Hơn nữa Lâm Lạc Viêm cũng không phải người cổ hủ, sẽ không bởi vì thân phận tứ đại thần bộ của Tô Tín và một đống thanh danh xấu của hắn trên giang hồ mà sinh ra suy nghĩ khác, Lâm Lạc Viêm xem ra, những thứ này chính là cái rắm.
Lâm Lạc Viêm thân là sư đệ của Mạnh Kinh Tiên, hắn cũng đi theo Mạnh Kinh Tiên vượt qua đoạn thời gian đen tối nhất của Dịch Kiếm Môn.
Khi đó Dịch Kiếm Môn là thiên kiêu của chính đạo, hơn nữa còn đánh Cản Thi Phái trong cửu ngục tà ma một trọng thương, nguyên nhân bởi vì ân oán nhưng cuối cùng không phải trừ hại vì võ lâm hay sao? Kết quả thế nào? Đám người kia nên bỏ đá xuống giếng vẫn bỏ đá xuống giếng.
Cho nên từ đó về sau, trong mắt Lâm Lạc Viêm thiện ác chính tà gì đó đều là chó má, chỉ có kiếm trong tay mới là chân lý.
Cho nên Lâm Lạc Viêm không có ý kiến gì với thân phận của Tô Tín, ngược lại còn thập phần tán thưởng phong cách hành sự sát phạt quyết đoán của hắn.
Lâm Lạc Viêm cũng muốn làm như Tô Tín, nhưng đáng tiếc Dịch Kiếm Môn bọn họ là tông môn chính đạo, nếu như cũng làm hiển nhiên như Tô Tín và không lưu lối thoát, như vậy sẽ bị giang hồ phỉ nhổ.
Người duy nhất nhìn Tô Tín nhưng không có phản ứng là vị ‘ Thanh Minh Kiếm Tôn ’ Hàn Đông Đình của Kiếm Thần Sơn.
Đối với hắn mà nói chỉ sợ cường giả Chân Vũ Cảnh cũng không quan trọng bằng một bộ kiếm điển.
Ánh mắt Hắc Liên Thánh Sứ nhìn về phía Tô Tín mang theo sát cơ lạnh lẽo.
Bạch Liên giáo có thù hận không chết không thôi với triều đình, bất kể là Đại Tấn trước kia hay là Đại Chu hiện tại đều là như thế.
Có lẽ bởi vì nhân hoàng Đại Chu ngày xưa nhìn thấy thảm trạng của Đại Tấn, trong đó có không ít công lao của Bạch Liên giáo cho nên ra tay chém giết Bạch Liên giáo sẽ không lưu thủ chút nào, điều này cũng làm cho Bạch Liên giáo tổn thương nguyên khí nặng nề.
Lúc trước đánh một trận với Bạch Liên giáo, mặc dù nói Lục Phiến Môn trực tiếp giết võ giả Bạch Liên giáo không bao nhiêu, còn kém xa hoàng gia Cung Phụng Đường và quân đội.
Nhưng thủ đoạn không đâu không có và một đám tập sự mật thám xuất quỷ nhập thần của Lục Phiến Môn lại đào ra không ít cứ điểm bí mật của Bạch Liên giáo mới làm bọn họ tổn thất thảm trọng.
Những năm qua Lục Phiến Môn tương đối ít xuất hiện, những lão nhân của Lục Phiến Môn lúc trước cũng đã già nhưng thế hệ mới vẫn phát triển.
Tô Tín tuổi còn trẻ đã là một trong tứ đại thần bộ, thực lực mạnh tới kinh người, đối với Bạch Liên giáo bọn họ mà nói đây không phải tin tức tốt gì.
Một đám người nhìn thấy Tô Tín đến đây đều có tâm tư, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lại gật đầu nói với Tô Tín:
- Tô tiểu hữu, hiện tại xin mời ngươi ra tay đi, mở thông đạo nơi này.
Tuy Tô Tín là tứ đại thần bộ của triều đình, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế là người có thể đánh một trận với Thiết Ngạo, đương nhiên hắn sẽ không xưng hô Tô Tín là đại nhân.
Bởi vì chiến tích của Tô Tín lúc trước, Tô Tín vẫn gánh nổi một tiếng tiểu hữu.
Tô Tín gật đầu, cũng không do dự, trực tiếp cầm kiếm gãy trong tay đi tới trước thông đạo tiến vào nội cung.
Đây là cánh cửa thanh đồng to lớn, phía trên khắc đầy các phù văn kỳ dị, trên cánh cửa thanh đồng còn có một lỗ thủng, Tô Tín cắm kiếm gãy vào trong, lập tức có một lực lượng truyền tới, kiếm gãy trong tay Tô Tín trực tiếp xâm nhập vào giữa lỗ thủng.
Sắc mặt Tô Tín lúng túng, kiếm gãy này lại biến thành tiêu hao phẩm.
Phải biết rằng hắn sau này còn chuẩn bị đi vào Cửu Trọng Kiếm Các một lần, chỉ cần phá vỡ thanh chìa khóa này thì hắn vẫn có thể tiến vào không gian Cửu Trọng Kiếm Các.
Nhưng không nghĩ tới mở cánh cửa này cần phải triệt để thôn phệ kiếm gãy mới được.
Bỗng nhiên cánh cửa thanh đồng to lớn lắc lư một hồi, cánh cửa chậm rãi bay lên, trước mắt là tia sáng trắng, căn bản không thấy thứ gì.
Hơn nữa bên trong lại bị quấy nhiễu, cho dù là cao thủ như Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Tần Nghiễm Vương Diệt, tinh thần bọn họ cũng không thể điều tra động tĩnh bên trong.
Mọi người liếc nhau, cuối cùng vẫn do Thiên đình và Địa phủ dẫn đầu tiến vào trong đó.
Đi vào trước mặc dù có nguy hiểm nhưng có thể chiếm được tiên cơ.
Phần đông thế lực nơi này lại không thể địch nổi Thiên đình cùng Địa phủ, trong tình huống không có chí bảo xuất hiện thì không nên xung đột với Thiên đình và Địa phủ mới thỏa đáng, vẫn chưa tới thời gian chiến tranh, tặng phần tiên cơ này cho bọn họ cũng được.
Tô Tín cống hiến thanh kiếm gãy, Thiên đình và Địa phủ đều hứa hẹn sẽ cho hắn một phần cơ duyên, cho nên hắn cũng trực tiếp đi theo sau lưng người Thiên đình và Địa phủ.
Lúc tất cả mọi người tiến vào trong lối đi, tia sáng trước mặt biến mất, bọn họ bị cảnh tượng bên trong dọa sợ hãi.
Bọn họ nhìn thấy bên trong Cửu Trọng Kiếm Các là một đống phế tích và các dấu vết chiến đấu, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bộ hài cốt nào.
Bây giờ xuất hiện trước mặt mọi người lại là một hành lang do cự thạch mở ra, chung quanh đường hành lang lộ ra các thi thể dữ tợn và đáng sợ.
Trên vách tường xám trắng là các vết máu, vết máu đã khô, trên mặt đất có rất nhiều xương, còn có các thây khô gương mặt dữ tợn.
Càng làm cho người ta cảm giác khủng bố là trên người những thi cốt và thây khô này chỉ có một vết thương trí mạng do đao kiếm và quyền pháp tạo thành, nhưng đại bộ phận thi cốt thiếu rất nhiều thứ, một ít vết tích bị cắn xé còn lưu lại trên đó.
Tất cả mọi người nhìn ra, đây cũng không phải là động vật cắn xé ăn thịt, mà là con người.
Lâm Lạc Viêm thân là sư đệ của Mạnh Kinh Tiên, hắn cũng đi theo Mạnh Kinh Tiên vượt qua đoạn thời gian đen tối nhất của Dịch Kiếm Môn.
Khi đó Dịch Kiếm Môn là thiên kiêu của chính đạo, hơn nữa còn đánh Cản Thi Phái trong cửu ngục tà ma một trọng thương, nguyên nhân bởi vì ân oán nhưng cuối cùng không phải trừ hại vì võ lâm hay sao? Kết quả thế nào? Đám người kia nên bỏ đá xuống giếng vẫn bỏ đá xuống giếng.
Cho nên từ đó về sau, trong mắt Lâm Lạc Viêm thiện ác chính tà gì đó đều là chó má, chỉ có kiếm trong tay mới là chân lý.
Cho nên Lâm Lạc Viêm không có ý kiến gì với thân phận của Tô Tín, ngược lại còn thập phần tán thưởng phong cách hành sự sát phạt quyết đoán của hắn.
Lâm Lạc Viêm cũng muốn làm như Tô Tín, nhưng đáng tiếc Dịch Kiếm Môn bọn họ là tông môn chính đạo, nếu như cũng làm hiển nhiên như Tô Tín và không lưu lối thoát, như vậy sẽ bị giang hồ phỉ nhổ.
Người duy nhất nhìn Tô Tín nhưng không có phản ứng là vị ‘ Thanh Minh Kiếm Tôn ’ Hàn Đông Đình của Kiếm Thần Sơn.
Đối với hắn mà nói chỉ sợ cường giả Chân Vũ Cảnh cũng không quan trọng bằng một bộ kiếm điển.
Ánh mắt Hắc Liên Thánh Sứ nhìn về phía Tô Tín mang theo sát cơ lạnh lẽo.
Bạch Liên giáo có thù hận không chết không thôi với triều đình, bất kể là Đại Tấn trước kia hay là Đại Chu hiện tại đều là như thế.
Có lẽ bởi vì nhân hoàng Đại Chu ngày xưa nhìn thấy thảm trạng của Đại Tấn, trong đó có không ít công lao của Bạch Liên giáo cho nên ra tay chém giết Bạch Liên giáo sẽ không lưu thủ chút nào, điều này cũng làm cho Bạch Liên giáo tổn thương nguyên khí nặng nề.
Lúc trước đánh một trận với Bạch Liên giáo, mặc dù nói Lục Phiến Môn trực tiếp giết võ giả Bạch Liên giáo không bao nhiêu, còn kém xa hoàng gia Cung Phụng Đường và quân đội.
Nhưng thủ đoạn không đâu không có và một đám tập sự mật thám xuất quỷ nhập thần của Lục Phiến Môn lại đào ra không ít cứ điểm bí mật của Bạch Liên giáo mới làm bọn họ tổn thất thảm trọng.
Những năm qua Lục Phiến Môn tương đối ít xuất hiện, những lão nhân của Lục Phiến Môn lúc trước cũng đã già nhưng thế hệ mới vẫn phát triển.
Tô Tín tuổi còn trẻ đã là một trong tứ đại thần bộ, thực lực mạnh tới kinh người, đối với Bạch Liên giáo bọn họ mà nói đây không phải tin tức tốt gì.
Một đám người nhìn thấy Tô Tín đến đây đều có tâm tư, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lại gật đầu nói với Tô Tín:
- Tô tiểu hữu, hiện tại xin mời ngươi ra tay đi, mở thông đạo nơi này.
Tuy Tô Tín là tứ đại thần bộ của triều đình, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế là người có thể đánh một trận với Thiết Ngạo, đương nhiên hắn sẽ không xưng hô Tô Tín là đại nhân.
Bởi vì chiến tích của Tô Tín lúc trước, Tô Tín vẫn gánh nổi một tiếng tiểu hữu.
Tô Tín gật đầu, cũng không do dự, trực tiếp cầm kiếm gãy trong tay đi tới trước thông đạo tiến vào nội cung.
Đây là cánh cửa thanh đồng to lớn, phía trên khắc đầy các phù văn kỳ dị, trên cánh cửa thanh đồng còn có một lỗ thủng, Tô Tín cắm kiếm gãy vào trong, lập tức có một lực lượng truyền tới, kiếm gãy trong tay Tô Tín trực tiếp xâm nhập vào giữa lỗ thủng.
Sắc mặt Tô Tín lúng túng, kiếm gãy này lại biến thành tiêu hao phẩm.
Phải biết rằng hắn sau này còn chuẩn bị đi vào Cửu Trọng Kiếm Các một lần, chỉ cần phá vỡ thanh chìa khóa này thì hắn vẫn có thể tiến vào không gian Cửu Trọng Kiếm Các.
Nhưng không nghĩ tới mở cánh cửa này cần phải triệt để thôn phệ kiếm gãy mới được.
Bỗng nhiên cánh cửa thanh đồng to lớn lắc lư một hồi, cánh cửa chậm rãi bay lên, trước mắt là tia sáng trắng, căn bản không thấy thứ gì.
Hơn nữa bên trong lại bị quấy nhiễu, cho dù là cao thủ như Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Tần Nghiễm Vương Diệt, tinh thần bọn họ cũng không thể điều tra động tĩnh bên trong.
Mọi người liếc nhau, cuối cùng vẫn do Thiên đình và Địa phủ dẫn đầu tiến vào trong đó.
Đi vào trước mặc dù có nguy hiểm nhưng có thể chiếm được tiên cơ.
Phần đông thế lực nơi này lại không thể địch nổi Thiên đình cùng Địa phủ, trong tình huống không có chí bảo xuất hiện thì không nên xung đột với Thiên đình và Địa phủ mới thỏa đáng, vẫn chưa tới thời gian chiến tranh, tặng phần tiên cơ này cho bọn họ cũng được.
Tô Tín cống hiến thanh kiếm gãy, Thiên đình và Địa phủ đều hứa hẹn sẽ cho hắn một phần cơ duyên, cho nên hắn cũng trực tiếp đi theo sau lưng người Thiên đình và Địa phủ.
Lúc tất cả mọi người tiến vào trong lối đi, tia sáng trước mặt biến mất, bọn họ bị cảnh tượng bên trong dọa sợ hãi.
Bọn họ nhìn thấy bên trong Cửu Trọng Kiếm Các là một đống phế tích và các dấu vết chiến đấu, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bộ hài cốt nào.
Bây giờ xuất hiện trước mặt mọi người lại là một hành lang do cự thạch mở ra, chung quanh đường hành lang lộ ra các thi thể dữ tợn và đáng sợ.
Trên vách tường xám trắng là các vết máu, vết máu đã khô, trên mặt đất có rất nhiều xương, còn có các thây khô gương mặt dữ tợn.
Càng làm cho người ta cảm giác khủng bố là trên người những thi cốt và thây khô này chỉ có một vết thương trí mạng do đao kiếm và quyền pháp tạo thành, nhưng đại bộ phận thi cốt thiếu rất nhiều thứ, một ít vết tích bị cắn xé còn lưu lại trên đó.
Tất cả mọi người nhìn ra, đây cũng không phải là động vật cắn xé ăn thịt, mà là con người.
Danh sách chương