Phương Cửu Nguyên chỉ trích Tô Tín cấu kết với Thiên đình là không ổn, kỳ thật lúc mới bắt đầu Phương Cửu Nguyên có ý định chỉ trích Tô Tín cấu kết với Địa phủ, thậm chí bản thân hắn là người Địa phủ.
Phương Cửu Nguyên có hoài nghi này đã không phải chuyện một ngày hay hai ngày, hắn đã sinh ra hoài nghi sau khi Lưu Phượng Vũ bị giết.
Bởi vì Lưu Phượng Vũ chết quá kỳ quặc, hắn thật sự bị người Địa phủ giết, nhưng vấn đề nằm ở chỗ người Địa phủ từ trước tới nay chưa bao giờ trêu chọc người triều đình, song phương luôn bình an vô sự.
Cho nên lần kia Địa phủ ra tay cũng dọa triều đình sợ hãi, đồng thời cũng làm người triều đình tức giận, trực tiếp liệt Địa phủ vào hàng ngũ nguy hiểm cùng cấp độ với Thiên đình.
Lúc trước Lục Phiến Môn phái nhiều người hộ tống Kim Trướng Hãn Quốc đến Đại Chu, vì cái gì chỉ có một mình Lưu Phượng Vũ bị giết?
Phương Cửu Nguyên không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ biết rõ Tô Tín là người được lợi lớn nhất sau khi Lưu Phượng Vũ chết.
Hơn nữa đây chỉ là điểm đáng ngờ đầu tiên, lần trước Thiếu Lâm tự Huyền Quan liên thủ với nhiều người vây giết Tô Tín, kết quả Tô Tín tìm được một cường giả tới bảo hộ, người này cũng có khả năng là người Địa phủ.
Dù sao trừ Thiên đình và Địa phủ, trên giang hồ này khó tìm ra bao nhiêu thế lực có được võ giả Dương Thần Cảnh cường đại và thần bí như thế.
Hiện tại nghe Tô Tín kể chuyện xảy ra trong Cửu Trọng Kiếm Các, việc này lại làm Phương Cửu Nguyên không hiểu.
Bởi vì xem ra Tô Tín không giống cấu kết với Địa phủ, ngược lại thân cận với Thiên đình hơn.
Hơn nữa nếu Tô Tín là người Thiên đình lại nói không thông, dù sao Thiên đình ăn thiệt thòi lớn ở bên ngoài thành Thịnh Kinh, nếu Tô Tín là người Thiên đình thì nhất định sẽ phòng bị thật nghiêm, hơn nữa lợi dụng lực lượng triều đình đánh lén Địa phủ, sẽ không làm Thiên đình ăn thiệt thòi lớn như thế.
Tính toán của Phương Cửu Nguyên hơi rối loạn, hắn cũng không miệt mài theo đuổi.
Bởi vì suy nghĩ của hắn chỉ là suy đoán mà thôi, cũng không có chứng cớ chứng thực.
Dù sao Tô Tín là một trong tứ đại thần bộ của triều đình, Phương Cửu Nguyên dựa vào suy đoán nói Tô Tín là người Thiên đình và Địa phủ thì không ai tin.
Cho dù sau đó có người hoài nghi thân phận của Tô TÍn, nhưng Phương Cửu Nguyên hắn cũng đừng mong tiếp tục lăn lộn trong triều đình và Lục Phiến Môn.
Vô luận là triều đình hay vẫn là Lục Phiến Môn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ có hồ bịa chuyện bậy, châm ngòi ly gián người tồn tại.
Cho nên Phương Cửu Nguyên không dám nói ra suy đoán này, hắn chỉ trích việc Tô Tín cấu kết với Thiên đình trong Cửu Trọng Kiếm Các mà thôi.
Hơn nữa việc này không phải do người khác nói, mà là Tô Tín tự nói ra, cũng không thể trách người khác.
Tất cả mọi người tập trung ánh mắt nhìn sang Tô Tín, muốn xem xem Tô Tín giải thích thế nào.
Quân đội và mấy vị cường giả hoàng gia làm ra dáng vẻ không liên quan tới mình, nội bộ Lục Phiến Môn lục đục với nhau, bọn họ có thể nói cái gi?
Vẻ mặt Cơ Hạo Điển không thay đổi, hắn nhìn về phía Tô Tín:
- Tô Tín, ngươi giải thích việc này thế nào?
Tô Tín lấy bạch ngọc thạch bản ra khỏi túi giới tử, nói:
- Đây là bạch ngọc thạch bản đoạt được trong Cửu Trọng Kiếm Các, chính là dị bảo từ trên trời rơi xuống, những cường giả Chân Vũ cảnh ngày xưa có thể sống tạm tới bây giờ đều dựa vào thứ này.
- Trình lên đây!
Cơ Hạo Điển nhìn thấy bạch ngọc thạch bản, hai mắt đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn trước.
Đường Hiển lập tức đi qua mang bạch ngọc thạch bản giao cho Cơ Hạo Điển, nhưng còn không có mang tới trước người Cơ Hạo Điển đã bị Cơ Hạo Điển vươn tay đoạt lấy, hắn vuốt ve bạch ngọc thạch bản giống như trân bảo.
Chỉ tiếc cho dù cường giả Dương Thần Cảnh nghiên cứu bạch ngọc thạch bản cũng không có kết quả gì, Cơ Hạo Điển là một người bình thường có nhìn cũng vô dụng.
Muốn triệt để nghiên cứu ra bí mật và lai lịch của bạch ngọc thạch bản, tối thiểu cũng phải có một đám võ giả cường đại cẩn thận nghiên cứu mới có thể nghiên cứu ra một ít đầu mối.
Lúc này, những người khác trong đại điện cũng đưa ánh mắt đặt lên bạch ngọc thạch bản trong tay Cơ Hạo Điển, cho dù là võ giả Dương Thần Cảnh cũng như thế.
Dù sao thứ này có quan hệ tới bí ẩn trường sinh, một khi liên quan đến hai chữ trường sinh, ai dám nói mình nhất định sẽ không động tâm.
Nhưng Phương Cửu Nguyên lúc này không đặt tinh lực vào bạch ngọc thạch bản.
Vào lúc tất cả mọi người đặt lực chú ý vào thạch bản, còn ai đi quản chuyện Tô Tín cấu kết Thiên đình chứ?
Cho nên Phương Cửu Nguyên vội vàng nói:
- Tô đại nhân ngươi có là ý gì? Vừa rồi bệ hạ bảo ngươi trả lời tại sao cấu kết với Thiên đình trong Cửu Trọng Kiếm Các, ngươi lại lấy bạch ngọc thạch bản ra di chuyển lực chú ý, ngươi muốn làm gì?
Tô Tín quay đầu nhìn Phương Cửu Nguyên, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh:
- Trả lời? Đây chính là câu trả lời của ta!
Phương Cửu Nguyên cau mày nói:
- Ngươi có ý gì?
Tô Tín quay đầu nhìn sang Cơ Hạo Điển, ôm quyền nói:
- Bệ hạ, lần này đi Cửu Trọng Kiếm Các chỉ có một mình thần là người triều đình.
- Thiên đình và Địa phủ vô cùng cường đại, Bạch Liên giáo bụng dạ khó lường, lại có thù hận không chết không thôi với Đại Chu chúng ta.
- Mà trì kiếm ngũ phái cũng bài xích Đại Chu, ta tiến vào trong đó nếu không phải liên thủ với Thiên đình, chỉ sợ đừng nói cướp được bạch ngọc thạch bản, có lẽ chưa vào nội cung đã mất mạng rồi!
Tô Tín quay đầu nhìn sang Phương Cửu Nguyên:
- Phương đại nhân, nói chuyện cần phải bằng lương tâm, Tô Tín ta tự nhận làm tất cả đều không có gì phải xin lỗi triều đình, xin lỗi Lục Phiến Môn.
- Ta chỉ vừa tấn chức Dung Thần Cảnh, ta làm sao so sánh được các tồn tại đỉnh cấp trên giang hồ, vì đoạt bạch ngọc thạch bản có thể đào móc bí mật trường sinh trong mắt bọn họ, ta hao tâm tổn trí cố sức đoạt đượcnày bạch ngọc thạch bản thì được cái gì?
- Chỉ có điều ta biết rõ, bạch ngọc thạch bản liên quan trọng đại, trong tay thế lực khác đều có một khối hoặc hai khối bạch ngọc thạch bản, triều đình chúng ta có thể không có hay sao?
- Huống hồ bạch ngọc thạch bản quan hệ đến bí mật trường sinh, bệ hạ gần đây long thể bất an, ta muốn lấy bạch ngọc thạch bản hiến cho bệ hạ, muốn bệ hạ có thể sống lâu muôn tuổi, dẫn đầu Đại Chu chúng ta trùng kiến nhất thế hoàng triều, dựng lên huy hoàng vạn năm!
Ánh mắt Tô Tín lạnh lùng nhìn về phía Phương Cửu Nguyên:
- Tô Tín ta một lòng suy nghĩ vì triều đình và bệ hạ, trong mắt Phương đại nhân ta làm thế biến thành sai lầm? Nếu như biết sớm như vậy, ta không cần tiến vào nội cung làm gì, trực tiếp ở ngoại vi kiếm một ít chỗ tốt là rút lui được rồi, như vậy có phải đúng với tâm ý giữ nguyên tắc như lời Phương đại nhân ngươi hay sao? Ân?
Nghe Tô Tín nói thế, tất cả mọi người ở đây lập tức sửng sốt, sau đó mọi người đều kịp phản ứng, lúc này trong lòng đều nói thầm Tô Tín phản kích quá tốt.
Kỳ thật Tô Tín vừa rồi nói hiên ngang lẫm liệt như thế nhưng không có nói rõ vì sao hắn phải hợp tác cùng Thiên đình, hắn chỉ bày bệ hạ cùng triều đình ra, chứng minh chính mình thật sự không có tư tâm.
Hiện tại bạch ngọc thạch bản trân quý nhất trong Cửu Trọng Kiếm Các do hắn cướp được, trong đó có bí ẩn trường sinh, kết quả hắn không lưu lại cho mình, mà là mang giao cho Cơ Hạo Điển, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
Tối thiểu người ngoài đều thấy Tô Tín đã đủ trung tâm, hắn làm tất cả cũng chỉ vì triều đình, vì bệ hạ mà thôi.
Đúng như Tô Tín đã nói, hắn đã làm tới mức này, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Tối thiểu ném một tên võ giả Hóa Thần Cảnh tiến vào Cửu Trọng Kiếm Các, hắn có thể còn sống đi ra đã là việc không tệ, còn có thể cướp được chí bảo như thế?
Người trong giang hồ xưa nay đều dùng kết quả nói chuyện, mà triều đình cũng giống như vậy.
Trung tâm không phải ngươi cả ngày dùng miệng nói chính trung tâm, tối thiểu ngươi phải xuất ra hành động thực tế mới được? Nếu không triều đình nuôi dưỡng một đống trung tâm phế vật hữu dụng thì cần người tài làm gì?
Hiển nhiên Tô Tín hiện tại lấy ra thạch bản đã chứng minh tất cả.
Hiện tại thọ nguyên của Cơ Hạo Điển không nhiều, Tô Tín đã cho hắn bạch ngọc thạch bản chứa bí mật trường sinh, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ trung tâm sao?
Phương Cửu Nguyên sững sờ nhìn Tô Tín, hắn nói không ra lời, không phải vì hắn nghèo từ ngữ, mà là Tô Tín ra bài không theo lẽ thường, làm hắn không kịp phản ứng.
Chờ đến lúc Phương Cửu Nguyên lại muốn nói gì đó, Cơ Hạo Điển lại ho khan một tiếng nói:
- Phương ái khanh không cần nhiều lời, chuyện này ta đã biết rõ.
- Tô Tín suy nghĩ vì lợi ích của Đại Chu chúng ta, tạm thích ứng mà thôi, không cần so đo nhiều như vậy, vào thời khắc mấu chốt đừng nói liên thủ với Thiên đình, cho dù liên thủ cùng Bạch Liên giáo thì có gì, dù sao cuối cùng Đại Chu ta không có có hại chịu thiệt là đủ, chuyện này thế thôi.
Sắc mặt Phương Cửu Nguyên trắng bệch, bởi vì hắn biết rõ, bệ hạ đã chán ghét hắn.
Phương Cửu Nguyên ngây ngốc trong Lục Phiến Môn vài chục năm, hắn tự nhiên biết rõ tác phong xử sự làm người của Cơ Hạo Điển.
Vừa rồi hắn trực tiếp xưng hô tên Tô Tín, việc này chứng minh hắn rất hài lòng về Tô Tín.
Hơn nữa Cơ Hạo Điển gọi hắn là ‘ ái khanh ’, lại gọi trực tiếp tên của Tô Tín, hàm nghĩa không cần nói nhiều, hắn đã dẫn chọc Cơ Hạo Điển chán ghét.
Kết quả Phương Cửu Nguyên đành phải nuốt tất cả những lời định nói vào bụng, hắn miễn cưỡng nở nụ cười:
- Bệ hạ nói đúng, Tô đại nhân cũng suy nghĩ vì Đại Chu, vì bệ hạ suy nghĩ, là thần mẫn cảm.
Đường Hiển đứng bên người Cơ Hạo Điển nhìn Phương Cửu Nguyên chịu thua, lại nhìn Tô Tín bình tĩnh đứng tại chỗ, trong lòng thở dài một hơi, đồng thời hắn cũng có cảm giác sợ hãi.
Trước kia Đường Hiển từng hợp tác với Tô Tín, tuy khi đó Tô Tín có là thân phận hay địa vị không thể so sánh với Đường Hiển, cho nên khi đó Đường Hiển rất yên tâm hợp tác với hắn.
Mà bây giờ Tô Tín cho dù trên thực lực hay quyền thế đều hơn hắn, điều này cũng làm cho Đường Hiển sinh ra ý cảnh giác.
Tuy tạm thời Tô Tín còn chưa xung đột lợi ích với hắn, thậm chí song phương còn có khả năng hợp tác, nhưng bản tính thái giám đa nghi lại làm Đường Hiển cảnh giác Tô Tín, nếu quả thật có một ngày mình phát sinh xung đột với Tô Tín, mình có thể địch nổi đối phương hay không?
Đường Hiển lắc đầu, hắn ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Đối với tồn tại đồng cấp, Đường Hiển sẽ cảnh giác, nhưng sẽ không dễ dàng ra tay ngáng chân Tô Tín, nếu như lúc trước Tô Tín còn trong tuyển cứ tứ đại thần bộ, Đường Hiển sẽ nói một ít lời hãm hại bên tai Cơ Hạo Điển, nhưng hiện tại Đường Hiển không dám làm như thế.
Nguyên nhân rất đơn giản, với thực lực và quyền thế trong tay Tô Tín hiện tại, hắn đắc tội không nổi, tối thiểu không đủ lý do, Đường Hiển sẽ không chủ động trêu chọc Tô Tín.
Phương Cửu Nguyên có hoài nghi này đã không phải chuyện một ngày hay hai ngày, hắn đã sinh ra hoài nghi sau khi Lưu Phượng Vũ bị giết.
Bởi vì Lưu Phượng Vũ chết quá kỳ quặc, hắn thật sự bị người Địa phủ giết, nhưng vấn đề nằm ở chỗ người Địa phủ từ trước tới nay chưa bao giờ trêu chọc người triều đình, song phương luôn bình an vô sự.
Cho nên lần kia Địa phủ ra tay cũng dọa triều đình sợ hãi, đồng thời cũng làm người triều đình tức giận, trực tiếp liệt Địa phủ vào hàng ngũ nguy hiểm cùng cấp độ với Thiên đình.
Lúc trước Lục Phiến Môn phái nhiều người hộ tống Kim Trướng Hãn Quốc đến Đại Chu, vì cái gì chỉ có một mình Lưu Phượng Vũ bị giết?
Phương Cửu Nguyên không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ biết rõ Tô Tín là người được lợi lớn nhất sau khi Lưu Phượng Vũ chết.
Hơn nữa đây chỉ là điểm đáng ngờ đầu tiên, lần trước Thiếu Lâm tự Huyền Quan liên thủ với nhiều người vây giết Tô Tín, kết quả Tô Tín tìm được một cường giả tới bảo hộ, người này cũng có khả năng là người Địa phủ.
Dù sao trừ Thiên đình và Địa phủ, trên giang hồ này khó tìm ra bao nhiêu thế lực có được võ giả Dương Thần Cảnh cường đại và thần bí như thế.
Hiện tại nghe Tô Tín kể chuyện xảy ra trong Cửu Trọng Kiếm Các, việc này lại làm Phương Cửu Nguyên không hiểu.
Bởi vì xem ra Tô Tín không giống cấu kết với Địa phủ, ngược lại thân cận với Thiên đình hơn.
Hơn nữa nếu Tô Tín là người Thiên đình lại nói không thông, dù sao Thiên đình ăn thiệt thòi lớn ở bên ngoài thành Thịnh Kinh, nếu Tô Tín là người Thiên đình thì nhất định sẽ phòng bị thật nghiêm, hơn nữa lợi dụng lực lượng triều đình đánh lén Địa phủ, sẽ không làm Thiên đình ăn thiệt thòi lớn như thế.
Tính toán của Phương Cửu Nguyên hơi rối loạn, hắn cũng không miệt mài theo đuổi.
Bởi vì suy nghĩ của hắn chỉ là suy đoán mà thôi, cũng không có chứng cớ chứng thực.
Dù sao Tô Tín là một trong tứ đại thần bộ của triều đình, Phương Cửu Nguyên dựa vào suy đoán nói Tô Tín là người Thiên đình và Địa phủ thì không ai tin.
Cho dù sau đó có người hoài nghi thân phận của Tô TÍn, nhưng Phương Cửu Nguyên hắn cũng đừng mong tiếp tục lăn lộn trong triều đình và Lục Phiến Môn.
Vô luận là triều đình hay vẫn là Lục Phiến Môn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ có hồ bịa chuyện bậy, châm ngòi ly gián người tồn tại.
Cho nên Phương Cửu Nguyên không dám nói ra suy đoán này, hắn chỉ trích việc Tô Tín cấu kết với Thiên đình trong Cửu Trọng Kiếm Các mà thôi.
Hơn nữa việc này không phải do người khác nói, mà là Tô Tín tự nói ra, cũng không thể trách người khác.
Tất cả mọi người tập trung ánh mắt nhìn sang Tô Tín, muốn xem xem Tô Tín giải thích thế nào.
Quân đội và mấy vị cường giả hoàng gia làm ra dáng vẻ không liên quan tới mình, nội bộ Lục Phiến Môn lục đục với nhau, bọn họ có thể nói cái gi?
Vẻ mặt Cơ Hạo Điển không thay đổi, hắn nhìn về phía Tô Tín:
- Tô Tín, ngươi giải thích việc này thế nào?
Tô Tín lấy bạch ngọc thạch bản ra khỏi túi giới tử, nói:
- Đây là bạch ngọc thạch bản đoạt được trong Cửu Trọng Kiếm Các, chính là dị bảo từ trên trời rơi xuống, những cường giả Chân Vũ cảnh ngày xưa có thể sống tạm tới bây giờ đều dựa vào thứ này.
- Trình lên đây!
Cơ Hạo Điển nhìn thấy bạch ngọc thạch bản, hai mắt đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn trước.
Đường Hiển lập tức đi qua mang bạch ngọc thạch bản giao cho Cơ Hạo Điển, nhưng còn không có mang tới trước người Cơ Hạo Điển đã bị Cơ Hạo Điển vươn tay đoạt lấy, hắn vuốt ve bạch ngọc thạch bản giống như trân bảo.
Chỉ tiếc cho dù cường giả Dương Thần Cảnh nghiên cứu bạch ngọc thạch bản cũng không có kết quả gì, Cơ Hạo Điển là một người bình thường có nhìn cũng vô dụng.
Muốn triệt để nghiên cứu ra bí mật và lai lịch của bạch ngọc thạch bản, tối thiểu cũng phải có một đám võ giả cường đại cẩn thận nghiên cứu mới có thể nghiên cứu ra một ít đầu mối.
Lúc này, những người khác trong đại điện cũng đưa ánh mắt đặt lên bạch ngọc thạch bản trong tay Cơ Hạo Điển, cho dù là võ giả Dương Thần Cảnh cũng như thế.
Dù sao thứ này có quan hệ tới bí ẩn trường sinh, một khi liên quan đến hai chữ trường sinh, ai dám nói mình nhất định sẽ không động tâm.
Nhưng Phương Cửu Nguyên lúc này không đặt tinh lực vào bạch ngọc thạch bản.
Vào lúc tất cả mọi người đặt lực chú ý vào thạch bản, còn ai đi quản chuyện Tô Tín cấu kết Thiên đình chứ?
Cho nên Phương Cửu Nguyên vội vàng nói:
- Tô đại nhân ngươi có là ý gì? Vừa rồi bệ hạ bảo ngươi trả lời tại sao cấu kết với Thiên đình trong Cửu Trọng Kiếm Các, ngươi lại lấy bạch ngọc thạch bản ra di chuyển lực chú ý, ngươi muốn làm gì?
Tô Tín quay đầu nhìn Phương Cửu Nguyên, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh:
- Trả lời? Đây chính là câu trả lời của ta!
Phương Cửu Nguyên cau mày nói:
- Ngươi có ý gì?
Tô Tín quay đầu nhìn sang Cơ Hạo Điển, ôm quyền nói:
- Bệ hạ, lần này đi Cửu Trọng Kiếm Các chỉ có một mình thần là người triều đình.
- Thiên đình và Địa phủ vô cùng cường đại, Bạch Liên giáo bụng dạ khó lường, lại có thù hận không chết không thôi với Đại Chu chúng ta.
- Mà trì kiếm ngũ phái cũng bài xích Đại Chu, ta tiến vào trong đó nếu không phải liên thủ với Thiên đình, chỉ sợ đừng nói cướp được bạch ngọc thạch bản, có lẽ chưa vào nội cung đã mất mạng rồi!
Tô Tín quay đầu nhìn sang Phương Cửu Nguyên:
- Phương đại nhân, nói chuyện cần phải bằng lương tâm, Tô Tín ta tự nhận làm tất cả đều không có gì phải xin lỗi triều đình, xin lỗi Lục Phiến Môn.
- Ta chỉ vừa tấn chức Dung Thần Cảnh, ta làm sao so sánh được các tồn tại đỉnh cấp trên giang hồ, vì đoạt bạch ngọc thạch bản có thể đào móc bí mật trường sinh trong mắt bọn họ, ta hao tâm tổn trí cố sức đoạt đượcnày bạch ngọc thạch bản thì được cái gì?
- Chỉ có điều ta biết rõ, bạch ngọc thạch bản liên quan trọng đại, trong tay thế lực khác đều có một khối hoặc hai khối bạch ngọc thạch bản, triều đình chúng ta có thể không có hay sao?
- Huống hồ bạch ngọc thạch bản quan hệ đến bí mật trường sinh, bệ hạ gần đây long thể bất an, ta muốn lấy bạch ngọc thạch bản hiến cho bệ hạ, muốn bệ hạ có thể sống lâu muôn tuổi, dẫn đầu Đại Chu chúng ta trùng kiến nhất thế hoàng triều, dựng lên huy hoàng vạn năm!
Ánh mắt Tô Tín lạnh lùng nhìn về phía Phương Cửu Nguyên:
- Tô Tín ta một lòng suy nghĩ vì triều đình và bệ hạ, trong mắt Phương đại nhân ta làm thế biến thành sai lầm? Nếu như biết sớm như vậy, ta không cần tiến vào nội cung làm gì, trực tiếp ở ngoại vi kiếm một ít chỗ tốt là rút lui được rồi, như vậy có phải đúng với tâm ý giữ nguyên tắc như lời Phương đại nhân ngươi hay sao? Ân?
Nghe Tô Tín nói thế, tất cả mọi người ở đây lập tức sửng sốt, sau đó mọi người đều kịp phản ứng, lúc này trong lòng đều nói thầm Tô Tín phản kích quá tốt.
Kỳ thật Tô Tín vừa rồi nói hiên ngang lẫm liệt như thế nhưng không có nói rõ vì sao hắn phải hợp tác cùng Thiên đình, hắn chỉ bày bệ hạ cùng triều đình ra, chứng minh chính mình thật sự không có tư tâm.
Hiện tại bạch ngọc thạch bản trân quý nhất trong Cửu Trọng Kiếm Các do hắn cướp được, trong đó có bí ẩn trường sinh, kết quả hắn không lưu lại cho mình, mà là mang giao cho Cơ Hạo Điển, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
Tối thiểu người ngoài đều thấy Tô Tín đã đủ trung tâm, hắn làm tất cả cũng chỉ vì triều đình, vì bệ hạ mà thôi.
Đúng như Tô Tín đã nói, hắn đã làm tới mức này, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Tối thiểu ném một tên võ giả Hóa Thần Cảnh tiến vào Cửu Trọng Kiếm Các, hắn có thể còn sống đi ra đã là việc không tệ, còn có thể cướp được chí bảo như thế?
Người trong giang hồ xưa nay đều dùng kết quả nói chuyện, mà triều đình cũng giống như vậy.
Trung tâm không phải ngươi cả ngày dùng miệng nói chính trung tâm, tối thiểu ngươi phải xuất ra hành động thực tế mới được? Nếu không triều đình nuôi dưỡng một đống trung tâm phế vật hữu dụng thì cần người tài làm gì?
Hiển nhiên Tô Tín hiện tại lấy ra thạch bản đã chứng minh tất cả.
Hiện tại thọ nguyên của Cơ Hạo Điển không nhiều, Tô Tín đã cho hắn bạch ngọc thạch bản chứa bí mật trường sinh, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ trung tâm sao?
Phương Cửu Nguyên sững sờ nhìn Tô Tín, hắn nói không ra lời, không phải vì hắn nghèo từ ngữ, mà là Tô Tín ra bài không theo lẽ thường, làm hắn không kịp phản ứng.
Chờ đến lúc Phương Cửu Nguyên lại muốn nói gì đó, Cơ Hạo Điển lại ho khan một tiếng nói:
- Phương ái khanh không cần nhiều lời, chuyện này ta đã biết rõ.
- Tô Tín suy nghĩ vì lợi ích của Đại Chu chúng ta, tạm thích ứng mà thôi, không cần so đo nhiều như vậy, vào thời khắc mấu chốt đừng nói liên thủ với Thiên đình, cho dù liên thủ cùng Bạch Liên giáo thì có gì, dù sao cuối cùng Đại Chu ta không có có hại chịu thiệt là đủ, chuyện này thế thôi.
Sắc mặt Phương Cửu Nguyên trắng bệch, bởi vì hắn biết rõ, bệ hạ đã chán ghét hắn.
Phương Cửu Nguyên ngây ngốc trong Lục Phiến Môn vài chục năm, hắn tự nhiên biết rõ tác phong xử sự làm người của Cơ Hạo Điển.
Vừa rồi hắn trực tiếp xưng hô tên Tô Tín, việc này chứng minh hắn rất hài lòng về Tô Tín.
Hơn nữa Cơ Hạo Điển gọi hắn là ‘ ái khanh ’, lại gọi trực tiếp tên của Tô Tín, hàm nghĩa không cần nói nhiều, hắn đã dẫn chọc Cơ Hạo Điển chán ghét.
Kết quả Phương Cửu Nguyên đành phải nuốt tất cả những lời định nói vào bụng, hắn miễn cưỡng nở nụ cười:
- Bệ hạ nói đúng, Tô đại nhân cũng suy nghĩ vì Đại Chu, vì bệ hạ suy nghĩ, là thần mẫn cảm.
Đường Hiển đứng bên người Cơ Hạo Điển nhìn Phương Cửu Nguyên chịu thua, lại nhìn Tô Tín bình tĩnh đứng tại chỗ, trong lòng thở dài một hơi, đồng thời hắn cũng có cảm giác sợ hãi.
Trước kia Đường Hiển từng hợp tác với Tô Tín, tuy khi đó Tô Tín có là thân phận hay địa vị không thể so sánh với Đường Hiển, cho nên khi đó Đường Hiển rất yên tâm hợp tác với hắn.
Mà bây giờ Tô Tín cho dù trên thực lực hay quyền thế đều hơn hắn, điều này cũng làm cho Đường Hiển sinh ra ý cảnh giác.
Tuy tạm thời Tô Tín còn chưa xung đột lợi ích với hắn, thậm chí song phương còn có khả năng hợp tác, nhưng bản tính thái giám đa nghi lại làm Đường Hiển cảnh giác Tô Tín, nếu quả thật có một ngày mình phát sinh xung đột với Tô Tín, mình có thể địch nổi đối phương hay không?
Đường Hiển lắc đầu, hắn ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Đối với tồn tại đồng cấp, Đường Hiển sẽ cảnh giác, nhưng sẽ không dễ dàng ra tay ngáng chân Tô Tín, nếu như lúc trước Tô Tín còn trong tuyển cứ tứ đại thần bộ, Đường Hiển sẽ nói một ít lời hãm hại bên tai Cơ Hạo Điển, nhưng hiện tại Đường Hiển không dám làm như thế.
Nguyên nhân rất đơn giản, với thực lực và quyền thế trong tay Tô Tín hiện tại, hắn đắc tội không nổi, tối thiểu không đủ lý do, Đường Hiển sẽ không chủ động trêu chọc Tô Tín.
Danh sách chương