29

 

Tấm vải đen vẫn phủ kín cửa sổ, chúng ta hoàn toàn quên mất đâu là ngày, đâu là đêm.

 

Mơ hồ nghe thấy tiếng Phương Thế Hữu gào lên ngoài trướng:

 

"Đồ gian thần! Ngươi dựa vào cái gì mà nhốt tỷ tỷ của ta? Nếu nàng ấy có chỗ nào đắc tội với ngươi, muốn g.i.ế.c hay róc xương lột da thì cứ nhằm vào ta đây! Bắt nạt nữ nhân thì có bản lĩnh gì hả?!"

 

"Buông ta ra! Các ngươi bắt ta làm gì?!"

 

Ta muốn thắp đèn xem thử canh giờ.

 

Vừa mới nhỏm dậy được nửa người, lại bị con hồ ly tinh này kéo ngược trở lại.

 

"Hắn chỉ là một tên thổ phỉ ranh con, ăn nói hàm hồ, hành xử ngang ngược, đáng chết."

 

Chăn bông cuộn chặt lấy hai chúng ta, hắn cúi xuống, từ từ hôn dọc theo cổ ta.

 

Ta đẩy không ra, chỉ biết run lên bần bật.

 

"Chàng mới là ngang ngược vô lý…"

 

Hắn khẽ cười, như đã chấp nhận số mệnh, nhưng ngay giây tiếp theo, một trận mưa hôn cuồng nhiệt lại trút xuống.

 

Trước đây đọc tiểu thuyết ngôn tình, ta mãi không hiểu nổi cụm từ "nụ hôn cuồng nhiệt như bão tố" có nghĩa là gì.

 

Bây giờ thì ta đã ngộ ra rồi… Đúng là cuồng nhiệt như bão tố, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hỗn loạn, mãnh liệt đến mức không cách nào chống cự.

 

Nhưng ta – một nữ nhân kiên cường như chim ưng, sao có thể chịu thua trên giường được?! Ta vận dụng toàn bộ những chiêu trò từng đọc trong tiểu thuyết ngày trước.

 

"Run cái gì?" Ta cắn môi hắn cười nhạo, "Vừa rồi không phải còn rất mạnh miệng sao?"

 

Nhưng ngay sau đó, ta cảm nhận được một giọt nước mắt rơi xuống má mình.

 

Đến lượt ta run rẩy.

 

Hắn càng lúc càng mạnh mẽ, vừa khóc vừa cắn chặt răng tiếp tục.

 

 

Tin tốt là, hai mươi bảy năm cuộc đời, cuối cùng ta cũng được nếm vị thịt.

 

Tin xấu là, ta đau lưng mất hai ngày mới xuống giường được.

 

Tin đồn "Tể tướng hoang dâm giữa ban ngày, nửa đêm gọi nước ba lần" mọc cánh mà bay khắp đại doanh chủ tướng.

 

Ta có chút ngượng ngùng, nhưng không cảm thấy hổ thẹn.

 

Thế gian này, ta không ràng buộc, không vướng bận, có thể gặp được người mình yêu, còn gì vui mừng hơn?

 

Ai chê cười sau lưng thì kệ họ thôi.

 

Người duy nhất khó dỗ nhất, lại là Phương Thế Hữu.

 

Hắn đeo bộ mặt như mất cả cha lẫn mẹ, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trong doanh trướng như cô hồn dã quỷ.

 

Mỗi khi nhìn thấy Hựu Niên, hắn chỉ hận không thể hóa ánh mắt thành phi tiêu, đ.â.m hắn thành một tổ ong vò vẽ.

 

Mỗi khi thấy ta, Phương Thế Hữu lại bưng mặt khóc rống:

 

"Tỷ tỷ của ta ôn nhu xinh đẹp! Tỷ tỷ mà ta nâng niu trong lòng bàn tay! Mới nửa tháng mà đã bị hắn cướp mất!"

 

"Áo gấm định tình của ta cũng tặng rồi! Rõ ràng tỷ đã nhận lấy!"

 

Không biết hắn khóc thật hay đang bày trò nữa.

 

Ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Vậy ta trả áo lại cho ngươi nhé?"

 

Phương Thế Hữu nghiến răng: "Trả cái gì mà trả?! Cứ mặc cho ấm, mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mặt hắn, chọc tức hắn c.h.ế.t thì càng tốt!"

 

Haha, đúng là trẻ con.

 

Một ngày ăn được bữa cơm này, dù đói cũng chẳng đến nỗi chết, nhưng cũng chẳng thể tính là sống.

 

Hắn bỗng vỗ vai ta, trịnh trọng nói:

 

"Tỷ tỷ, tỷ cứ vui vẻ mà sống đi."

 

"Ta sẽ ra chiến trường đoạt quân công, sau này nếu tỷ không vừa mắt hắn nữa, muốn bỏ rơi hắn, ta sẽ chuẩn bị tám người khiêng kiệu đến đón tỷ về!"

 

Hắn lại thăng thêm một phẩm, được Hựu Niên phái đến Tây Bắc trấn thủ Đô hộ phủ.

 

Tên thổ phỉ nhỏ bé ngày nào, khi lần đầu cầm con d.a.o sứt mẻ xuống núi, chỉ mong có thể sống sót.

 

Đến hôm nay, bờ vai hắn đã rộng lớn vững chãi, cũng đường đường chính chính trở thành một nam nhân đội trời đạp đất.

 

30

 

Sau lập xuân, triều đình dốc toàn lực tấn công.

 

Người Đát Đát đã ba tháng thiếu lương thực, cuối cùng cũng kiệt quệ. Sứ thần đứng trước cổng thành khẩn cầu hết lần này đến lần khác, van xin mãi mới được cho vào từ cổng phụ.

 

Những con ch.ó sói hung tợn này, rốt cuộc cũng cúi đầu trước Thịnh triều.

 

Ta không muốn về kinh.

 

Ta muốn đi qua mấy tòa biên thành phía Bắc, truyền bá những gì mình đã lĩnh hội được về ngoại khoa cho các doanh trại quân y.

 

Băng bó, khâu vết thương, khử trùng, cạo sạch vùng phẫu thuật… Ta chỉ biết chút ít sơ sài, nhưng vào thời đại này, đó chính là phương thuốc cứu mạng.

 

Hựu Niên nhấc bút viết thư, chỉ vài ba dòng, giao tận tay Tuần phủ sứ.

 

"Nói với hoàng thượng một tiếng, bảo rằng năm nay ta không về kinh."

 

Tuần phủ sứ trừng lớn hai mắt: "Thừa tướng sao có thể làm vậy? Hoàng thượng một ngày nhắc đến ngài ba lượt, vẫn đang chờ ngài hồi kinh chấn chỉnh đại cục đấy!"

 

Hựu Niên lười biếng liếc qua, một đám quan viên lập tức im bặt, chẳng ai dám hó hé thêm nửa câu.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta có chút lo lắng: "Cái gì mà ‘hoàng thượng chờ chàng chấn chỉnh đại cục’?"

 

Hắn đáp: "Nửa năm bị giam cầm, hoàng huynh ngày ngày ăn uống đều qua tay Đông Xưởng, trong người tích tụ không ít dư độc. Hai năm qua đã điều dưỡng, cũng không còn đáng ngại nữa."

 

Nửa năm đó nguy hiểm nhường nào, chúng ta từng trải qua nên đều hiểu rõ.

 

Trăng sáng treo cao, ta tựa vào lòng hắn, tay khẽ vuốt ve những vết sẹo cũ trên tay.

 

"Thật tốt, cuối cùng chàng cũng đợi được mây tan, thấy lại trăng sáng rồi."

 

Khóe môi hắn cong lên, đôi mắt đong đầy ánh sáng rực rỡ, chỉ soi chiếu một mình ta: "Chính nàng mới là trăng sáng."

 

"Hử?" Ta không hiểu.

 

"Chờ mây tan…"

 

Hắn cúi đầu hôn xuống, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào ta.

 

"...mới thấy được trăng sáng."

 

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện