Tô Tín tạm thời không thiếu đan dược bình thường.

Lần trước Yến Khuynh Tuyết được Yến Hoàng Cửu ban cho đan dược cao cấp cũng cung cấp Tô Tín mười bình.

Hơn nữa Tô Tín rút thưởng đạt được đan dược vẫn còn, hắn có mười ba bình đan dược nên đủ sức trùng kích mắt và tai.

Thời gian bế quan vô cùng buồn tẻ, tuy Tô Tín vẫn nhịn tịch mịch tu hành.

Võ đạo dài đằng đẵng, trừ một ít công pháp ma đạo học cấp tốc ra, các loại công pháp còn lại đều là đánh vững căn cơ bản thân.

Thời gian một tháng qua đi, Tô Tín liền cảm giác được nội lực của mình đã tích lũy viên mãn, hắn không chút do dự nuốt Linh Thần Đan vào bụng, ngay sau đó hắn cảm giác khí linh sinh ra trên đỉnh đầu, thị lực, thính giác, khứu giác, vị giác đều linh mẫn hơn không ít.

Tô Tín không hề do dự, chân khí trong cơ thể hội tụ thành hai dòng suối nhỏ tiến vào trong đôi mắt, trong thời gian ngắn hắn cảm giác mắt đau đớn kịch liệt, cảm giác thống khổ làm Tô Tín rên rỉ, ngay sau đó mắt của hắn sinh ra cảm giác mát lạnh.

Mở mắt ra lần nữa, Tô Tín chợt phát hiện cảnh vật trước mắt vô cùng rõ ràng, thậm chí bụi bậm trong phòng cũng hiện rõ trong mắt Tô Tín.

Ra khỏi phòng, Tô Tín đi trên đường, người đi đường trên đường cái làm cho Tô Tín có cảm giác xa lạ, hắn nhìn thấy động tác của bọn họ rất chậm, Tô Tín nhìn rõ thần thái của mỗi người qua lại, bọn họ chậm chạp như tản bộ.

“Đây là hiệu quả khi đả thông mắt hay sao? Quả nhiên thật thần kỳ.

Tô Tín lẩm bẩm một câu.

Khó trách có người nói trong Tiên Thiên tam cảnh, Linh Khiếu Cảnh là cảnh giới gia tăng sức chiến đấu nhiều nhất.

Không nói chuyện khác, sau khi đả thông nhãn khiếu, ánh mắt giúp Tô Tín có cảm giác liệu địch tiên cơ, nắm được hành động của đối thủ.

Đương nhiên nhãn lực chỉ có tác dụng phụ trợ, thực lực của chính mình mới là trọng yếu nhất.

Nếu không ngươi nhìn thấy đối phương ra tay mà thân thể của mình phản ứng không theo kịp nhãn lực cũng vô dụng.

Tô Tín cho Lý Phôi Tịch Tà Kiếm Phổ chính là như thế, đó là kiếm pháp phát huy tốc độ nhanh tới mức tận cùng.

Nếu Lý Phôi có thể tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ đến đại thành, dùng tốc độ của hắn, cho dù đối phương nhìn rõ động tác của hắn, tìm được lỗ thủng trong kiếm pháp cũng vô dụng, bởi vì thân pháp hắn quá nhanh, cho dù ngươi tìm ra một trăm lỗ thủng, hắn cũng có thể bằng vào tốc độ đền bù.

Sau khi mở nhãn khiếu, Tô Tín cũng không trì hoãn, quay người trực tiếp tiếp tục bế quan tu luyện, lúc đám người Hồng Liệt Đào chạy tới thì Tô Tín đã biến mất.

Đào Thiên lắc đầu thở dài: “Khó trách Mạnh công tử tuổi còn trẻ đã có thực lực như thế, chỉ phần kiên trì và nghị lực như vậy cũng không phải chúng ta có thể so sánh.”

“Nếu không bền lòng khổ tu, cho dù thiên phú mạnh hơn nữa cũng không thể trở thành cao thủ, đối với Mạnh công tử, ta xem như chịu phục rồi.”

Võ giả tán tu như Đào Thiên khi tấn chức Tiên Thiên đã giảm bớt tu luyện, trong mỗi ngày đều phải rút thời gian ra xử lý những tạp vụ.

Như Đào Thiên muốn kinh doanh võ quán, Niếp Phương phải chế tạo binh khí, bọn họ nhất định là người không thể ngồi lâu tĩnh tu.

Hồng Liệt Đào ngược lại là người có tâm truy cầu võ đạo, đáng tiếc hắn truy cầu là chiến lực, nếu bảo hắn động thủ với người khác thì hắn vui vẻ lao tới, cho dù bị đánh mặt mũi bầm dập cũng nguyện ý, nếu bảo hắn tĩnh tọa khổ tu, hắn thậm chí không thể kiên trì quá nửa tháng.

Từ xưa đến nay, vì sao phật tông đạo môn đều là trở thành thủ lĩnh võ lâm? Đó là bởi vì bọn họ trước khi tập võ phải tu tâm.

Sau khi tán thưởng một phen, mọi người liền rời đi, cũng không có quấy rầy Tô Tín tu luyện.

Sau khi những đan dược kia tiêu hao không còn, Tô Tín phát hiện mình cách nhĩ khiễu viên mãn còn một đoạn, kết quả Tô Tín đau lòng cắn răng một cái, trực tiếp hối đoái rút thưởng sơ cấp hắn tích lũy trong thời gian quan thành giá trị phản phái, đổi lấy đan dược.

Thời gian một tháng trôi qua, Tô Tín liền dùng rút thưởng sơ cấp tích lũy được hối đoái giá trị phản phái, lại hối đoái thành đan dược, hắn chỉ còn lưu lại 320 điểm giá trị phản phái làm át chủ bài.

Rốt cục dùng thời gian ba tháng, toàn bộ gia sản của Tô Tín tiêu hao không còn, rốt cuộc hắn tu luyện nhĩ khiếu viên mãn, thuận lợi phá tan nhĩ khiếu.

Sau khi đột phá nhĩ khiếu, thính lực của Tô Tín bạo tăng hơn mười lần, trong chiến đấu chính diện nhĩ khiếu cũng không gia tăng sức chiến đấu rõ ràng, thời điểm ban đêm tầm mắt bị hạn chế, khi đó nhĩ khiếu sẽ phát huy công dụng vô cùng to lớn.

Sau khi sử dụng xong hai viên linh thần đan, đan dược bản thân và rút thưởng tiêu hao sạch sẽ, chỉ còn lại 320 điểm giá trị phản phái làm át chủ bài, Tô Tín lại tiếp tục khổ tu cũng không có ý nghĩa, hắn không có khả năng đột phá trong thời gian ngắn, lần này hắn đã xuất quan, tin tưởng đám người Yến Trọng Hằng cũng sắp trở về.

Chờ tới lúc Tô Tín đi tìm đám người Yến Khuynh Tuyết, lại phát hiện đám người Đào Thiên ở nơi này, sắc mặt bọn họ không tốt chút nào.

“Mạnh công tử, ngươi lại xuất quan? Lần này ngươi lại đột phá nhĩ khiếu không?”

Yến Khuynh Tuyết miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười hỏi thăm.

Tô Tín cười ha ha và nói: “Dùng chữ “Lại” không tốt, lần bế quan này rất thuận lợi, ta tu hành nhĩ khiếu viên mãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện