Tô Tín đang đại sát tứ phương cướp đoạt những kiếm điển và bảo vật.
Những kiếm điển thượng cổ này không mạnh bằng Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí nhưng lại là trụ cột Tô Tín nhất định phải dung hợp vào kiếm hai mươi ba.
Bởi vì có câu muốn tốt phải tốt hơn, Tô Tín không ghét bỏ công pháp của mình nhiều, hắn chỉ hi vọng những kiếm điển đoạt được trong Cửu Trọng Kiếm Các không nên quá yếu.
Vào lúc này trong tai Tô Tín có giọng nói vang lên:
- Tô đại nhân, Sở Giang Vương, đừng quên giao dịch giữa chúng ta.
Tô Tín vừa quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Bạch Linh đang truyền âm cho hắn.
Tô Tín cười cười, truyền âm nói:
- Yên tâm, một Thanh Liên chủng không đủ, ta cũng muốn Hắc Liên chủng đấy, nhưng hiện tại không phải lúc, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Tô Tín không có ý định vi phạm ước định, hắn nhất định phải giết Hắc Liên Thánh Sứ.
Hiện tại Thanh Liên chủng đã bị Tô Tín đắc thủ, nếu Tô Tín thành công nắm giữ hoặc phục chế ra bí pháp của Bạch Liên giáo, Tô Tín có thể giúp thực lực thủ hạ của mình tăng lên rất lớn.
Dù sao căn cơ của Tô Tín quá cạn, người khác cho rằng thủ hạ và quyền thế của Tô Tín đủ mạnh, nhưng Tô Tín xem ra nó vẫn chưa đủ.
Hiện tại thủ hạ Tô Tín chỉ có hai người tiềm lực nhất lưu là Lý Phôi cùng Cao Trường Thanh, những người khác được Tô Tín cho phục dụng thiên hỏa tinh hoa nên đột phá Hóa Thần Cảnh không thành vấn đề, nhưng muốn đột phá Dung Thần Cảnh lại khó khăn.
Nếu như chỉ trấn thủ một phương, võ giả Hóa Thần Cảnh đã đầy đủ, nhưng đáng tiếc Tô Tín hiện tại không phải là người chỉ biết an phận ở một góc, cho nên thực lực thủ hạ dưới tay hắn phải tăng lên, nhưng lại không thể dùng phương thức thông thường để đề thăng, nếu không bọn họ sẽ không theo kịp tốc độ tu luyện của Tô Tín.
Vừa đi cướp bảo vật trong kiếm trận, Tô Tín vừa đưa mắt nhìn sang tình huống chiến đấu của đám người Hắc Liên Thánh Sứ bên kia.
Thời gian vạn năm đã mài đám thây khô biến thành một đám quái vật, bọn họ đã sớm không có khí thế và kinh nghiệm chiến đấu của cường giả Chân Vũ Cảnh.
Vạn năm chưa từng giao thủ với người nào, chỉ sợ trong trí nhớ của bọn họ thậm chí đã không thể phán đoán thực lực tất cả giai cấp của võ giả, chỉ biết mình là Chân Vũ, mà đám người Hắc Liên Thánh Sứ là Dương Thần, cho nên bản thân mình nhất định mạnh hơn bọn họ.
Loại chuyện này kỳ thật không quá lời chút nào, giống như một ít người sẽ quên đi chuyện hơn mười năm trước, hơn nữa những cường giả Chân Vũ Cảnh trải qua vạn năm, nói không chừng đã quên đi tất cả.
Cho nên bọn họ vừa mới giao thủ đã bị áp chế, thậm chí còn không phải là đối thủ của đám người Hắc Liên Thánh Sứ.
Loại tình huống này làm bọn họ cực kỳ tức giận, tuy bọn họ hiện tại đã không có thân thể, nguyên thần sống tạm trong phiến đá ngọc trắng nhưng dù sao bọn họ đã từng là cường giả Chân Vũ Cảnh cường đại, làm sao có thể dễ dàng tha thứ đám con sâu cái kiến sỉ nhục?
Vài tên thây khô nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó tinh thần phong bạo cường đại ập tới.
Những võ giả đang giao thủ với đám thây khô cũng sững sờ, tinh thần phong bạo này truyền ra, những quái vật kia đình chỉ công kích, ngu ngơ tại chỗ sau đó tập thể nổ tung.
Vụ nổ làm đất rung núi chuyển, một số võ giả cách bọn chúng gần nhất bị nổ tan xác, chết không toàn thây.
Mặc dù những quái vật kia không có nội lực, nhưng thân thể lại mạnh kinh người, thân thể nổ tung, những thịt nát kia giống như ám khí phong bạo của Đường Môn ập tới, cho dù là võ giả Hóa Thần Cảnh cũng không ngăn cản nổi.
Cho nên sau vụ nổ, võ giả Hóa Thần Cảnh ở đây tối thiểu chết tổn thương một phần năm.
Đám người Hắc Liên Thánh Sứ hận ngứa răng, trước kia bọn họ tranh đoạt chém giết cũng không chết nhiều như thế, đương nhiên trừ việc Tô Tín giết chóc người Thanh Thành kiếm phái.
Hiện tại bọn họ tranh đoạt bảo vật là chuyện nước chảy thành sông, kết quả hiện tại vào thời khắc cuối cùng lại bị một đám quái vật tạo thành tổn thất lớn như vậy.
Đối với đám thây khô kia, những quái vật không có linh trí là hậu duệ của những võ giả tám binh qua cửu bộ, chỉ có điều bọn họ cũng sớm quên đi cảm tình vạn năm trước, bọn họ sẽ đau lòng đám quái vật này hay sao? Đối với bọn họ những quái vật này chỉ là công cụ mà thôi.
Nhưng bọn họ ép quái vật tự bạo cũng không phải vì tạo thành tổn thương võ giả Hóa Thần Cảnh, mà là dẫn động trận pháp trong nội cung của Cửu Trọng Kiếm Các!
Với tư cách hạch tâm chân chính của Cửu Trọng Kiếm Các, trận pháp trong nội cung chính là mạnh nhất trong Cửu Trọng Kiếm Các, nhưng đồng thời cũng khó tác động nhất.
Bởi vì trong nội cung chứa bảo vật truyền thừa trong Cửu Trọng Kiếm Các, những thứ này là bảo bối nên không thể làm tổn thương.
Vạn nhất một ít đệ tử trong Cửu Trọng Kiếm Các phát sinh xung đột hoài giao thủ ngoài ý muốn, do đó dẫn động trận pháp làm nội cung tự hủy, những bảo vật truyền thừa trong Cửu Trọng Kiếm Các cũng bị hủy diệt, khi đó cao tầng Cửu Trọng Kiếm Các sẽ khóc không ra nước mắt.
Cũng bởi vì suy nghĩ tới điểm này, cho nên xây dựng trận pháp trong Cửu Trọng Kiếm Các thập phần kiên cố, chỉ có diện tích lớn, hơn nữa lực lượng công kích trên Dung Thần Cảnh mới có thể dẫn động trận pháp.
Những kiếm điển thượng cổ này không mạnh bằng Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí nhưng lại là trụ cột Tô Tín nhất định phải dung hợp vào kiếm hai mươi ba.
Bởi vì có câu muốn tốt phải tốt hơn, Tô Tín không ghét bỏ công pháp của mình nhiều, hắn chỉ hi vọng những kiếm điển đoạt được trong Cửu Trọng Kiếm Các không nên quá yếu.
Vào lúc này trong tai Tô Tín có giọng nói vang lên:
- Tô đại nhân, Sở Giang Vương, đừng quên giao dịch giữa chúng ta.
Tô Tín vừa quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Bạch Linh đang truyền âm cho hắn.
Tô Tín cười cười, truyền âm nói:
- Yên tâm, một Thanh Liên chủng không đủ, ta cũng muốn Hắc Liên chủng đấy, nhưng hiện tại không phải lúc, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Tô Tín không có ý định vi phạm ước định, hắn nhất định phải giết Hắc Liên Thánh Sứ.
Hiện tại Thanh Liên chủng đã bị Tô Tín đắc thủ, nếu Tô Tín thành công nắm giữ hoặc phục chế ra bí pháp của Bạch Liên giáo, Tô Tín có thể giúp thực lực thủ hạ của mình tăng lên rất lớn.
Dù sao căn cơ của Tô Tín quá cạn, người khác cho rằng thủ hạ và quyền thế của Tô Tín đủ mạnh, nhưng Tô Tín xem ra nó vẫn chưa đủ.
Hiện tại thủ hạ Tô Tín chỉ có hai người tiềm lực nhất lưu là Lý Phôi cùng Cao Trường Thanh, những người khác được Tô Tín cho phục dụng thiên hỏa tinh hoa nên đột phá Hóa Thần Cảnh không thành vấn đề, nhưng muốn đột phá Dung Thần Cảnh lại khó khăn.
Nếu như chỉ trấn thủ một phương, võ giả Hóa Thần Cảnh đã đầy đủ, nhưng đáng tiếc Tô Tín hiện tại không phải là người chỉ biết an phận ở một góc, cho nên thực lực thủ hạ dưới tay hắn phải tăng lên, nhưng lại không thể dùng phương thức thông thường để đề thăng, nếu không bọn họ sẽ không theo kịp tốc độ tu luyện của Tô Tín.
Vừa đi cướp bảo vật trong kiếm trận, Tô Tín vừa đưa mắt nhìn sang tình huống chiến đấu của đám người Hắc Liên Thánh Sứ bên kia.
Thời gian vạn năm đã mài đám thây khô biến thành một đám quái vật, bọn họ đã sớm không có khí thế và kinh nghiệm chiến đấu của cường giả Chân Vũ Cảnh.
Vạn năm chưa từng giao thủ với người nào, chỉ sợ trong trí nhớ của bọn họ thậm chí đã không thể phán đoán thực lực tất cả giai cấp của võ giả, chỉ biết mình là Chân Vũ, mà đám người Hắc Liên Thánh Sứ là Dương Thần, cho nên bản thân mình nhất định mạnh hơn bọn họ.
Loại chuyện này kỳ thật không quá lời chút nào, giống như một ít người sẽ quên đi chuyện hơn mười năm trước, hơn nữa những cường giả Chân Vũ Cảnh trải qua vạn năm, nói không chừng đã quên đi tất cả.
Cho nên bọn họ vừa mới giao thủ đã bị áp chế, thậm chí còn không phải là đối thủ của đám người Hắc Liên Thánh Sứ.
Loại tình huống này làm bọn họ cực kỳ tức giận, tuy bọn họ hiện tại đã không có thân thể, nguyên thần sống tạm trong phiến đá ngọc trắng nhưng dù sao bọn họ đã từng là cường giả Chân Vũ Cảnh cường đại, làm sao có thể dễ dàng tha thứ đám con sâu cái kiến sỉ nhục?
Vài tên thây khô nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó tinh thần phong bạo cường đại ập tới.
Những võ giả đang giao thủ với đám thây khô cũng sững sờ, tinh thần phong bạo này truyền ra, những quái vật kia đình chỉ công kích, ngu ngơ tại chỗ sau đó tập thể nổ tung.
Vụ nổ làm đất rung núi chuyển, một số võ giả cách bọn chúng gần nhất bị nổ tan xác, chết không toàn thây.
Mặc dù những quái vật kia không có nội lực, nhưng thân thể lại mạnh kinh người, thân thể nổ tung, những thịt nát kia giống như ám khí phong bạo của Đường Môn ập tới, cho dù là võ giả Hóa Thần Cảnh cũng không ngăn cản nổi.
Cho nên sau vụ nổ, võ giả Hóa Thần Cảnh ở đây tối thiểu chết tổn thương một phần năm.
Đám người Hắc Liên Thánh Sứ hận ngứa răng, trước kia bọn họ tranh đoạt chém giết cũng không chết nhiều như thế, đương nhiên trừ việc Tô Tín giết chóc người Thanh Thành kiếm phái.
Hiện tại bọn họ tranh đoạt bảo vật là chuyện nước chảy thành sông, kết quả hiện tại vào thời khắc cuối cùng lại bị một đám quái vật tạo thành tổn thất lớn như vậy.
Đối với đám thây khô kia, những quái vật không có linh trí là hậu duệ của những võ giả tám binh qua cửu bộ, chỉ có điều bọn họ cũng sớm quên đi cảm tình vạn năm trước, bọn họ sẽ đau lòng đám quái vật này hay sao? Đối với bọn họ những quái vật này chỉ là công cụ mà thôi.
Nhưng bọn họ ép quái vật tự bạo cũng không phải vì tạo thành tổn thương võ giả Hóa Thần Cảnh, mà là dẫn động trận pháp trong nội cung của Cửu Trọng Kiếm Các!
Với tư cách hạch tâm chân chính của Cửu Trọng Kiếm Các, trận pháp trong nội cung chính là mạnh nhất trong Cửu Trọng Kiếm Các, nhưng đồng thời cũng khó tác động nhất.
Bởi vì trong nội cung chứa bảo vật truyền thừa trong Cửu Trọng Kiếm Các, những thứ này là bảo bối nên không thể làm tổn thương.
Vạn nhất một ít đệ tử trong Cửu Trọng Kiếm Các phát sinh xung đột hoài giao thủ ngoài ý muốn, do đó dẫn động trận pháp làm nội cung tự hủy, những bảo vật truyền thừa trong Cửu Trọng Kiếm Các cũng bị hủy diệt, khi đó cao tầng Cửu Trọng Kiếm Các sẽ khóc không ra nước mắt.
Cũng bởi vì suy nghĩ tới điểm này, cho nên xây dựng trận pháp trong Cửu Trọng Kiếm Các thập phần kiên cố, chỉ có diện tích lớn, hơn nữa lực lượng công kích trên Dung Thần Cảnh mới có thể dẫn động trận pháp.
Danh sách chương