Tô Tín nghe Hoàng Bỉnh Thành nói như thế, trực giác nói rõ việc này có vấn đề.

Thực lực Tề Long mạnh hơn Hoàng Bỉnh Thành, nhưng luận kinh nghiệm đấu tranh quyền mưu, hắn thật sự không bằng Hoàng Bỉnh Thành đi theo Tô Tín nhiều năm.

Tề Long chỉ thấy thủ hạ của Tô Tín tranh chấp với phiên tăng tranh, cho nên làm cho lời đồn về Lục Phiến Môn nổi lên bốn phía, nhưng Hoàng Bỉnh Thành lại nhìn ra có kẻ trợ giúp phía sau, manh mối đều nhắm vào Tô Tín.

Rốt cuộc là ai làm việc này, Tô Tín không suy nghĩ nhiều, mấu chốt là giải quyết vấn đề thế nào.

Cơ Hạo Điển tìm người đến nghiên cứu bí mật bạch ngọc thạch bản, Tô Tín không muốn quản, cho dù hắn tìm người Bạch Liên giáo cũng không sao cả, dù sao hắn hiện tại là thần tử Đại Chu, cho dù Cơ Hạo Điển thực nghiên cứu ra bí mật bạch ngọc thạch bản, tương lai cũng chia xẻ cho Tô Tín, tối thiểu cũng phải chia xẻ một bộ phận

Nhưng đám phiên tăng Mật Tông chọc tới Tô Tín, Tô Tín sẽ không bỏ mặc việc này.

Người châm ngòi thổi gió cũng âm độc, cũng nắm được chỗ đau của Tô Tín.

Lúc trước Tô Tín tiếp nhận vị trí tổng bộ đầu Thịnh Kinh thành, hắn sử dụng thủ đoạn rất nghiêm khắc, thậm chí còn cầm Thái vương Cơ Ngôn Thành khai đao, cuối cùng chấn nhiếp các công hầu Đại Chu, làm cho bọn họ không dám làm càn trong Thịnh Kinh thành.

Kết quả hiện tại tốt rồi, Tề Long lại lựa chọn nhượng bộ trước phiên tăng Mật Tông.

Bất kể trong đó có lệnh của Tô Tín hay không, nhưng người khác âm thầm châm ngòi cho rằng thủ hạ của Tô Tín chỉ biết bạo ngược trong nội bộ, ngày bình thường mở miệng là nói pháp luật Đại Chu, quản lý rất nghiêm khắc, hiện tại lại sợ hãi phiên tăng Mật Tông.

Chỉ có điều Tô Tín không có trách cứ Tề Long và Hoàng Bỉnh Thành không kịp thời gọi mình, dù sao chuyện này vẫn nằm trong phạm vi khống chế, một khi bế quan bị cắt đứt, nói không chừng sẽ tạo ra hậu quả gì đó, cho nên cho dù Hoàng Bỉnh Thành hay Tề Long, trong tình huống không có nguy cơ sẽ không ảnh hưởng Tô Tín đang bế quan.

- Đi, các ngươi không cần lo việc này, ta sẽ đi tìm Thiết Chiến đại nhân hỏi thăm môt chút.

Tô Tín nói ra.

Sau khi đi ra ngoài, Tô Tín trực tiếp đi vào văn phòng Thiết Chiến, Thiết Chiến nhìn thấy Tô Tín đến đây cũng không ngạc nhiên, hắn trực tiếp hỏi:

- Ngươi muốn nói chuyện đám phiên tăng Mật Tông kia sao?

Thiết Chiến rất hiểu tính tình của Tô Tín, hắn tuyệt đối không phải người ẩn nhẫn khi ăn thiệt thòi.

Cho nên Thiết Chiến đã sớm đoán được, chỉ cần Tô Tín xuất quan, nhất định sẽ tới gặp hắn đòi công đạo.

Tô Tín gật đầu, hắn ngồi đối diện Thiết Chiến, hỏi:

- Thiết đại nhân, đối với đám phiên tăng Mật Tông kia, thái độ của Lục Phiến Môn chúng ta là gì? Mặc cho bọn chúng hung hăng càn quấy trong kinh thành hay sao?

Thiết Chiến cười khổ lắc đầu, nói:

- Lục Phiến Môn chúng ta không nên chộn rộn vào việc này, cho dù có liên quan tới người của quân đội, bọn họ cũng không nhúng tay vào.

- Ngươi cũng biết tình huống của bệ hạ, hiện tại trong lòng hắn, chuyện trọng yếu nhất là nghiên cứu bí mật trường sinh trong bạch ngọc thạch bản.

- Hiện tại người Mật Tông có thể giúp hắn tăng tốc hoàn thành việc này, có thể nghĩ bệ hạ bây giờ dùng thái độ gì với bọn họ.

- Cho nên vấn đề này không dễ quản, Lục Phiến Môn không sợ Tây Cương Mật Tông, nhưng lại sợ bệ hạ.

Tô Tín cau mày, lúc trước hắn thuyết phục Cơ Hạo Điển ra tay đối phó Thanh Thành kiếm phái đã dùng lý do này, không nghĩ tới bây giờ Lục Phiến Môn lại bị lý do này làm bó tay bó chân, không thể động thủ.

Thiết Chiến nói:

- Người Tây Cương Mật Tông làm quá mức, ngươi có thể phản kích, chỉ có điều ngươi phải nghĩ kỹ cách nói khi gặp bệ hạ mới được, Thiết gia ta không thể xuất thủ trong việc này.

- Hơn nữa lần này bệ hạ cho phép Tây Cương Mật Tông đến Trung Nguyên truyền đạo, đương nhiên không chỉ vì tăng tốc độ nghiên cứu bí mật trường sinh trong bạch ngọc thạch bản, cũng bởi vì bệ hạ muốn ngăn cản Thiếu Lâm tự cùng Đạo Môn.

- Tuy bệ hạ chúng ta hiện tại muốn đạt được bí mật trường sinh trong bạch ngọc thạch bản, hắn cũng không vì chuyện hư vô mờ mịt này mà nhượng bộ Tây Cương Mật Tông.

- Trong võ lâm Trung Nguyên, thực lực Đạo Môn cùng Thiếu Lâm tự quá mạnh mẽ, bọn họ như hai con hổ tranh phong với nhau, bệ hạ muốn kéo Tây Cương Mật Tông kéo lên nhằm tạo thế chân vạc, đến lúc đó tràng diện sẽ càng rối loạn.

Tô Tín gật đầu, tuy Nhân Hoàng Đại Chu không sống được bao lâu, hắn còn chưa tới mức bị trường sinh làm mê muội đầu óc.

Chiêu này của hắn rất không tệ, có tác dụng với Đạo Môn hay không, Tô Tín không biết, nhưng trăm phần trăm sẽ có tác dụng với Thiếu Lâm tự.

Tuy Mật Tông và Thiếu Lâm tự đều thuộc về Phật môn, nhưng chính bởi vì như thế, cùng là Phật môn nên tranh giành đạo thống mới tàn khốc nhất.

Có câu nói, bài trừ bên ngoài phải yên bên trong, cho dù Thiếu Lâm tự hay Tây Cương Mật Tông, bọn họ đều nghĩ như vậy.

- Đúng rồi, người ra tay với thủ hạ của ta là ai?

Tô Tín hỏi.

Thiết Chiến nói:

- Lần này người ra tay với thủ hạ của ngươi không phải Mật Tông Kim Cương tự, mà là môn phái khác trong Mật Tông.

- Kim Cương tự chính là một trong Phật môn tam tự, đệ nhất đại phái Tây Cương, đệ tử bọn họ có phong cách hành sự rất đại khí, sẽ không làm ra việc quấn quít không buông.

- Nháo sự lần này chính là người Hoan Hỉ miếu, Đại Uy Thiên Long tự, Chân Ngôn tông.

- Mấy môn phái này đều là đạo thống Tây Cương, thực lực không kém gì tông môn đỉnh cấp trong Trung Nguyên, tuy không cách nào so sánh với Kim Cương tự nhưng thế lực đủ đứng trong hàng ngũ thế lực đỉnh cấp.

Tô Tín gật đầu, thân là tứ đại thần bộ, hắn cũng hiểu một ít thế lực tông môn của Tây Cương.

Kỳ thật thế lực đỉnh cấp trên giang hồ không chỉ có Phật môn tam tự, Đạo môn tứ tông gì đó, có chút thế lực tông môn bên ngoài Trung Nguyên không kém gì thế lực đỉnh cấp, có chút thậm chí còn mạnh hơn nữa.

Ví dụ như Kim Trướng Hãn Quốc ở phía bắc, thực lực bọn họ không yếu hơn Đại Chu, nếu không bọn họ cũng không làm ra chuyện xâm lấn Trung Nguyên vào những năm cuối Đại Tấn.

Hơn nữa Kim Trướng Hãn Quốc còn có quốc giáo Côn Già phái, thực lực bọn họ rất cường đại.

Còn có Tây Vực ba mươi sáu nước, trong đó có một ít quốc gia và giáo phái có cường giả Chân Vũ cảnh tọa trấn.

Chỉ có điều những địa vực này cách Trung Nguyên xa xôi, cho nên cũng không bị nhét vào trong hàng ngũ thế lực đỉnh cấp.

Tô Tín dùng ngón tay gõ bàn. nói:

- Hoan Hỉ miếu? Một trong cửu ngục tà ma? Mật Tông bụng đói ăn quàng rồi, lại nhét một trong cửu ngục tà ma vào trong phạm vi Mật Tông.

Tô Tín rất chướng mắt những gia hỏa dựa vào song tu gia tăng thực lực, tuy nói võ đạo một đường ngàn vạn con đường, cho dù là ma đạo cũng chỉ làm việc cực đoan mà thôi, nhưng dựa vào song tu sẽ có tai họa ngầm quá lớn.

Thiết Chiến lắc đầu nói:

- Ngươi sai rồi, đứng trong hàng ngũ cửu ngục tà ma là Hoan Hỉ giáo, không phải Hoan Hỉ miếu.

- Có gì khác nhau sao?

Thiết Chiến suy nghĩu, sau đó cười khổ nói:

- Đúng là không có gì khác nhau, phong cách hành sự của Hoan Hỉ miếu rất tà khí, làm không ít chuyện khác người tại Tây Cương, cuối cùng suýt nữa chọc nhiều người tức giận.

- Cho nên Hoan Hỉ miếu đành phải trục xuất một ít đệ tử ra khỏi sư môn, những người này diễn biến thành Hoan Hỉ giáo sau này, bọn họ tu luyện công pháp và giáo lí đến từ Hoan Hỉ miếu, chẳng qua phong cách hành sự tà dị hơn mà thôi.

- Cho dù người Hoan Hỉ miếu phạm sai lầm lớn cũng chỉ bị trục xuất sư môn, bọn họ sẽ nương tựa Hoang Hỉ giáo, có bảy thành đệ tử Hoan Hỉ giáo xuất thân từ Hoan Hỉ miếu.

Tô Tín cau mày, Mật Tông rất biết chơi, trục xuất đệ tử ra khỏi sư môn nhưng không thu hồi võ công, thậm chí công nhiên cho đối phương rời khỏi Tây Cương và thành lập Hoan Hỉ giáo.

Hành vi như thế chẳng khác gì xem người võ lâm như kẻ đần.

Chỉ có điều loại hành vi này lại không bị Tây Cương Mật Tông truy cứu, người khác chẳng muốn nói cái gì.

Hơn nữa cửu ngục tà ma là tông môn ma đạo, nhưng cũng không phải mỗi thế lực đều có thực lực như Bạch Liên giáo cùng Huyễn Ma Đạo, Hoan Hỉ giáo rất yếu ớt.

Tuy công pháp song tu của bọn họ miễn đi việc khổ tu, tiến cảnh giai đoạn trước rất nhanh, nhưng càng về sau sẽ gặp bình cảnh càng lớn.

Đây chính là nguyên nhân thái độ người giang hồ bình thường, không có công pháp gì là hoàn mỹ vô khuyết, giai đoạn trước phát triển càng nhanh, càng về sau càng chậm.

Hỏi xong thái độ của Lục Phiến Môn, Tô Tín trực tiếp liền rời đi.

Về phần gia hỏa đang âm thầm hô phong hoán vũ là ai, Tô Tín không quan tâm, trừ Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền thì còn ai vào đây?

Trong Thịnh Kinh thành hiện tại, chỉ có bọn họ có thù oán với Tô Tín và không sợ trả thù.

Bọn họ ngây ngốc trong Lục Phiến Môn thời gian dài như vậy, tự nhiên cũng hiểu một ít quy tắc ngầm trong Lục Phiến Môn, cho nên mới có thể sử dụng động tác nhanh và âm thầm truyền bá lời đồn đi khắp nơi.

Sau khi trở về, Tô Tín gọi Hoàng Bỉnh Thành và Tề Long tới nói:

- Về sau những phiên tăng Tây Cương Mật Tông thành thành thật thật thì thôi, chúng ta tạm thời bỏ qua việc này, nếu như bọn chúng còn dám gây sự.

Ánh mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh lùng:

- Không cần cố kỵ, trực tiếp động thủ!

- Tuân mệnh!

Tề Long và Hoàng Bỉnh Thành cùng đáp lời.

Luận thực lực, những thủ hạ Tô Tín hiện tại không yếu, có không ít võ giả Hóa Thần cảnh.

Những phiên tăng truyền đạo không có thực lực cường đại, đại bộ phận đều là cảnh giới Tiên Thiên cộng thêm vài tên phiên tăng Hóa Thần cảnh dẫn đầu, với lực lượng trong tay Tô Tín hiện tại, hắn có thể giải quyết đám người này.

Nhưng có một số việc không thể tính như vậy, sau lưng những phiên tăng có người, sau lưng đám người Tề Long lại có Tô Tín.

Đối phương xảy ra chuyện có thể đi tìm võ giả Dung Thần cảnh sau lưng trợ giúp, Tô Tín nhưng lại đang bế quan, cho nên Tề Long và Hoàng Bỉnh Thành không dám đấu, không biết Tô Tín có thái độ như thế nào.

Hiện tại đã nghe Tô Tín phân phó, bọn họ cũng có người tâm phúc, cho nên bọn họ không cần do dự.

Lần sau những phiên tăng kia còn dám khiêu khích, trực tiếp rút đao chém là được.

Với tư cách người nói chuyện của một thế lực, có đôi khi không cần ngươi tự mình quản lý, cũng không cần ngươi tự mình động thủ, ngươi cần làm rất đơn giản, giống như Tô Tín hiện tại, ngươi cấp phương hướng chỉ thị cho thủ hạ là đủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện