Du long kiếm mang theo tần suất chấn động kỳ dị quét qua cổ họng Phương Đông Đình, nhìn như chậm chạp nhưng lại nhanh như cuồng phong.

Hiện tại kiếm của Tô Tín ít đi vài phần quỷ dị tàn nhẫn nhưng tốc độ xuất kiếm lại nhanh hơn lúc trước ba phần.

Đây mới là khoái kiếm của Tô Tín, đường đường chính chính xuất kiếm nhưng người ta không cách nào ngăn cản.

Phương Đông Đình che yết hầu và không cam lòng nhìn sang, Tô Tín thản nhiên nói: “Ta nói rồi, thực lực cũng không thể đại biểu tất cả.”

“Cảnh giới Tiên Thiên rất mạnh, cho dù là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh yếu nhất, tổng sản lượng chân khí cũng nhiều hơn Hậu Thiên Đại viên mãn vài chục lần.”

“Ngươi lại không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của chân khí, cho dù chân khí sâu dày hơn nữa cũng chẳng khác gì tiểu hài tử cầm kiếm mà thôi.”

Tạ Chỉ Yến và Cung Thanh Phong đều có thể phát huy uy lực của chân khí tới mức tận cùng, uy lực khủng bố.

Thực lực của Phương Đông Đình phát huy ra năm thành uy lực đã là cao.

Kỳ thật Tô Tín có thể giết Phương Đông Đình cũng là vì sau khi tiến vào đốn ngôn thực lực đại tiến, cộng thêm có Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ làm sát chiêu.

Nếu như ban đầu hắn đối mặt với Trần Chiêu sư thúc của Mạnh Trường Hà mà có thực lực như hiện tại, hắn cũng không cần lãng phí Hỏa Diễm Đao, trực tiếp ra tay đánh chết tại chỗ là được rồi.

Sau khi giết Phương Đông Đình, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Tô Tín: “Chúc mừng kí chủ đánh chết nhân sĩ chính đạo Phương Đông Đình, hoàn thành bộ phận chi nhánh nhiệm vụ, ban thưởng 200 điểm giá trị phản phái.”

“Võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh võchỉ có hai trăm điểm giá trị phản phái? Nếu như muốn tập hợp đủ 1000 điểm giá trị phản phái phải giết năm người?”

Tô Tín lập tức hiểu nhiệm vụ ‘ chính đạo công địch ’ không phải hắn hiện tại có thể hoàn thành, hắn cũng không phải mỗi lần đều gặp võ giả Tiên Thiên yếu kém giống Phương Đông Đình.

Sau khi nghỉ ngơi một lát và khôi phục một ít nội lực, Tô Tín cảm giác chuyện này khó giải quyết.

Người Thanh Thành kiếm phái đã ở Tương Nam, chỉ dùng nửa ngày là có thể tới Thường Ninh phủ.

Phương Đông Đình chết tại đây, cho dù hắn chạy thoát Giang Lăng đuổi giết cũng không thoát Thanh Thành kiếm phái đuổi bắt.

Mặc dù không có người nhìn thấy chính mình giết Phương Đông Đình, nhưng người Thanh Thành kiếm phái không phải người ngu, chỉ cần cẩn thận phân tích, nhất định có thể suy đoán ra hung thủ là ai.

Cho nên Tô Tín hiện tại cần có thời gian, cần giả tạo hiện trường chiến đấu mới được.

Hăn đưa thi thể Phương Đông Đình tới chỗ thi thể Cung Thanh Phong và A Thất lúc trướclại bày ra tư thái ba người tự giết lẫn nhau.

Thi thể A Thất còn dễ nói, hắn là bị Tô Tín dùng Cừu Cực Chưởng đánh gảy tâm mạch mà chết, Tô Tín lại bổ sung vào cổ hắn một kiếm, làm thành bộ dạng nhất kiếm phong hầu.

Mà Phương Đông Đình bị Kinh Thần chỉ của Tô Tín Kinh Thần làm trọng thương mới giết, chỉ cần không mổ thi thể sẽ không phát hiện ra.

Thứ khó giải quyết duy nhất chính là Cung Thanh Phong.

Hắn bị Tô Tín hối đoái Niêm Hoa Chỉ chấn vỡ kinh mạch toàn thân, Tô Tín lại bổ lên người hắn vết thương quá lớn, bảo đảm huyết dịch toàn thân hắn hiện tại chảy khô rồi.

Bộ dạng như vậy kẻ đần nhìn cũng biết không đúng, võ giả Thanh Thành kiếm phái tuyệt đối có thể đoán được.

Cho nên Tô Tín cẩn thận dùng kiếm trong tay Phương Đông Đình cắt đứt yết hầu của Cung Thanh Phong, cẩn thận từng li từng tí không chạm tới kinh mạch.

Như vậy chỉ làm thành Cung Thanh Phong trước hết giết A Thất, sau đó Phương Đông Đình lại đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong.

Tuy có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.

Sau khi bố trí xong hiện trường, Tô Tín cầm lấy trường kiếm trong tay Cung Thanh Phong, trực tiếp một kiếm đâm vào xương sườn của mình, lúc này máu tươi bắn tung tóe, sắc mặt Tô Tín tái nhợt.

Rút trường kiếm ra, Tô Tín lảo đảo đi trở về, nhìn hai người Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà nằm trên mặt đất.

Mặc dù hai người này bị một kiếm của Cung Thanh Phong đánh trọng thương, thực lực của bọn họ không lọt vào mắt Cung Thanh Phong.

Kiếm kia chỉ tùy ý chém ra mà thôi, đại bộ phận lực lượng đều tập trung vào Phương Đông Đình và A Thất, từ đó cũng làm cho hai người trọng thương mà không chết.

Lúc này Mạnh Trường Hà vẫn còn hôn mê nhưng Hạ Thiên đã giãy dụa bò dậy.

Nhìn thấy Tô Tín bụm miệng vết thương ở xương sườn đi tới, Hạ Thiên liền vội vàng hỏi: “Tô bang chủ, Cung Thanh Phong như thế nào?”

Sắc mặt Tô Tín khó coi nói: “Chết, Phương Đông Đình và tùy tùng A Thất đều là võ giả Tiên Thiên, cuối cùng dốc sức liều mạng đánh chết Cung Thanh Phong nhưng bọn họ cũng chết rồi.”

Hạ Thiên lúc này thở ra một hơi, chỉ cần Cung Thanh Phong chết là tốt rồi, công tử ca Phương Đông Đình sống chết thế nào không phải việc hắn cần quan tâm.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Tô Tín cười lạnh nói: “Đừng có thả lỏng, đừng quên tại đây còn có Thần Cung Cảnh Giang Lăng.”

“Đối mặt hắn, cho du chúng ta toàn thịnh cũng không phải đối thủ, càng không cần nói trạng thái trọng thương.”

Nghĩ đến đây sắc mặt Hạ Thiên tái nhợt, hắn cười khổ nói: “Không có biện pháp, chỉ có thể ở chỗ này chờ chết.”

Tô Tín nói: “Đi cửa ra vào xem xét, nếu như Tạ Chỉ Yến có thể kéo dài Giang Lăng một giờ, hoặc là hắn mất phương hướng trong sương mù, chúng ta có lẽ còn có một tia hi vọng, ta vừa rồi tốt nghiệm qua, sương mù không có làm ký hiệu sẽ dễ dàng mất phương hướng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện