Vài ngày sau đó Diệp Thành không đến tìm tôi nữa.
Nhưng nửa tháng sau tôi lại mượn cớ tới tìm anh ta.
Lý do là vì cô bé tên là Tiểu Mạn kia bị người khác dùng bình rượu đập vỡ đầu.
Tên đàn ông đánh cô bé tên là Hà Tinh Hải, cậu ta là khách quen của Kim Triêu, chúng tôi thường gọi cậu ta là cậu Hà.
Đúng vậy, cậu ta là một tên công tử bột vô cùng giàu có, hơn nữa còn là một tên công tử bột nổi tiếng hoành hành kiêu ngạo ở Hoài Thành.
Lúc tôi nghe tin chạy đến, vừa mở cửa phòng ra đã thấy Tiểu Mạn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ khe ngón tay ướt hết áo.
Mấy đứa Điềm Điềm bị dọa sợ trắng cả mặt, đứng im một bên không dám thở mạnh.
Mà tên công tử bột kia thấy tôi đi tới liền híp mắt nói:
"Chị Yên, đcm mỗi lần tôi tới đây thì nợ tiền mấy người à? Hay là cho mấy người ít tiền boa quá? Nghĩ tôi dễ gạt gẫm? Uống mấy ly rượu thôi mà cũng một mực từ chối, tôi đã cho thể diện mà còn không biết xấu hổ, muốn lập đền thờ trinh tiết thì tới chỗ này làm mẹ gì?"
Không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt tôi vẫn giữ nụ cười, bước tới đỡ Tiểu Mạn dậy: "Xin lỗi cậu Hà, quấy rầy hứng thú của mấy cậu rồi, cậu đừng quá nóng giận. Giữa chị em chúng ta có chuyện gì cũng dễ nói mà, giờ chị gọi người tới đưa em gái này đi bệnh viện đã, một chai này của cậu đập xuống cũng không nhẹ đâu."
Anh Thần và mấy người khác vừa chạy đến liền đưa Tiểu Mạn ra ngoài, tôi ra hiệu ý bảo mấy đứa Điềm Điềm cũng rời khỏi phòng, chỉ chừa tôi và quản lý đại sảnh Triệu Huy ở lại giải quyết hậu quả.
Mười năm trước lúc Phó Lôi vừa khởi bước ở Hoài Thành thì anh Huy đã đi theo anh ấy dựng nghiệp.
Tuổi của anh và Phó Lôi cũng xêm xêm nhau, đều là mấy gã đàn ông sắp bốn mươi, loại trường hợp này đối với anh ấy đã thấy nhiều cũng thành quen.
Anh Huy vui vẻ trò chuyện vài câu với Hà Tinh Hải, tiện đà nói tiếp: "Em gái không hiểu chuyện, đúng là chưa được dạy dỗ kĩ càng, nhưng cậu Hà ra tay như vậy có phải hơi nặng không? Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, tóm lại thì đánh người là không đúng."
Hà Tinh Hải vẫn còn trẻ tuổi, tính tình nóng nảy, thái độ kiêu ngạo: "Tôi chỉ định dọa cô ta chút thôi, ai biết cô ta hệt như cái thứ ngu ngốc chẳng biết cúi đầu mà trốn, mà thôi đánh cũng đánh rồi tiền thuốc men tôi lo là được."
Kẻ giàu có luôn không biết sợ hãi là gì, tôi cười nói: "Sức cậu Hà đập một chai này xuống không nhẹ, ít thì cũng khám ra chấn động não, không bồi thường bảy tám trăm nghìn là không được đâu."
"Cái gì? Chị nói là bao nhiêu?"
Giống như vừa nghe thấy chuyện hài tiếu lâm nào đó, Hà Tinh Hải cười lạnh lùng nhìn tôi: "Chị nói bảy tám trăm ngàn thì là bảy tám trăm ngàn à? Chị là cái thá gì?"
"Chị là cái gì thì không quan trọng, quan trọng là....cậu không chỉ phải bồi thường tiền thuốc men, mà còn có tiền tổn thất tinh thần nữa. Nhỡ mà dọa con gái nhà người ta ra bệnh gì thì không ổn, có nhiều chuyện sẽ là bóng ma theo cả đời đấy."
Tôi cười híp mắt nhìn vẻ mặt càng ngày càng u ám của cậu ta, tiếp tục châm dầu vào lửa: "Nếu cậu Hà thấy như vậy là nhiều quá, không bằng để chị gọi cho anh Lôi một cuộc, bảo anh ấy đến đây nói chuyện với cậu nhé?"
Tôi đã nói rồi, ở đất Hoài Thành này, nói ra tên của Phó Lôi cũng sẽ khiến người khác kiêng kỵ mấy phần.
Khuôn mặt của Hà Tinh Hải trở nên âm u vô cùng, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, đến cuối cùng lại nở nụ cười: "Ok, chị nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, ông đây có tiền. Lần sau nếu có đập trúng vào đầu chị thì cứ dựa theo tiêu chuẩn này mà bồi thường."
Lời nói của cậu ta tràn đầy uy hiếp đe dọa, nhưng tôi chỉ nhìn cậu ta rồi cười mà chẳng nói thêm gì.
Anh Huy vừa nghe xong đã nhíu mày: "Cậu Hà, mấy lời này không phải thứ có thể nói lung tung được đâu."
Hà Tinh Hải cười vang: "Chỉ đùa chút thôi mà làm gì căng thế, thân phận của chị Yên như thế sao tôi dám làm gì? Dám hó hé thì anh Lôi sẽ tha cho tôi chắc?"
Cậu ta nói đúng, cậu ta không dám động đến tôi. Bởi vì ai cũng biết rằng cô quản lí tiếp thị Đại Yên của Kim Triêu chính là người mà Phó Lôi bảo bọc.
Thậm chí có rất nhiều người đặt phòng ở team tôi chỉ vì để lấy lòng anh ấy.
Anh Huy lái xe đưa tôi đến bệnh viện một chuyến.
Điềm Điềm vừa nhìn thấy tôi đã lập tức khóc không thành tiếng: "Chị Yên ơi em xin lỗi, em không biết phòng 503 là do Hà Tinh Hải đặt, anh ta tới muộn xong còn chỉ đích danh muốn Tiểu Mạn uống rượu, em nói gì cũng vô ích."
Cô ấy cảm thấy rất hổ thẹn, bởi vì ngay từ đầu lúc Tiểu Mạn bắt đầu làm việc, tôi đã dặn đi dặn lại với cô ấy là cho tới khi Tiểu Mạn thích nghi được với không khí ở hộp đêm thì cứ để cô bé vào phục vụ ở mấy phòng khách quen dễ tính trước đã.
Trên mặt Điềm Điềm vẫn còn hằn năm dấu ngón tay đỏ hồng, không có gì ngạc nhiên, chắc chắn là thành quả của Hà Tinh Hải.
Tôi vỗ vai cô ấy để trấn an sau đó mới an ủi: "Không sao hết, cứ nghĩ đến hướng tốt đi, tiền thuốc men của ba Tiểu Mạn được giải quyết rồi."
Tiểu Mạn không có gì đáng ngại, bác sĩ chẩn đoán là chấn động não cấp độ vừa nên cần nhập viện theo dõi vài ngày.
Y như dự đoán của tôi, cô bé rất bằng lòng giải quyết riêng.
Không có ai chê tiền.
Huống hồ còn là một số tiền lớn như vậy.
Sau khi rời khỏi bệnh viện tôi về nhà luôn, nhìn đồng hồ cũng sắp mười hai giờ rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn gọi cho Diệp Thành một cuộc điện thoại.
Số điện thoại tìm được trên website của văn phòng luật anh ta làm việc.
Lúc bắt điện thoại giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt trầm thấp như trước, còn có thêm chút không vui khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ:
"Ai vậy?"
"Luật sư Diệp, tôi là Đại Yên, Đại Yên ở hộp đêm Kim Triêu."
"..."
Diệp Thành không trả lời, chắc là tỉnh rồi. Không khí đột nhiên lâm vào khoảng lặng yên ắng trong phút chốc.
Tôi cười nhẹ: "Ngại ghê, chỗ chúng tôi có một cô bé bị người ta đánh, tôi muốn hỏi ý kiến anh xem cố ý đánh người gây thương tích thì có thể truy cứu trách nhiệm hình sự không?"
"Bây giờ cô đang ở đâu?"
"À, tôi mới từ bệnh viện về đến nhà."
Tôi đứng ở cửa sổ sát đất trước ban công, mắt nhìn về phía màn đêm đen kịt, khóe môi chậm rãi hiện ra một nụ cười: "Không biết bây giờ anh có thể đến nhà tôi một chuyến không, tôi sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe."
Ước chừng một tiếng sau, giữa đêm khuya tĩnh lặng Diệp Thành theo lời mời mà tới.
Lúc mở cửa anh nhìn thấy tôi mặc một chiếc váy ren hai dây, tay cầm bình rượu đỏ hệt như trong dự đoán của mình thì lập tức liền nhướng mày cười rộ lên.
Tôi cũng cười, vén mái tóc dài vẫn còn chưa khô ra sau tai một cách qua loa, sau đó giơ bình rượu lên:
"Muốn uống một chút không?"
"Tôi không biết uống rượu."
"Ồ, uống vào thì sao?"
Ánh mắt của anh ta đặt trên người tôi nóng bỏng cực độ, nó sâu hun hút như biển rộng mênh mang. Anh tiến lên ôm lấy eo tôi, cúi đầu ghé vào tai tôi cười một tiếng: "Sẽ nổi điên."
Đây là lần thứ hai Diệp Thành tới nhà tôi.
Ngoài dự đoán của tôi là, ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại anh ta vẫn chưa đi.
Lúc tôi xuống giường anh vẫn còn đang nằm trong chăn, hơi thở nhẹ nhàng, đầu tóc rối bời, lông mi yên tĩnh rũ xuống tạo thành một cái bóng nơi mí mắt.
Anh rất mệt, mãi tới lúc trời gần sáng mới được ngủ.
Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười một giờ rồi, đúng y đồng hồ sinh học của tôi.
Vẫn như thói quen hằng ngày, tôi nằm trên ghế mây ở ban công rồi châm một điếu thuốc, nhắm mắt tắm nắng.
Điếu thuốc vừa cháy một nửa thì Diệp Thành tỉnh dậy.
Mới tỉnh ngủ nên mặt anh còn hơi mờ mịt, vò đi vò lại mái tóc đã rối bời theo bản năng, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ.
Giống hệt một cậu trai ngây thơ mới lớn.
Tôi nhẹ nhàng cười nói: "Anh tỉnh rồi à, có muốn ngủ thêm chút không?"
Dường như lúc này anh ta mới tỉnh táo, cầm điện thoại ở đầu giường nhìn một chút, trên mặt đã không còn thấy vẻ mờ mịt nào như khi nãy, đôi mắt cũng khôi phục vẻ minh mẫn bình tĩnh như xưa.
"Văn phòng vẫn còn nhiều việc, chiều nay anh sẽ khá bận nên giờ phải đi rồi."
"Ừ, anh đi đi."
Tôi quay đầu đi, nhìn ánh dương chói lóa chiếu vào cửa sổ rồi lại nhìn điếu thuốc đã hóa tàn tro trong tay.
Diệp Thành lục tục mặc quần áo, đeo chiếc đồng hồ đắt tiền và cặp mắt kính gọng vàng kia lên. Lúc sau khi đứng cạnh tôi thì người đã mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao lớn mạnh mẽ, vẫn là dáng dấp cao quý kiêu ngạo ấy.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt có chút ý cười nhạt nhẽo: "Không phải còn nhiều việc sao? Sao trông anh ngẩn ngơ thế?"
Anh ta chần chờ một chút: "Cũng trưa rồi, mình cùng đi ăn đi."
"Không cần đâu, em có hẹn rồi."
"Vậy lần sau?"
"Ừ."
"Add wechat với anh."
Diệp Thành cầm điện thoại lên, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, lướt vài cái trên màn hình rồi đưa mã QR ra.
Nụ cười của tôi lặng lẽ đọng lại trên khóe môi, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Không cần đâu luật sư Diệp, có việc gì gọi điện thoại là được rồi."
Anh sửng sốt, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Hôm nay anh không cầm nhiều tiền mặt."
Tôi hiểu: "Không sao, lần trước anh đã đưa rất nhiều."
Có thể do vẻ mặt của tôi quá tự nhiên, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi, ý cười cũng quá dịu dàng ấm áp nên ngược lại khiến anh trở nên khó xử. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi với vẻ mặt ngượng ngạo.
"Mấy hôm nữa anh có một chuyến công tác ở nước ngoài, em có muốn mua túi xách, đồng hồ hay đồ trang sức gì không, anh mua cho em."
"Không cần, luật sư Diệp làm thế là quá khách khí rồi đấy."
Tôi thuận miệng ứng phó một câu, rút một điếu thuốc trong hộp ra ngậm trong miệng, cầm bật lửa châm thuốc rồi sau đó kẹp giữa ngón tay, cười nhạt nhìn anh ta: "Em không có hứng thú với mấy thứ đó."
Diệp Thành nhíu mày, lúc bốn mắt nhìn nhau vẻ mặt của anh có chút phức tạp, dáng vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ mím môi rồi nói: "Hút ít thuốc một chút, không tốt cho cơ thể em đâu."
Tôi sửng sốt trong phút chốc nhưng rất mau lại cười nói: "Em biết."
Sau khi Diệp Thành rời khỏi, tôi bóp tắt điếu thuốc như lời anh ta nói. Đứng dậy bước tới cửa sổ nhìn chiếc Mercedes màu đen kia lái ra khỏi cổng chung cư.
Lúc đó tôi nghĩ, tôi với anh ta hẳn sẽ không còn gặp nhau nữa.
Đi vào phòng thay một bộ quần áo đơn giản xong liền ra khỏi nhà, tới tầng hầm lái xe đi.
Tôi không lừa anh ta, trưa nay đúng là tôi đã có hẹn.
Nơi tôi tới là khu nhà tứ hợp viện ở chân núi Hương Sơn nằm ngay phía tây thành phố.
Là một khu dân cư nhà vườn nổi tiếng ở Hoài Thành, giá phòng ở nơi đây có thể nói là cao hơn cả chân trời.
Có một số người mua nhà là vì sống sót, cũng có một số người mua nhà lại chỉ vì thưởng thức.
Giống như Phó Lôi vậy, anh ấy có nguyên một dãy tứ hợp viện kiểu Trung ở đây.
Lúc tôi đến thì anh đang sửa sang lại vườn cây cảnh ở một trong những tòa tứ hợp viện đó, trên chiếc thang bắc lên cao có vài người đang cẩn thận cắt tỉa cây tùng la hán trị giá cả triệu tệ và cây tùng đen Nhật Bản đẹp đẽ.
Mà Phó Lôi mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh, đầu đội mũ rơm, chân đeo giày vải màu đen đang cầm chiếc cào gỗ cẩn thận xới đất cho đám hạt giống cây tùng ở xung quanh.
Rêu xanh ở trong vườn ấm ướt mà tươi tốt, mặt trời chiếu xuống khiến đám hạt giống rực lên màu vàng óng sáng bừng, được xới đất đúng hàng thẳng lối, có đường kẻ rõ ràng.
Phó Lôi bốn mươi tuổi, hiện tại đang say mê với nghệ thuật làm vườn không có cách nào kiềm chế.
Bình thường muốn làm vườn tạo cảnh thì phải mất tầm hai năm mới có thể xây dựng được một khu nhà vườn tinh xảo đẹp đẽ hệt như mấy khu nhà vườn Tô Châu.
Vì vậy Phó Lôi liền mở một công ty chuyên về lĩnh vực làm vườn nhà, có một đội ngũ chuyện nghiệp với những suy nghĩ độc đáo sáng tạo.
Sân vườn cổ kính, hòn non bộ làm bằng đá hiếm, cầu nhỏ vắt qua suối nước, một hồ toàn cá koi bơi qua bơi lại, không trung đầy ắp những mảng sương mù bồng bềnh.
Tòa tứ hợp viện này tên là "Chốn đào nguyên", là một khu nhà rất lớn, không chỉ có Trai Vân Hương mà còn có cả Vịnh Viên, Đình Khoái Tai,...
Đầy các loại tùng quý phi, tùng la hán, tùng đen trăm năm tuổi, mơ Arrmenia, mơ mai, phong Nhật Bản,....Đặt mình ở nơi đây có thể khiến người ta cảm thấy bản thân mình đã thật sự rơi vào giấc mơ chốn đào nguyên nơi trần thế.
Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, là tiếng chim hót hoa nở.
Ở nơi góc tường gạch trắng ngói đen có viết một bài thơ của danh gia, được đóng khung treo lên hành lang---
Nhàn rỗi bước tới chốn đào nguyên, đường hoa nở sen vươn mình khoe sắc.
Ngoái đầu ngắm cảnh, lá phong bay múa.
Sớm tối, sớm tối, vài lần độ xuân thu tươi đẹp.
....
Người biết giám định và thưởng thức cái đẹp hơn Phó Lôi thì không có nhiều tiền bằng anh.
Nhưng người nhiều tiền hơn anh thì lại chẳng có mắt nhìn và thẩm mỹ của anh ấy.
Ở thời đại mà internet đã xâm chiếm đời sống con người như ngày nay, đội ngũ chế tạo vườn tược của anh chỉ cần tiện tay quay một video ngắn rồi đăng lên mạng xã hội thôi cũng có thể viral tới tận nước ngoài.
Chỉ riêng một cây tùng, một tảng đá cũng đã trị giá hàng triệu tới chục triệu tệ, để xây dựng được một sân vườn thế này thì có là phú hào cũng phải chia năm bảy loại.
Người có thể mượn cơ hội này để kết thân với Phó Lôi đều không phải là người bình thường.
Hoặc người có thể để Phó Lôi dùng cơ hội này rồi lân la kết thân lại càng không phải người bình thường.
Mấy năm nay có thể nói Phó Lôi đã thành công đến độ hô mưa gọi gió.
Ai chưa nhìn thấy anh ấy bao giờ chắc chắn sẽ không ngờ được người đàn ông đeo giày vải màu đen, mặc sơ mi vải lanh, cằm để râu xanh, tóc cột sau đầu, cả người tản ra khí chất văn nghệ như vậy lại là ông trùm giấu mặt của Kim Triêu.
Phó Lôi không chỉ có khí chất, anh ấy còn có một đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt hai mí, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Mặt của anh là một khuôn mặt lập thể tiêu chuẩn, dung mạo đoan chính, hơn nữa còn là một người rất sạch sẽ.
Ít nhất thì nhìn qua là như thế.
Nhìn thấy tôi tới anh bỏ cào gỗ xuống ngay, cởi bao tay ra rồi cười tủm tỉm đi tới trước mắt tôi: "Tiểu Yên tới đúng lúc lắm, ngắm thử cây tùng đen anh mới dời tới xem, tinh phẩm vận chuyển từ Nhật bản về."
Cây tùng này giống như bảo bối quý giá nào đó vậy, được rất nhiều người vây quanh cắt tỉa, cao to khổng lồ, hình dạng tinh xảo, cành tùng vươn dài tựa như những đám mây bay bổng.
Tôi không nén nổi cảm thán: "Đẹp thật đấy."
Phó Lôi đứng bên cạnh tôi, anh cao hơn tôi nửa cái đầu, giọng nói ẩn chứa niềm vui sướng: "Lúc nhìn thấy nó ở triển lãm vườn cảnh quốc tế Shizuoka anh đã nghĩ ngay, cây tùng đẹp như vậy nếu anh bỏ lỡ thì sẽ là tiếc nuối cả đời."
Nhắc đến cây tùng yêu thích anh ấy liền dõng dạc nói tiếp: "Nhìn thấy vị thầy mặc đồ đen kia không? Ông ta tên là Lý Ngôn Hàng, là bậc thầy về xử lý tùng đen. Vốn là anh định tự leo lên đó cắt tỉa nhưng lại sợ tay nghề không tốt phá hỏng vẻ đẹp của nó, cho nên anh tìm ông ta tới làm, coi như là kết thêm bạn bè, đợi lát nữa anh giới thiệu ông ta cho em quen biết."
Tôi cười lắc đầu: "Em biết ông ta làm gì chứ, sau này cũng đâu có cơ hội tiếp xúc."
"Cũng chưa chắc."
Phó Lôi quay đầu nhìn tôi với ánh mắt mang đầy ý cười, giọng nói anh dịu dàng: "Tiểu Yên, không phải em đã học chuyên ngành nghệ thuật và thiết kế ở đại học sao? Sau này tới công ty vườn cảnh quản lý giúp anh đi, học tập thêm chút tay nghề với thầy, với cái đầu thông minh và năng lực của em thì tương lai nhất định sẽ có thành tựu rất cao."
Đây không phải là lần đầu anh ấy có ý tưởng như vậy, nhưng nói bóng nói gió mấy lần đều bị tôi cự tuyệt:
"Thôi bỏ đi anh Lôi, em không có duyên với nghề này, với lại em cũng không muốn rời khỏi Kim Triêu."
Hiếm thấy Phó Lôi lại yên lặng không nói gì.
Anh ấy không ép tôi, cũng sẽ không bắt buộc tôi làm gì.
Bởi vì anh ấy biết đã từng có một thời gian tôi mắc bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.
Đến bây giờ trên cổ tay của tôi vẫn còn vết sẹo do năm đó cắt cổ tay tự sát.
Tuy đã là chuyện của rất nhiều năm trước nhưng lời dặn hồi ấy bác sĩ nói anh cũng từng nghe qua.
Khi đó bác sĩ tâm lý nói với Chu Tẫn: "Phải thật kiên nhẫn với cô ấy, phải dỗ dành thuận theo cô ấy như trẻ con ấy, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm cái đó, chỉ cần là chuyện khiến cô ấy có hứng thú thì phải làm thật nhiều, nếu cô ấy nhìn thấy hoa sẽ thấy vui vẻ, vậy thì mỗi ngày tặng cho cô ấy một bó hoa..."
Sau này tên ngốc Chu Tẫn kia đã thật sự trồng một vườn hoa hồng rực rỡ dưới chung cư tôi ở.
Không đúng, tôi nói đó là nguyệt quý nhưng anh không chịu thừa nhận, một mức chắn chắn đó là hoa hồng.
....
Tầm mắt của Phó Lôi rơi vào cây tùng đen cao vút kia, lúc sau mới nói một câu: "A Tẫn sẽ không về nữa."
"Em biết."
Tôi cũng bắt chước anh ấy nhìn vào cây tùng đen kia, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn: "Nhưng em cứ nghĩ mãi, lỡ như một ngày nào đó xuất hiện kỳ tích, anh ấy về rồi thì làm sao bây giờ? Cửa lớn của Kim Triêu giờ đã không phải là cửa vào của Kim Cương ngày đó nữa, vậy phải làm sao đây, em không thể để anh ấy không tìm thấy đường về nhà được."
"Tiểu Yên..."
Ánh mắt Phó Lôi nhìn tôi hẳn là tràn đầy đồng tình và thương hại, dường như anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi lại chẳng muốn nghe anh ấy tiếp tục nói mấy thứ vô dụng đó nữa, cười nói với anh: "Anh Lôi, anh gọi em tới đây chỉ để em ngắm cây tùng này thôi à?"
"Tất nhiên không phải."
Phó Lôi cười vang: "Chiều nay ở trung tâm triển lãm Tử Vi có một buổi đấu giá, cơm nước xong em đi với anh."
"Hả? Chị Diêu đâu?"
"Chị em đi tập thể hình, một đống tuổi rồi tự nhiên lại nghiêm khắc với bản thân, cả ngày than thở mình lại béo, lại lên cân. Dạo này cứ hai ba ngày lại chạy tới phòng tập rèn luyện cơ."
"Sao anh không nói sớm, hôm nay em ăn mặc không được nghiêm túc."
"Ha ha, không sao, lát nữa anh cũng không thay quần áo, ăn xong mình lượn một vòng rồi về cũng được."
Phó Lôi không thèm chú ý chuyện vặt vãnh như vậy khiến tôi cũng mím môi cười rộ lên. Tôi chỉ mặc áo khoác trắng, tóc buộc đuôi ngựa rất cao, anh ấy cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng, buộc một đuôi ngựa hơi thấp, cứ thế hai chúng tôi cùng nhau đi luôn.
Nếu mất mặt thì phải cùng mất mặt.
Nhưng nửa tháng sau tôi lại mượn cớ tới tìm anh ta.
Lý do là vì cô bé tên là Tiểu Mạn kia bị người khác dùng bình rượu đập vỡ đầu.
Tên đàn ông đánh cô bé tên là Hà Tinh Hải, cậu ta là khách quen của Kim Triêu, chúng tôi thường gọi cậu ta là cậu Hà.
Đúng vậy, cậu ta là một tên công tử bột vô cùng giàu có, hơn nữa còn là một tên công tử bột nổi tiếng hoành hành kiêu ngạo ở Hoài Thành.
Lúc tôi nghe tin chạy đến, vừa mở cửa phòng ra đã thấy Tiểu Mạn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ khe ngón tay ướt hết áo.
Mấy đứa Điềm Điềm bị dọa sợ trắng cả mặt, đứng im một bên không dám thở mạnh.
Mà tên công tử bột kia thấy tôi đi tới liền híp mắt nói:
"Chị Yên, đcm mỗi lần tôi tới đây thì nợ tiền mấy người à? Hay là cho mấy người ít tiền boa quá? Nghĩ tôi dễ gạt gẫm? Uống mấy ly rượu thôi mà cũng một mực từ chối, tôi đã cho thể diện mà còn không biết xấu hổ, muốn lập đền thờ trinh tiết thì tới chỗ này làm mẹ gì?"
Không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt tôi vẫn giữ nụ cười, bước tới đỡ Tiểu Mạn dậy: "Xin lỗi cậu Hà, quấy rầy hứng thú của mấy cậu rồi, cậu đừng quá nóng giận. Giữa chị em chúng ta có chuyện gì cũng dễ nói mà, giờ chị gọi người tới đưa em gái này đi bệnh viện đã, một chai này của cậu đập xuống cũng không nhẹ đâu."
Anh Thần và mấy người khác vừa chạy đến liền đưa Tiểu Mạn ra ngoài, tôi ra hiệu ý bảo mấy đứa Điềm Điềm cũng rời khỏi phòng, chỉ chừa tôi và quản lý đại sảnh Triệu Huy ở lại giải quyết hậu quả.
Mười năm trước lúc Phó Lôi vừa khởi bước ở Hoài Thành thì anh Huy đã đi theo anh ấy dựng nghiệp.
Tuổi của anh và Phó Lôi cũng xêm xêm nhau, đều là mấy gã đàn ông sắp bốn mươi, loại trường hợp này đối với anh ấy đã thấy nhiều cũng thành quen.
Anh Huy vui vẻ trò chuyện vài câu với Hà Tinh Hải, tiện đà nói tiếp: "Em gái không hiểu chuyện, đúng là chưa được dạy dỗ kĩ càng, nhưng cậu Hà ra tay như vậy có phải hơi nặng không? Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, tóm lại thì đánh người là không đúng."
Hà Tinh Hải vẫn còn trẻ tuổi, tính tình nóng nảy, thái độ kiêu ngạo: "Tôi chỉ định dọa cô ta chút thôi, ai biết cô ta hệt như cái thứ ngu ngốc chẳng biết cúi đầu mà trốn, mà thôi đánh cũng đánh rồi tiền thuốc men tôi lo là được."
Kẻ giàu có luôn không biết sợ hãi là gì, tôi cười nói: "Sức cậu Hà đập một chai này xuống không nhẹ, ít thì cũng khám ra chấn động não, không bồi thường bảy tám trăm nghìn là không được đâu."
"Cái gì? Chị nói là bao nhiêu?"
Giống như vừa nghe thấy chuyện hài tiếu lâm nào đó, Hà Tinh Hải cười lạnh lùng nhìn tôi: "Chị nói bảy tám trăm ngàn thì là bảy tám trăm ngàn à? Chị là cái thá gì?"
"Chị là cái gì thì không quan trọng, quan trọng là....cậu không chỉ phải bồi thường tiền thuốc men, mà còn có tiền tổn thất tinh thần nữa. Nhỡ mà dọa con gái nhà người ta ra bệnh gì thì không ổn, có nhiều chuyện sẽ là bóng ma theo cả đời đấy."
Tôi cười híp mắt nhìn vẻ mặt càng ngày càng u ám của cậu ta, tiếp tục châm dầu vào lửa: "Nếu cậu Hà thấy như vậy là nhiều quá, không bằng để chị gọi cho anh Lôi một cuộc, bảo anh ấy đến đây nói chuyện với cậu nhé?"
Tôi đã nói rồi, ở đất Hoài Thành này, nói ra tên của Phó Lôi cũng sẽ khiến người khác kiêng kỵ mấy phần.
Khuôn mặt của Hà Tinh Hải trở nên âm u vô cùng, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, đến cuối cùng lại nở nụ cười: "Ok, chị nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, ông đây có tiền. Lần sau nếu có đập trúng vào đầu chị thì cứ dựa theo tiêu chuẩn này mà bồi thường."
Lời nói của cậu ta tràn đầy uy hiếp đe dọa, nhưng tôi chỉ nhìn cậu ta rồi cười mà chẳng nói thêm gì.
Anh Huy vừa nghe xong đã nhíu mày: "Cậu Hà, mấy lời này không phải thứ có thể nói lung tung được đâu."
Hà Tinh Hải cười vang: "Chỉ đùa chút thôi mà làm gì căng thế, thân phận của chị Yên như thế sao tôi dám làm gì? Dám hó hé thì anh Lôi sẽ tha cho tôi chắc?"
Cậu ta nói đúng, cậu ta không dám động đến tôi. Bởi vì ai cũng biết rằng cô quản lí tiếp thị Đại Yên của Kim Triêu chính là người mà Phó Lôi bảo bọc.
Thậm chí có rất nhiều người đặt phòng ở team tôi chỉ vì để lấy lòng anh ấy.
Anh Huy lái xe đưa tôi đến bệnh viện một chuyến.
Điềm Điềm vừa nhìn thấy tôi đã lập tức khóc không thành tiếng: "Chị Yên ơi em xin lỗi, em không biết phòng 503 là do Hà Tinh Hải đặt, anh ta tới muộn xong còn chỉ đích danh muốn Tiểu Mạn uống rượu, em nói gì cũng vô ích."
Cô ấy cảm thấy rất hổ thẹn, bởi vì ngay từ đầu lúc Tiểu Mạn bắt đầu làm việc, tôi đã dặn đi dặn lại với cô ấy là cho tới khi Tiểu Mạn thích nghi được với không khí ở hộp đêm thì cứ để cô bé vào phục vụ ở mấy phòng khách quen dễ tính trước đã.
Trên mặt Điềm Điềm vẫn còn hằn năm dấu ngón tay đỏ hồng, không có gì ngạc nhiên, chắc chắn là thành quả của Hà Tinh Hải.
Tôi vỗ vai cô ấy để trấn an sau đó mới an ủi: "Không sao hết, cứ nghĩ đến hướng tốt đi, tiền thuốc men của ba Tiểu Mạn được giải quyết rồi."
Tiểu Mạn không có gì đáng ngại, bác sĩ chẩn đoán là chấn động não cấp độ vừa nên cần nhập viện theo dõi vài ngày.
Y như dự đoán của tôi, cô bé rất bằng lòng giải quyết riêng.
Không có ai chê tiền.
Huống hồ còn là một số tiền lớn như vậy.
Sau khi rời khỏi bệnh viện tôi về nhà luôn, nhìn đồng hồ cũng sắp mười hai giờ rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn gọi cho Diệp Thành một cuộc điện thoại.
Số điện thoại tìm được trên website của văn phòng luật anh ta làm việc.
Lúc bắt điện thoại giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt trầm thấp như trước, còn có thêm chút không vui khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ:
"Ai vậy?"
"Luật sư Diệp, tôi là Đại Yên, Đại Yên ở hộp đêm Kim Triêu."
"..."
Diệp Thành không trả lời, chắc là tỉnh rồi. Không khí đột nhiên lâm vào khoảng lặng yên ắng trong phút chốc.
Tôi cười nhẹ: "Ngại ghê, chỗ chúng tôi có một cô bé bị người ta đánh, tôi muốn hỏi ý kiến anh xem cố ý đánh người gây thương tích thì có thể truy cứu trách nhiệm hình sự không?"
"Bây giờ cô đang ở đâu?"
"À, tôi mới từ bệnh viện về đến nhà."
Tôi đứng ở cửa sổ sát đất trước ban công, mắt nhìn về phía màn đêm đen kịt, khóe môi chậm rãi hiện ra một nụ cười: "Không biết bây giờ anh có thể đến nhà tôi một chuyến không, tôi sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe."
Ước chừng một tiếng sau, giữa đêm khuya tĩnh lặng Diệp Thành theo lời mời mà tới.
Lúc mở cửa anh nhìn thấy tôi mặc một chiếc váy ren hai dây, tay cầm bình rượu đỏ hệt như trong dự đoán của mình thì lập tức liền nhướng mày cười rộ lên.
Tôi cũng cười, vén mái tóc dài vẫn còn chưa khô ra sau tai một cách qua loa, sau đó giơ bình rượu lên:
"Muốn uống một chút không?"
"Tôi không biết uống rượu."
"Ồ, uống vào thì sao?"
Ánh mắt của anh ta đặt trên người tôi nóng bỏng cực độ, nó sâu hun hút như biển rộng mênh mang. Anh tiến lên ôm lấy eo tôi, cúi đầu ghé vào tai tôi cười một tiếng: "Sẽ nổi điên."
Đây là lần thứ hai Diệp Thành tới nhà tôi.
Ngoài dự đoán của tôi là, ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại anh ta vẫn chưa đi.
Lúc tôi xuống giường anh vẫn còn đang nằm trong chăn, hơi thở nhẹ nhàng, đầu tóc rối bời, lông mi yên tĩnh rũ xuống tạo thành một cái bóng nơi mí mắt.
Anh rất mệt, mãi tới lúc trời gần sáng mới được ngủ.
Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười một giờ rồi, đúng y đồng hồ sinh học của tôi.
Vẫn như thói quen hằng ngày, tôi nằm trên ghế mây ở ban công rồi châm một điếu thuốc, nhắm mắt tắm nắng.
Điếu thuốc vừa cháy một nửa thì Diệp Thành tỉnh dậy.
Mới tỉnh ngủ nên mặt anh còn hơi mờ mịt, vò đi vò lại mái tóc đã rối bời theo bản năng, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ.
Giống hệt một cậu trai ngây thơ mới lớn.
Tôi nhẹ nhàng cười nói: "Anh tỉnh rồi à, có muốn ngủ thêm chút không?"
Dường như lúc này anh ta mới tỉnh táo, cầm điện thoại ở đầu giường nhìn một chút, trên mặt đã không còn thấy vẻ mờ mịt nào như khi nãy, đôi mắt cũng khôi phục vẻ minh mẫn bình tĩnh như xưa.
"Văn phòng vẫn còn nhiều việc, chiều nay anh sẽ khá bận nên giờ phải đi rồi."
"Ừ, anh đi đi."
Tôi quay đầu đi, nhìn ánh dương chói lóa chiếu vào cửa sổ rồi lại nhìn điếu thuốc đã hóa tàn tro trong tay.
Diệp Thành lục tục mặc quần áo, đeo chiếc đồng hồ đắt tiền và cặp mắt kính gọng vàng kia lên. Lúc sau khi đứng cạnh tôi thì người đã mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao lớn mạnh mẽ, vẫn là dáng dấp cao quý kiêu ngạo ấy.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt có chút ý cười nhạt nhẽo: "Không phải còn nhiều việc sao? Sao trông anh ngẩn ngơ thế?"
Anh ta chần chờ một chút: "Cũng trưa rồi, mình cùng đi ăn đi."
"Không cần đâu, em có hẹn rồi."
"Vậy lần sau?"
"Ừ."
"Add wechat với anh."
Diệp Thành cầm điện thoại lên, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, lướt vài cái trên màn hình rồi đưa mã QR ra.
Nụ cười của tôi lặng lẽ đọng lại trên khóe môi, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Không cần đâu luật sư Diệp, có việc gì gọi điện thoại là được rồi."
Anh sửng sốt, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Hôm nay anh không cầm nhiều tiền mặt."
Tôi hiểu: "Không sao, lần trước anh đã đưa rất nhiều."
Có thể do vẻ mặt của tôi quá tự nhiên, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi, ý cười cũng quá dịu dàng ấm áp nên ngược lại khiến anh trở nên khó xử. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi với vẻ mặt ngượng ngạo.
"Mấy hôm nữa anh có một chuyến công tác ở nước ngoài, em có muốn mua túi xách, đồng hồ hay đồ trang sức gì không, anh mua cho em."
"Không cần, luật sư Diệp làm thế là quá khách khí rồi đấy."
Tôi thuận miệng ứng phó một câu, rút một điếu thuốc trong hộp ra ngậm trong miệng, cầm bật lửa châm thuốc rồi sau đó kẹp giữa ngón tay, cười nhạt nhìn anh ta: "Em không có hứng thú với mấy thứ đó."
Diệp Thành nhíu mày, lúc bốn mắt nhìn nhau vẻ mặt của anh có chút phức tạp, dáng vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ mím môi rồi nói: "Hút ít thuốc một chút, không tốt cho cơ thể em đâu."
Tôi sửng sốt trong phút chốc nhưng rất mau lại cười nói: "Em biết."
Sau khi Diệp Thành rời khỏi, tôi bóp tắt điếu thuốc như lời anh ta nói. Đứng dậy bước tới cửa sổ nhìn chiếc Mercedes màu đen kia lái ra khỏi cổng chung cư.
Lúc đó tôi nghĩ, tôi với anh ta hẳn sẽ không còn gặp nhau nữa.
Đi vào phòng thay một bộ quần áo đơn giản xong liền ra khỏi nhà, tới tầng hầm lái xe đi.
Tôi không lừa anh ta, trưa nay đúng là tôi đã có hẹn.
Nơi tôi tới là khu nhà tứ hợp viện ở chân núi Hương Sơn nằm ngay phía tây thành phố.
Là một khu dân cư nhà vườn nổi tiếng ở Hoài Thành, giá phòng ở nơi đây có thể nói là cao hơn cả chân trời.
Có một số người mua nhà là vì sống sót, cũng có một số người mua nhà lại chỉ vì thưởng thức.
Giống như Phó Lôi vậy, anh ấy có nguyên một dãy tứ hợp viện kiểu Trung ở đây.
Lúc tôi đến thì anh đang sửa sang lại vườn cây cảnh ở một trong những tòa tứ hợp viện đó, trên chiếc thang bắc lên cao có vài người đang cẩn thận cắt tỉa cây tùng la hán trị giá cả triệu tệ và cây tùng đen Nhật Bản đẹp đẽ.
Mà Phó Lôi mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh, đầu đội mũ rơm, chân đeo giày vải màu đen đang cầm chiếc cào gỗ cẩn thận xới đất cho đám hạt giống cây tùng ở xung quanh.
Rêu xanh ở trong vườn ấm ướt mà tươi tốt, mặt trời chiếu xuống khiến đám hạt giống rực lên màu vàng óng sáng bừng, được xới đất đúng hàng thẳng lối, có đường kẻ rõ ràng.
Phó Lôi bốn mươi tuổi, hiện tại đang say mê với nghệ thuật làm vườn không có cách nào kiềm chế.
Bình thường muốn làm vườn tạo cảnh thì phải mất tầm hai năm mới có thể xây dựng được một khu nhà vườn tinh xảo đẹp đẽ hệt như mấy khu nhà vườn Tô Châu.
Vì vậy Phó Lôi liền mở một công ty chuyên về lĩnh vực làm vườn nhà, có một đội ngũ chuyện nghiệp với những suy nghĩ độc đáo sáng tạo.
Sân vườn cổ kính, hòn non bộ làm bằng đá hiếm, cầu nhỏ vắt qua suối nước, một hồ toàn cá koi bơi qua bơi lại, không trung đầy ắp những mảng sương mù bồng bềnh.
Tòa tứ hợp viện này tên là "Chốn đào nguyên", là một khu nhà rất lớn, không chỉ có Trai Vân Hương mà còn có cả Vịnh Viên, Đình Khoái Tai,...
Đầy các loại tùng quý phi, tùng la hán, tùng đen trăm năm tuổi, mơ Arrmenia, mơ mai, phong Nhật Bản,....Đặt mình ở nơi đây có thể khiến người ta cảm thấy bản thân mình đã thật sự rơi vào giấc mơ chốn đào nguyên nơi trần thế.
Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, là tiếng chim hót hoa nở.
Ở nơi góc tường gạch trắng ngói đen có viết một bài thơ của danh gia, được đóng khung treo lên hành lang---
Nhàn rỗi bước tới chốn đào nguyên, đường hoa nở sen vươn mình khoe sắc.
Ngoái đầu ngắm cảnh, lá phong bay múa.
Sớm tối, sớm tối, vài lần độ xuân thu tươi đẹp.
....
Người biết giám định và thưởng thức cái đẹp hơn Phó Lôi thì không có nhiều tiền bằng anh.
Nhưng người nhiều tiền hơn anh thì lại chẳng có mắt nhìn và thẩm mỹ của anh ấy.
Ở thời đại mà internet đã xâm chiếm đời sống con người như ngày nay, đội ngũ chế tạo vườn tược của anh chỉ cần tiện tay quay một video ngắn rồi đăng lên mạng xã hội thôi cũng có thể viral tới tận nước ngoài.
Chỉ riêng một cây tùng, một tảng đá cũng đã trị giá hàng triệu tới chục triệu tệ, để xây dựng được một sân vườn thế này thì có là phú hào cũng phải chia năm bảy loại.
Người có thể mượn cơ hội này để kết thân với Phó Lôi đều không phải là người bình thường.
Hoặc người có thể để Phó Lôi dùng cơ hội này rồi lân la kết thân lại càng không phải người bình thường.
Mấy năm nay có thể nói Phó Lôi đã thành công đến độ hô mưa gọi gió.
Ai chưa nhìn thấy anh ấy bao giờ chắc chắn sẽ không ngờ được người đàn ông đeo giày vải màu đen, mặc sơ mi vải lanh, cằm để râu xanh, tóc cột sau đầu, cả người tản ra khí chất văn nghệ như vậy lại là ông trùm giấu mặt của Kim Triêu.
Phó Lôi không chỉ có khí chất, anh ấy còn có một đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt hai mí, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Mặt của anh là một khuôn mặt lập thể tiêu chuẩn, dung mạo đoan chính, hơn nữa còn là một người rất sạch sẽ.
Ít nhất thì nhìn qua là như thế.
Nhìn thấy tôi tới anh bỏ cào gỗ xuống ngay, cởi bao tay ra rồi cười tủm tỉm đi tới trước mắt tôi: "Tiểu Yên tới đúng lúc lắm, ngắm thử cây tùng đen anh mới dời tới xem, tinh phẩm vận chuyển từ Nhật bản về."
Cây tùng này giống như bảo bối quý giá nào đó vậy, được rất nhiều người vây quanh cắt tỉa, cao to khổng lồ, hình dạng tinh xảo, cành tùng vươn dài tựa như những đám mây bay bổng.
Tôi không nén nổi cảm thán: "Đẹp thật đấy."
Phó Lôi đứng bên cạnh tôi, anh cao hơn tôi nửa cái đầu, giọng nói ẩn chứa niềm vui sướng: "Lúc nhìn thấy nó ở triển lãm vườn cảnh quốc tế Shizuoka anh đã nghĩ ngay, cây tùng đẹp như vậy nếu anh bỏ lỡ thì sẽ là tiếc nuối cả đời."
Nhắc đến cây tùng yêu thích anh ấy liền dõng dạc nói tiếp: "Nhìn thấy vị thầy mặc đồ đen kia không? Ông ta tên là Lý Ngôn Hàng, là bậc thầy về xử lý tùng đen. Vốn là anh định tự leo lên đó cắt tỉa nhưng lại sợ tay nghề không tốt phá hỏng vẻ đẹp của nó, cho nên anh tìm ông ta tới làm, coi như là kết thêm bạn bè, đợi lát nữa anh giới thiệu ông ta cho em quen biết."
Tôi cười lắc đầu: "Em biết ông ta làm gì chứ, sau này cũng đâu có cơ hội tiếp xúc."
"Cũng chưa chắc."
Phó Lôi quay đầu nhìn tôi với ánh mắt mang đầy ý cười, giọng nói anh dịu dàng: "Tiểu Yên, không phải em đã học chuyên ngành nghệ thuật và thiết kế ở đại học sao? Sau này tới công ty vườn cảnh quản lý giúp anh đi, học tập thêm chút tay nghề với thầy, với cái đầu thông minh và năng lực của em thì tương lai nhất định sẽ có thành tựu rất cao."
Đây không phải là lần đầu anh ấy có ý tưởng như vậy, nhưng nói bóng nói gió mấy lần đều bị tôi cự tuyệt:
"Thôi bỏ đi anh Lôi, em không có duyên với nghề này, với lại em cũng không muốn rời khỏi Kim Triêu."
Hiếm thấy Phó Lôi lại yên lặng không nói gì.
Anh ấy không ép tôi, cũng sẽ không bắt buộc tôi làm gì.
Bởi vì anh ấy biết đã từng có một thời gian tôi mắc bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.
Đến bây giờ trên cổ tay của tôi vẫn còn vết sẹo do năm đó cắt cổ tay tự sát.
Tuy đã là chuyện của rất nhiều năm trước nhưng lời dặn hồi ấy bác sĩ nói anh cũng từng nghe qua.
Khi đó bác sĩ tâm lý nói với Chu Tẫn: "Phải thật kiên nhẫn với cô ấy, phải dỗ dành thuận theo cô ấy như trẻ con ấy, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm cái đó, chỉ cần là chuyện khiến cô ấy có hứng thú thì phải làm thật nhiều, nếu cô ấy nhìn thấy hoa sẽ thấy vui vẻ, vậy thì mỗi ngày tặng cho cô ấy một bó hoa..."
Sau này tên ngốc Chu Tẫn kia đã thật sự trồng một vườn hoa hồng rực rỡ dưới chung cư tôi ở.
Không đúng, tôi nói đó là nguyệt quý nhưng anh không chịu thừa nhận, một mức chắn chắn đó là hoa hồng.
....
Tầm mắt của Phó Lôi rơi vào cây tùng đen cao vút kia, lúc sau mới nói một câu: "A Tẫn sẽ không về nữa."
"Em biết."
Tôi cũng bắt chước anh ấy nhìn vào cây tùng đen kia, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn: "Nhưng em cứ nghĩ mãi, lỡ như một ngày nào đó xuất hiện kỳ tích, anh ấy về rồi thì làm sao bây giờ? Cửa lớn của Kim Triêu giờ đã không phải là cửa vào của Kim Cương ngày đó nữa, vậy phải làm sao đây, em không thể để anh ấy không tìm thấy đường về nhà được."
"Tiểu Yên..."
Ánh mắt Phó Lôi nhìn tôi hẳn là tràn đầy đồng tình và thương hại, dường như anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi lại chẳng muốn nghe anh ấy tiếp tục nói mấy thứ vô dụng đó nữa, cười nói với anh: "Anh Lôi, anh gọi em tới đây chỉ để em ngắm cây tùng này thôi à?"
"Tất nhiên không phải."
Phó Lôi cười vang: "Chiều nay ở trung tâm triển lãm Tử Vi có một buổi đấu giá, cơm nước xong em đi với anh."
"Hả? Chị Diêu đâu?"
"Chị em đi tập thể hình, một đống tuổi rồi tự nhiên lại nghiêm khắc với bản thân, cả ngày than thở mình lại béo, lại lên cân. Dạo này cứ hai ba ngày lại chạy tới phòng tập rèn luyện cơ."
"Sao anh không nói sớm, hôm nay em ăn mặc không được nghiêm túc."
"Ha ha, không sao, lát nữa anh cũng không thay quần áo, ăn xong mình lượn một vòng rồi về cũng được."
Phó Lôi không thèm chú ý chuyện vặt vãnh như vậy khiến tôi cũng mím môi cười rộ lên. Tôi chỉ mặc áo khoác trắng, tóc buộc đuôi ngựa rất cao, anh ấy cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng, buộc một đuôi ngựa hơi thấp, cứ thế hai chúng tôi cùng nhau đi luôn.
Nếu mất mặt thì phải cùng mất mặt.
Danh sách chương