Trong phòng nghị sự Lục Phiến Môn nghiêm túc và trang trọng.

Những truy phong tổng bộ đầu cùng tập sự tổng bộ đầu vẫn còn cẩn thận châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau một phen, nhưng bây giờ đều ngồi nghiêm chỉnh, cho dù là nghị luận cũng âm thầm truyền âm giống Tô Tín và cùng Thiết Vô Tình.

Một lúc sau, cửa lớn phòng nghị sự bị đẩy ra, Thiết Chiến và các tứ đại thần bộ đi vào.

Tứ đại thần bộ trừ Thiết Chiến và ‘ Cửu Dực Hỏa Hoàng ’ Lưu Phượng Vũ, còn lại chính là ‘ Xích Luyện Phi Long ’ Phương Cửu Nguyên cùng ‘ Liệt Không Thần Tiễn ’ Liễu Vô Tiền.

Tô Tín chưa gặp qua ba người này cho nên Thiết Vô Tình đang âm thầm truyền âm giới thiệu với Tô Tín.

- Người trung niên tướng mạo nho nhã tuấn dật chính là ‘ Cửu Dực Hỏa Hoàng ’ Lưu Phượng Vũ.

- Người có mái tóc đỏ, tướng mạo cuồng dã là ‘ Xích Luyện Phi Long ’ Phương Cửu Nguyên.

- Người có tướng mạo bình thường, vẻ mặt vẻ nghiêm túc là ‘ Liệt Không Thần Tiễn ’ Liễu Vô Tiền.

Tô Tín gật gật đầu, hắn đã tìm hiểu tư liệu của ba người này.

Lưu Phượng Vũ là lão nhân Lục Phiến Môn, xuất thân đạo phỉ, bị Thái Hành sơn trại ép vào bước đường cùng mới gia nhập Lục Phiến Môn.

‘ Xích Luyện Phi Long ’ Phương Cửu Nguyên đã từng là tán tu giang hồ, là người gia nhập thời điểm Lục Phiến Môn mới lập.

‘ Liệt Không Thần Tiễn ’ Liễu Vô Tiền là người quân đội, lại quân đội Đại Chu quân đội, mà là quân đội Đại Tấn ngày xưa.

Lúc trước Đại Tấn đã lung lay sắp đổ, một ít người triều đình Đại Tấn khẳng định sẽ tự tìm đường ra, Liễu Vô Tiền là người có ánh mắt cao minh, lúc Đại Chu còn không có tiến công Trung Nguyên đã đầu nhập vào Đại Chu.

Nhìn thấy bốn người đều tiến vào, tất cả bộ đầu Lục Phiến Môn đứng lên và hành lễ với bốn người:

- Tham kiến đại nhân.

Đám người Thiết Chiến gật gật đầu, tiến lên chủ vị và ngồi xuống.

Thiết Chiến mở miệng nói trước:

- Thời gian gần đây động tĩnh bên phía Kim Trướng Hãn Quốc hơi lớn, cho nên một phần ba truy phong tuần bổ và tập sự mật thám trong Lục Phiến Môn bị đều qua đó.

- Bởi như vậy phòng ngự tại Lục Phiến Môn các địa phương trống rỗng, những dư nghiệt Ngô quốc bị chúng ta giết không còn bao nhiêu, nhưng còn có một ít ngưu quỷ xà thần đang âm thầm gây chuyện.

- Cho nên các truy phong tuần bổ và tập sự mật thám trong thời gian gần đây phải bận rộn một ít, nhưng cho dù nhân thủ không đủ cũng nhất định phải canh phòng tử thủ cho ta.

- Lúc này Lạc Dương lôi lại xuất hiện hai sai lầm, một là mật thám dò xét ra ân oán giữa Cao Trường Thanh và Bích Huyết Thanh Sơn Đường, nhưng lại không liên hệ với mật thám địa phương khác, đây chính là tối kỵ.

- Còn có một chính là Lưu Tuyên Thành rắp tâm hại người muốn trà trộn vào hoàng gia Cung Phụng Đường, các ngươi lại không phát hiện ra được, đúng là phế vật.

Nói ra câu sau cùng, phần đông bộ đầu nơi này biến sắc.

Mặc kệ Lưu Tuyên Thành ngụy trang tốt cỡ nào, dù sao ngươi không có điều tra ra chính là lỗi của ngươi.

Trong Lục Phiến Môn kỷ luật nghiêm minh, có sai phải phạt, lập công sẽ có phần thưởng.

Cho nên Tô Tín làm ra thành tích tại Giang Nam đạo cũng không ai gạt bỏ, cho dù Lưu Phượng Vũ nhằm vào Tô Tín nhưng một đống công tích vẫn còn đó, nên thưởng vẫn phải thưởng.

Thiết Chiến thản nhiên nói:

- Hai chuyện này do ai quản ta sẽ không nói rõ, chờ sau khi nghị sự kết thúc chính mình đến Nội Vụ Đường lĩnh phạt.

Nói xong lời này, Thiết Chiến lại điều phối công tác của vài tên truy phong tuần bổ, nghị sự sắp chấm dứt, lúc này Lưu Phượng Vũ lại nói:

- Chờ chút, ta muốn nói suy nghĩ của mình.

Thiết Chiến lạnh lùng nhìn Lưu Phượng Vũ, hắn biết đối phương khẳng định sẽ làm ra chút chuyện gì đó trong nghị sự, nếu không hắn cũng không bảo Tô Tín là tổng bộ đầu Giang Nam đạo tới tham gia nghị sự.

Lưu Phượng Vũ ho khan một tiếng nói:

- Lục Phiến Môn chúng ta không thể chỉ xem bên ngoài, thành Thịnh Kinh một mẫu ba phần đất cũng phải quản lý tốt.

Gần đây thành Thịnh Kinh không yên ổn, mọi người đều biết việc này, những hoàng tử kia làm rất quá phận, thậm chí có người công nhiên dám động thủ trong thành Thịnh Kinh, như vậy còn ra thể thống gì nữa?

- Cho nên ta quyết định phái một bộ đầu chuyên môn quản lý thành Thịnh Kinh, mỗi một đạo đều có một đạo tổng bộ đầu, thành Thịnh Kinh chúng ta cũng phải cóp một tổng bộ đầu thành Thịnh Kinh mới được.

- Về phần nhân tuyển nha, đương nhiên phải phải do võ giả Hóa Thần Cảnh đến đảm đương, hơn nữa cấp bậc còn cao hơn các tổng bộ đầu khác nửa cấp, dù sao đây là thành Thịnh Kinh nha.

Lưu Phượng Vũ nhìn Tô Tín, giống như cười mà không phải cười, nói:

- Trong nhiều tổng bộ đầu như vậy, cho dù là truy phong tổng bộ đầu hay tập sự tổng bộ đầu đi đều không thích hợp.

- Tô tổng bộ đầu ngươi làm rất tốt tại Giang Nam đạo, dùng thời gian ngắn nhất liền đè ép toàn bộ Giang Nam đạo, cũng thu thập các tông môn võ lâm dễ bảo, cho nên ta quyết định chọn ngươi làm tổng bộ đầu Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh.

Hắn vừa nói ra lời này, các tổng bộ đầu có mặt ở nơi đây khiếp sợ, Lưu Phượng Vũ chơi chiêu này quá ác.

Vừa nhìn thì đảm nhiệm tổng bộ đầu đô thành Đại Chu là một việc không tồi, hơn nữa cấp bậc còn cao hơn tổng bộ đầu các đạo khác nửa cấp, nhưng vấn đề này đặt lên người Tô Tín lại không phải là chuyện gì vui vẻ.

Tô Tín vốn chính là một trong các thần bộ dự bị, cấp bậc đã hơn những người khác nửa cấp, hiện tại lại cao nửa cấp sẽ thành cái gì, còn có thể nhảy lên thành tứ đại thần bộ sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện