫn.
Đối với người mình thích anh sẽ giả vờ trấn định, vành tai ửng hồng.
Dù bị cự tuyệt thì thái độ vẫn rất cố chấp, vẻ mặt hiện rõ vẻ không phục.
Trên cầu vắng lặng không bóng người, chợt anh đột nhiên bước tới khiến tôi sợ hết hồn.
Sau đó gã trai dáng người cao dỏng này vươn tay vòng tôi lại trên thành lan can, anh cúi đầu nhìn tôi, trong khoảng cách gần trong gang tấc ấy tôi thấy sự yếu ớt lập lòe nơi đáy mắt anh.
Cơ thể tôi tựa vào vòng bảo hộ của cây cầu, không tự chủ được mà trượt xuống dưới: "Chu Tẫn, anh định làm gì vậy, đừng quậy nữa."
Anh nở nụ cười, tôi trượt người xuống thì anh cũng cúi người xuống theo không nhường một tấc, vẻ mặt có hơi lạnh lùng.
Tôi nuốt nước miếng một cái, trong lòng run cầm cập.
Một giây sau đó anh xách tôi lên, giữ tôi lại giữa vòng bảo hộ và vòng tay anh rồi nghiêng đầu nhìn tôi: "Chị à, tôi cực kỳ ghét lúc chị nói chúng ta không phải người cùng một thế giới đấy. Đường tôi đi là tôi có thể tự chọn à? Nếu có thể tôi cũng muốn có một gia đình đầy đủ, có một xuất thân tốt đẹp, có thể vào học trường đại học danh tiếng như mấy người. Nếu có thể lựa chọn ai mà nguyện ý sống một cuộc đời như thế này chứ?"
"Em nói em không phải là người tốt, nhưng thực ra tôi cũng đâu phải người tốt gì đâu. Ngay lần đầu tiên em nói ra những lời đó thì trong lòng tôi đã xuất hiện ý nghĩ muốn bóp nát em đấy, em biết không?"
Sắc mặt tôi hơi trắng, nhìn chằm chằm vào anh: "Chu Tẫn, có lẽ anh hiểu lầm rồi. Tôi không có ý gì khác, không lẽ anh cảm thấy tôi nói với anh mấy câu đó có ý nghĩa gì khác sao?"
Anh nhếch miệng, nở nụ cười sâu xa: "Em nói xem?"
"Vậy nhất định là anh hiểu lầm rồi. Tôi là gia đình đơn thân, cũng chẳng có xuất thân tốt đẹp gì, so với anh thì có tốt hơn bao nhiêu đâu."
Tôi bình tĩnh nói khẽ: "Tôi nói chúng ta không cùng một thế giới, là bởi vì cách sống của chúng ta quá khác nhau. Tôi sống nương tựa với mẹ tôi, từ nhỏ tôi đã thật thà yên phận, cuộc sống của chúng tôi là một cuộc sống bình phàm ổn định, anh có hiểu không?"
"Không hiểu."
Anh nhướng mày, thế mà còn giơ tay bẹo má tôi: "Chị à, chị đừng có nói mấy thứ vô dụng kia với tôi. Lần nay là chị trêu chọc tôi trước, tôi đã nói là đừng có đùa tôi rồi mà."
"Với lại hình như chị có hiểu lầm gì với tôi thì phải, tôi cũng người sống bình phàm ổn định, chưa từng làm chuyện đốt nhà cướp của gì cả. Chị không thể chưa hiểu rõ gì mà đã dán cái mác đó cho tôi được."
"Cho nên đừng làm mấy thứ vô dụng này nữa, hẹn hò với tôi đi. Chị không hẹn hò với tôi thì tôi đi tìm Tống Tiếu giờ đấy."
Quả nhiên, lưu manh thành tánh.
Tôi đập rớt cánh tay anh xuống, nhíu mày nói: "Đừng táy máy tay chân, Chu Tẫn, anh nghe cho rõ đây. Anh muốn ở bên ai là chuyện của anh, không cần cố ý nói cho tôi biết. Hôm nay tôi kéo anh là ngoài là do nhất thời xúc động, anh không cần lấy Tống Tiếu ra nói, không liên quan gì đến tôi hết."
Chu Tẫn sửng sốt, cười rộ lên như đóa hoa hướng dương: "Giận à? Tôi đùa thôi."
Tôi không nhịn được lườm anh một cái, đẩy anh ra rồi đứng dậy rời đi: "Đừng có quậy nữa, đi về."
- ---
Kì nghỉ hè kết thúc, sau khi khai giảng tôi đã là sinh viên năm hai.
Năm ấy xảy ra rất nhiều chuyện.
Nói đúng ra thì đây cũng là bước ngoặt của đời tôi.
Chu Tẫn thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi ra ngoài chơi.
Tôi nghiêm túc trả lời anh rằng tôi phải đi học, phải học thật tốt. Lúc rảnh rỗi còn phải đi tìm vài chỗ làm gia sư để kiếm thêm thu nhập.
Tôi còn thuận miệng nói một câu, Kim Cương là cái KTV to như vậy mà sao lại trả lương trễ thế?
Tôi làm thêm nửa tháng, tính ra tiền lương cũng được một ngàn tám.
Tiền lương của Đào Tử và mọi người cũng chưa được trả, bọn họ có nói với tôi rồi, cũng chẳng phải lần đầu tiên bị như vậy. Có khi còn trễ lương tận một hai tháng mới trả, nhưng cũng chỉ là trễ thôi, chưa đến mức quỵt lương.
Nhưng tôi thật sự cần gấp, sắp tới là sinh nhật của mẹ tôi, tôi có tổng cộng mấy ngàn tệ nên muốn đi mua cho bà ấy một sợi dây chuyền vàng.
Mấy đồng nghiệp làm ở cửa hàng bách hóa với mẹ hầu như trên cổ ai cũng có một sợi dây chuyền vàng.
Tôi muốn cho mẹ một bất ngờ.
Sau khi tôi oán giận với Chu Tẫn rằng Kim Cương của bọn anh lại nợ lương thì ngay trưa hôm đó Chu Tẫn đã tới trường tôi.
Lúc đó tôi đang ăn cơm với cô bạn học mới quen Trần Ngọc ở căn tin.
Vào thời điểm giữa trưa nhiều người nhất, Chu Tẫn đột nhiên xuất hiện ở đó.
Anh mặc nguyên bộ đồ đen, vòng eo rắn chắc, vóc người thon dài, lúc đi bộ vẫn ngẩng cao đầu như trước, lưng duỗi thẳng tắp, lông mày nhướng lên.
Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã mau chóng cúi thấp đầu, giấu kín thân thể sau đám người chen chúc.
Nửa tiếng trước anh hẹn tôi ra ngoài ăn trưa, tôi nói đã hẹn với bạn học ăn ở căn tin, không rảnh.
Kết quả là người này cứ thế công khai mà chạy tới.
Căn tin của trường rất lớn, cũng có rất nhiều người, tôi nghe được không ít người đang bàn tán:
"Bạn nam kia là ai thế, trông đẹp trai quá đi."
"Chắc không phải là sinh viên trường mình đâu, trường mình mà có chủng loại trai đẹp này ư?"
"Chu Tẫn của học viện hóa chất đấy, mấy người không nhận ra à. Cậu ta rất nổi tiếng, là hot boy kiêm đầu gấu của trường đó. Trường dạy nghề hóa chất thì loại người nào chẳng có, thế mà đám lưu manh kia ai cũng nghe lời cậu ta, nghe nói nhà cậu ta có liên quan tới xã hội đen, cả trường có ai dám chọc cậu ta đâu..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ của bạn học kia càng làm tăng thêm vẻ thần bí cho lai lịch của Chu Tẫn.
Lúc tôi vẫn đang làm con rùa đen rúc đầu thì đã không ngừng có người tới bắt chuyện với Chu Tẫn, thậm chí Tống Tiếu không biết cũng từ nơi nào vội vã chạy tới.
Tống Tiếu vẫn luôn ngây thơ lãng mạn nay lại vui vẻ vây quanh anh nhiệt tình hỏi han:
"Chu Tẫn! Sao cậu lại ở đây vậy? Cậu ăn cơm chưa, mình mời cậu đi căn tin số 5 ăn, chỗ đó còn có cả cơm tây...."
"Không rảnh, tôi đến tìm người."
"Hả, cậu tìm ai thế?"
Căng tin to lớn náo nhiệt, tôi nhìn thấy Chu Tân nghiêng đầu nhìn Tống Tiếu cười nhẹ, ngay lúc cô ta đỏ mặt xấu hổ lại hỏi: "Tôi tìm Đại Yên, cậu có nhìn thấy cô ấy không?"
Nháy mắt đó vẻ mặt của Tống Tiếu trở nên ngơ ngác: "Ai? Cậu nói cậu tìm ai?"
Chu Tẫn không để ý đến cô ta nữa, trực tiếp đi ngang qua người cô ta, nhìn quanh một vòng rồi mới gân cổ hô lớn: "Đại Yên! Ra đây đi! Em ở đâu vậy?!"
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Trần Ngọc, tôi chậm rãi giơ tay lên.
Sau đó liền thấy Chu Tẫn mang vẻ mặt đều cáng của anh bước nhanh tới chỗ tôi, lên tiếng trêu chọc: "Trốn khá kĩ đấy."
Người này đường hoàng ngồi xuống, chen cả Trần Ngọc sang chỗ khác. Trần Ngọc xưa nay vẫn luôn điềm đạm ít nói bây giờ lại xấu hổ như con tôm vừa luộc.
Ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn hết về phía này.
Tôi che mặt trừng mắt cảnh cáo anh: "Anh làm gì vậy, đến trường tìm tôi làm gì?"
Chu Tẫn vẫn trưng cái vẻ mặt "có chuyện gì to tát đâu" ra, giơ khuôn mặt đẹp trai kia lên nói với mấy người đang ăn cơm bên cạnh:
"Ăn no chưa? Ăn no rồi thì nhanh đi chỗ khác đi, ngồi ở chỗ này làm đèn phát quang hay gì."
Rất mau liền ngay cả Trần Ngọc cũng vội vàng bưng khay đồ ăn đi chỗ khác.
Tôi hít một hơi thật sâu: "Chu Tẫn, đến cùng là anh muốn làm gì?"
Anh hạ giọng cười nói: "Em vẫn không chịu hẹn hò với tôi mà cứ luôn hỏi tôi mấy câu khó hiểu thế này, em thấy vậy có thích hợp không?"
Đầu óc tôi chậm lại hồi lâu mới phản ứng được hình như gã em trai nhỏ tuổi hơn tôi này đang lái xe, nhất thời hai mắt tôi tóe lửa: "Chu Tẫn! Anh nói chuyện cho đàng hoàng vào, đừng có đùa giỡn lưu manh!"
"Vậy mà đã coi là lưu manh?"
Đôi mày của anh nhướng lên, vẻ mặt vô tội cực: "Thôi được rồi chị à, tôi sai rồi, tại bình thường nói chuyện với đám kia quen miệng mất."
Tôi nhịn cơn tức trong người rồi nhíu mày nhìn anh: "Đến cùng là anh đến tìm tôi có chuyện gì, có chuyện nói mau."
"Tôi đói, còn chưa ăn cơm đây này."
"Nói xong đi ra ngoài ăn."
"Chị ra ngoài ăn với tôi."
"Không đi."
"Haiz, vậy thì thôi."
Chu Tẫn thở dài một tiếng, ngay giây sau anh vươn tay kéo khay đồ ăn đã ăn được một nửa của tôi tới trước mặt: "Vậy tôi ăn đồ ăn còn dư của chị đi."
"Chu Tẫn!"
"Không sao mà, tôi không chê. Thế này vẫn hơn hồi bé nhặt cơm thừa của người khác ăn nhiều."
"...."
Tôi hít một hơi thật sâu, cam chịu số phận mà đứng dậy: "Anh muốn ăn cái gì, tôi đi lấy cho anh."
"Chị xem rồi lấy đi, chị mua gì tôi cũng thích."
Gã trai ngẩng mặt lên cười vô cùng xán lạn.
Ngày đó tôi mua một khay đồ ăn đơn giản có hai món mặn một món chay, Chu Tẫn không kén ăn, vui vẻ ăn hết sạch.
Anh vừa ăn vừa nói với tôi: "Em cũng biết Kim Cương là do anh tôi hùn vốn với người khác mở mà, Vương Đức Hưng và mấy người bên tài vụ là người của anh Sấm, trả lương khi nào là do bọn họ quyết định, chúng tôi chưa bao giờ hỏi vấn đề này."
"Để tối nay gặp Vương Đức Hưng thì tôi giục ông ta trả lương nhanh chút, em có cần tiền gấp không, nếu gấp quá thì tôi có thể đưa tiền cho em dùng đỡ trước."
"Vậy cũng không cần, tôi không gấp lắm."
Ngoài miệng tôi vẫn kiên quyết trả lời anh một câu, song sau đó mới nghi ngờ hỏi: "Hình như người trong người ngoài ở Kim Cương đều là của anh Sấm. Vậy mà anh của anh cũng không để ý à, ngay cả chuyện tài vụ cũng không xem xét?"
Chu Tẫn bất mãn: "Cái gì mà người trong người ngoài đều là của anh Sấm, tôi và anh Huy với Tiểu Lục không phải người à."
Tôi nghĩ trong lòng, tất nhiên là không giống nhau. Nói thẳng ra thì Chu Tẫn với Triệu Huy bọn họ đều chỉ trông giữ ở khu vực bên ngoài, phụ trách an ninh thôi. Người thông minh ai chẳng biết nắm giữ hoạt động kinh doanh và chuyện tài vụ mới là gốc rễ.
Đại Yên mười chín tuổi cũng xem là người thông minh, nhưng vẫn chỉ thấy được vài chuyện bên ngoài.
Tỷ như lúc làm thêm ở Kim Cương thì tôi đã từng gặp ông chủ Tôn Đại Sấm, nhưng lại chưa từng gặp được một người chủ khác là Phó Lôi.
Có thể thấy được Phó Lôi cũng không quá quan tâm Kim Cương.
Nhưng nói vậy lại không đúng, lúc đó ai mà không biết Kim Cương đang là nơi làm ăn tốt nhất Hoài Thành bấy giờ, là KTV sang trọng nhất, lợi nhuận hàng năm ở đây chắc chắn cao hơn rất nhiều những sản nghiệp khác của Phó Lôi.
Tôi không hiểu nhưng đương nhiên Chu Tẫn sẽ hiểu.
Anh chậm rãi nhai cơm trong miệng, vẻ mặt thấp thoáng nụ cười: "Cô bé như em thì biết cái gì, thứ anh tôi muốn không phải mấy cái này, đối với anh ấy mà nói trông giữ nơi này quan trọng hơn bất cứ chuyện gì."
Đương nhiên tôi vẫn không hiểu, ánh mắt của Chu Tẫn quá mức tĩnh mịch, rõ ràng chỉ là một thiếu niên nhưng đáy mắt lại lộ ra chút nặng nề u ám.
Khi đó tôi không biết, cũng không hiểu.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, cái gì tôi cũng đã hiểu rồi.
Danh sách chương