Tại một ngọn núi hoang vắng bên ngoài Lương Châu, Tả Vô Cương mang đám võ giả của Thần Đạo Minh ẩn nấp ở đó, cách một thời gian lại có một võ giả Thần Đạo Minh đến báo hành tung của Anh Hùng Hội.
Phía sau lưng họ, trong ngọn núi hoang vu có một hang động bí mật do con người tạo nên, hơi thở lạnh lẽo truyền từ trong ra.
Vương Ngọc rất có hứng thú với lăng mộ bên trong sườn núi đó, hắn đoán ngay cả Bạch Vô Thường cũng sẽ có hứng thú với thứ này.
Tuy con đường tu luyện võ thuật thượng cổ có chút khắt khe, nhưng chí hướng của mỗi người lại khác nhau.
Tư tưởng của võ giả khi đó có thể nói là như ngựa thần đạp gió mà đi, đời sau còn không có được suy nghĩ ấy, nếu không có đường đi thì bọn hắn sẽ tạo ra đường đi.
Quan trọng nhất là có một số thứ không thể gọi là võ đạo, không bằng nói đó là bí thuật tà dị mới đúng.
Ngày trước, Bạch Vô Thường đào được một lăng mộ của tiểu quốc thượng cổ, Quốc vương có đến vạn người tuẫn táng theo, lấy trận đồ lớn phong tỏa máu tanh, muốn luyện cơ thể thành cương thi không chết, nhưng cuối cùng lại tạo ra một pho tượng quái vật không hề có linh hồn.
Lương Châu bây giờ, thời thượng cổ từng thuộc về lãnh thổ ba mươi sáu nước Tây Vực, những tiểu quốc Tây Vực này cũng có rất nhiều thủ đoạn. Võ đạo của bọn họ không phải chính đạo cũng không phải ma đạo, nếu so sánh ra thì giống tà đạo hơn, đều vô cùng quái dị, bây giờ những lăng mộ do bọn họ xây dựng cũng nổi tiếng tà môn.
Vương Ngọc suy nghĩ miên man, lúc này lại nghe Tả Vô Cương nói:
- Bọn họ tới rồi! Toàn bộ đệ tử cảnh giới Hóa Thần tiến vào trong lăng mộ mai phục, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi vào.
Lời vừa dứt đã thấy võ giả của Anh Hùng Hội đổ tấp nập về từ mọi nơi, khí thế ngút trời, những võ giả này nhìn về phía Thần Đạo Minh, giống như đang nhìn thấy người chết vậy.
Ngay cả vẻ mặt của Tưởng Thiên Phong cũng trở nên nhẹ nhàng, hắn vốn tưởng rằng lần này hắn vội vàng đến giúp Anh Hùng Hội sẽ là tổn thất của hắn, nhưng không ngờ Thần Đạo Minh còn yếu hơn so với tưởng tượng của mọi người.
Nếu sớm biết thế, bọn họ đã mang theo nhiều người hơn một chút, để khỏi bị mất mặt như hiện giờ, bị người khác đánh giá là Bích Huyết Thanh Sơn Đường keo kiệt.
Nhậm Bình Sinh bước từ trong đám người ra, yên lặng nhìn Tả Vô Cương.
Thật ra dựa vào tiêu chuẩn nhìn người của Anh Hùng Hội thì Tả Vô Cương cũng không phải là kẻ đại gian ác gì, thậm chí hắn không có làm chuyện ác.
Mặc dù hắn xuất thân từ Lương Châu, nhưng từ nhỏ hắn đã long đong, miễn cưỡng lắm mới tu luyện được đến cảnh giới Hóa Thần, sau đó lại đến Trung Nguyên, làm môn khách cho những tông môn, thế gia kia.
Lúc trước, Tả Vô Cương làm môn khách cho các tông môn thế gia, cũng đều là những tông môn thuộc chính đạo, xem ra danh tiếng khá tốt, nên tuyệt đối sẽ không cho phép Tả Vô Cương làm chuyện ác.
Sau này, Tả Vô Cương biến mất, khi hắn xuất hiện ở Lương Châu lần nữa, cũng đã có tu vi cảnh giới Dương Thần. Tuy hắn sáng lập Thần Đạo Minh, dù giáo lí của Thần Đạo Minh đi mê hoặc người khác, nhưng cũng không mạnh tay được như Bạch Liên Giáo, tẩy nảo giáo đồ.
Dù thuộc hạ của Tả Vô Cương đều là những võ giả lăn lộn ở Lương Châu, khó tránh việc bàn tay dính máu, nhưng bản thân Tả Vô Cương lại không có gì để phê phán.
Thậm chí Nhậm Bình Sinh có chút mẫu thuẫn đồng tình với khẩu hiệu Thần Đạo Minh của Tả Vô Cương.
Nhậm Bình Sinh từng nghĩ rằng, chỉ cần xóa bỏ giáo lý thần thánh của Thần Đạo Minh, giữ lại khẩu hiệu chúng sinh bình đẳng, lý tưởng thống nhất thiên hạ, nhất định trên giang hồ sẽ không ít việc chém giết tùy tiện hơn.
Nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của mình vốn không thể thực hiện được, trên thế giới này vốn không có cái gì gọi là công bằng.
Ngay cả Anh Hùng Hội, Nhậm Bình Sinh cũng không có cách nào ảnh hưởng, đừng nói đến việc thay đổi toàn bộ giang hồ.
Nhìn Nhậm Bình Sinh, Tả Vô Cương hỏi:
- Nhậm hội chủ, nếu như ta nói ta đồng ý giao lệnh bài hội chủ Anh Hùng Hội ra, nói cho ngài biết chỗ chôn cất Mạc Thanh Hồi thì ngài có thể buông tha Thần Đạo Minh của ta không?
Nhậm Bình Sinh lắc đầu nói:
- Xin lỗi, nhất định lần này Thần Đạo Minh phải bị tiêu diệt, đương nhiên nếu ngài chịu chủ động giải tán Thần Đạo Minh, tự phế đi võ công cũng tốt, như vậy ta cũng tránh được việc giết chóc.
Nói Anh Hùng Hội nhân từ cũng không sai, thậm chí khi gặp phải những ác đồ không làm việc quá đáng, Anh Hùng Hội sẽ giữ lại một mạng cho họ, không đuổi cùng giết tận.
Chỉ cần ngươi không vượt qua giới hạn, thì Anh Hùng Hội cũng sẽ như vậy.
Thần Đạo Minh dám động thủ với thi thể tổ tiên của họ, nếu họ không phản ứng, không phải là để cho người ở trên giang hồ nói Anh Hùng Hội bọn họ dễ bắt nạt ư?
Cho nên lần này, nhất định Thần Đạo Minh phải cho Anh Hùng Hội một công đạo mới được, nếu không phải Thần Đạo Minh bị hủy diệt, thì Tả Vô Cương phải tự phế võ công, giải tán Thần Đạo Minh.
Nhưng nói một võ giả cảnh giới Dương Thần tự phế võ công thì không thể thành sự thật, Tả Vô Cương cười hai tiếng điên cuồng rồi nói:
- Nhậm hội chủ, ngài là hào kiệt đương thời, nhất định uy danh trên giang hồ còn lớn hơn nhiều kẻ vô danh như ta, ngài có dám đánh cược một ván với ta không?
Nhậm Bình Sinh thản nhiên nói:
- Ngươi muốn đánh cược như thế nào?
Tả Vô Cương lấy tấm lệnh bài hội chủ Anh Hùng Hội nói:
- Trong sườn núi là nơi khi xưa Mạc Thanh Hồi tự táng, chỉ khi có đủ hai tấm lệnh bài hội chủ mới có thể mở ra
Bây giờ lệnh bài ở trong tay và ngài, chúng ta đừng cất trong túi nữa, trực tiếp lấy ra đi, người thua không thể trốn, người thắng lấy lệnh bài từ thi thể đối phương, ván này, không biết Nhậm hội chủ có dám cược không?
Mọi người cảm thấy kinh sợ, đúng là Tả Vô Cương chơi lớn, hắn lại muốn quyết một trận sinh tử với Nhậm Bình Sinh.
Nên biết bọn họ đều thuộc cảnh giới Dương Thần, cũng là người đứng đầu một thế lực, chơi như thế không tuyệt hay sao?
Hình như bọn họ đều nhìn thấy trận chiến ngày trước giữa Dịch Kiếm Môn và Cản Thi Phái diễn ra lần nữa, nhưng mà quy mô lớn hơn mà thôi.
Lúc trước, trận chiến giữa hai phái có cả cường giả cảnh giới Chân Võ ngã xuống, thậm chí Cản Thi Phái còn phải dùng đến át chủ bài cuối cùng của mình, sử dụng cả cường giả cảnh giới Chân Võ bị luyện chế thành cương thi Huyền Thiên Kim, cuối cùng trận chiến bị hủy.
Trận chiến hai bên lại đánh thành một trận sinh tử với hài cốt của tổ tiên, thật sự bọn họ không biết nên nói gì cho phải.
Bên này, Nhậm Bình Sinh còn chưa trả lời, Trần Độ đã lập tức mở miệng từ chối, nói:
- Không được! Tả Vô Cương, ngươi thật giỏi tính toán, bây giờ Thần Đạo Minh các ngươi không có cơ hội, còn đánh cược cái gì? Mọi người trực tiếp xông lên, tiêu diệt Thần Đạo Minh!
Trần Độ vội vã ngăn cản cuộc chiến này không phải là không có lý do.
Tuy trước mắt Anh Hùng Hội bọn họ đang nắm ưu thế, nhưng không sợ nhất thời chỉ sợ ngộ nhỡ.
Nếu giữa đường lại xảy ra chuyện gì, Nhậm Bình Sinh có thể trực tiếp mang lệnh bài hội chủ bỏ chạy, hắn không tin là trong đây có kẻ ngăn được quyết tâm muốn chạy trốn của Nhậm Bình Sinh.
Nếu thế dù trận chiến này thất bại cũng không sao, cấm chế này cần hai chiếc chìa khóa cùng mở ra mới được, không có Anh Hùng Hội, Tả Vô Cương chỉ có thể đứng nhìn, không cách nào động đến thi thể Tổ sư.
Trần Độ làm việc đều có tính toán, chỉ cần một chút không ổn, hắn sẽ không đánh cược.
Nhưng lúc này Nhậm Bình Sinh lại nói:
- Được, ta cược với ngươi.
Trần Độ bên cạnh nóng nảy nhưng Nhậm Bình Sinh đã đáp ứng, ở đây cũng có rất nhiều người đến xem, Nhậm Bình Sinh đường đường là hội chủ Anh Hùng Hội, còn là cường giả cảnh giới Dương Thần, nếu hắn đổi ý chỉ có thể bị các thế lực trên giang hồ và võ giả chê cười.
Tô Tín nhìn Trần Độ lắc đầu sốt ruột, xem ra vị Trần hội phó này rất tốt, nhưng hắn lại quên mất Nhậm Bình Sinh là vì danh dự của một cường giả Dương Thần.
Đối diện với thực lực không dựa vào bản thân, nổi tiếng trên giang hồ không bằng có võ giả tuyên chiến. Nếu Nhậm Bình Sinh từ chối, không cần biết người bên ngoài sẽ nghĩ ra sao, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không vượt qua nổi cửa ải của mình.
Tả Vô Cương thở dài nói:
- Qủa nhiên không hổ danh là hội chủ của Anh Hùng Hội, “Nhất Hoa Yên Vũ’’ Nhậm Bình Sinh, đây không phải là nơi để giao thủ, phía dưới có chỗ rộng hơn, ngày hôm nay chúng ta quyết một trận sinh tử, xem thử cuối cùng là ai chết trong tay ai!
Lời vừa dứt, Tả Vô Cương đã lập tức dẫn người tiến vào trong sườn núi.
Đệ tử Thần Đạo Minh bị Tả Vô Cương tẩy não, nghe thấy Tả Vô Cương muốn quyết chiến sinh tử với Anh Hùng Hội, còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Mà những thế lực bản địa Lương Châu bị Tả Vô Cương kéo đến cũng cắn răng, chuẩn bị sống mái một phen với Anh Hùng Hội.
Điều khác biệt nhất giữa võ giả xuất thân từ Lương Châu và võ giả xuất thân từ võ lâm Trung Nguyên chính là bọn họ lớn gan, có dũng khí đánh một trận.
Sinh tồn ở Lương Châu, chỉ cần thế lực của ngươi lộ ra chút mềm yếu, không biết chừng thế lực khác sẽ nhe răng muốn cắn ngươi.
Cho nên những thế lực võ lâm Lương Châu vô cùng kiên định, không giống với thế lực võ lâm Trung Nguyên, trước khi động thủ còn phải thăm dò một chút, nhìn xem có cách giải quyết hay không, sau đó mới thật sự ra tay.
Bây giờ Anh Hùng Hội muốn đuổi cùng giết tận, trừ khi Tả Vô Cương tự phế võ công thì bọn họ mới có thể thoát được một mạng, nhưng tất nhiên Tả Vô Cương sẽ không làm vậy, đã như thế, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể đánh một trận.
- Đánh vào trong!
Trần Độ rơi vào bước đường cùng, đành phải hạ lệnh, rất nhiều võ giả Anh Hùng Hội và võ giả đến giúp đều cùng xông vào sườn núi.
Đợi khi vào tiến vào trong, Nhậm Bình Sinh và Trần Độ mới phát hiện ra không ổn, thầm mắng trong lòng là Tả Vô Cương gian trá.
Trước mắt Tả Vô Cương lại làm ra vẻ phóng khoáng quyết chiến một trận, mọi người còn nói minh chủ Thần Đạo Minh có lá gán lớn, dù đập nồi dìm thuyền cũng phải tử chiến với Anh Hùng Hội.
Nhưng bây giờ tiến vào trong lăng mộ, bọn họ mới phát hiện, địa hình bên trong có chút bất lợi với Anh Hùng Hội.
Không biết người xây dựng lăng mộ đã nghĩ thế nào, tòa lăng mộ bị hắn xây dựng xuyên suốt bốn bên, tuy diện tích rất lớn nhưng lại có vô số thông đạo, bên trong thông đạo lại vô cùng chật hẹp, giống như mê cung vậy.
Cứ như thế, người bên Anh Hùng Hội sẽ phải phân tán sức lực tìm kiếm bọn họ, tất cả mọi người tụ tập một chỗ là điều không thể, mười mấy người đã đủ ních chật toàn bộ thông đạo.
Nhưng nếu như tản ra, ưu thế đông người của Anh Hùng Hội sẽ hoàn toàn mất đi, người của Thần Đạo Minh có thể mượn cơ hội này đánh tan từng tốp người của họ.
Thực lực của Anh Hùng Hội mạnh mẽ chiếm giữ nhân hòa, nhưng Thần Đạo Minh lại nắm được đất lơi, nếu vậy ai thắng ai bại không ai biết được.
Phía sau lưng họ, trong ngọn núi hoang vu có một hang động bí mật do con người tạo nên, hơi thở lạnh lẽo truyền từ trong ra.
Vương Ngọc rất có hứng thú với lăng mộ bên trong sườn núi đó, hắn đoán ngay cả Bạch Vô Thường cũng sẽ có hứng thú với thứ này.
Tuy con đường tu luyện võ thuật thượng cổ có chút khắt khe, nhưng chí hướng của mỗi người lại khác nhau.
Tư tưởng của võ giả khi đó có thể nói là như ngựa thần đạp gió mà đi, đời sau còn không có được suy nghĩ ấy, nếu không có đường đi thì bọn hắn sẽ tạo ra đường đi.
Quan trọng nhất là có một số thứ không thể gọi là võ đạo, không bằng nói đó là bí thuật tà dị mới đúng.
Ngày trước, Bạch Vô Thường đào được một lăng mộ của tiểu quốc thượng cổ, Quốc vương có đến vạn người tuẫn táng theo, lấy trận đồ lớn phong tỏa máu tanh, muốn luyện cơ thể thành cương thi không chết, nhưng cuối cùng lại tạo ra một pho tượng quái vật không hề có linh hồn.
Lương Châu bây giờ, thời thượng cổ từng thuộc về lãnh thổ ba mươi sáu nước Tây Vực, những tiểu quốc Tây Vực này cũng có rất nhiều thủ đoạn. Võ đạo của bọn họ không phải chính đạo cũng không phải ma đạo, nếu so sánh ra thì giống tà đạo hơn, đều vô cùng quái dị, bây giờ những lăng mộ do bọn họ xây dựng cũng nổi tiếng tà môn.
Vương Ngọc suy nghĩ miên man, lúc này lại nghe Tả Vô Cương nói:
- Bọn họ tới rồi! Toàn bộ đệ tử cảnh giới Hóa Thần tiến vào trong lăng mộ mai phục, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi vào.
Lời vừa dứt đã thấy võ giả của Anh Hùng Hội đổ tấp nập về từ mọi nơi, khí thế ngút trời, những võ giả này nhìn về phía Thần Đạo Minh, giống như đang nhìn thấy người chết vậy.
Ngay cả vẻ mặt của Tưởng Thiên Phong cũng trở nên nhẹ nhàng, hắn vốn tưởng rằng lần này hắn vội vàng đến giúp Anh Hùng Hội sẽ là tổn thất của hắn, nhưng không ngờ Thần Đạo Minh còn yếu hơn so với tưởng tượng của mọi người.
Nếu sớm biết thế, bọn họ đã mang theo nhiều người hơn một chút, để khỏi bị mất mặt như hiện giờ, bị người khác đánh giá là Bích Huyết Thanh Sơn Đường keo kiệt.
Nhậm Bình Sinh bước từ trong đám người ra, yên lặng nhìn Tả Vô Cương.
Thật ra dựa vào tiêu chuẩn nhìn người của Anh Hùng Hội thì Tả Vô Cương cũng không phải là kẻ đại gian ác gì, thậm chí hắn không có làm chuyện ác.
Mặc dù hắn xuất thân từ Lương Châu, nhưng từ nhỏ hắn đã long đong, miễn cưỡng lắm mới tu luyện được đến cảnh giới Hóa Thần, sau đó lại đến Trung Nguyên, làm môn khách cho những tông môn, thế gia kia.
Lúc trước, Tả Vô Cương làm môn khách cho các tông môn thế gia, cũng đều là những tông môn thuộc chính đạo, xem ra danh tiếng khá tốt, nên tuyệt đối sẽ không cho phép Tả Vô Cương làm chuyện ác.
Sau này, Tả Vô Cương biến mất, khi hắn xuất hiện ở Lương Châu lần nữa, cũng đã có tu vi cảnh giới Dương Thần. Tuy hắn sáng lập Thần Đạo Minh, dù giáo lí của Thần Đạo Minh đi mê hoặc người khác, nhưng cũng không mạnh tay được như Bạch Liên Giáo, tẩy nảo giáo đồ.
Dù thuộc hạ của Tả Vô Cương đều là những võ giả lăn lộn ở Lương Châu, khó tránh việc bàn tay dính máu, nhưng bản thân Tả Vô Cương lại không có gì để phê phán.
Thậm chí Nhậm Bình Sinh có chút mẫu thuẫn đồng tình với khẩu hiệu Thần Đạo Minh của Tả Vô Cương.
Nhậm Bình Sinh từng nghĩ rằng, chỉ cần xóa bỏ giáo lý thần thánh của Thần Đạo Minh, giữ lại khẩu hiệu chúng sinh bình đẳng, lý tưởng thống nhất thiên hạ, nhất định trên giang hồ sẽ không ít việc chém giết tùy tiện hơn.
Nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của mình vốn không thể thực hiện được, trên thế giới này vốn không có cái gì gọi là công bằng.
Ngay cả Anh Hùng Hội, Nhậm Bình Sinh cũng không có cách nào ảnh hưởng, đừng nói đến việc thay đổi toàn bộ giang hồ.
Nhìn Nhậm Bình Sinh, Tả Vô Cương hỏi:
- Nhậm hội chủ, nếu như ta nói ta đồng ý giao lệnh bài hội chủ Anh Hùng Hội ra, nói cho ngài biết chỗ chôn cất Mạc Thanh Hồi thì ngài có thể buông tha Thần Đạo Minh của ta không?
Nhậm Bình Sinh lắc đầu nói:
- Xin lỗi, nhất định lần này Thần Đạo Minh phải bị tiêu diệt, đương nhiên nếu ngài chịu chủ động giải tán Thần Đạo Minh, tự phế đi võ công cũng tốt, như vậy ta cũng tránh được việc giết chóc.
Nói Anh Hùng Hội nhân từ cũng không sai, thậm chí khi gặp phải những ác đồ không làm việc quá đáng, Anh Hùng Hội sẽ giữ lại một mạng cho họ, không đuổi cùng giết tận.
Chỉ cần ngươi không vượt qua giới hạn, thì Anh Hùng Hội cũng sẽ như vậy.
Thần Đạo Minh dám động thủ với thi thể tổ tiên của họ, nếu họ không phản ứng, không phải là để cho người ở trên giang hồ nói Anh Hùng Hội bọn họ dễ bắt nạt ư?
Cho nên lần này, nhất định Thần Đạo Minh phải cho Anh Hùng Hội một công đạo mới được, nếu không phải Thần Đạo Minh bị hủy diệt, thì Tả Vô Cương phải tự phế võ công, giải tán Thần Đạo Minh.
Nhưng nói một võ giả cảnh giới Dương Thần tự phế võ công thì không thể thành sự thật, Tả Vô Cương cười hai tiếng điên cuồng rồi nói:
- Nhậm hội chủ, ngài là hào kiệt đương thời, nhất định uy danh trên giang hồ còn lớn hơn nhiều kẻ vô danh như ta, ngài có dám đánh cược một ván với ta không?
Nhậm Bình Sinh thản nhiên nói:
- Ngươi muốn đánh cược như thế nào?
Tả Vô Cương lấy tấm lệnh bài hội chủ Anh Hùng Hội nói:
- Trong sườn núi là nơi khi xưa Mạc Thanh Hồi tự táng, chỉ khi có đủ hai tấm lệnh bài hội chủ mới có thể mở ra
Bây giờ lệnh bài ở trong tay và ngài, chúng ta đừng cất trong túi nữa, trực tiếp lấy ra đi, người thua không thể trốn, người thắng lấy lệnh bài từ thi thể đối phương, ván này, không biết Nhậm hội chủ có dám cược không?
Mọi người cảm thấy kinh sợ, đúng là Tả Vô Cương chơi lớn, hắn lại muốn quyết một trận sinh tử với Nhậm Bình Sinh.
Nên biết bọn họ đều thuộc cảnh giới Dương Thần, cũng là người đứng đầu một thế lực, chơi như thế không tuyệt hay sao?
Hình như bọn họ đều nhìn thấy trận chiến ngày trước giữa Dịch Kiếm Môn và Cản Thi Phái diễn ra lần nữa, nhưng mà quy mô lớn hơn mà thôi.
Lúc trước, trận chiến giữa hai phái có cả cường giả cảnh giới Chân Võ ngã xuống, thậm chí Cản Thi Phái còn phải dùng đến át chủ bài cuối cùng của mình, sử dụng cả cường giả cảnh giới Chân Võ bị luyện chế thành cương thi Huyền Thiên Kim, cuối cùng trận chiến bị hủy.
Trận chiến hai bên lại đánh thành một trận sinh tử với hài cốt của tổ tiên, thật sự bọn họ không biết nên nói gì cho phải.
Bên này, Nhậm Bình Sinh còn chưa trả lời, Trần Độ đã lập tức mở miệng từ chối, nói:
- Không được! Tả Vô Cương, ngươi thật giỏi tính toán, bây giờ Thần Đạo Minh các ngươi không có cơ hội, còn đánh cược cái gì? Mọi người trực tiếp xông lên, tiêu diệt Thần Đạo Minh!
Trần Độ vội vã ngăn cản cuộc chiến này không phải là không có lý do.
Tuy trước mắt Anh Hùng Hội bọn họ đang nắm ưu thế, nhưng không sợ nhất thời chỉ sợ ngộ nhỡ.
Nếu giữa đường lại xảy ra chuyện gì, Nhậm Bình Sinh có thể trực tiếp mang lệnh bài hội chủ bỏ chạy, hắn không tin là trong đây có kẻ ngăn được quyết tâm muốn chạy trốn của Nhậm Bình Sinh.
Nếu thế dù trận chiến này thất bại cũng không sao, cấm chế này cần hai chiếc chìa khóa cùng mở ra mới được, không có Anh Hùng Hội, Tả Vô Cương chỉ có thể đứng nhìn, không cách nào động đến thi thể Tổ sư.
Trần Độ làm việc đều có tính toán, chỉ cần một chút không ổn, hắn sẽ không đánh cược.
Nhưng lúc này Nhậm Bình Sinh lại nói:
- Được, ta cược với ngươi.
Trần Độ bên cạnh nóng nảy nhưng Nhậm Bình Sinh đã đáp ứng, ở đây cũng có rất nhiều người đến xem, Nhậm Bình Sinh đường đường là hội chủ Anh Hùng Hội, còn là cường giả cảnh giới Dương Thần, nếu hắn đổi ý chỉ có thể bị các thế lực trên giang hồ và võ giả chê cười.
Tô Tín nhìn Trần Độ lắc đầu sốt ruột, xem ra vị Trần hội phó này rất tốt, nhưng hắn lại quên mất Nhậm Bình Sinh là vì danh dự của một cường giả Dương Thần.
Đối diện với thực lực không dựa vào bản thân, nổi tiếng trên giang hồ không bằng có võ giả tuyên chiến. Nếu Nhậm Bình Sinh từ chối, không cần biết người bên ngoài sẽ nghĩ ra sao, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không vượt qua nổi cửa ải của mình.
Tả Vô Cương thở dài nói:
- Qủa nhiên không hổ danh là hội chủ của Anh Hùng Hội, “Nhất Hoa Yên Vũ’’ Nhậm Bình Sinh, đây không phải là nơi để giao thủ, phía dưới có chỗ rộng hơn, ngày hôm nay chúng ta quyết một trận sinh tử, xem thử cuối cùng là ai chết trong tay ai!
Lời vừa dứt, Tả Vô Cương đã lập tức dẫn người tiến vào trong sườn núi.
Đệ tử Thần Đạo Minh bị Tả Vô Cương tẩy não, nghe thấy Tả Vô Cương muốn quyết chiến sinh tử với Anh Hùng Hội, còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Mà những thế lực bản địa Lương Châu bị Tả Vô Cương kéo đến cũng cắn răng, chuẩn bị sống mái một phen với Anh Hùng Hội.
Điều khác biệt nhất giữa võ giả xuất thân từ Lương Châu và võ giả xuất thân từ võ lâm Trung Nguyên chính là bọn họ lớn gan, có dũng khí đánh một trận.
Sinh tồn ở Lương Châu, chỉ cần thế lực của ngươi lộ ra chút mềm yếu, không biết chừng thế lực khác sẽ nhe răng muốn cắn ngươi.
Cho nên những thế lực võ lâm Lương Châu vô cùng kiên định, không giống với thế lực võ lâm Trung Nguyên, trước khi động thủ còn phải thăm dò một chút, nhìn xem có cách giải quyết hay không, sau đó mới thật sự ra tay.
Bây giờ Anh Hùng Hội muốn đuổi cùng giết tận, trừ khi Tả Vô Cương tự phế võ công thì bọn họ mới có thể thoát được một mạng, nhưng tất nhiên Tả Vô Cương sẽ không làm vậy, đã như thế, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể đánh một trận.
- Đánh vào trong!
Trần Độ rơi vào bước đường cùng, đành phải hạ lệnh, rất nhiều võ giả Anh Hùng Hội và võ giả đến giúp đều cùng xông vào sườn núi.
Đợi khi vào tiến vào trong, Nhậm Bình Sinh và Trần Độ mới phát hiện ra không ổn, thầm mắng trong lòng là Tả Vô Cương gian trá.
Trước mắt Tả Vô Cương lại làm ra vẻ phóng khoáng quyết chiến một trận, mọi người còn nói minh chủ Thần Đạo Minh có lá gán lớn, dù đập nồi dìm thuyền cũng phải tử chiến với Anh Hùng Hội.
Nhưng bây giờ tiến vào trong lăng mộ, bọn họ mới phát hiện, địa hình bên trong có chút bất lợi với Anh Hùng Hội.
Không biết người xây dựng lăng mộ đã nghĩ thế nào, tòa lăng mộ bị hắn xây dựng xuyên suốt bốn bên, tuy diện tích rất lớn nhưng lại có vô số thông đạo, bên trong thông đạo lại vô cùng chật hẹp, giống như mê cung vậy.
Cứ như thế, người bên Anh Hùng Hội sẽ phải phân tán sức lực tìm kiếm bọn họ, tất cả mọi người tụ tập một chỗ là điều không thể, mười mấy người đã đủ ních chật toàn bộ thông đạo.
Nhưng nếu như tản ra, ưu thế đông người của Anh Hùng Hội sẽ hoàn toàn mất đi, người của Thần Đạo Minh có thể mượn cơ hội này đánh tan từng tốp người của họ.
Thực lực của Anh Hùng Hội mạnh mẽ chiếm giữ nhân hòa, nhưng Thần Đạo Minh lại nắm được đất lơi, nếu vậy ai thắng ai bại không ai biết được.
Danh sách chương