Thật ra ý mà Chuyển Luân Vương biểu đạt rất đơn giản, lại lịch của phiến đá bạch ngọc và nơi mà Nhân Hoàng phi thăng đã có một vài dấu vết sót lại trước khi hoàng triều được thành lập cả một thời.

Mà nghe giọng điệu của Chuyển Luân Vương lúc này thì có vẻ như manh mối liên quan tới phiến đá bạch ngọc này vẫn còn nằm trong tay một vài thế lực giang hồ, hơn nữa các thế lực này còn không yếu, nếu không thì cũng sẽ không khiến Tô Tín và các cường giả ở Địa Phủ khác cùng ra tay.

Nên biết rằng, với thân phận người ở Địa Phủ, cho dù chỉ có một người, chỉ cần kẻ địch không phải là cảnh giới Dương Thần thì gần như không ai có thể làm gì người trong Địa phủ khi ở cùng một cấp bậc, khiến cho nhiều người cùng hành động như thế thì có vẻ như địa vị của đối phương cũng không đơn giản.

Quả nhiên, Chuyển Luân Vương đưa ra một tờ giấy, trên đó viết mục tiêu nhiệm vụ lần này mà bọn họ phải tìm, không phải một mục tiêu thôi, mà là mấy mục tiêu, trong đó còn có mục tiêu tương đối khó giải quyết.

Chuyển Luân Vương cười nói.

- Lần này có Sở Giang Vương dẫn dắt đội ngũ, dự là chuyện này sẽ rất dễ dàng, dù sao ngươi cũng có kinh nghiệm ở mặt này.

Tô Tín có chút cạn lời, mình có kinh nghiệm gì? Kinh nghiệm phá nhà diệt môn, giật đồ từ trong tay người khác ư?

Nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, có vẻ như trong những người ở Địa Phủ này thì cũng chỉ có mình hắn có kinh nghiệm ở mặt này.

Thật ra nhìn những người trong Địa Phủ lúc này, dù bọn họ cũng không được tính là những đệ tử cực kỳ gian ác gì, nhưng cũng chắc chắn không được tính là người tốt.

Nếu như có người nào đó hoặc là thế lực nào đó nắm trong tay thứ mà bọn họ cần, nếu những người này không mượn được, bọn họ cũng sẽ không để ý mà đi cướp đoạt trắng trợn.

Nhưng mà ngược lại người trong Địa Phủ rất ít khi làm loại chuyện này, đó không phải là bởi vì bọn họ hiền lành, mà là do với sức mạnh của họ bây giờ thì thứ có thể làm vừa mắt họ thật sự quá ít.

Bọn họ chướng mắt với những thứ trong tay của thế lực nhỏ, cũng không thèm đi cướp đoạt.

Mà bọn họ cũng không có năng lực đi cướp đoạt những đồ vật trong tay thế lực lớn, cho nên chuyện này cũng khiến cho người trong giang hồ cảm thấy người trong Địa Phủ khá là khiêm tốn.

Nhưng thật ra người trong Địa Phủ cũng sẽ không thấy phản cảm đối với loại chuyện giết người cướp của này.

- Lần này có những ai đi?

Tô Tín hỏi.

Chuyển Luân Vương quay đầu nhìn về phía Mạnh Bà, loại chuyện sắp xếp nhiệm vụ này phải do vị Mạnh Bà đại nhân quản lý.

Mạnh Bà suy nghĩ một chút rồi nói.

- Vốn ta định cho Tiểu Thôi dẫn dắt đội ngũ nhưng mà bây giờ Tiểu Thôi phải chịu trách nhiệm quản lý công việc ở Địa Phủ, cho nên người dẫn dắt đội ngũ sẽ là Tiểu Tô. Những người còn lại là những võ giả có cảnh giới Dung Thần đang rảnh rỗi trong Địa Phủ nên ta đã chọn vài người trong số họ, để ba người Bạch Vô Thường, Hắc Vô Thường, Phạt Ác Phán Quan đi chung với ngươi đi.

Tô Tín gật gật đầu, trong bốn người, ngoại trừ Hắc Vô Thường hắn chưa tiếp xúc ra, thì hai người khác đều là người quen của hắn.

Bạch Vô Thường chính là vị "Phi Tinh Truyền Hận" Bạch Duy Duyên đứng thứ thứ ba mươi tám của Địa Bảng, chắc chắn được tính là cường giả trong các võ giả cảnh giới Dung Thần.

Hơn nữa đó mới chỉ là thực lực hắn biểu hiện ra trên võ đạo, Bạch Vô Thường thích nhất là chạy loạn khắp giang hồ, thu gom một vài món đồ kỳ quái, hắn cũng có nghiên cứu một chút về các lĩnh vực khác như đan đạo, luyện khí, trận pháp, y thuật, cơ quan, việc học hơi tạp.

Mà cũng chính vì vậy nên hắn và Chuyển Luân Vương mới có thể cùng nhau nghiên cứu bí mật trong phiến đá bạch ngọc này.

Thân phận ban đầu của Phạt Ác Phán Quan là Tổng tiêu đầu Vương Ngọc của tiêu cục Thiên Hạ, mặc dù hắn có vẻ khiêm tốn trên giang hồ, nhưng đó cũng chỉ là do các võ giả tầm thường trong giang hồ cho là vậy, những cường giả của thế lực lớn sẽ không thấy như thế.

Các chi nhánh của tiêu cục Thiên Hạ trải rộng toàn bộ giang hồ, nếu thân là Tổng tiêu đầu Vương Ngọc mà lại là một người tầm thường, chỉ sợ tiêu cục Thiên Hạ của hắn đã sớm bị người ta chiếm lấy mất.

Hơn nữa, chỉ dựa vào việc Vương Ngọc có thể trở thành người trong Địa Phủ thì đã chứng minh thực lực của hắn rất chắc chắn.

Trong đám người Địa Phủ thì không có sự tồn tại của một kẻ vô dụng, gần như người người đều là cường giả có thể lấy một địch nhiều trong cùng cấp bậc.

Về phần vị Hắc Vô Thường cuối cùng này thì Tô Tín lại chưa từng tiếp xúc gì cả.

Trong hành trình Cửu Trọng Kiếm Các trước kia thì người này cũng có tới, thế nhưng khi đó Tô Tín cần che giấu tung tích, cho nên sau khi chuyện ở Cửu Trọng Kiếm Các kết thúc thì bọn họ cũng chỉ chào hỏi nhau một tiếng mà thôi, cũng không có nói chuyện.

Mạnh Bà truyền tin đi, không lâu sau Vương Ngọc và Hắc Vô Thường đều đẩy cửa tiến vào, có vài người chào hỏi một tiếng, sau khi Mạnh Bà nói cho bọn họ tin tức nhiệm vụ thì bắt đầu mặc người khác làm việc, còn mình thì không động tay vào.

Dù trước kia nàng và Hậu Thổ là người quản lý Địa Phủ, nhưng cũng may mắn là có Thôi Phán Quan hỗ trợ, nếu không cũng không biết bây giờ Địa Phủ sẽ ra dạng gì nữa.

Nhưng mà dù trước kia Thôi Phán Quan nhàn rỗi, nhưng hắn cũng không thể cứ luôn ở Địa Phủ mãi, hắn cũng phải trở về Thôi thị ở Thanh Hà mấy lần.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, thân phận của Thôi Phán Quan bại lộ, cuối cùng hắn không thể dùng thân phận vốn có để hành tẩu giang hồ nữa, cho nên hầu như cả ngày đều ru rú trong Địa Phủ, điều này cũng khiến cho Mạnh Bà và Hậu Thổ cũng trở nên nhàn hạ, cứ quăng việc cho người khác, chỉ phụ trách ra lệnh là được.

Nhiệm vụ lần này là do Tô Tín dẫn dắt đội ngũ, mấy người Bạch Vô Thường cũng không phản đối.

Mặc dù tất cả mọi người trong Địa Phủ đều bình đẳng, nhưng thân là võ giả, sức mạnh của bản thân và quyền thế cũng sẽ ảnh hưởng đến quyền lên tiếng của ngươi trong Địa Phủ hoặc nhiều hoặc ít.

Đây không phải ganh đua so sánh, đây chỉ là một loại cạnh tranh theo bản năng giữa võ giả mà thôi, con nhà võ luôn độc tôn xưng hùng, không chịu ai dù kẻ ấy đứng hàng thứ hai sau mình, tuy mọi người là người một nhà nhưng ít nhất cũng phải phân chia cao thấp mới được.

Trước kia, Tô Tín chỉ là một tiểu bối ở Địa Phủ, có nhiệm vụ gì thì Tô Tín cũng phải phối hợp với người khác.

Nhưng mà bây giờ sức mạnh thành tích chiến đấu và năng lực của Tô Tín đều đã phô bày ra bên ngoài, đám người cũng thấy được hết, cho nên cũng không có ai có ý kiến gì khác với việc Tô Tín dẫn dắt đội ngũ.

Hơn nữa, người dám nói oai danh của mình trên giang hồ có thể so với Tô Tín trong mấy người này thì cũng chỉ có Bạch Vô Thường, trước khi hắn vào Địa Phủ thì chính là "Phi Tinh Truyền Hận" Bạch Duy Duyên có danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ, chắc chắn là cường giả trong đám tán tu.

Nhưng mà tính cách của Bạch Duy Duyên khá lạnh nhạt, ngoài chuyện mà hắn cảm thấy hứng thú ra thì hắn cũng không tranh đoạt gì.

Lần này nhóm người Tô Tín có rất nhiều mục tiêu nhưng lại đều nằm ở cùng một khu vực, đó chính là phía Tây, tập trung ở khoảng Lương Châu Đạo và ba mươi sáu nước Tây Vực.

Dù Lương Châu Đạo cũng là một Đạo của Đại Chu nhưng trên thực tế nơi đây lại là vùng chiến của bốn phía, đủ loại thế lực hỗn loạn, mà ngay cả Đại Chu cũng không có sức mạnh để quản lý nó hoàn toàn, cho nên chỉ có quân đội đóng giữ ở hướng nằm gần với Đại Chu tại Lương Châu Đạo, tất cả những nơi còn lại thì bỏ, chỉ để lại một vài mật thám giám sát của Lục Phiến Môn.

Phía Đông của Lương Châu Đạo nằm gần Đại Chu, mà đi về hướng Tây thì lại chính là ba mươi sáu nước của Tây Vực, đi về hướng Bắc thì là thảo nguyên Tây Bắc, nơi có các võ giả dị tộc và võ giả Trung Nguyên ở cùng với nhau, đó là khu vực không ai quản lý, cứ đi tiếp về hướng Bắc thì sẽ là nước Kim Trướng Hãn.

Mà hướng Nam của Lương Châu Đạo thì là vùng Tây Cương nghèo nàn, thường xuyên có người không lăn lộn nổi ở Tây Cương hoặc là võ giả đắc tội với Mật Tông tới Lương Châu Đạo để trốn tránh.

Cho nên có thể nói Lương Châu Đạo là khu vực hỗn loạn, võ lâm Trung Nguyên, nước Kim Trướng Hãn, dị tộc của Tây Bắc, võ giả Tây Cương, thậm chí có thể tìm thấy võ giả của ba mươi sáu nước Tây Vực ở khu vực này, quả thật rất là rối loạn.

Thậm chí gốc rễ của Hoàng Tuyền giáo trong Cửu Ngục Tà Ma cũng nằm trong Lương Châu Đạo này, chuyện này lại càng khiến cho tình hình của Lương Châu Đạo thêm rối loạn.

Khác nữa là Đạo châu phủ khác đều nằm dưới khống chế của Đại Chu, có rất ít Đạo châu phủ giống như Lương Châu Đạo này, hơn nữa nếu có cũng bị đủ loại thế lực khác nắm giữ.

Một trong những mục tiêu của đám người Tô Tín lần này, cũng là mục tiêu khó giải quyết nhất, Tru Ác Minh, một trong những thế lực lớn nhất Lương Châu Đạo, cũng gọi là Ác Nhân Cốc, những mục tiêu còn lại thì dễ giải quyết hơn.

Thứ gọi làTru Ác Minh thật ra là một liên minh của Lương Châu Đạo, tạo thành từ rất nhiều võ giả tán tu ở nơi đó.

Dù cái tên Tru Ác Minh này dễ nghe, nghe giống như là một thế lực liên minh của chính đạo nhưng thật ra lại là liên minh do một đám giặc dữ kẻ ác hàng thật giá thật tạo thành.

Lấy cái tên như vậy là vì qua mặt một vài tông môn chính đạo đến từ bên ngoài, vì để tránh gặp một chút phiền phức không cần thiết, thật ra tất cả người ở Lương Châu Đạo cũng biết phẩm hạnh của bọn họ như thế nào.

Trong Tru Ác Minh này có võ giả dị tộc tới từ Tây Bắc, cũng có võ giả tới từ ba mươi sáu nước Tây Vực, thế nhưng chiếm phần lớn thì vẫn là võ giả tới từ Đại Chu, trong đó lại có nhiều giặc dữ kẻ ác không lăn lộn nổi ở Đại Chu nhất, cũng có không ít kẻ nổi danh trên Bảng Đen trong đó.

Bọn họ thành lập một liên minh ở Lương Châu Đạo hỗn loạn, một mặt là vì thành lập thế lực ở đây để mưu đồ kiếm lợi, mà phần lớn thì cũng là vì để phòng có vài người muốn cầm đầu bọn họ đi lĩnh vàng thưởng trên Bảng Đen.

Cho nên dù những người này xưng là Tru Ác Minh nhưng trên thực tế dân bản xứ ở Lương Châu Đạo lại gọi bọn họ là Ác Nhân Cốc, bởi vì căn cứ của Tru Ác Minh nằm ở giữa một khe núi dễ phòng thủ khó tấn công.

Mặt nạ Địa Phủ của đám người Tô Tín quá mức nổi bật trong ngày thường, Bạch Duy Duyên trực tiếp lấy ra mấy cái mặt nạ da người giao cho đám người.

Trang phục có hoa văn vàng đen ở trên người bọn họ thì không cần cởi ra, chỉ cần che giấu mặt một chút là tốt rồi.

Tô Tín đều biết thân phận của mấy người ở đây, chỉ có thân phận của Hắc Vô Thường là Tô Tín không biết.

Hơn nữa tính cách của người nọ cũng rất giống Bình Đẳng Vương "Lục Thần Đao" Khổng Tuyên, tính cách tương đối lạnh lẽo, mang dáng vẻ người lạ thì đừng tới gần.

Bây giờ mọi người đều đã đổi lại mặt nạ da người, Hắc Vô Thường cũng không cố ý che che giấu giấu, lấy mặt nạ trên mặt Hắc Vô Thường xuống, lộ ra tướng mạo của người chừng ba mươi lăm tuổi, nhưng mặt mày lại lạnh lẽo và thô như được dao gọt.

Gần như trong nháy mắt, Tô Tín lập tức nhận ra người này là ai.

Mặc dù thanh danh của hắn trên giang hồ rất nhỏ, thế nhưng thanh danh của hắn lại rất lớn trong Đạo Môn.

Người này chính là đệ tử bị vứt bỏ của Thái Nhất Đạo Môn, "Vô Tình Đạo" Lệ Kinh.

Tuy có nhiều Đạo Môn chính thống nhưng Thái Nhất Đạo Môn lại là Đạo Môn thuần túy nhất, mà Lệ Kinh chính là một đệ tử xuất sắc nhất của Thái Nhất Đạo vào ba mươi năm trước, có địa vị giống như Lâm Trường Hà bây giờ.

Nhưng mà chẳng hiểu tại sao cuối cùng Lệ Kinh lại phản bội Thái Nhất Đạo Môn, chuyển sang tu luyện Đạo Thái Thượng Vong Tình.

Mặc dù Đạo chính thống của Thái Nhất Đạo Môn giống với Đạo Thái Thượng Vong Tình mấy phần, nhưng Đạo Thái Thượng Vong Tình quá cực đoan, cũng đã sớm bị Đạo giáo chính thống gạt bỏ, thậm chí cũng không thể tìm thấy võ giả chỉ chuyên tu luyện Đạo Thái Thượng Vong Tình trong giang hồ.

Kết quả bây giờ đệ tử Lệ Kinh xuất sắc nhất của Thái Nhất Đạo Môn lại chuyển sang tu luyện Đạo Thái Thượng Vong Tình, có thể tưởng tượng được sự tức giận của Thái Nhất Đạo Môn.

Cuối cùng chẳng biết vì sao, Thái Nhất Đạo Môn cũng không truy cứu Lệ Kinh, thế nhưng cuối cùng cũng đuổi hắn ra khỏi tông môn, sau đó không còn tung tích của Lệ Kinh nữa, chuyện này gây chấn động không nhỏ trong Đạo Môn lúc ấy.

Nhưng mà không ngờ Lệ Kinh đã không có tin tức gì trong ba mươi năm lại gia nhập Địa Phủ, đồng thời còn tu luyện đến cảnh giới Dung Thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện